Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 213: Mở Đầu Cuộc Chiến



Đan Phượng phủ, hành cung Đan Phượng.

Mặc dù không khí chiến tranh vẫn lượn lờ khắp Tử Xuyên đạo, mãi không tiêu tán, nhưng ngược lại mà nói, hành cung Đan Phượng quả thật là một nơi ưu nhã an tĩnh, nơi này có núi có sông, có được linh khí thiên nhiên. Ánh sáng quá trưa nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ phản xạ trên mặt đất, rọi lên những viên đá lát màu xám nhạt, phát ra quang mang nhàn nhạt.

Tiêu Tử Phong ở đầu giường, sau lưng là một cái gối dựa mềm mại, da thịt toàn thân trắng nhợt nhạt, vốn đôi môi hồng nhuận cũng có chút khô nứt, nhưng trong tay lại cầm một chén hạt sen lạnh ướp đường, không hề nhúc nhích chút nào, có vẻ lười biếng và yếu nhược, những vẫn vô cùng mỹ lệ. Nàng thở dốc, có chút không cam lòng nhưng không hiểu vì sao lại không nhịn được mà dõi ánh mắt về phía Dương Túc Phong đang ngồi trên cái ghế nhỏ trước giường, dùng ngữ khí chua xót chậm rãi nói: “Ngươi là thương hại ta, cho nên đến để nhìn ta như thế nào sao?”

Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Thế giới này không có người nào đủ tư cách thương hại người khác, ta chỉ thuận đường qua đây xem ngươi, mong rằng ngươi có thể sớm khang phục một chút.....”

Sắc mặt Tiêu Tử Phong dần âm trầm, ngữ khí cũng có chút lạnh lùng, nhẹ nhàng cắn môi nói: “Ngươi muốn nhanh chóng đuổi ta đi? Ngươi sợ ta vẫn còn muốn dùng roi da đánh ngươi? Hay là ngươi sợ ta câu dẫn ngươi? Bằng không, chính là Cung Tử Yên muốn ngươi đuổi ta đi.... Ngươi nói có phải hay không?”

Dương Túc Phong cười khổ nói: “Ngươi đa tâm rồi, ta thật sự chỉ thuận đường đến xem ngươi mà thôi..... Bất quá, nếu như ngươi không ngại, ta muốn nhờ ngươi một chuyện, nếu như ngươi đồng ý trợ giúp ta. Ta sẽ cảm kích vô cùng.”

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Mỗi người nhờ ta làm việc, đều phải trả một cái giá vô cùng đắt, ngươi có thể cho ta được cái gì?”

Dương Túc Phong nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta hiện giờ quả thật cái gì cũng không có, trên người chỉ có một khẩu súng.... Ngươi nếu như muốn, ta có thể cho ngươi.”

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Khẩu súng đã từng đả thương ta sao? Quên đi. Ngươi nên nhận lại đi! Nhìn thấy nó chỉ khiến ta gặp ác mộng mà thôi. Ngươi đến cùng muốn nhờ vả ta chuyện gì? Ta đã sớm biết ngươi đem ta đến đây an bài dưỡng thương, nhất định là có mục đích khác, nếu không như thế nào có chuyện đơn giản như vậy được? Bất quá, còn chưa tới ba ngày, mà ngươi đã muốn ta làm việc, quả thật ngoài dự liệu của ta. Ngươi đúng là rất thực tế a!”

Dương Túc Phong vô duyên vô cớ bị châm chọc khiêu khích, không thể làm gì khác hơn là cười khan nói: “Ta đem lão bà của ta an bài đến nơi này, nàng có hài tử, tâm tình cũng không tốt, ta muốn ngươi bồi nàng nói chuyện. Giải bớt phiền muộn.....”

Tiêu Tử Phong liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, hoài nghi nói: “Thật kì quái, ngươi như thế nào không bồi tiếp nàng nói chuyện? Hình như cũng không mất nhiều thời gian lắm. Người như ngươi cũng làm phụ thân được sao, ngươi thật là không có lương tâm.”

Dương Túc Phong không biết nói gì nữa.

Na Tháp Lỵ lanh lợi tiến vào, bưng một chén đậu đỏ. Thay bát hạt sen tẩm đường ướp lạnh, thuận tay đưa cho Dương Túc Phong, thấp giọng nói bên tai Tiêu Tử Phong: “Là Tô Lăng Tuyết tỷ tỷ!”

Tiêu Tử Phong đột nhiên đại ngộ, liếc mắt nhìn Dương Túc Phong một cái, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí khó lường, lập tức chuyển giọng. Lạnh lùng nói: “Ta biết mà, ngươi như thế nào lại thần thần bí bí như vậy, thì ra là ngươi làm chuyện có lỗi với người khác. Bây giờ người khác đem ngươi cự tuyệt từ ngoài cửa, không ngờ ngươi quả thật là như vậy? Thôi được, ta mới vừa rồi vẫn còn trách oan ngươi, ngươi vẫn còn có chút lương tâm, Tô Lăng Tuyết cũng thật là có phúc khí, nếu là người phụ tình bạc nghĩa, có Phượng Thải Y và Cung Tử Yên nữa, thì đã sớm quên nàng mất tiêu rồi, đâu phải ngay cả hài tử cũng không cần.....”

