Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 99: Cầm Vương



Ca Đặc mắt thấy phía trước bụi mù cuồn cuộn, củng không cố nhặt hươu nữa. mà như Tiêu Bố Y nhanh chóng chạy về phía Khả Đôn. nhưng chi một lát như vậy thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Bố Y đâu nữa.

Ca Đặc thầm thất kinh, không biết Tiêu Bố Y giục ngựa thế nào mà nhanh nhanh như vậy được, đợi khi hắn về lại vị trí của Khả Đôn. thì phát hiện toàn bộ binh sĩ đều đã lên ngựa đề phòng, thần sắc đăm đăm.

Tiêu Bố Y tới trước một bước, đã sớm thông báo cho Khả Đôn phía trước có dị tượng, các đại thần nhất thời không biết như thế nào cho phải, càng không rõ người tới có ý gì.

"Nơi này sao lại xuất hiện nhiều nhân mã như vậy, mọi người xem, bên trái củng có một nhóm đang đến" Dương Thổ Truân đột nhiên thấp giọng hô lên. sắc mặt khẽ biến.

Mọi người trong lòng phát lạnh, quay đầu lại thì nhìn thấy chẳng những bên phải bụi đất tng bay, mà bên trái củng có tiếng vó ngựa cấp bách, hình thành xu thế xông tới đây. Đại trại Khả Đôn ớ phía sau đội ngủ, sau lưng lại là núi non liên miên, hai đội nhân mã này xông đến. dụng ý không cần nói củng biết, chính là muốn cắt đứt đường lui của Khả Đón.

"Khả Đôn. cách đây không xa có một ngọn núi nhó, thinh di giá lên núi" Tác Kha Đột sắc mặt ngưng trọng, không dám coi thường. "Đối phương đến ý đồ không rõ, thế lại đến gấp, đúng vào lúc Khả Đôn đi săn bắn mà không hề có ý cung kính, hiển nhiên không có ý tốt. Khả Đôn thân thể ngàn vàng, lấy ổn trọng là trên hết, chúng ta tìm nơi thích hợp để thủ, rồi mới thăm dò ý đồ của đối phương".

Dương Thổ Truân xem như quan văn. tuy cùng biết bắn cung cưỡi ngựa, nhưng không có dẫn binh đánh giặc, nói đến Khả Đôn uy vọng củng rất cao, chỉ cần xuất hiện là rất nhiều mâu thuẫn trong các bộ tộc có thể tự giải, nhìn thấy trường hợp này củng không thể trầm ổn bằng Tác Kha Đột.

Tác Kha Đột thân là Đáp Ma Chi, nếu dựa theo quan chế của Tùy triều thì địa vị củng tương đương Lưu Vũ Chu, tự nhiên thường xuyên ứng phó với loại trường hợp này.

Khả Đôn trầm ngâm một lát rồi nói: "Được. Khới giá, lui lên trên núi".

Các đại thần mừng rỡ, vốn lo lắng Khả Đôn vì thể diện mà không chịu lùi. Hiện tại xem ra củng có sự lo lắng cho bản thân.

Vệ sĩ dưới tay Khả Đôn mồi người đều tinh anh cường hãn. cách đó không xa có một ngọn núi nhó, củng không tính là cao, Khả Đôn bình tĩnh đi lên trên núi, củng không quên hỏi một câu ai thua ai thắng, khi biết được Ca Đặc bắn chết hươu chi ồ một tiếng, tuy không nói gì, trong lòng lại nghic, Tiêu Bố Y này lấy đại cuộc làm trọng, trên này tuy bại nhưng củng đã thắng một bậc. Bản thân mình vốn bất mãn Bùi Củ xử sự thủ đoạn, năm đó Trướng tôn còn sổng, mưu lược hơn người, giỏi dùng kỳ kế, Đột Quyết thế mạnh nhưng củng bị đánh tan. Hôm nay Trướng tôn đã chết. Bùi Củ tuy củng là nhân tài, nhưng thủ đoạn kém hơn rất nhiều, bản thân là tông thân Tùy thất, được Thánh Thượng ân đức, đương nhiên là tậnn tâm hết sức để mang lại sự an bình, nhưng Bùi Củ lại luôn tự tác chủ trương, lấy ý của Thánh Thượng làm trọng, tuy bới vậy được Thánh Thượng coi trọng, quan hệ với Thủy Tất Khả Hàn lại ngày càng căng thẳng, bản thân mình hiện tại giá nữa củng là một phen khổ tâm, nhưng nào ai biết được? Nghe nói con gái của Bùi Củ là Bùi Minh Thúy tuy thô lồ không kém Khắc Lệ Ti, nhưng củng có mắt nhìn người, Tiêu Bố Y làm Phó lĩnh đội của Bùi Gia thương đội. một đường đến đây, đều được các thương nhân thướng thức, như thế xem ra, Bùi Minh Thúy được Thánh Thượng coi trọng, thay cha xử lý giao dịch giữa Đại Tùy cùng Đột Quyết cũng không có gì lạ.

Tiêu Bố Y không biết tâm tư của Khả Đôn. hắn đã thấy nhiều trận chém giết rồi nên củng không bối rối, thúc ngựa áp hậu. cầu Khiêm Khách cùng Bối Bồi một trái một phải, củng rất bình tĩnh.

Khả Đôn thấy vậy thầm nghĩ Tiêu Bố Y này tuy là áo vài, nhưng chi bằng vào phần bình tĩnh này, thì đã có phong độ của một đại tướng.

Mọi người lên núi, chung quanh cây côi um tùm, quái thạch nhấp nhô, binh sĩ đã sớm nghe theo sự phân phó của Tác Kha Đột, đã tìm nơi hiểm yếu mà thủ, trường đao ra khỏi vỏ, cung tên đã chuẩn bị, ngưng thần chuẩn bị đối phó. Chi là lần này Khả Đôn săn bắn củng không phải là xuất binh, tuy có gần năm trăm người, nhưng trừ đi quan viên lễ nghi, thật ra có thể chiến đấu chi khoảng ba trăm, nhưng thấy bụi mù ớ phía chân trời kia, địch đến ít nhất củng phải trên ngàn người, không khói đều lo sợ.

Tiêu Bố Y nhìn thấy thế tới củng có chút ưu tâm, xa xa nhìn về phía Mông Trần Tuyết, thấy nàng tuy đi theo bên cạnh Khả Đôn. nhưng củng đang nhìn về phía mình, còn đang cười.

Mông Trần Tuyết nhìn Tiêu Bố Y mim cười, rồi quay mặt đi, thần sắc ảm đạm, trong lòng chi nghĩ ta chỉ muốn tiến cử Bố Y với Khả Đôn. để hắn có thể được coi trọng, không nghĩ tới lần này không những bại mà còn lại gặp nguy hiểm lớn. Bố Y nếu gặp nạn. mình có ý tốt nhưng chẳng phải là hại hắn sao. Nghĩ như vậy, Mông Trần Tuyết trong lòng khó chịu, không dám nhìn Tiêu Bố Y nữa. trong lúc nhất thời củng đem an nguy của bản thân gạt sang một bên.

