Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên mặt biển Ni Tư rộng lớn phẳng lặng, đất trời hiện ra thật tĩnh lặng và bình yên. Trên mặt biển bao la bát ngát thỉ thoảng gợn lên từng đợt sóng trắng xóa, bọt sóng nhẹ nhàng trôi đi, cuối cùng biến mất trong biến xanh thăm thẳm.
Một thuyền đội thương thuyền rất bình thường xuất phát từ Bả Châu cảng, lặng lẽ hướng đến bến cảng lớn Ni Tư nằm bên kia của biển Ni Tư. Thuyền đội này có sáu chiếc thuyền bụng tròn được sử dụng rất phổ biến ở vương quốc Cách Mỹ Lai, thương thuyền chở toàn là khoáng thạch địa khu Mỹ Ni Tử sản xuất ra. Trong đội thương thuyền này, có một chiếc thuyền vừa dùng để chở khách lẫn chở hàng, yên ắng bơi ở giữa thuyền đội.
Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đứng trên sàn tàu, ngắm nhìn phong cảnh biển Ni Tư. Tử Duyệt cô nương quyết tâm đến La Ni Tây Á học y thuật tiên tiến, Dương Túc Phong cũng quyết tâm tới vương quốc Cách Lai Mỹ tự mình xem xét, vì thế bọn họ lên chiếc thương thuyền có bề ngoài rất bình thường này.
Trong mắt của rất nhiều người, biển Ni Tư rất yên bình, mỗi năm nó nổi giận không quá một tháng. Nhưng trong mắt rất nhiều các thủy thủ, biển Ni Tư lại rất hung bạo, bởi vị một khi nó nổi giận, sóng biến có thể đem thương thuyền trọng tải vượt quá một nghìn hai trăm tấn này lật nhào, không có kỹ thuật hàng hải cao siêu, khó tránh khỏi cảnh thuyển lật người chết.
“Ta thấy huynh nên để ý chuyện của Thái Dương thần giáo thêm một chút. Huynh thấy đó mệnh lệnh của Tiết Phức phát ra hết cái này tới cái khác, vậy mà huynh cứ làm thinh, ta gần như có thể tưởng tượng được sắc mặt hắn biến thành giống như gan lợn rồi” Vũ Phi Phàm vuốt ve sợi dấy thừng to chắc, bình thản nói.
Ngày 22 tháng 2 năm 1728 thiên nguyên, giáo chủ Viên Vân Uyên của Thái Dương thần giáo hoạt động tích cực ở Cam Xuyên Đạo đã phát ra tuyên bổ tại Hạ Như phủ nơi chúng chiếm đóng nhiều năm. Tuyên bố thành lập đế quốc Thái Dương thần giáo của chính giáo hợp nhất, tự xưng là nguyên thủ tối cao của đế quốc, nói là có trăm vạn giáo chúng, thập vạn đại quân, người theo như mây. Thái Dương đế quốc hộ quốc quân lực lượng quân sự của Thái Dương thần giáo sắp nam hạ, công chiếm Uông Đan phủ, sau đó chuyển hướng tây, khống chế tất cả địa khu của Dương Xuyên đạo, hơn nữa công chiếm Tử Lam phủ quên nhà của đại đô đốc Mỹ Ni Tử Tiết Phức, đồng thời có rất nhiều dấu hiệu vơ sạch cả vùng phía tây Mỹ Ni Tư.
Đại đô đốc khu tự trị Mỹ Ni Tư trốn trong Phù Phong phủ Tử Xuyên Đạo nơi sư đoàn của Mai Cáp Đức không chế liên tục phát ra tuyên bố. Nói rõ Thái Dương thần giáo là tổ chức phản nghịch, yêu cầu tổng đốc các tỉnh phái binh tiễu trừ, thành một tên hề hống hách hết sức, khiến người ta bật cười. Sauk hi Thái Dương thần giáo ra mặt, nước Y Lan và Y Lệ Nạp lần lượt phát ra tuyên bố, nói ủng hộ sự nghiệp của Thái Dương thần giáo, kẻ đứng đằng sau ủng hộ Thái Dương thần giáo cũng theo đó xuất hiện rồi.
