Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 106: Nơi Mũi Kiếm Hướng Về (Hạ)



Dương Túc Phong than nhẹ một tiếng, còn muốn nói tiếp, Nham Long đã đến nói Ni Mục Lai cầu kiến hắn. Dương Túc Phong hướng Phượng Thải Y mỉm cười, thản nhiên nói: “Chúng ta đi gặp hắn đi.”

Phượng Thải Y vui vẻ đồng ý.

Nham Long lại hết sức kinh ngạc, còn có chút phản cảm nói: “Sư trưởng, Tham mưu trưởng, hắn chỉ là một tù binh, hai người phải tự đi đến đó sao? Nếu theo quy củ trước đây, tôi giải hắn đến đây mới đúng.”

Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta sẽ tự đi gặp, ngươi đi trước dẫn đường.”

Nham Long lẩm bẩm cho chính bản thân mình nghe, tựa hồ không cách nào giải thích được, tại sao phải khách khí với một gã bại quân như thế, nếu không hợp tác thì chỉ cần bắn một phát cho chết là xong chứ cần gì phải thế. Đi một đoạn đường dài mới đến được nơi đã bố trí Ni Mục Lai. Dựa theo mệnh lệnh vừa rồi của Dương Túc Phong, Ni Mục Lai đích xác đã được đãi ngộ rất tốt, ngoại trừ vũ khí và tùy tùng, an toàn và tự do đều có được thoải mái.

Nham Long nói lớn : «Ni Mục Lai ! Sư trưởng chúng ta và Tham mưu trưởng đến gặp ngươi ! »

Ni Mục Lai ngạo nghễ đứng giữa phòng, một chút ủ rũ của bại quân cũng không có, ngược lại giống như một con gà chọi đang tức giận, vẻ hiếu chiến tràn ngập trên mặt, hai mắt lại đỏ rực như một con bạc vừa thua cuộc, thấy hai người tiến đến, thần sắc càng thêm cao ngạo, hừ mũi một tiếng, khiến cho người trầm tĩnh như Phượng Thải Y cũng nhịn không được phải cau mày.

Dương Túc Phong lại thản nhiên ngồi lên ghế nơi góc phòng, thấy Ni Mục Lai không thèm ngó ngàng đến mình cũng không thèm tức giận, thản nhiên nói: “Ni Mục Lai tướng quân, ta biết trong lòng ngươi không phục, thậm chí còn cho rằng ta dùng yêu pháp mà chiến thắng. Trong lòng ngươi, chiến sĩ Lỗ Ni vốn là bất bại. Đương nhiên ta cũng công nhận rằng Lỗ Ni chiến sĩ là bộ binh vĩ đại nhất, bọn họ dũng cảm, bọn họ kiên cường, tinh thần hy sinh của bọn họ đều khiến ta bội phục. Nói ra không sợ ngươi cười, ta nằm mơ cũng nghĩ đến sẽ thống lĩnh một quân đội như Lỗ Ni chiến sĩ.”

Một loạt câu tâng bốc đã khiến cho thần sắc Ni Mục Lai cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút.

Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như cũ, cười nói: “Nhưng, tướng quân Ni Mục Lai thân ái, hôm nay ta đến đây không phải để đàm luận về sự vĩ đại của chiến sĩ Lỗ Ni. Chúng tôi đến đây gặp ngươi, chủ yếu là muốn chuyển đạt một vài tin tức cho thủ trưởng của ngươi, tướng quân Đề Lan Qua Lai. Ta đối với hắn rất bội phục, hắn là tướng lãnh trẻ tuổi có triển vọng nhất Lỗ Ni Lợi Á, dưới sự thống lĩnh của hắn, quân đội Lỗ Ni Lợi Á ngày càng phát triển. Lần này xảy ra chiến dịch Đông Nhật hoàn toàn là do song phương chúng ta không hiểu biết lẫn nhau, cho nên ta bất đắc dĩ phải phản kích. Ta tin rằng tướng quân Đề Lan Qua Lai sẽ hiểu được nỗi khổ của ta. Để chứng tỏ thành ý của ta, ta muốn ngươi viết một phong thư, chuyển đạt thành ý của ta. Song phương hoàn toàn có thể đàm phán và đẩy mạnh quan hệ, loại bỏ hiểu lầm, khi sứ giả đến thì các ngươi sẽ được trở về, Dương Túc Phong ta đã nói thì quyết không nuốt lời.”

Ni Mục Lai miệng nói một loạt tiếng Lỗ Ni, cũng không biết là định nói gì.

Phượng Thải Y mỉm cười lên tiếng: “Tướng quân Ni Mục Lai, ngươi cứ phát huy phong độ của mình, thất bại hôm nay không cần phải tự trách bản thân, hết thảy đều là vì ngươi hoàn toàn không biết đến bố trí của đối phương. Ta biết ngươi từng học tập ở đế đô nước ta một thời gian, hiểu được ngôn ngữ Đường nhân, ngươi cứ thoải mái sử dụng ngôn ngữ của ta để trao đổi đi.”