"Trương huynh, địch đến rất đông, làm sao bây giờ?" Tiêu Bố Y thầm nghĩ về phía ba người thật ra không cần lo lắng, cùng lắm là chạy trốn, củng bảo trì được tính mạng, nhưng trước mắt an nguy của Khả Đôn là quan trọng nhất, cầu Khiêm Khách trong lòng Tiêu Bố Y như là thần nhân, cho nên mới hói kế.

Đương nhiên nếu là trước kia, sự sống chết của Khả Đôn củng không đặt ờ trong lòng Tiêu Bố Y đích, cho dù Dương Quảng hắn củng không quan tâm, nhưng hiện tại lợi ích của thương đội có quan hệ đến Khả Đôn. lợi ích của sơn trại lại nằm ờ trên thương đôi, Tiêu Bố Y hắn muốn dẫn các huynh đệ kiếm cơm ăn. trước mắt củng phải có biện pháp bảo hộ Khả Đôn mới được.

Ba người nhìn về phía phương xa, chi thấy bụi vàng cuồn cuộn, khí thế ghê người.

"Bối lão đệ thấy sao?" cầu Khiêm Khách liếc nhìn Bối Bồi. Hắn tuy cải trang nhưng tuồi xem ra vẫn lớn hơn Bối Bồi, xưng hô như vậy củng không tính là vượt quá.

Bối Bồi đối với Tiêu Bố Y tuy không để ý tới, nhưng đối với cầu Nhiêm Khách cũng còn chút khách khí, lạnh nhạt trả lời một câu: "Không biết".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Bối Bồi lạnh như vậy, củng không ngoài ý muốn, nhìn thấy cầu Khiêm Khách củng đã nếm mùi muốn cười, thì cầu Khiêm Khách đã lẩm bẩm nói: "Đối phương không hiểu phương pháp hành quân, chẳng qua chi là một đám quân ô hợp".

"Trương đại ca làm sao mà biết được?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.

Hắn về đao pháp, bắn tên, thuật cỡi ngựa thì còn biết, còn nói về hành quân bố trận dù sao củng rát là non nớt. Làm hắn kinh ngạc chính là, cầu Khiêm Khách võ công cao cường thì không nói tới, nhưng lại còn tinh thông binh pháp, củng coi như là một kỳ tài. nghĩ lại thì cầu Khiêm Khách trong truyền thuyết của hậu nhân suất lĩnh cả ngàn chiến thuyết, giáp binh mười vạn công chiếm Phù Dư quốc, giết quân chủ tự lập, thì làm sao mà không thông hiểu phương pháp bố trận hành quân?

"Hành quân năm ớ mã lực," cầu Khiêm Khách khẽ cười nói: "Tiêu huynh đệ tinh thông điều khiển ngựa, đương nhiên củng biết đạo lý này. Khừng người này xa hơn mười dặm, lại phóng ngựa phi nhanh, dĩ nhiên là khí thế bức người, nhưng nếu là một trận chiến mà không thắng, sẽ khó tránh sĩ khí sa sút, mã lực suy bại, mưu tính không thành. Tác Kha Đột lựa chọn cố thủ chính là vì đạo lý này".

Tiêu Bổ Y gật đầu, "Một tiếng trống làm tinh thần hãng hái. hai thì suy mà ba thì kiệt. Ta nghĩ chi cần có thể cố thủ được sau vài lần công kích, là có thể có cơ hội xoay chuyển".

Cầu Khiêm Khách gật đầu không nói.

"Nói không chừng bọn họ tự tin một trận tất thắng, cho nên không tiếc mã lực" Bối Bồi ớ một bên xen vào nói: "Nói đến xem bụi đắt bay cao. đổi phương người đông thế mạnh. ít nhất củng phải cả ngàn người, bọn họ lấy thịt đè người tự nhiên không cần lo lắng gì nhiều".

Cầu Khiêm Khách khẽ cười nói: "Bối lão đệ chỉ thấy bọn họ làm cho bụi đất bay lên. nhưng không có lưu ý bụi đất bay lên tán loạn không chinh tề, đây là biểu hiện chúng tâm không chinh tề. Hơn ngàn người đã là khó khống chế, người dẫn đầu thật sự không tính là cao minh gì, xem ra chi là người nóng nảy khoái đấu đá. Chẳng qua Tác Kha Đột nghĩ đến nơi này cách doanh trại Khả Đôn không tính quá xa, hy vọng lấy ổn cầu thắng thật ra đã là hạ sách".

"Ta lại cảm thấy cao minh," Bối Bồi trề môi nói: "Cho dù là ta, củng chi có thể nghĩ đến phương pháp cố thủ. Không biết nếu là Trương huynh thì có cao kiến gì?"

Bối Bồi tuy ngữ khí trào phúng, nhưng một câu Trương huynh vẫn có ít nhiều tôn kính.

Tiêu Bố Y nghe thấy lại càng khâm phục, chỉ là phương pháp nhìn bụi gì đó, hắn một chút củng không thông, chi thấy ớ phương xa bụi vàng mù mịt, làm sao nhận ra được cái gì tán loạn không chinh tề, thông qua bụi đất biến hóa mà phân tích tính cách của người cầm đầu lại làm cho hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thầm nghĩ danh tướng từ xưa đúng là có chồ hơn người, xem ra chẳng qua là liệu địch như thần, lại không biết bốn chữ này củng không phải ai củng có thể làm được, nếu không phải được cầu Khiêm Khách giảng giải, hắn làm sao hiểu được mấy cái đạo lý đối địch này.

Cầu Khiêm Khách nghe Bối Bồi đáp. khẽ cười nói: "Đối phương dẫn binh như thế chi thích đánh nhau tàn nhẫn, quá nửa là lấy tính khí làm trọng, lần này chắc chắn là vị giận mà tới, chẳng lẽ Tác Kha Đột còn hy vọng dùng đạo lý để lui địch? Tác Kha Đột nếu cố thủ, dĩ nhiên quân địch khó có thể cầu thắng, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh, hai bên sẽ không khói tổn thất thảm trọng, chi đổi với điểm này thì kế cầu ổn đã là cực kỳ hung hiểm".

Bối Bồi nghe đến nhập thần, nhịn không được hói, "Vậy thượng sách là gì?"

"Binh pháp như mây, phàm khi chiến đấu, lấy chánh hợp, lấy kỳ thắng, xuất kỳ bất ý mà chế thắng, chẳng qua người dẫn binh tài trí củng bình thường, như ta dẫn binh, nhìn qua đã biết hư thực của đối phương, quá nửa là phân ra mấy người mai phục trên đường, mưu đồ bắn chết người cầm đầu của đối phương, người này một khi chết, sĩ khí tất không còn. quân địch không chiến mà bại".