“Y làm như vậy là không đúng, trước đó chẳng phải y nói tất cả các thế lực của địa khu Mi Ni Tư phải sống hòa bình sao? Hiện giờ lại đột nhiên truyền mệnh lệnh cho ta, muốn ta giúp đỡ diệt trừ Thái Dương thần giáo, đây không phải tự mâu thuẫn à? Ta đương nhiên không thể chấp hành” Dương Túc Phong nghiêm túc nói, đối với mệnh lệnh Tiết Phức đưa tới, y xem xong rồi ném thẳng vào thủng rác, nhưng lại bị Phượng Thái y nhặt trở lại, nói giữ lại luôn có ích.
Vũ Phi Phàm lắc đầu thờ dài: “Không ngờ trong cái thời đại này còn có kẻ ngây thơ ấu trĩ đến vậy. Việc chẳng liên quan tới mình cứ kê cao đầu mà ngủ. Hiện tại Thái Dương thần giáo làm loạn tới quê nhà của y, y liền hoảng loạn cả lên. Giờ ta cũng hơi lấy làm lạ, sao Mai Cáp Đức còn ủng hộ y như vậy, ngược lại Tần Tiêu Đình chẳng lên tiếng gì cả, cứ như đã biến mất vậy. Đúng là không hiểu bọn chúng đang nghĩ cái gì, Thái Dương thần giáo không chế được địa khu phía tây Mỹ Ni Tư rồi thì xem ra mười lăm liên đội lục quân của chúng ta còn xa mới đủ dùng”.
Dương Túc Phong chỉ gật đầu không tỏ ý kiến gì.
Nói tới cùng thì Vũ Phi Phàm cũng thuần túy là người của quân đội, vì vấn đề quân phí, y và Phượng Thái Y đều thấy tài thuế và dự toán ủy viên hội dưới sự chủ trì của Tài Băng Tiêu đã hạn chế cực lớn sự phát triển của quân đội. Luôn nghĩ cách thoát khỏi sự hạn chết của dự toán quân phí.
Thí Phong rón rén đi tới, trên người y không mang súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, mà dấu dưới y phục súng lục K54 mới sản xuất ra. Nói tới hiểu biết về loại súng này, Dương Túc Phong có nhắm mắt cũng có thể đem mỗi chi tiết kết cấu của nó tả ra rõ ràng rành mạch, chỉ có điều nó không thích hợp sự dụng trong chiến đấu quy mô lớn, nên năm ngoái toàn bộ tâm tư của y đều đặt vào súng trường bán tử động K56. Sau trận đại thắng ở Lệ Xuyên phủ, quân Lam Vũ cuối cùng cũng có một chút thời gian yên bình , vì thế súng lúc K54 liền ứng vận mà ra đời.
Thí Phong cẩn thận nói: “Đám hải tặc mà chúng tôi phụ trách giám thị tựa hồ có chuẩn bị động thủ rồi, phía trước là hải vực Ân Đức Tư lởm chởm đá ngầm, bọn chúng rất có khả năng có thuyền tiếp ứng ở đó. Nhân vật mục tiêu của bọn chúng tới tận giờ vẫn không có hề phát giác… chúng ta có nên nhắc nhở họ một chút không?”
Dương Túc Phong lần này đi tới vương quốc Mỹ Cách Lai không hề chức thức thông báo cho chính phủ đối phương, mà là dùng thân phận tư nhân tiến hành, nhưng vì an toàn, người đi theo vẫn không ít, riêng người bảo vệ đã có trên hai mươi, còn những người đã tới nơi và sắp xuất phát ước chừng hơn một trăm. Thí Phong tạm thời giữ chức đội trưởng cảnh vệ, vì Liệp Tống đã bị đưa tới pháo đài Đông Nhật học tập quân sự, chuẩn bị đảm nhiệm quan quân bộ đội cấp cơ sở rồi.
