Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 154: Nhân Tài Buôn Bán



Tiêu Tử Phong đến Ni Tư cảng trong phút chốc đã biểu hiện ra vẻ mĩ lệ nhất, vô số pháo bông dù cho ban ngày cũng thể hiện ra vẽ rực rỡ vô cùng, hai mươi mốt thanh pháo bắn mừng tuyên bố hoan nghênh khách nhân quan trong nhất đến. Bốn chiến thuyền tuần tra đã được trang trí đổi mới hoàn toàn, ở ngoài biễn vẫn dẫn dắt thuyền hoa chuyên dụng của Tiêu Tử Phong suốt dọc đường tiến nhập Ni Tư cảng, ngoài ra toàn bộ tàu thuyền đều dừng lại đỗ sát vào hai bên, xung quanh thuyền hoa, còn có hai chiến thuyền hải quân cực lớn của Cách Lai Mĩ hộ tống. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thuyền hoa của Tiêu Tử Phong phát ra một thứ ánh sáng xa hoa quý phái, làm người khác không thể nhìn theo kịp.

Niếp Lãng đứng ở đầu thuyền, lấy tay che ánh mặt trời, nhìn về chân trời xa, thì thào tự nói: “Ta ngất a, làm người có khả năng làm được như thế này, quả thật là uy phong mà.” Nhưng thấy trên bến tàu số người cũng rất nhiều, hiển nhiên đây là do công tước Mặc Linh Đốn dẫn đầu mọi người đến tiếp đón lúc này.

Thuyền hoa vừa cập bến, cả Nư Ti cảng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, nghi thức hoan nghênh nhiệt liệt kéo dài nửa giờ, mọi người mới vây quanh dưới tửu điểm của Tiêu Tử Phong. Chỉ có điều, Dương Túc Phong ở vị trí ra vào, lại không nhìn thấy bóng dáng của tiêu tử phong, chỉ có thể nhìn thấy những dân chúng đang chạy khắp nơi, còn lại đều là cảnh sát duy trì an ninh trật tự và quân đội chính quy.

Tuy nhiên, sau cái huy hoàng rực rỡ này thì không biết có bao nhiều người đang nghiến răng nghiến lợi nữa?

Rất rõ ràng, sau khi Tiêu Tử Phong tới không lâu, Dương Túc Phong nhìn thấy một đại đội quân phòng ngự hướng về phía tây bắc xuất phát, ước chừng nhiều hơn hai ngàn người, võ trang hạng nặng, nhưng lại mang theo pháo dã chiến hạng nhẹ. Không cần phải nói, dĩ nhiên là chuyện ở Ô Cách Lặc thôn đã bị người ta phát hiện rồi. Không biết Ô Mạn Lặc Tư và Khắc Lỗ Duy Nhĩ sau khi biết chuyện này thì sẽ có bộ dạng như thế nào.Chỉ tiếc nằng, chuyện này không phải là không hoàn toàn sơ hở, Khắc Lý Khắc Lan chính là vấn đề lớn nhất, hắn đã làm lộ sự tồn tại của bản thân trước mặt công tước Mặc Linh Đốn, tin rằng bản thân mình rất nhanh cũng phải trồi lên mặt nước thôi.

Dương Túc Phong trở lại tửu điếm Đế Hào, phát hiện người bên trong có rất nhiều người. Chen vai chen chân, có cảm giác nửa bước cũng khó đi. Đại sảnh tửu điếm chật ních người, dường như mỗi người đều tới tửu điếm này để chiêm ngưỡng phong thái của Tiêu Tử Phong. Căn cứ theo thói quen diễn xuất “Ba sáu chín” trước đây, nàng chỉ ngày thứ ba, ngày thứ sau và ngày thứ chín mới có thể công khai xuất hiện ở nơi này, những điều này là do bày ra trên sân khấu, mà ở phía dưới, mà ở bên dưới, có thể được nói chuyện, thậm chí mời đi ăn cơm, thì còn phải xem vận may của người đó thế nào, đương nhiên, hầu bao cùng địa vị cũng vô cùng quan trọng.