Bối Bồi ngẩn ra hồi lâu mới nói: "Nhưng hiện tại hình như đã muộn".

Khi hắn nói đã muộn, hai lộ binh mã trái phải đã hội hợp thành một chồ mà xông tới, cờ xí đã có thể thấy được.

"Là cờ của Bạt Dà cổ" Tác Kha Đột đột nhiên hô lên một tiếng.

Các đại thần đều ồ lên. Khả Đôn củng nhíu mày. Ca Đặc có vẻ bất an. mọi người vẻ mặt khác nhau. Khắc Lệ Ti đã lớn tiếng nói: "Nhất định là tiều tử Mạc cổ Đức kia, hắn bất mãn Khả Đôn an bài, lúc này mới hưng sư vấn tội, Mầu hậu, người để cho con xuống núi đi nói chuyện với hắn".

"Không có quy củ" Khả Đôn thấp giọng mắng: "Lui ra".

Khắc Lệ Ti nhìn thấy Khả Đôn tức giận, củng không dám nhiều lời mà lui sang một bên, trợn mắt nhìn Ca Đặc Tháp Khắc. Ca Đặc chi nhíu mày không nói, trên núi tất cả đều im lặng.

Binh mã đến cực nhanh, trong giây lát đã đến dưới chân núi, một người từ trong đám người xông ra, tay cầm trường mâu, trường cung trên yên, cảm xúc kích động, hướng lên trên núi chi chò lớn tiếng hô hét cái gì đó, mặt mày giận dừ.

Người nọ xa xa nhìn lại dáng người tráng kiện, mặt đầy râu phảng phất giống như cầu Nhiêm Khách vậy, Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, thầm nghĩ đều râu ria, nhưng kém nhau quá xa.

Bối Bồi một bên lẩm bẩm: "Vương tử Mạc cồ Đức Bạt Dă cổ trước nay vẫn cầu hôn với Khăc Lệ Ti, chăng qua Khả Đôn đối với hăn cũng không thưởng thức, Khăc Lệ Ti cũng cảm thấy hãn không tuấn tú bằng Ca Đặc".

"Ta cảm thấy Khắc Lệ Ti cũng không đến nồi nông cạn như thế" Tiêu Bố Y cười nói.

Bối Bồi liếc nhìn hăn, "Ngươi nói chuyện cũng không hiềm đau lưng, Tiêu huynh xem ra cũng không tiêu sái, cho nên ờ một bên nói lời châm chọc? Ngươi nếu mặt mày cũng giống như Mạc Cố Đức, ngươi xem có người nào thích ngươi không?"

Tiêu Bố Y sờ sờ mặt mình cười khố, "Hình hiện tại cũng không có ai thích ta mà".

Cầu Nhiêm Khách vốn xấu xí, cũng không đê ý tới chuyện hai người đàm luận về tướng mạo, chi mim cười, ánh măt đảo tới đảo lui trên người hai người.

Bối Bồi có chút khựng lại, muốn nói cái gì đó, rốt cuộc chi nói: "Lần này Khả Đôn kiên quyết đem Khăc Lệ Ti gả cho Ca Đặc, vô hình chung đã chọc giận Vương tử Mạc cố Đức, hiện tại quan hệ của Khả Đôn cùng Bạt Dã cố tộc cũng căng thăng. Chi không nghĩ đến Mạc cố Đức lại biết tin Khả Đôn đi săn băn, lại dám hưng binh xâm phạm, xem ra là muốn ngọc thạch câu phần".

Tiêu Bố Y thấp giọng hỏi cầu Nhiêm Khách: "Đại ca có diệu kế gì không?"

Thật ra với ý tưởng của hắn, tuy không có phục binh ám sát Vương tử Mạc cố Đức, nhưng bằng vào thân thủ của cầu Nhiêm Khách, giết chết Mạc cố Đức tuyệt đối không thành vấn đề. Mấu chốt là xem hăn có chịu ra tay hay không thôi. Tiêu Bố Y cũng tự biết rõ, biết đối phương có cả ngàn người, lần trước chỉ mới mấy chục người mà mình đã chật vật chịu không nỏi. Hôm nay tuy có tiến bộ, nhưng nói về ám sát, thì nếu không phải là cầu Nhiêm Khách thì cũng không ai dám cam đoan có thế thành công, cầu Nhiêm Khách là người chứ không phải là thần, chuyện ám sát hung hiếm phi thường, cho nên Tiêu Bố Y cũng không tiện nói thăng ra.

"Diệu kế?" Cầu Nhiêm Khách cau mày,"Thật ra mấy cái gút măc của người thảo nguyên này ta không muốn can dự, như nói diệu kế, thi nên đế Khả Đôn nghĩ mới đúng".

Bối Bồi hừ lạnh một tiếng, "Thì ra các hạ cũng chi là nói miệng, bất quá cũng chi là một nhà chiến lược suông".

Cầu Nhiêm Khách mim cười, "Chi là nói miệng cũng tốt, có thế dụng binh cũng thế, Trương mô chăng qua chỉ là dân áo vải, cũng không muốn đi chịu chết. Bối lão đệ chăng lẽ có diệu kế lui địch gì, hoặc là muốn đơn thân độc mã đi ám sát Mạc cố Đức? Nếu như vậy, ta cũng có thế khua chiêng đánh trống mà trợ uy cho ngươi".

Bối Bồi hừ lạnh một tiếng,"Ta đi ám sát thi có gì là không thế?" Bối Bồi biết cầu Nhiêm Khách này rất không đơn giản, lại vân muốn thử dò nông sâu, nhưng lần này khích tướng không thành, lại bị cầu Nhiêm Khách chọc giận, xem bộ dáng thật muốn xuống núi đi ám sát Mạc Cố Đức. Hăn cũng hiếu được, chỉ cần Mạc cỏ Đức chết đi, quần khấu vô thủ, quân địch tự nhiên không công mà tự bại, nhưng thấy dưới chân núi trường mâu rậm rạp như rừng, hàn quang lấp lánh chói măt, cho dù là hăn tài cao gan lớn, cũng có chút khiếp đàm.

"Thì ra Bối lão đệ cũng chỉ là nói miệng, cũng làm cho tại hạ mở rộng tầm măt" cầu Nhiêm Khách vân cười nói.

Bối Bồi oán hận dậm chân, cũng không liều mạng xuống núi, mà chỉ đi sang một bên ngồi xuống, chi là hai tay vân năm chặt, hiến nhiên trận này thua nhưng trong lòng vân chưa phục.

Cuộc tranh luận ở mặt kia cũng đã có kết quả, Mạc cố Đức cô lý cô lố nói tiếng Đột Quyết, Tiêu Bố Y một câu cũng không hiếu, lại thấy hăn rống lớn lẻn, trường mâu trong tay vung lên, binh mã ở phía sau đã xông lên trên núi.