Lên thuyền không lâu, ở trên thương thuyền Vũ Phi Phàm phát hiện hai nhóm người không bình thường. Một nhóm là do hải tặc tổ chức thành, có sáu bày người, đều là những đại hán da thuần một màu đồng, đây là đặc trưng của những người sống lâu năm trên biển không cách nào che dấu được. Còn nhóm còn lại có ba người, một người trong đó là thiếu nữ ít giao du giả trang nam, hai người kia thì đều là thanh niên trên hai mươi tuổi, tựa hồ như là tùy tùng của thiếu nữ giả nam trang này. Thiếu nữ kia tựa hồ cũng có chút lai lịch, cho nên những tên hải tặc kia luôn theo dõi chặt chẽ từng động tĩnh của bọn họ. Không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đã ở đằng sau, bọn chúng sớm đã bị Vũ Phi Phàm bắt chết rồi, đám Thí Phong đều không phải loại chịu yên tĩnh, vừa khéo mượn chuyện này giải khuây.
Dương Túc Phong còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy từ đằng xa truyền lại tiếng pháo đùng đoàng, tựa như có quân hạm đang giao chiến. Người trên thương thuyền tức thì ào cả lên boong thuyền, kinh hoảng nhìn mọi thử ở trước mặt, vốn ở trên biển gặp phải cướp chính là chuyện bất hạnh nhất rồi, không ngờ là gặp phải thật. Nhóm hải tặc kia cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, tựa hộ trận hải chiến này không nằm trong kế hoạch của bọn chúng. Thiếu nữ giả nam trang kia cũng lặng lẽ xuất hiện trên boong thuyền, như không hề nhìn thấy hải tặc giao chiến ở trước mắt, ánh mắt chỉ thầm tình nhìn về phía phương nam xa xôi, nơi đó chính là vương quốc Mỹ Lai Cách.
Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm thì khóc cười không xong, bởi vì hai người đều nhìn thấy rõ phía trước giao chiến, một phe đúng là hải tặc, có khả năng là chuẩn bị tiếp ứng cho nhóm hải tặc trên thuyền. Nhưng phe kia có cờ xi mà họ không thể quen thuộc hơn, cờ sư thứu màu lam.
Phất Lai Triệt.
Từ sau ngày được nếm mật ngọt, Phất Lai Triệt không cam tâm chịu tịch mịch nữa. Lăng Thanh Tư hạ lệnh giam y ba ngày, để y ngẩm nghĩ kỹ lại bản thân, kết quả y vừa từ phòng giam đi ra, lập tức kiếm một chiếc thương thuyền tốc độ cao cỡ lớn, trên thương thuyền bố trí đơn giản hơn mười khẩu bách kích pháo, sau đó chất đống đạn pháo trong thuyền, cũng chẳng hỏi han gì tới Dương Túc Phong, liền đâm thẳng tiến biển Ni Tư. Chẳng ai biết rốt cuộc là y muốn làm gì, không ngờ y lại đi dính dáng tới hải tặc.
Dương Túc Phong khóc dỡ mếu dở nói: “Cái tên Phất Lai Triệt này!”
Vũ Phi Phàm thì chẳng nói chẳng rằng, y là chuyên gia hải chiến, vừa nhìn một cái thấy ngay Phất Lai Triệt có chút không ổn.
Ba chiếc thuyền hải tắc đều là loại thuyền buồm tam giác tốc độ cao cỡ trung ở biển bắc, đây là thuyền lý tưởng nhất để làm hải tặc. Tóc độ nhanh, khống chế linh hoạt, còn thương thuyền của Phất Lai Triệt, mặc dù nói về trọng tải thì hơn của đối phương rất nhiều, nhưng nói về tính linh hoạt và tốc độ thì kém một vạn tám ngàn dặm. Điều này trong hải chiến là thiệt thòi vô cùng.