Rất nhiều người ở dưới đồn đãi, muốn gặp mặt Tiêu Tử Phong một mình để nói chuyện, mỗi giờ ba vạn kim tệ, mà cùng đi ăn một bữa thì cũng có giá mười vạn kim tệ, chỉ tiếc là vẫn như trước đây giá cả không hoàn toàn quyết định, bởi vì nghe nói Tiêu Tử Phong cho tới bây giờ chưa từng cùng người không có thân phận và địa vị ăn cơm bao giờ!

“Ni Tư cảng chỉ có không quá mười người có đủ tư cách mời nàng đi ăn cơm, Ô Mạn Lặc Tư tướng quân là một trong số đó, năm vị công tước cũng là một trong số đó, còn có Ngải Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân, Khắc Lai Ô Địch Mã tướng quân,.... Ta nghĩ đi được, cũng chỉ có những người này mới mời được nàng.” Dương Túc Phong chậm rãi tiêu sái đi qua đại sảnh tửu điếm. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ngu Mạn Ái. Hắn nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Ngu Mạn Ái đứng ở góc quán bar, nhã nhặn cầm chén hồng tửu. Đối với những nam nhân bụng phệ vây quanh người nàng chỉ thản nhiên nói chuyện. Nàng duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó tựa như hạc trong bầy gà, quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt của nam nhân.

Bóng dáng của Đường Tư cũng xuất hiện tại đại sảnh của tiểu điếm, hắn đã thay vào thường phục, bên người cũng không có nhiều tùy tùng, chỉ có hai người là cận vệ. Hắn nhàn rỗi đứng bên trong đại sảnh tửu điếm, hiển nhiên là cùng người bên cạnh giao tiếp xuất phát từ lễ nghi. Đang lơ đãng, hắn nhìn thấy Dương Túc Phong, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đi tới.

Dương Túc Phong thản nhiên nghênh đón, như không có việc gì nói: “Đường Tư tổng đốc, ngươi hẳn là Đường Tư thị lang đại nhân, không biết có gì cần phân phó?” Tay phải vẫn thoải mái đút trong túi quần.

Giọng nói của Đường Tư cũng không cao, thế nhưng rất lộn xộn và hỗn tạp, Dương Túc Phong cũng có thể nghe được rõ ràng. Hắn lạnh lùng nói: “Dương Túc Phong, ngươi mau đem khối dương chi bạch ngọc giao trả cho ta, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi đau khổ đấy.”

Dương Túc Phong mỉm cười, đối với uy hiếp đó trong lòng không để ý chút nào, đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống ở bên cạnh quán bar, thản nhiên nói: “Đường thị lang, ngươi chỉ cần khối dương chi bạch ngọc thôi sao? Thứ khác, ngươi quyết định từ bỏ?”

Đường Tư hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt có chút vàng lợt dần trở nên tái xanh, những đốt ngón tay cũng khẽ phát ra âm thanh răng rắc, phẫn nộ trong lòng hắn không chút che giấu biểu lộ ra ngoài, nhưng mà, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Túc Phong, nhãn thần như lợi kiếm sắc bén rơi trên người hắn, nhưng thủy chung vẫn không nói gì.

Dương Túc Phong lãnh đạm cầm chén Huyết Sắc Mã Lệ Kê Vĩ tửu, một tay chậm rãi quấy chất lỏng màu đỏ sậm trong chén, cái này còn lại vẫn như cũ đút trong túi quần, sắc mặt bình tĩnh như nước, cũng không nói gì cả.

Từng phút trôi qua, tiếng ồn bên ngoài dường như cũng đều không làm ảnh hưởng đến hai người.

Đường Tư rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, mở miệng lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không biết giá trị của khối dương chi bạch ngọc đó.”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ta có thể nghiên cứu.” Bàn tay nâng kê vĩ tửu lên, nếm một ngụm nhỏ, lông mày không khỏi nhăn lại, đây là mùi vị gì thế! Nhấp nhấp miệng, lắc đầu, bất đắc dĩ đặt chén rượu xuống lại mặt bàn.