Tiêu Bố Y chỉ có thế lăc đầu, tình là một trong những thứ hại người nhất, tiếu tử này chi vì tình mà tìm sống tìm chết, loại này đại động can qua này thật ra là hăn lần đầu tiên nhìn thấy.

Mạc Cố Đức ỷ vào số đông, thủ hạ thúc kèn, binh mã xung phong đã giương cung băn tên, loạn tiên hướng lên trên núi mà phóng tới. Binh sĩ trên núi bị loạn tiên áp không ngấng đầu lên được, chỉ có thế dựa vào địa thế mà kháng cự. Bên cạnh Khả Đôn đã sớm có mười mấy người cần thuân đế che chăn loạn tiên.

Khả Đôn vần đứng ờ sườn núi, mày cau lại, mấy đại thần còn lại cũng không có may mắn như vậy. Bọn họ đi săn băn, làm sao nghĩ đến sẽ có loại tình huống này, khiên chăn chuân bị không đủ, chi có thế tự tìm chô đế tránh né loạn tiên, có thế đứng ở bên cạnh Khả Đôn chi có một mình Lưu Văn Tĩnh.

Tiêu Bố Y khi ở trong trướng nhìn thấy người áo xanh ở xa xa, lần này hăn đi theo Khả Đôn săn băn như là cái bóng vậy, Tiêu Bố Y biết hăn là vệ sĩ của Khả Đôn, nói vậy võ công cao cường, thấy vẻ mặt hăn lạnh lùng, chi đứng nhìn trận chiến, chăc là ỷ vào tài cao gan lớn.

Mạc Cố Đức lợi dụng ưu thế mưa tên dày đặc ngăn chận hộ vệ trên sườn núi, thủ hạ hô lớn một tiếng đã vọt tới tầng phòng hộ thứ nhất do Tác Kha Đột bày ra.

Khả Đôn lần này mang theo binh sĩ vốn ít, chi dựa vào địa thế mà phòng thủ.

Nhân số ờ tầng phòng ngự thứ nhất không ít, cũng xông lên nghênh chiến. Mấy trăm người nhập lại với nhau thành một mảng đen thui. Binh lính ở dưới chân núi thấy vậy, sĩ khí đại chấn, thúc kèn thúc trống cố vũ. Cận chiến kịch liệt, một lát sau hai bên đã thiệt hại thảm trọng. Binh sĩ dưới tay Tác Kha Đột tuy tinh nhuệ, nhưng dù sao nhân số chênh lệch nên đã liên tục lui về phía sau, thế khó mà chịu được lâu.

Tác Kha Đột có chút khấn trương, bước nhanh đến bên cạnh Khả Đôn, gấp giọng nói: "Khả Đôn, mời người di giá lên cao, hộ vệ săp phải chống đờ rồi".

Ca Đặc cũng khuyên nhủ: "Khả Đôn, người thân thế ngàn vàng..

Hăn lời còn chưa dứt, Khả Đôn đă lạnh lùng nói: "Các ngươi một cái Đáp Ma Chi, võ tướng dưới trướng của ta, một được xưng là dũng sĩ đệ nhất Phó cốt, chăng lẽ đế người ta công lên dế dàng như vậy sao?"

Tác Kha Đột trên mặt xấu hố, Ca Đặc săc mặt đại biến, "sát" một tiếng rút trường đao ra, hướng tới chô binh sĩ giao phòng mà phóng đi. Tác Kha Đột cũng lấy một thanh trường mâu trong tay binh sĩ, rống to mà lao xuống.

Tiêu Bố Y cũng không nghĩ đến Tác Kha Đột cũng dũng mành như thế, nhìn thấy hăn cầm trường mâu trong tay sát nhập quân địch, thế không ai địch nối. Ca Đặc trường đao chợt lóe, đã chém chết một gã hộ kỳ của quân địch, trường đao lại lóe lên, đã chém gãy lá cờ xuống đất.

Cờ cũng chính là quân uy, quản địch thấy cờ bị gãy sĩ khí nhất thời sa sút, binh sĩ của Khả Đôn nhìn thấy Trưởng quan cùng Tháp Khăc dũng mành như thế, đều gầm lên một tiếng mà xông lên, môi người lấy một địch mười.

Sơn đạo dù sao cũng không bằng bình nguyên, xung phong bất lợi, quân địch bị uy thế của hai người chấn nhiếp, đều rút lui về phía sau. Tác Kha Đột đoạt lại được trận địa, cánh tay vung lên, hậu quân đều băn tên ra truy đuòi địch quân, trong giây lát đã đánh lui đợt tấn công thứ nhất của Mạc cố Đức.

Tiêu Bố Y cách đó không xa nhìn trợn mắt há hốc mồm, đợt tấn công thứ nhất của Mạc cố Đức không thành công phải rút lui. Đây là chuyện hăn nên cao hứng, nhưng lại thấy khăp nơi trên đất là thi thế, mặt núi đã bị máu tươi nhiêm hồng, không khòi ngạc nhiên. Hãn tuy đă kinh qua mấy lần chém giết, nhưng tình huống cận chiến thương vong nhiều như thế vân là lần đầu tiên nhìn thấy.

So với việc Bối Bồi dùng nò xa giết chết mười mấy tên mã phi mà nói, thì còn làm kinh động lòng người hơn nhiều, mùi máu tươi trong không khí truyền đến, Tiêu Bố Y trong lòng cũng khỏ mà chịu được.

Loại chém giết thảm thiết ờ thời đại này, cũng là quá mức tầm thường, mạng người như cò cây, cường quyền mới có thế sống. Không muốn chết thì chi có thế mạnh hơn người khác.

"Tiêu huynh đệ, cơ hội của đệ đã đến rồi đó" cầu Nhiêm Khách thấy tình cảnh như vậy gương mặt vân bình tĩnh.

"Cơ hội, cơ hội gì?" Tiêu Bố Y ngạc nhiên.

"Đương nhiên là cơ hội ám sát Mạc cố Đức, chỉ là xem đệ có gan hay không thôi" cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói.

Tiêu Bố Y cười khố, "Đại ca người đã quá đề cao đệ, đệ tuy có han, nhưng thực lực lại quá yếu".

Cầu Nhiêm Khách thấp giọng thì thầm vài câu, Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Vậy cũng cần phải Khả Đôn chấp thuận mới được" Hãn lời còn chưa dứt, thì ờ bên kia vệ binh đã chạy tới nói: "Tiêu Bố Y, Khả Đôn muốn gặp ngươi".

Tiêu Bố Y liếc nhìn cầu Nhiêm Khách, thấy hăn mim cười không nói, trong lòng khâm phục, lại có chút lo sợ. Biện pháp của cầu Nhiêm Khách nghe ra có vẻ to gan lớn mật, làm cho người ta sợ hãi, trực tiếp đi giết Mạc cố Đức, giành lấy sự thưởng thức của Khả Đôn! Tiêu Bố

Y không chút không nghi ngờ cầu Nhiêm Khách có bản lãnh này, nhưng hăn lại bảo mình đi làm, hăn chi giúp một tay! Neu không biết bản lành của cầu Nhiêm Khách, hăn quá nửa sẽ cho rằng đó là một ý niệm điên cuồng, nhưng cho dù biết rõ bản lành của cầu Nhiêm Khách, hăn cũng bị ý niệm này làm cho kinh hãi không thôi.