Đám hải tặc này không treo cờ hải tặc của mình, vì thế không nhìn ra lai lịch của bọn chúng. Dương Túc Phong tò mò hỏi: “Phất Lai Triệt dây dưa với bọn chúng làm gì?”
Vũ Phi Phàm bình thản đáp: “Y đang huấn luyện thủy thủ đấy, huynh nhìn thuyền của y kìa. Bên trên có ba bốn trăm người, hải chiến đâu cần nhiều người như vậy, y là vì sắp thành lập hải quân mà làm chuẩn bị. Huynh nói với y nhất định để y tung hoành thất hải, trở thành danh tướng hải quân lưu danh sử xanh, y đương nhiên là động lòng. Bất quá muốn làm được điều ấy cũng chẳng phải dễ, trừ thuyền vững pháo mạnh ra, còn cần rất nhiều thủy thủ thuần thục và thuyền viên kinh nghiệm phong phú. Về điểm này thì ta rất là bội phục dũng khí của y, mặc dù ta cảm thấy loại phương pháp huấn luyện này quá mạo hiểm”.
Lúc này Dương Túc Phong mới yên tâm.
Thuyền đội thương thuyền tất nhiên là không dám vượt qua chiến trường, dần cuộn buồm lại, mà hai bên kịch chiến ở đằng xa tựa hồ chẳng có hứng thú gì với kẻ đứng xem này, vì thế tất cả mọi người trên thuyền được tận mắt chứng kiến đấu pháo trên biển tráng liệt mà đẫm máu no cả mắt.
Phất Lai Triệt đúng là đang huấn luyện thủy thủ, pháo thủ cũng đổi hết nhóm này đến nhóm khác, mặc cho đạn pháo của đối phương rơi lên boong tàu, những pháo thủ và thủy thủ kia không dám lùi nửa bước. Bởi vì Phất Lai Triệt tay cầm Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao đứng đó như hung thần ác sát, như hồ đói nhìn chằm chằm vào từng người. Thanh đao đó là do y lấy được, cuối cùng Dương Túc Phong vẫn trao lại cho y.
“Đùng! Đùng! Đùng!” Sau vài lượt pháo, một chiếc thuyền hải tặc bất hạnh bị bắt trúng, một viên đạn của bách kích pháo rới xuống gần cột buồm của nó, sau một tiếng nổ, đột buồm đứt đoạn đổ sầm xuống, tiếp đó cả con thuyền cùng từ đó gãy ra, hơn nữa rất nhanh trở thành hai đoạn, rồi rất nhanh chìm vào trong biển rộng. Trên mặt biện chỉ lưu lại hai vòng nước xoáy không lớn và đám hải tặc vùng vẫy bơi lội bốn phía.
Tất cả người trên thuyền không kìm được vỗ tay hoan hô rào rào, Dương Túc Phong cũng lộ ra nụ cười khẽ.
Bất quá Phất Lai Triệt lại chẳng có vẻ vui mừng gì, ngược lại như thấy rằng bắn chìm đối phương là quá đáng tiếc, liền nổi trạn lôi đình quát tháo mắng chửi, Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao trong tay cứ như mốn chém đứt đầu mỗi người trước mắt vậy. Copy by Ác Ma- 4vn
Hai chiếc thuyền hải tặc còn lại thế nào cũng không ngờ rằng bị bắn chìm trước chính là thuyền của mình, trên boong thuyền nhất thời xuất hiện hoảng loạn, bọn chúng liều mạng bắn pháo, nhưng Phất Lai Triệt bắt đầu rút lui rồi. Thương thuyền nhiều buồm, thuận gió nên rất nhanh kéo dãn một đoạn khoảng cách, hai chiếc thuyền hải tặc đuổi sát không tha. Đột nhiên Phất Lai Triệt hạ lệnh dừng thuyền khẩn cấp, buồm trên thương thuyền toàn bộ hạ xuống cùng một lúc, thương thuyền tức thì chậm chậm dừng lại.