“Ngươi căn bản không biết thứ đó là gì, ngươi cho dù nghiên cứu một trăm năm cũng không được! Ta muốn ngươi lập tức đem nó trả lại cho ta, nếu không, ta sẽ tận sức cố gắng, khiến cho cuộc sống của ngươi tại Cách Lai Mĩ trở nên một bước cũng khó đi.” Đường Tư thần sắc bỗng nhiên khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí khi nói chuyện cũng không lạnh lùng nữam nhưng Dương Túc Phong cảm thấy uy hiếp của hắn càng lúc càng lớn.

Dương Túc Phong thản nhiên chuyển đề tài: “Đường Tư, ta hỏi ngươi, ngươi đối với chuyên Mục Tử Huân cấu kết với Vũ Văn Phân Phương cảm thấy thế nào?”

Đường Tư một hơi cắt đứt đề tài của hắn nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Dương Túc Phong bắt chéo chân, ngón tay trái lơ đãng gõ nhẹ trên mặt bàn, không cho là đúng nói: “Không, ta cho rằng chuyện này rất liên quan đến ta. Ta mặc fuf không đồng ý phương pháp của Xích Luyện giáo các ngươi, nhưng đối với việc các ngươi lật đổ triều đình ta cũng không phản đối. Nếu như các ngươi có thể lấy lực lượng của mình mà lật đổ được triều đình suy yếu, mở ra một thời đại vương triều mới, ta sẽ rất tán thưởng. Nhưng mà, bây giờ Mục Tử Huân cấu kết với ngoại địch đến lật đổ quốc gia của mình, bán đứn lợi ích quốc gia, ta có thể chứng minh sự thật cho ngươi. Ta không thể chịu được....”

Đường Tư kiên quyết quát: “Ngươi tính toán cái gì? Không đến lượt ngươi đến chỉ tay năm ngón! Xích Luyện giáo của chúng ta tự có kế hoạch, không cần người khác tới chỉ ba nói bốn.”

Thanh âm hắn đột nhiêt tăng lên, chung quanh có vài khách nhân tò mò quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Dương Túc Phong cười lạnh, không nói gì cả.

Đường Tư chậm rãi hít một hơi, sắc mặt từ từ khôi phục lại bình thường, hắn chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, ta biết ngươi có làm chút việc ở Tử Xuyên Đạo, cũng có chút căn cơ, chỉ có điều ngươi bây giờ cho rằng ngươi đối với thế giới này đã có thể nói này nói nọ. Như vậy thì ngươi đã sai rồi, sai lầm rất lớn, ngươi vẫn hoàn toàn không đủ tư cách! Ta có thể cho ngươi thời gian ba ngày, ta hu vọng ngươi đem khối dương chi bạch ngọc trả lại cho ta, không nên ép ta phải dùng đến sức mạnh. Đường Tư ta mặc dù thề không giết người, nhưng cũng đủ để khiến cho ngươi thống khổ rồi.”

Dương Túc Phong mỉm cười gật đầu. Thản nhiên nói: “Ta tin, ta cũng đã từng nếm thử rồi.”

Đường Tư âm trầm nói: “Ngươi nếu đã biết, hẳn ngươi hiểu nên lựa chọn như thế nào rồi.”

Dương Túc Phong lại lảng sang chuyện khác, thâm trầm nói: “Cấu kết với ngoại địch xâm hại quốc gia của chính mình, ta lựa chọn để cho bọn họ đi tìm cái chết.”

Đương Tư nhìn hắn chăm chủ lần nữa hung hăng liếc mắt một cái. Xoay người rời đi.