Ni Mục Lai quả nhiên có thể nói đường Đường ngữ một cách hơi gượng gạo: “Dương Túc Phong, rốt cuộc ngươi dùng yêu pháp gì, tại sao hỏa thương của ngươi lại có tầm bắn xa như vậy? Tại sao ngươi có nhiều hỏa pháo như thế? Những vũ khí đó là do Đường Xuyên đế quốc của các ngươi sản xuất ra hay sao? Ngươi dựa vào vũ khí tiên tiến để chiến thắng, ngươi không thể xem là anh hùng.”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ni Mục Lai tướng quân, ta biết ta không phải là anh hùng, ta cũng không muốn làm anh hùng, ta chỉ cần có thể đánh bại người khác. Đích xác, nếu song phương chúng ta dùng đao kiếm quyết chiến, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng thực ra ta cũng không muốn làm đối thủ của ngươi, bất qúa, ta gửi thư cho ngươi không được ngươi tán thành ý hòa, thì ta phải có trách nhiệm bảo vệ đất đai, không thể không chiến, nếu quân đội Lỗ Ni của các ngươi vẫn không cam lòng thất bại, vẫn muốn tiếp tục tấn công cứ điểm Đông Nhật thì Dương Túc Phong ta sẽ phụng bồi đến cùng.”

Ni Mục Lai đưa mắt nhìn kỹ Ni Mục Lai, thần thái tỏ vẻ quật cường, lại dùng thứ Đường ngữ chưa sành nói: “Quân đội Lỗ Ni của ta nhất định sẽ tiếp tục công kích Đông Nhật, cho đến khi chiếm được nó, Lam Vũ quân của các ngươi nhất định sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.”

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói: “Đã như thế, ta chỉ có thể chống cự đến cùng, cá chết thì lưới cũng rách, cho dù toàn quân của ta bị tiêu diệt, ta cũng sẽ làm cho hơn mười vạn Lỗ Ni chiến sĩ chết dưới tường thành Đông Nhật.”

Ni Mục Lai nói: “Dương Túc Phong, ngươi không cần phải thổi phồng hoang đường, ngươi tuyệt đối không cách nào có thể chiến thắng được Lỗ Ni Lợi Á của ta.”

Dương Túc Phong đảo tròng mắt, nhẹ nhàng nói: “Ni Mục Lai, chi bằng chúng ta ngầm thương đàm một vụ giao dịch? Ta nghĩ chúng ta tranh đấu như thế song phương đều không có lợi, nhất là đối với tướng quân Đề Lan Qua Lai thân ái, hắn vừa mới nhậm chức mà đã phát sinh ra chuyện không vui như thế, ta nghĩ có thể quốc vương của các ngươi đối với chuyện này cũng sẽ cảm thấy không vui….”

Ni Mục Lai gượng gạo nói: “Ngươi nói hươu nói vượn!” Nhưng sắc mặt lại không tự chủ được, khẽ biến hóa. Dương Túc Phong vừa rồi đã nói đúng chỗ đau của hắn, Đề Lan Qua Lai vừa tiếp nhận vị trí Phó tổng tư lệnh bộ đội vũ trang, đang muốn dùng thắng lợi để nở mày nở mặt, nhưng nếu biết thuộc hạ của mình bị đánh cho hoa rơi nước chảy tại Đông Nhật, chuyện này đích xác là điềm báo không tốt.

truyenonline.vn

Dương Túc Phong tiếp tục ân cần nói: “Ta đối với sự thăng tiến của Đề Lan Qua Lai tướng quân thì tuyệt đối ủng hộ, cho nên nguyện ý chịu thiệt một chút. Đối với chiến dịch Đông Nhật lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không để tiết lộ ra ngoài. Đơn giản mà nói, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần sứ giả các ngươi đến, dựa theo quán lệ chiến tranh, nộp một ít tiền chuộc mang tính tượng trưng, ngươi và bộ hạ của ngươi có thể an toàn trở về Lỗ Ni Lợi Á….”

Ni Mục Lai lập tức chộp lấy câu nói cuối cùng của Dương Túc Phong, ánh mắt sáng lên nói: “Ngươi dám cam đoan như thế chứ? Ngươi cần chúng ta phải đáp ứng điều kiện gì? Vĩnh viễn không được tấn công Đông Nhật hay sao?”

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta muốn các ngươi coi như không có chuyện gì phát sinh cả.”

Ni Mục Lai trầm ngâm không nói.

Dương Túc Phong thản nhiên nói tiếp: “Để tỏ rõ thành ý của ta, khi sứ giả các ngươi đến, ta sẽ không tuyên bố xung đột phát sinh ở Đông Nhật, về phần các ngươi, ngươi có thể thỉnh mời Đề Lan Lai Qua tự mình cân nhắc.” Nói xong, cũng không đợi Ni Mục Lai có phản ứng, Dương Túc Phong đứng lên, bình tĩnh rời đi.

Trong sương phòng, Ni Mục Lai một mình ngẩn người.

Hai người trở lại phòng tác chiến, Phượng Thải Y lập tức ra lệnh cho tham mưu sưu tầm các tư liệu bản đồ có liên quan đến Lỗ Ni Lợi Á và liên bang La Ni Tây Á, còn Dương Túc Phong móc từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, lật lật vài tờ, bắt đầu cúi đầu viết, không biết là viết cái gì.

