Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 114: Bàn Long Cốc (Trung)



Nhìn qua ống nhòm, gần hai ngàn trọng binh bày thành đội hình vuông chừng ba bốn mươi người một đội, đội ngũ chỉnh tề tiến lên. Thuẫn bài hình thoi màu trắng dưới ánh nắng tỏa sáng chói mắt nhưng mũi trường mâu đen ngòm không có một chút sáng nào, cứ như muốn ngưng tụ tất cả ánh sáng lại. Phía sau họ, ước chừng một ngàn cung tiễn thủ, tay cầm Mạt Nhĩ Mã chúc xuống, đầu tên chĩa xuống mũi chân. Song một khi tiến vào tầm bắn, những cung tiến thủ này lập tức ngửa người ra sau, thuận thế lắp tên giương cung, sau đó đồng loạt buông dây cung chếch một góc 45 độ, động tác hết sức thuần thục.

“Đây là biện pháp chuẩn mực để đối phó với kị binh du mục, bọn chúng định biến chúng ta thành kị binh chắc?” Nham Long bồn chồn nói, theo bản năng nắm chặt lấy khẩu Mễ Kì Nhĩ.

Dương Túc Phong lắc đầu, không ừ hử gì cả. Hắn chẳng hứng thú gì với trận hình này hết. Trong quan điểm quân sự của hắn, trận hình này đã là sản phẩm lỗi thời lạc hậu. Chiến tranh hiện đại không cần trận hình rừng người nghiêm cẩn thế này, thậm chí càng cấm kị quan binh chen chúc nhau. Bởi vì, một phát đạn pháo hoặc giả một tràng súng máy đều sẽ gây ra tổn thất không cần thiết.

Chiến sĩ Cung Đô phụ trách bắn pháo thấy hàng ngũ chỉnh tề của địch nhân từ từ tiến đến thì thèm chảy nước miếng, mấy lần rục rịch rờ mó số đạn để sẵn, chỉ muốn tặng cho đám chết toi này món lễ vật hậu hĩ, khổ nỗi Dương Túc Phong kiên quyết không cho.

“Không được bắn!” Dương Túc Phong lạnh lùng nói, làm chiến sĩ Cung Đô phát buồn bực vì không được động vào.

Theo bọn họ nhìn nhận, mục tiêu đông đúc rõ ràng, lại di chuyển chậm chạp như vậy mà không dùng pháo cối thì thực sự là phí của trời, đám quan binh bày trận hình vuông đông nghẹt thế này, mỗi quả đạn pháo có thể nổ banh xác rất nhiều tên.

“Lệnh cho bộ đội, chỉ khi nào kẻ địch tiến vào tầm bắn mới được tự do nhả đạn. Một khi chúng tiến vào tầm ném của lựu đạn, cho phép các người sử dụng toàn bộ!” Dương Túc Phong nghiến răng nói, hai mắt đỏ ngầu, giăng đầy tia máu.

Tiếng súng trường Mễ Kì Nhĩ lập tức vang lên loạn xạ, bắt đầu nổ súng từ khoảng cách trên ba bốn trăm mét, liên tục có địch nhân ngã xuống nhưng về cơ bản, trận hình vẫn không bị phá vỡ. Với khoảng cách này, thuẫn bài hình thoi cản được phần lớn đạn. Song sau khi tiến vào khoảng cách hai trăm mét, địch nhân bị hạ càng lúc càng nhiều, mưa đạn dày đặc xuyên qua khe hở giữa các thuẫn bài, thậm chí xuyên thẳng qua thuẫn, trận hình tức khắc bắt đầu rối loạn.

Các chỉ huy đội bộ binh hạng nặng liều mạng phất cờ, mưu tính lập lại trật tự cho đội ngũ. Đáng tiếc, chẳng những không có hiệu quả, bọn họ còn vạch trần thân phận cho các chiến sĩ Lam Vũ quân, kết quả bị bắn gục ngã xuống rào rào. Khó khăn lắm mới đạt đến khoảng cách 100 mét, trận hình rối loạn không khống chế nổi. Sau cùng chỉ còn sót một số quan binh chiến đấu đơn lẻ, một vài người trong số đó còn dũng cảm giơ thuẫn bài và trường mâu tiến lên, số còn lại đành nằm rạp xuống đất tránh đạn.

“Đáng tiếc, bọn họ không bảo vệ quốc gia trên chiến trường, lại chết dưới họng súng của cuộc tranh quyền đoạt lợi!” Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài cảm khái, trong lòng có chút đau xót.

Lúc này, dưới sự yểm trợ của bộ binh còn sót lại đại khái khoảng một nửa cung thủ Mạt Nhĩ Mã, bắt đầu tiến vào tầm bắn. Bọn họ tà tà giương Mạt Nhĩ Mã lên, mũi tên hướng lên trời, kế đó mưa tên bay như trấu vãi, tức thì vô số chiến sĩ Lam Vũ quân trúng tên, đau đớn rên rỉ.