“Ba!” thân ảnh của Đường Tư vừa biến mất khỏi cửa lớn ở tửu điểm, chén rượu hồng trong tay Dương Túc Phong nhất thời bị bóp nát bấy, rượu màu đỏ sậm theo cái bàn chảyn xuống. Nhè nhẹ rơi tích tích trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch. Dương Túc Phong nem ra hai kim tệ, dùng khăn cơm lau rượu dính trên tay, sau đó đứng lên, máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay rơi xuống đất, nhưng hắn dường như không phát hiện, sải bước rời khỏi quán bar, chuẩn bị lên lầu.

Đúng lúc này, một đội quân phòng ngự đội canh gác, hộ tống mấy vị đại nhân vật đến tửu điếm. Bất ngờ bốn nhân vật trọng yếu đên đây lại chính là công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tiếu Khẳng Lợi, công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đức cùng với công tước Cao Căn Chánh, cùng đi theo với họ còn có Khắc Lỗ Duy Nhĩ tướng quân, mà bốn vị công tước này cũng có không ít tùy tùng cùng bảo tiêu, bọn họ không dừng lại ở đại sảnh, mà trực tiếp đi lên tầng năm.

Bốn vị công tước cùng đến khiến cho Đế Hào tửu điếm xôn xao, rất nhiều người vừa hâm mộ lại vừa đố kị nhìn bọn họ trực tiếp đi đến tầng năm, còn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng bọn họ, có khen ngợi, có chê bai, cũng không phải là ít. Dương Túc Phong nghe thấy các nam nhân bên cạnh Ngu Mạn Ái dùng lời nói công kích bốn vị công tước cũng không kém, hiển nhiên đối với việc bọn họ đến cũng không hoan nghênh. Cũng khó trách, nếu như bốn vị công tước không đến, lời nói của bọn họ ở Ni Tư cảng cũng rất có trọng lượng, nói không chừng còn có thể một lần nhìn thấy dung mạo của Tiêu Tử Phong.

Ngu Mạn Ái nhìn thấy Dương Túc Phong, nhẹ nhàng tiêu sái đi lại, từ phía sau ôm lấy bờ vai của hắn, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Dương đại lãnh chúa, không biết vừa rồi ngươi cùng Đường Tư đại nhân bàn bạn chuyện cơ mật gì của đế quốc vậy? Nếu có vụ mua bán phát tài nào thì không ngại cứ nói cho ta biết một tiếng a.”

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện cơ mật gì chứ?”

Ngu Mạn Ái cúi đầu nhìn ngón tay rớm máu của hắn nhẹ nhàng chảy, thản nhiên nói: “Đế quốc cùng với Mã Toa quốc chiến đấu nhiều lần, Đường Tư khẳng định là đến Cách Lai Mĩ tìm kiếm giúp đỡ, không ngoài vũ khí cùng chiến hạm. Dương đại lãnh chúa, ngươi xem ta nói có đúng không?”

Dương Túc Phong lại không cho là như vậy nói: “Trước khi chiến tranh bộc phát thì Đường Tư đã tới rồ. Đương nhiên ta không phủ nhận hắn quả là có mục đích như vậy. Chỉ có điều, Ngu lão bản, cho dù là như vậy, thì sao chứ?”

Ngu Mạn Ái thản nhiên cười, các ngón tay vuốt chén rượu, thản nhiên nói: “Chúng ta ở Đông Hải buôn bán với thương đoàn của ngươi tại Tử Xuyên Đạo không có sinh ý gì tốt để làm, không thể làm gì khác hơn là đến Cách Lại Mĩ để khai thác thị trường mới. Nếu như Dương đại lãnh chúa không chê, lại muốn bắt tay với chúng ta một chút, không ngại cùng Đường Tư nói một tiếng, chúng ta tại Đông Hải đồng ý gánh chịu nhiệm vụ vận chuyển vũ khí....”