Cho đến khi đến trước Khả Đôn, Tiêu Bố Y mới phục hồi lại tinh thần. Mới vừa rồi tuy đã đánh lui được quân địch, nhưng Tác Kha Đột cũng bị vài vết thương nhẹ, Ca Đặc cũng không bị thương, chỉ là cả người đầy máu, Khăc Lệ Ti đứng ở bên cạnh hăn, quan tâm không thôi, không chút che dấu sự ái mộ.

Mọi người tuy thăng trận này, nhưng lại thấy thanh thế quân địch không giảm, thì đều có chút uế oải, chỉ có Khả Đôn vân bình tĩnh như bàn thạch, "Tiêu Bố Y, ta thấy ngươi trấn tĩnh tự nhiên, không biết có kế lui địch hay không".

Tiêu Bố Y không hề khách khí, ôm quyền nói: "Khả Đôn, tại hạ cũng có một phương pháp, cũng không biết là có khả thi hay không".

Mọi người ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Khả Đôn chi thuận miệng hòi, Tiêu Bố Y này làm sao mà có kế sách lui địch, Khả Đôn hòi như vậy chỉ là cầu may mà thôi, không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại mạnh dạn như thế.

"Ố?" Khả Đôn gật đầu, "Cứ nói đừng ngại".

"Quân địch từ Bạt Dã cố vô thanh vồ tức đi tới Phó cốt, nhiều ít cũng có chút kiêng kị" Tiêu Bố Y giờ khăc này thật ra hết sức tỉnh táo, "Huống hồ đường xa mòi mệt, trong lòng vốn đối với Khả Đôn cũng kính sợ, hôm nay chi vì bức hôn mà đại động can qua, quá nửa là nhất thời xúc động".

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Khăc Lệ Ti rất bất mãn, "Chăng lẽ bọn họ mạo phạm Khả Đôn là đúng?"

Khả Đôn phất tay ngăn không cho Khăc Lệ Ti nói nừa, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, Mạc Cố Đức nếu không xúc động lô mãng, hăn cũng là một lựa chọn của Khăc Lệ Ti. Chăng qua hăn như vậy, ta vạn vạn lần không thế đáp ứng hăn bức hôn, bằng không ta làm sao mà có chô đặt chân được? Ngươi nếu bảo ta thương lượng với hăn, thì cũng không cần đề xuất nừa".

"Một khi đã giải hòa không thành, Bố Y cũng có một biện pháp khác" Tiêu Bố Y trầm giọng nói:"Doanh trại Khả Đôn cách nơi này không xa, tinh binh trong doanh trại cũng thừa sức đối phó với nhừng người này, cho cần cho người xông ra khòi trùng vây, đi gọi cứu binh, cũng đủ làm cho quân địch ờ dưới chân núi sợ hãi".

Tác Kha Đột đang băng bó vết thương, đang muốn tranh thủ sự đồng tình của Khả Đôn, nghe được kế hoạch của Tiêu Bố Y, liên tục cười lạnh, "Tiêu Bố Y ngươi cho rằng ai có thế đảm nhiệm?"

"Người có thế đàm nhiệm cũng không tính là nhiều" Tiêu Bố Y khẽ cười nói.

"Nói như vậy ngươi khăng định là một trong số đó?" Khăc Lệ Ti ờ một bên oán khí không có chô phát tiết. Nàng cảm thấy Tiêu Bố Y này thật sự có vận răm chó, mới thua một trận lại làm như không tính, mà căm đầu chạy trờ về thông báo quân tình. Vừa rồi Ca Đặc đỏ máu chiến đấu, không biết Tiêu Bố Y trốn ờ nơi nào, giờ lại xuất hiện uy phong tám hướng.

Nừ nhân nếu thích một nam nhân, không nói lý do, còn nếu chán ghét, cũng không nói lý do. Khăc Lệ Ti cũng không phải là thật tình chán ghét Tiêu Bố Y, mà cảm giác Tiêu Bố Y là cây đinh giừa nàng và Tháp Khăc, rất là khó chịu cần phải nhô đi.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Khăc Lệ Ti muốn lôi kéo mình vào, thầm nghĩ thật ngốc nghếch. Lúc này bảo vệ tính mạng là quan trọng hơn. Neu không phải ta làm ăn còn phải dựa vào Khả Đôn, nàng nghĩ săc đẹp cùng quyền thế của mẹ nàng quan trọng hơn tính mạng của ta sao?

"Ta đương nhiên không tính là người đảm nhiệm," Tiêu Bố Y tận lực làm cho giọng điệu hòa hoàn, "Người đi cầu cứu binh thì phải có võ công cao cường, tiếp theo còn phải huy động nhân mã, Bố Y bất tài, không thế đảm nhiệm".

"Vậy ngươi cho rằng ai có thế đảm nhiệm?" Khả Đôn hòi.

Tiêu Bố Y liếc nhìn Tác Kha Đột. Tác Kha Đột thiếu chút nừa muốn bóp chết Tiêu Bố Y, chi sợ hăn nói ra tên mình. Đột phá trùng vây tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, thực có thế là cứu binh còn chưa kịp đến, Diêm vương đă đến rồi, Tiêu Bố Y cũng thật ác tâm, một câu bất tài liền đem người khác đây vào tử địa, còn bản thân mình thì ờ ngoài xem náo nhiệt.

"Tác đại nhân thật ra cũng là một lựa chọn tốt, chăng qua..." Tiêu Bố Y một câu lôi Tác Kha Đột ra, rồi lại ngừng nửa chừng.

..Đại nhân có thương tích, lại phụ trách điều động vệ binh vệ, cũng không thế đi".

Tác Kha Đột mạnh mẽ đứng lên, trầm giọng nói: "Neu thật sự không có người thích họp. Lão phu cũng nguyện ý liều mạng đi gọi cứu binh" Hãn nói đếu câu lão phu liều mạng, cũng hơi chút xoay người, ánh mắt đã nhìn về phía Ca Đặc, Tiêu Bố Y giòi hiếu ý người liền nói: "Ta tính đi tính lại, người thích họp nhất chính là Ca Đặc Tháp Khăc. Chi là việc này rất nguy hiếm, ta chi sợ..."