“Bắn! Bắn!” Nham Long nắm đoạn tên cắm vào tay trái, hầm hầm quát lớn.

Thừa lúc tiếng súng của Lam Vũ quân còn thưa thớt, biên phòng quân nấp bên ngoài khoảng đất trống và bộ binh còn sống nhảy qua chiến hào, ào ào xông tới. Dương Túc Phong lạnh lùng bóp cò liên tục, bắn hạ toàn bộ những tên gần nhất, nhưng trong khi hắn nạp đạn, địch nhân chỉ còn cách chừng ba chục mét.

“Lựu đạn!” Tang Cách gào lên, vung tay ném một quả lựu đạnvào giữa đám cung tiễn thủ, nổ tan tành, một mảnh vụn trường cung Mạt Nhĩ Mã bay lạc, bắn vào mặt Dương Túc Phong, máu me đầy mặt hắn.

Binh sĩ liên tiếp quăng lựu đạn, mặt đất trống trơn bốc đầy khói bụi. Đến khi thuốc súng tan đi, mặt đất không còn ai đứng nữa, chỉ còn chi chít mảnh thịt, tứ chi vương vãi trên đất. Một số tên còn chưa đoạn khí ra sức bò về phía trước song cuối cùng cũng bị ngã gục dưới rừng mưa bom bão đạn. Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, xen lẫn mùi máu tanh nồng.

Trong lòng Dương Túc Phong không hề có cảm giác đau khổ, chỉ có ước vọng cầu sinh mãnh liệt. Hắn buông Mễ Kì Nhĩ, vội vàng ôm Nham Long đặt nhẹ nhàng lên phiến nham thạch, lo lắng hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Những chiến sĩ khác lợi dụng thời gian ngắn ngủi giúp thương binh băng bó vết thương, đưa bọn họ rời khỏi tiền tuyến. Ngoài dự liệu của mọi người, một phần tư chiến sĩ bị đợt mưa tên ban nãy bắn trúng, mặc dù bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đắt: bị tiêu diệt toàn quân.

Vai trái của Nham Long bị tên cắm xuyên vào, đầu mũi tên thiếu điều lòi hẳn qua bên vai kia. Mồ hôi trên trán y đầm đìa nhưng vẫn cứng cỏi nói: “Sư trưởng, tôi không sao, đừng lo cho tôi...” Nói chưa xong đã hôn mê bất tỉnh. Dương Túc Phong vội vàng vác y lên lưng, đem đến một chỗ an toàn cùng với những thương binh khác. Chỗ đó còn khoảng hai chục thương binh nữa nằm ngổn ngang, trong đó có ba bốn chiến sĩ Tang Lan đã tắt thở. Bọn họ bị tên bắn xuyên qua ngực, bụng, máu chảy không ngừng.

Tang Cách nổi khùng đá chân lung tung, chửi: “Đám khốn***, ta phải báo thù!”

Mặt Dương Túc Phong tối sầm, không nói một lời.

Từ vị trí của hắn quan sát, trận địa trước mặt chất chồng xác chết của biên phòng quân. Trận chiến vừa rồi tuy ngắn nhưng thương vong thậm chí còn hơn cả cứ điểm Đông Nhật, xem ra trường cung Mạt Nhĩ Mã của biên phòng quân không dễ đối phó. Không có pháo cối tiên phát chế nhân, chiến sự thực tình quá bị động. Hắn chuyển ánh mắt nhìn hai khẩu pháo, cân nhắc quyết định của mình.

Cũng giống như Lam Vũ quân, địch nhân cũng phải chịu tổn thất trước giờ chưa từng thấy, thế nên đến giữa trưa mà bọn họ vẫn không phát động công kích lần nữa, tạo cho Dương Túc Phong cơ hội nghỉ ngơi. Bọn họ không thể không tìm cách động viên thương binh, giúp họ giảm bớt đau đớn. Gần như tất cả đều ý thức rất mãnh liệt, không có Tử Duyệt cô nương đi theo, thời điểm này thực là đau đớn quá. Đặc biệt là những chiến sĩ từng được trị liệu khi lênh đênh trên Linh Đình dương càng ý thức mạnh mẽ hơn. Song thật đáng buồn, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Dương Túc Phong nỗ lực mò mẫm trong trí nhớ những điểm mấu chốt về thủ thuật ngoại khoa và các xét nghiệm kiểm tra. Hắn không phải bác sĩ, có điều cũng nắm sơ sơ, thời gian ở lì trong khe suối, mỗi lần xui xẻo bị thương có thể tự chăm sóc mình được. May mà vẫn còn nhớ được, hắn làm liều, mò mẫm tìm cách xác thực những nguyên tắc đã được hướng dẫn. Kì thực, chủ yếu là tăng tinh thần không sợ chết của thương binh, nhờ đó phần lớn thương thế bị ức chế một cách hiệu quả. Đương nhiên, trong đó cũng có sáu chiến sĩ bị thương quá nặng, vĩnh viễn nằm lại mảnh đất có tên là Bàn Long cốc này.