Na Tháp Lỵ rón rén từ cửa tiến đến, khóe mắt Dương Túc Phong liếc qua thấy nàng, không nhịn được thở dài một hơi.

Phượng Thải Y tò mò hỏi: “Na Tháp Lỵ tiểu muội muội, ngươi có chuyện gì sao?”

Na Tháp Lỵ hướng phía Dương Túc Phong, rón rén đi đến, thấp giọng nói: “Ta đến tìm hắn.”

Dương Túc Phong mở mắt, uể oải nói: “Ngươi đến muốn bức tử ta à! Cầm lấy đi, cái này đã được chuẩn bị tốt lắm rồi.” Hắn nói, một mặt móc từ trong ngực ra một bản ghi chép nhỏ đưa cho Na Tháp Lỵ, nàng lại lấy ra một bản ghi chép khác, trao đổi với hắn.

Dương Túc Phong trở mình, vỗ vỗ gáy, buồn rầu nói: “Điện đài, Xi măng? Ôi, chết mất, ta không còn một chút ấn tượng nào cả!”

Na Tháp Lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn, mỉm cười tươi rói với Phượng Thải Y, sau đó rón rén rời đi.

Phượng Thải Y tiến đến bên cạnh người Dương Túc Phong, tò mò hỏi: “Đến tột cùng là cái gì vậy? Hai các ngươi làm gì mà mờ mờ ám ám như thế?”

Dương Túc Phong đưa bản ghi chép cho nàng, Phượng Thải Y nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Ồ, ta hiểu rồi, nguyên lai ta thấy ngươi mỗi lần rảnh rỗi lại gãi đầu suy nghĩ viết viết, thì ra là trả lời vấn đề của bọn họ! Nhưng làm sao ngươi biết được đáp án?”

Dương Túc Phong ấp úng nói: “Ta bất quá cũng chỉ đoán mò thôi.”

Phượng Thải Y mỉm cười không tiếp tục hỏi tới, cầm bản ghi chép trả lại cho hắm, hắn lập tức bắt đầu vùi đầu múa bút thành văn.

Một lát sau, lại có người gõ cửa, chính là Đan Nhã Huyến đến. Nàng vội vã đưa cho Dương Túc Phong một cái thiếp đỏ, Dương Túc Phong nhìn một chút, nhất thời mặt cau mày rũ, đưa cho Phượng Thải Y.

Phượng Thải Y cau mày nói: “Thiếp mời chính là Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức liên danh phát ra, tuy nhiên nhân vật chính vẫn là Tiết Phức. Túy ông không phải là rượu, ta xem lần này hội nghị Đan Phượng sẽ không có kết quả tốt, vị trí đại đô đốc Mỹ Ni Tư gì gì đó căn bản cũng là chuẩn bị cho Tiết Phức mà thôi.”

Dương Túc Phong cười khổ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Đan Nhã Huyến ngắt lời: “Dương đại công tử nói tôi chuyển lại ý của người cho ngươi biết, nói là người nhận thấy tham gia loại hội nghị như thế này cũng không ích lợi gì, chi bằng không tham gia, ai mà chả biết bọn họ không có hảo tâm.”

Dương Túc Phong thở dài buồn bã, thản nhiên nói: “Cho dù đi, cũng chỉ là bồi tiếp thái tử đọc sách mà thôi.”

Phượng Thải Y suy nghĩ một chút nói: “Cứ đi, ít nhất cũng mở mang kiến thức, hiểu rõ bọn họ một chút! Chuyện tương lai sẽ rất khó nói, tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng. Hơn nữa Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức dù sao cũng là người phát ngôn ở Mỹ Ni Tư, có lẽ chúng ta có thể từ bọn họ hiểu rõ được nhiều tình huống, nhất là thời gian mà bọn họ chuẩn bị rút lui. Chúng ta không thể cứ nắm quyền lực một cách yếu ớt mãi được, họ có quyền lực, chúng ta phải tận lực tranh thủ mới được.”

Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, buồn rầu nói: “Ta nghĩ đến tiểu tử Tiết Phức kia là đã muốn đánh hắn, ta sợ đến lúc đó ta kìm chế không được, cho hắn một phát súng, chết đi thì sẽ gây hỗn loạn lớn. Đến lúc đó, một hội nghị liên minh trang nghiêm lại bị ta làm cho thành cảnh chó nhảy gà bay thì không hay chút nào.”

Phượng Thải Y thản nhiên nói: “Cho dù náo loạn thì sao? Không lẽ ngươi mãi mãi không dám đối mặt với hắn sao?”

Dương Túc Phong thâm trầm suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nói: “Cũng đúng, đối mặt vẫn phải đối mặt, ta sẽ đi xem sao. Ngày 22 tháng 12, thời gian cũng gấp, chỉ có hai ngày thời gian, không biết có nên xuất phát vào sáng mai hay không?”

Phượng Thải Y gật đầu, gọi đến một người tham mưu, phân phó: “Mời Tang Cách và Nham Long đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.