Hăn nói tới đây thì không nói nừa, Ca Đặc đã đột nhiên đứng lên, "Khả Đôn, Ca Đặc nguyện đi thinh cầu cứu binh, vượt lửa qua sông, không chút do dự"

Lòng của nừ nhân sâu như đáy biến một chút cũng không sai, Khăc Lệ Ti vừa rồi chi sợ Tiêu Bố Y chiếm công của Ca Đặc, nhưng lúc này lại chỉ sợ Tiêu Bố Y không chiếm lấy, nàng tuy hào phóng nhưng cũng không phải là ngu ngốc, biết dưới chân núi có cả ngàn người, muốn xông ra ngoài còn không phải là bị băn thành nhím sao, "Tiêu Bố Y, đi gọi cứu binh có nguy hiếm không?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Nguy hiếm đương nhiên là nguy hiếm, nhưng là vì an nguy của Khả Đôn, chúng ta là thần tử cho dù là núi đao biến lửa cũng phải xông qua".

Ca Đặc thiếu chút nừa là ngất đi, Tác Kha Đột thoát trách nhiệm, thật ra cũng cảm tạ Tiêu Bố

Y đã bảo hộ cho mình, ngưng trọng nói: "Bố Y nói không sai".

"Ca Đặc phải xông pha núi đao biến lửa cũng không chối từ, Tiêu Bố Y ngươi là dũng sĩ Đại Tùy, chăng lẽ chỉ xem náo nhiệt mà không làm gì?" Khăc Lệ Ti nhìn Khả Đôn nói: "Mâu hậu..

"Tại hạ đương nhiên sẽ không chỉ xem náo nhiệt" Tiêu Bố Y cung kính nói: "Tại hạ cũng muốn vì cầu cứu binh mà xuất ra một phần sức".

"Ổ?" Khả Đôn ánh mắt chóp động, "Ngươi còn có chủ ý gì?"

"Ca Đặc mạo hiếm lao xuống quá nửa là nguy hiếm, tại hạ thầm nghĩ trước tiên phải thu hút sự chú ý của quân địch trước, phản khách làm chủ, làm bộ như ám sát Mạc cố Đức, như vậy sẽ đem sự chú ý thu hút lên trên người ta, Ca Đặc phá trùng vây ra ngoài có lẽ sẽ ít nguy hiếm

hơn".

Tiêu Bố Y lời này vừa nói ra, mọi người đều biến săc, ám sát Mạc cố Đức, chuyện này thật sự là gan lớn tới trời. Ai cũng không thế ngờ, Tiêu Bố Y nhìn như mà người văn nhã lại to gan lớn mật như vậy, giừa trùng vây, còn muốn đưa ra loại ý tưởng như vậy, hơn nừa còn tự thân hành động.

Khăc Lệ Ti khỏ có thế tin hòi, "Vậy ngươi không phải càng nguy hiếm hơn sao?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Tại hạ chính vì lấy việc ám sát, hấp dẫn sự chú ý của quân địch, thành công hay không, Bố Y thật sự cũng không dám cam đoan".

Khả Đôn trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: "Tiêu khanh gia gan góc phi thường, chỉ mong ngươi mã đáo công thành".

Hăn nói như vậy, không thế nghi ngờ đã chấp nhận đề nghị của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y thầm nghĩ, muốn ta liều mạng, áo vải cũng biến thành thân gia.

Mọi người đều tĩnh lặng, ánh măt nhìn Tiêu Bố Y đă hoàn toàn khác. Khong phải nhìn như là kẻ ngu ngốc nừa, mà là đầy vẻ tôn kính, Ca Đặc phá vây đương nhiên nguy hiếm, nhưng giống như Tiêu Bố Y xông vào vòng vây thi chỉ có thề là liều mạng, người này bề ngoài văn nhã, nhưng một thân nhiệt huyết nào có thua gì chí sĩ Yen Triệu?

Tiêu Bố Y mới vừa quay ngựa, Tác Kha Đột đột nhiên nói: "Chậm đã" Tiêu Bố Y nghĩ hăn đến lúc này còn muốn tranh công nừa sao, khó hiểu quay đầu lại hòi, "Tác đại nhân có gì phân phó".

"Hai người các ngươi cũng là thế đơn lực bạc," Tác Kha Đột thờ dài một tiếng, "Bố Y nói kế phản khách làm chủ rất là xảo diệu, chẳng qua mạo hiếm ám sát, quá nửa là cửu tử nhất sinh".

Mông Trần Tuyết trong lòng đau xót, nước măt thiếu chút nừa là đã chảy ra, nàng đã nhiều lần thấy Tiêu Bố Y lấy thân phạm hiếm, trong chết cầu sống, nhưng lúc này đây không thế nghi ngờ là lúc hiếm ác, cửu tử nhất sinh nhất. Trên thực tế cơ hội sống sót rất ít. Nàng không nghĩ đến mình vì cầu công cho Tiêu Bố Y thì lại gây họa cho hăn, trong lòng đã sớm quên Mông Trần tộc, chỉ nghĩ tới hăn nếu chết, bản thân cũng không muốn sống nừa.

"Tác đại nhân có diệu kế gì?" Tiêu Bố Y không chút nóng vội nói.

"Ta phân ra hai đội kỵ binh, trước làm kế nghi binh đem cờ trái phải xông ra phá vây, làm cho bọn họ nghĩ đến Khả Đôn có trong đó, nhất định truy kích" Tác Kha Đột trầm giọng nói: "Như vậy có thế phân tán lực lượng cùng sự chú ý của họ. Bố Y mới thừa cơ hội này mà xông đến ám sát, trong lúc hôn loạn, Ca Đặc cũng có thế xông ra khòi vòng vây".

Mọi người đều nói: "Ke này cũng thật hay".

Tiêu Bố Y cầm một thanh trường mâu, hai cung cứng, hai túi tên, một túi đế ở trên yên, túi kia đeo ờ trên người, không chút lộn xộn.

Mọi người thấy hãn đi chịu chết mà không chút sợ hãi, đều không khòi khâm phục. Lại không hiếu hăn tại sao lại đem theo tới hai cây cung cứng. Đợi khi thấy cầu Nhiêm Khách như viên hầu ân thân dưới bụng ngựa, lúc này mới giật mình hiều ra, cũng không hòi gì. Bọn họ không biết rõ về Cầu Nhiêm Khách, thầm nghĩ thi ra Tiêu Bố Y còn có hậu chiêu, có thêm một người có lẽ là dùng chiêu xuất kỳ bất ý, cũng không rồ sẽ có hiệu quả hay không.

Bối Bồi nắm chặt nắm tay, cũng không nói lời nào, cũng không ra tay hồ trợ, chi là trong mắt có vẻ tiếc hận, hiến nhiên cũng cảm thấy Tiêu Bố Y thật sự cầu công không cần thiết, không có lý trí.

Tiêu Bố Y Ca Đặc đều đã chuân bị ỏn thòa. Tiêu Bố Y cười ngựa xuống núi trước, quân sĩ dưới chân núi đang chuân bị tấn công lần thứ hai, nhìn thấy trên núi chậm rãi có một người một ngựa đi xuống, trong lòng ngạc nhiên, không rõ là chuyện gì.

Tiêu Bố Y đi tới phạm vi trường cung băn tới, lúc này mới dừng lại, hạ trường cung tới, bình tức lại cảm giác khân trương.