Hai chiếc thuyền hải tặc cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, thương thuyền dừng lại vừa vặn cho bọn chúng cơ hội giáp chiến, cho nên bọn chúng nhanh như chớp xông thẳng tới chiếc thuyền lớn của Phất Lai Triệt. Ba chiếc thuyền rất mau liền dính lại với nhau, đám hải tặc điêu luyện ném dây thừng, trèo lên trên, nhưng điều này vừa khéo cho Phất Lai Triệt cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Trên thương thuyền có một trăm thủy thủ ào ào rút súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nhưng bọn họ không hề bắn ngay, mà lùi lại mé bên kia của boong tàu, đợi cho đám hải tặc leo lên boong thành công mới bắt đầu xạ kích, đám hải tặc không kịp phòng bị dưới làn mưa đạn dồn dập gục xuống từng mảng.
Những tên hải tặc còn lại cuối cùng phát hiện đã sập bẫy, vội vàng trở lại thuyền của mình, nhưng Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao trong tay Phất Lai Triệt vung lên, đám thủy thủ lũ lượt ào tới, tựa vào mạn thuyền bắn xuống. Dưới uy lực của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, đám hải tặc hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy, những tên hải tặc ở lại trông thuyền cũng bị súng trường Mễ Kỳ Nhi bắn hạ toàn bộ. Sau bốn mươi phút tiếng súng kịch liệt, đám hải tặc không một tên sống sót, hai chiếc thuyền hải tặc cũng thành chiến lợi phẩm của Phất Lai Triệt. Copy by Ác Ma- 4vn
Vũ Phi Phàm nói với chút tiếc nuối: “Hai chiếc thuyền chiến lợi phầm này cũng thủng lỗ chỗ rồi, không thể sử dụng tiếp được nữa. Đáng lẽ y không nên hạ lệnh bắn vào thuyền hải tặc, mà nên ra lệnh chúng đầu hàng, trong hoàn cảnh đám hải tặc đang cực độ kinh hoàng, bọn chúng sẽ lựa chọn đầu hàng”.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu. Copy by Ác Ma- 4vn
Quả nhiên Phất Lai Triệt rất nhanh cũng phát hiện ra sai lầm của bản thân, y ảo não leo lên hai chiếc thuyền hải tặc sắp bị đắm, hơi hối hận vuốt vuốt trán, nhưng không thể không miễn cưỡng trở về thuyền của mình, mà hai chiếc thuyền kia thì mang theo ngàn vạn lỗ đạn bị nước biển tràn vào từ từ chím xuống đáy biển.
Phất Lai Triệt chỉ huy thương thuyền vũ trang chậm rãi đi qua đội thương thuyền bên cạnh. Thủy binh đứng ở mũi thuyền kiêu ngạo dùng cờ phát ra tín hiệu “hải vực an toàn, có thể thông hành”. Sau người y, lá cờ sư thứu màu lam khổng lồ ở trên cột buồm cao vút tung bay theo chiều gió, làm người trên boong tàu bên này cả đời khó quên. Copy by Ác Ma- 4vn
“Hải quân của quân Lam Vũ đấy à?” Dương Túc Phong nghe thấy bên cạnh có người thì thầm nghị luận, tựa hồ tình cảm đầy kích động và hoài nghi.
Vũ Phi Phàm lặng lẽ vỗ tay. Copy by Ác Ma- 4vn
Dương Túc Phong trầm ngâm nói: “Phất Lai Triệt có biết chúng ta ở bên này không?”
Vũ Phi Phàm lắc đầm, trầm tràm nói: “Khi y ra biển huynh còn chưa chuẩn bị tới Cách Lai Mỹ mà, đây hoàn toàn là tình cờ thôi. Bất quá cũng may mà có họ, nếu không chúng ta phải tự mình động thủ rồi, từ nay trở đi, thương thuyền qua hải vực Ni Tư có lẽ lại thêm một phần đảm bảo an toàn rồi, đó chính là hải quân của quân Lam Vũ”.