Tình trạng của Nham Long thập phần nguy ngập. Mũi tên đó cắm ngập rất sâu vào bả vai y. Mọi người chần chừ mãi, không biết nên xử lí ra sao. Sau cùng, Dương Túc Phong thấy Nham Long quả tình không thể chịu đựng thêm nữa, hắn đành nhắm mắt rút tên ra. Do đầu tên hình thoi, lại xuyên vào tận xương bả vai nên khi rút ra, máu phun ra gần như đầy mặt Dương Túc Phong , Nham Long bất tỉnh ngay tại chỗ. Mọi người luýnh quýnh tay chân, dùng hết nửa túi thảo dược mới làm vết thương ngừng chảy máu, khó khăn lắm mới khiến Nham Long khôi phục ý thức song y chỉ còn thoi thóp. Lúc này, tiền tuyến báo lại, địch nhân bắt đầu mở đợt tấn công lần thứ ba.

“Nham Long, ngươi nhất định phải kiên cường chịu đựng, nghĩ đến chuyện tốt một chút, nghĩ đến những chuyện ngươi còn lưu luyến, nghĩ xem ngươi còn chưa làm được chuyện gì...” mặt Dương Túc Phong đầy nước, bịn rịn mãi mới trở ra tiền tuyến.

Lần tấn công này lại là đám bộ binh tạp nhạp, đến cả chiến sĩ bình thường nhất cũng nhìn ra được lần này là một mớ quân chắp vá, có vẻ như muốn thừa gió bẻ măng.

Tang Cách ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ kẻ địch muốn thi hành kế hoãn binh?”

Dương Túc Phong trầm tĩnh đáp: “Kế hoãn binh thì có lợi gì cho chúng?”

Tang Cách vò đầu bứt tai không hiểu.

Thế nhưng, chân tướng mau chóng được phơi bày. Sau lưng đám bộ binh tạp nham, rối loạn đó còn có sáu máy bắn đá khổng lồ.

“Pháo cối! pháo cối!” Dương Túc Phong và Tang Cách đồng loạt thét lên.

Cung Đô chiến sĩ lập tức nạp đạn vào nòng, “ầm” một tiếng, đạn pháo bay vọt lên không nhưng bị lệch mục tiêu, chỉ nổ trúng một đám quân lính, sáu máy bắn đá không hề suy suyễn. Gần như cùng lúc, một máy bắn đá khai hỏa, “ầm”, một khối đá vọt lên không.

“Núp mau!” Dương Túc Phong nhìn khối đá đen thui quay vù vù trên đầu, gào lớn.

Những chiến sĩ ở tiền tuyến hấp tấp lăn xuống, tìm chỗ ẩn nấp, tiếng súng tắt lịm, chỉ còn bảy tám chiến sĩ Cung Đô vẫn bình tĩnh điều khiển pháo.

Đợt pháo thứ hai đằng không bay lên, cuối cùng cũng bắn nát một máy bắn đá, vừa vặn phá nát một cục đá mới vọt ra khiến lực sát thương tăng lên gấp bội.

Tảng đá quay vù vù trên bầu trời, sau cùng cũng rơi xuống đất. Cả Bàn Long cốc tựa hồ rung chuyển dữ dội. Bốn chiến sĩ trước mặt Dương Túc Phong bị tảng đá như Thái Sơn áp đỉnh nén sâu xuống nền đất, chỉ thấy máu từ từ loang ra.

“Bắn pháo! Bắn! Bắn!” Tang Cách phát khùng gào toáng lên, hận không thể trực tiếp quăng luôn đạn pháo ra.

"Bắn súng!", Dương Túc Phong thấy đám bộ binh tạp nhạp áp tới gần, cũng hét ầm lên, đồng thời liên tục bóp cò.

Tiếng súng, tiếng pháo ầm ầm trộn vào nhau. Qua một trận pháo chiến và đá chiến kịch liệt, toàn bộ máy bắn đá bị hủy. Song tổng cộng trước mặt, sau lưng, bên trái và phải Dương Túc Phong rơi xuống sáu tảng đá. Có thêm khoảng hai mươi chiến sĩ Lam Vũ quân bị đá nghiến chặt xuống đất, thịt nát xương tan, máu chảy thành vũng, không còn hi vọng cứu chữa.

"Trời ơi!" Tang Cách gần như phát điên gào lên, nháy mắt khuôn mặt đã đầy nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.