Ai cũng sợ chết, hăn cũng không ngoại lệ, nhưng hãn không cảm thấy mình sẽ chết, hãn tín nhiệm Cầu Nhiêm Khách, cũng tin tưởng sinh cơ cũng phải do mình liều mạng mới có thế có được.

Mạc Cô Đức ở xa xa nhìn thấy, cũng mờ mịt, nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng tại đó, nghĩ đến hăn đang khiêu khích, trường mâu trong tay giận dừ vung lên, ra lệnh thủ hạ băn tên.

Chi là Tiêu Bố Y đã tính chuân khoảng cách, tên đã số là rơi xuống trước mặt, có thế tới nơi thì cũng đã hết lực, bị hăn hất vãng đi. Mạc cố Đức nối giận gầm lên một tiếng, kèn thỏi lên, binh sĩ đang muốn xung phong, đột nhiên thấy hai đội nhân mã phía sau Tiêu Bố Y lao xuống, đầu lĩnh cầm cờ một trái một phải dọc theo chân núi mà xông xuống.

Quả không ngoài Tác Kha Đột tính kế, Mạc cố Đức nghĩ đến Tiêu Bố Y là dụ địch, ra lệnh một tiếng, binh sĩ dưới tay ngừng xung phong, mà phân ra hai đội ngăn đón, Tiêu Bố Y dưới sự lôn loạn của binh mã đối phương, đã thúc ngựa, toàn lực xông vào trận địch.

Trên núi chỉ thấy một đạo thanh vân ào xuống, không khỏi rung động, tuy tất cả đều cho rằng Tiêu Bố Y làm việc này tuyệt đối là đi chịu chết, nhưng thấy hãn phóng ngựa đi nhanh như vậy, cũng đã có hy vọng hăn có thế giết được Mạc cố Đức!

Ca Đặc lúc này mới chân chính kiến thức thuật cời ngựa của Tiêu Bố Y, trong lòng hô thẹn, hiếu được khi nãy săn hươu là hăn nhường mình. Neu khi nãy săn hươu hãn cũng dốc toàn lực như vậy, cho dù một mũi tên không trúng, mình tuyệt đối cũng sẽ không có cơ hội gì! Cũng không nghĩ nhiều, Ca Đặc vội thúc ngựa tìm kiếm nơi binh lực yếu nhất, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Bố Y nếu không chết, mình cũng có thế cùng hãn kết giao bằng hừu.

Hai đội kỵ binh phân tán sự chú ý của quản sĩ dưới chân núi, nhưng chi một lúc là đã có khá nhiều binh sĩ phát hiện Tiêu Bố Y vốn tưởng chỉ là con rối đứng chơi lại ngang nhiên thúc ngựa xông tới, không khòi lớn tiếng hô quát, bọn họ thật sự nghĩ không ra còn có người tới đây đế chịu chết.

Tiêu Bố Y không chờ bọn chúng phản ứng lại, đã sớm giương cung lắp tên, ra sức một tên băn xuyên qua nhằm thăng vào Mạc cố Đức. Khi hãn băn tên nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, lần này kéo cung lăp tên, cũng không phí bao nhiêu khí lực. Trên thực tế khi băn hươu hăn đã phát hiện ra điếm này, chi là bị quản địch làm cho nhất thời quên đi. Chăng lẽ Dịch Cân kinh có hiệu quả thần kỳ như thế, luyện đã có tác dụng?

Mạc Cố Đức ngân ra, tay huy trường mâu, hét lớn một tiếng đón đờ mũi tên, "càng" một tiếng vang lên, mũi tên không bị hất văng đi mà chỉ hơi lệch hướng một chút, bay sạt qua cố của Mạc cố Đức.

Mạc Cô Đức bị mũi tên làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh, chi cảm thấy mũi tên này lực đạo vô cùng lớn, thiếu chút nừa đã lấy mạng mình. Không đợi Mạc cô Đức phân phó, các binh sĩ đều giương cung, nhất tề hô một tiếng, tên đã băn ra như ong, không khí trong một khăc này cơ hồ bị xé rách!

Tiêu Bố Y rung động, thầm nghĩ đúng là lăo tử quăng cho các ngươi một cái lá cây, các ngươi lại trả lại cho lão tử nguyên một khu rừng.

Lần này so với lần trước đối phó ba người Tháp Cách hoàn toàn khác biệt. Tên băn dày đặc cơ hồ không thấy bầu trời, khi hăn vọt tới chi làm theo lời cầu Nhiêm Khách, bất chấp tất cả mà tiến lên, cũng không suy nghĩ nhiều, hăn thật sự rất tín nhiệm cầu Nhiêm Khách!

Không chờ hăn suy nghĩ nhiều, một cánh tay đã năm ngang thăt lưng của hãn, khẽ quát một tiếng, "Cẩn thận".

Nghe ra là thanh âm của cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y không kịp suy nghĩ thì đã đằng vân giá vũ bay lên, như thương ưng thoát khòi lưng ngựa, trong không trung bay về phía Mạc cố Đức, nhìn thấy vô số mũi tên lướt qua dưới chân mình, một khăc này trong lòng như trong giấc mộng.

Chi là nghe được tiếng Thanh Tiêu hí thảm phía sau, Tiêu Bố Y trong lòng sầu thảm, biết tên dày đặc như vậy, cầu Nhiêm Khách có lẽ không việc gì. Thanh Tiêu thì không thế may măn thoát khòi. Thanh Tiêu cùng hăn vào sinh ra tử, sớm đã như là bằng hừu, nghe nó hí thảm tựa hồ tiên biệt, không khòi đau lòng.

Trên núi mọi người nhìn thấy Tiêu Bố Y phóng lên không như du long tại thiên, như chim tự do bay lượn, đều kinh ngạc khó có thế tưởng tượng. Người áo xanh bên cạnh Khả Đôn săc mặt vốn trơ trơ, nhìn thấy xa xa như thế thấp giọng hô lên: "Trên đời còn có khinh công cao minh như thế sao?"

Bối Bồi cũng trợn măt há hốc mồm, khỏ có thế tin được, hãn đương nhiên rõ ràng võ công của Tiêu Bố Y, không biết làm thế nào lại đột nhiên cao lên rất nhiều như vậy.

Bọn họ không biết thủ pháp của cầu Nhiêm Khách cực nhanh, lực đạo cương nhu chính xác, ném đi là Tiêu Bố Y đã như tên rời cung mà bay tới.

Tiêu Bố Y người ờ giừa không trung, chỉ hoảng hốt trong khoảnh khắc, đã mượn lực lăp tên, kéo cung như trăng tròn, quát lớn một tiếng, hai mũi tên đã băn ra.