Dương Túc Phong ánh mắt sáng ngời nhìn nàng một chút, suy nghĩ ký rồi nói: “Ngu lão bản quả nhiên không hổ là nhân trung cân quắc (Người phụ nữ mạnh mẽ, không thua đấng mày râu), thoáng chút là đã bắt trúng chỗ đau của Đường Tư, không sai, vũ khí bán ra ở Cách Lai Mĩ không phải là vấn đề, nhưng muốn công khai hỗ trợ đem đến Đường Xuyên đế quốc, không nghi ngờ là trở mặt với Mã Toa quốc, chỉ là, lấy lực lượng của các ngươi tại Đông Hải, đội thuyền như vậy cũng đủ sao? Uhm, ta hiểu rồi, đây chỉ là một cái ngụy trang của ngươi mà thôi, tất cả đội thuyền đều là đội thuyền của Cách Lai Mĩ, chẳng qua là bị ngươi thuê lại mà thôi.”

Ngu Mạn Ái ưu nhã nâng chén rượu lên, mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Dương công tử, có lẽ ta xưng hộ với ngươi như vậy thân thiết hơn một chút, ngươi thực sự là thông minh a, ta rất mong được cùng ngươi hợp tác, vũ khí này là lấy danh nghĩa của Mĩ Ni Tư để vận chuyển đến Đường Xuyên, mặc dù nó cũng vận chuyển đến hướng tây. Bất luận thế nào, chúng ta cũng không quên công lao của ngươi, đương nhiên, để tỏ thành ý của chúng ta, sẽ cung cấp cho các ngươi thứ có tính chất thực tế....”

Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt lời nàng, giống như không có chuyện gì tiêu sái đi đến lối đi nhỏ bên cạnh, Ngu Mạn Ái ánh mắt lóe lên, nhìn ngó xung quanh, một mặt vừa thản nhiên cất tiếng tỏ lòng ngưỡng mộ những người xung quanh, một mặt lại lơ đãng tiêu sái đến bên cạnh Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đem chén rượu đưa lên gần miệng, thấp giọng nói: “Ta không cần tiền của ngươi, ta muốn nhân cơi hội chiến loạn liên miên, khẳng định có rất nhiều người lưu lạc khắp nơi, trong đó khẳng định có rất nhiều người tài ba, trong đế quốc bọn họ không được coi trọng, căn bản là không được người khác chú ý, nhưng những người này lại là hy vọng của ta. Ta giúp ngươi đạt thành hiệp nghị với Đường Tư, hơn nữa cho phép ngươi dùng danh nghĩa Lam Vũ quân tiến hành giao dịch, còn ngươi thì phụ trách tìm kiếm từ nội địa những người này, đưa bọn họ tới Cách Lai Mĩ. Đương nhiên, bao gồm cả người nhà của bọn họ. Ta không đề cập gì đến yêu cầu, ngươi phán đoán cho ta là được rồi. Kỹ thuật, kinh tế, chính trị, pháp luật,.... Nhân tài những phương diện như thế chúng ta có nhu cầu rất lớn, có lẽ, nếu ngươi không ngại từ trong ngục giam của đệ quốc tìm biện pháp, bên trong ắt hẳn có rất nhiều nhân tài chúng ta muốn. Triều đình không cần bọn họ, ta cần.”

Ngu Mạn Ái thản nhiên nói: “Dương công tử, ngươi không phải đã nói là cấm giao dịch nô lệ hay sao? Bây giờ tại sao lại muốn ta làm chuyện này? Dường như hơi mâu thuẫn , ta có điểm hơi sợ a, lỡ như đến lúc đưa người đến, lại bị xem như là giao dịch nô lệ rồi xử lý, ta chẳng phải là nhảy vào chỗ chết sao?”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ta muốn là nhân tài, chứ không phải là nô lệ.”

Ngu Mạn Ấu thản nhiên ưu nhã nâng chén rượu hồng lên, nhẹ nhàng cùng hắn chạm chén, đôi mắt to trong sáng lưu luyến không rời trên ngươi hắn mà quên thu về, cười thản nhiên nói: “Như vậy một lời đã định?”

Dương Túc Phong ngửa đầu đem rượu hồng uống cạn, trầm tĩnh nói: “Một lời đã định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.