Khoảng cách đã được thu ngăn khi hăn phóng ngựa nhanh tới, nay lại được cầu Nhiêm Khách quăng lên không trung, người đã cách Mạc cố Đức không xa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mạc Cỏ Đức nhìn thấy hăn như thiên thần ở không trung giết đến, trong lúc nhất thời kinh hãi đến ngân người ra, quên cả né tránh. Người khác ở tại thảo nguyên, chăn ngựa săn thú, thân thủ cũng nhanh nhẹn, nhưng chưa từng thấy ai bay tới như chim như the!

Một binh sĩ thấy tình thế không ốn, cười ngựa phóng tới ra sức ngăn cản, bị một mũi tên của Tiêu Bố Y băn xuyên qua, máu tươi phun thành vòi, một mũi tên còn lại sát qua cố của binh sĩ mà căm vào vai của Mạc cô Đức.

Mạc Cô Đức không nghĩ tới Tiêu Bố Y một cung hai tên, kêu to một tiếng, trường mâu đã rơi xuống đất, người cũng lập tức ngã xuống, Tiêu Bố Y một lần băn ra hai mũi tên, cũng đã có khí thế như cầu Nhiêm Khách lúc trước băn chết quân Đột Quyết.

Chi là hăn ở trong không trung dù sao cũng không quen, nên tiết tấu băn tên cũng không liên tục được, thấy Mạc cố Đức lại thoát chết là lãn xuống đất trốn đi, trong lòng thầm kêu đáng

Binh lính phí dưới nhất tề hô lên một tiếng, trường mâu trong tay đã hướng lên không trung mà đâm lên, Tiêu Bố Y người tuy như chim, nhưng dù sao cũng không phải là chim, đã có xu hướng hạ xuống, chi thấy dưới thân trường mâu như rừng, lấp lánh hàn quang, không thế tránh được, thầm nghĩ chuyến này sẽ chết không toàn thây, phòng chừng sẽ bị đâm thủng cả trăm lô.

"Đừng suy nghĩ!" Một thanh âm trầm thấp truyền tới, rõ ràng như vang lên bên tai Tiêu Bố Y, đúng là thanh âm của cầu Nhiêm Khách.

Tiêu Bố Y ngân ra, trong giây lát nghĩ đến khâu quyết mà cầu Nhiêm Khách truyền thụ, khi chiến đấu không nên suy nghĩ, trong cơ thế con người, tinh thần khí huyết không thế tự chủ, đều nghe theo ý, ý bảo làm thì làm, ý bảo dừng thì dừng, trong khi chiến đấu, ý phải tùy theo

chường, thi mới là thích họp.

Mấy khấu quyết này Tiêu Bố Y vốn có chút mơ hồ, khó hiếu, nhưng khi sống chết trước măt thì lại hết sức linh mân mà hiếu rõ.

Đột nhiên dưới chân chấn động, một thanh trường mâu đã lãng không bay tới, đă đờ dưới chân Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y người ở giừa không trung, linh đài bình tĩnh, biết cầu Nhiêm Khách phóng mâu tương trợ, tâm tư trầm tĩnh, dựa theo thủ quyết vận khí, lại có thế giâm lên trường mâu lăng không bước tới hai bước.

Trường mâu của binh lính đâm tới, đã thấy một thanh trường mâu bay qua, Tiêu Bố Y lăng không đạp lên trường mâu mà phi hành, đã vọt ra khòi phạm vi đâm tới của trường mâu, không khòi trợn măt há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên cả phóng ngựa quay lại, trong lòng đều lóe lên một ý nghĩ khủng bố, người này không phải là người, bằng không làm sao có thế tùy ý đi lại trong không trung như vậy, không theo quy tăc thông thường?

Hai bước đạp tới, lực của trường mâu đã tận, Tiêu Bố Y thuận thế hạ xuống, ý tùy tâm động, đã tiện tay băt lấy trường mâu, quay cuồng lên, chi nhớ rõ ý bào làm thì làm, ý bảo dừng thì dừng, trong cơ thế một cô lực lượng đột nhiên xuất hiện, vận đến tay phải!

Tiêu Bố Y người vừa hạ xuống đất, đã sớm nhìn rõ vị trí của Mạc cố Đức, hét lớn một tiếng, trường mâu đã như điện, rời tay mà ra!

Một binh lính nhìn thấy Tiêu Bố Y tiếp đất, đã sớm chăn ở phía trước Mạc cố Đức, không nghĩ đến Tiêu Bố Y đã phóng mâu tới, trong đầu còn chưa kịp nghĩ gì thì thân thế đã bị trường mâu xuyên thấu qua lưng, máu tươi phun thành dòng.

Trường mâu xuyên thấu qua cơ thế của binh sĩ, mang theo máu vọt ra, Mạc cô Đức vừa mới đứng lên lại ngã ngồi xuống đất. Trường mâu mang theo gió lạnh bay sát bên người, Mạc cố Đức bị dọa ngân ra như một con gà gô.

Tiêu Bố Y một mâu phóng ra, chỉ cảm thấy tinh lực trong cơ thế sung mãn trước đó chưa từng có, liền rút đao tiến tới, cơ hồ đã tới sát bên cạnh Mạc cố Đức.

Hai binh lính huy mâu đâm tới, Tiêu Bố Y trờ đao chém gấp, đã chém gãy hai thanh trường mâu, thuận thế lướt tới, một binh sĩ đã xoay người ngã xuống đất, cần cố đầy máu. Còn người kia trường mâu bị chặt gãy, ngừng không được thế tới mà vọt về phía Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y trường đao không quay lui mà trở khửu tay thúc một chò vào ngực người này.

Người nọ kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi mà bay đi, Tiêu Bố Y liên tục giết hai người, gầm lên một tiếng, trường đao lại nhăm đầu mà chém tới, Mạc cố Đức vội chộp lấy một thanh trường mâu, đờ ngang lên đinh đầu, chi là không năm chăc có thế đờ được toàn bộ.

Đột nhiên trên tay chọt nhẹ đi, trường mâu đã bay khòi tay, một kích lôi đình của Tiêu Bố Y đã hóa thành nhu lực, mượn lực đánh bay trường mâu của Mạc cô Đức, trường đao đã nhẹ nhàng đặt trên cần cố của hăn, trầm giọng nói: "Bào bọn họ buông binh khí xuống, ta có thế tha cho ngươi không chết".

Tiêu Bố Y như thiên thần giết đến, tên bay như điện, đao pháp như thần, sau khi ra tay băt Mạc Cố Đức, toàn bộ các binh sĩ đều khỏ có thế tin mọi việc vừa phát sinh trước măt, chí nghĩ đến người này không phải là con người, bằng không làm sao mà có thần thông như the!

Binh khí cung tên mặc dù đang cầm trong tay, nhưng lại không có dũng khí ra tay, trong lòng sợ hãi. Trong phút chốc, trên thảo nguyên vạn con ngựa hí vang lừng, chim chóc không tiếng động, chi có tiếng gió thối qua cò, còn có ánh mặt trời đang chiếu lên trên trường đao của Tiêu Bố Y, cũng không thế làm tiêu tan luồng khí lạnh thấu xương kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.