Dương Túc Phong đem bát hạt sen tẩm đường một hơi uống hết. Bên khóe miệng che giấu sự xấu hổ nói: “Ngươi cũng biết?”

Na Tháp Lỵ hướng về phía Dương Túc Phong làm mặt quỷ, cười tủm tỉm nói: “Nàng là độc giả đầu tiên đọc tiểu sử của ta làm a!”

Dương Túc Phong ra vẻ kinh ngạc nói: “Có đúng không? Ta còn nghĩ rằng tiểu sử của ngươi chưa có người nào xem nữa!”

Na Tháp Lỵ cầm lấy cái bát không, vui vẻ nói: “Ủa sao không có ai xem? Ta nói ho ngươi biết, những người Cát Phổ Tái chúng ta viết tiểu sử cho đến bây giờ là thiên hạ đệ nhất, đơn giản dễ hiểu, già trẻ đều thích hợp. Bây giờ vẫn còn miễn phí, miễn phí lần này, lần sau xem một lần thu một kim tệ, lục thân bất nhận (người quen cũng không nhận), giả trẻ cũng không ngoại lệ.....”

Dương Túc Phong gõ trên đầu Na Tháp Lỵ một cái, vừa cười vừa nói: “Ngươi còn giả mạo người Cát Phổ Tái, ta sẽ đem ngươi bán cho mấy lão đầu tạp kỹ để chơi đùa.”

Na Tháp Lỵ chu miệng nói: “Như vậy không được, ta đời này không thể rời xa ngươi được..... A, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải là yêu ngươi a, ta là bởi vì công việc mới không thể không ở cùng ngươi một chỗ.”

Tiêu Tử Phong lộ ra nụ cười hiếm có, thản nhiên nói: “Tiểu quỷ đầu láu lỉnh, ta hỏi ngươi, sư phụ của ngươi gần đây vội vàng làm gì vậy?”

Na Tháp Lỵ nói: “Ta cũng không biết. Thật là, ngươi không phải rất quen với sư phụ ta sao? Ngươi không tự đi hỏi người đi.....”

Dương Túc Phong đứng lên cáo từ: “Ta còn có việc, ta đi trước.”

Tiêu Tử Phong lơ đãng nói: “Ngươi muốn đi tìm Tần Tiêu Đình? Ai, cũng không biết ngươi có thể tìm thấy không nữa.”

Dương Túc Phong có chút kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao biết ta muốn đi tìm Tần Tiêu Đình?”

Tiêu Tử Phong thản nhiên nói: “Ta đoán.”

Dương Túc Phong bán tín bán nghi, hắn quả thật muốn tìm Tần Tiêu Đình, nhưng mà Tiêu Tử Phong làm sao biết được chứ? Chẳng lẽ thật sự là đoán mò?”

Quả nhiên, Dương Túc Phong cũng không có đến bái phỏng Tần Tiêu Đình, bởi vì, Tần Tiêu Đình ở đâu hắn không rõ, thủ hạ của Tần Tiêu Đình đã tìm hắn khắp nơi, căn cứ theo phỏng đoán của bọn họ, rất có thể là bị Mai Cáp Đức giam giữ làm con tin. Nhưng mà, bọn họ cũng không có đủ chứng cớ để xác minh chuyện này.

Phụ trách tiếp đãi Dương Túc phong là lão già Mông Bách, Tần Tiêu Đình không có ở đây, hắn tất nhiên trở thành lão đại của sư đoàn biên phòng 66. Hai người Ngạo Linh cùng với Ma Lạc Sa ở bên cạnh cùng tiếp, bởi vì chuyện ngày hôm trước Lam Vũ quân lục soát quân doanh, hai người nhìn thấy Dương Túc Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không dám nhìn vào mắt của Dương Túc Phong.

Mông Bách nâng chung trà lên. Chậm rãi nói: “Tổng đốc đại nhân, ta có lẽ có thể đoán được vài phần ý đồ của ngươi khi đến đây.”

Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh nói: “Mời nói.”

Mông Bách trầm giọng nói: “Nói vậy Dương tổng đốc tới để khuyên chúng ta bỏ tối tìm sáng, tìm Lam Vũ quân để nương tựa phải không?”

Ngạo Linh cùng Ma Lạc Sa hiển nhiên đối với vấn đề này cũng hết sức quan tâm, nghe thấy Mông Bách đặt câu hỏi, hai ngươi đều theo bản năng ngồi thẳng dậy, tỉ mỉ lắng nghe.

Dương Túc Phong lắc đầu. Nhẹ buông chén trà, chăm chú nói: Mông Bách tướng quân, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý này.”

Mông Bách bất động thanh sắc nói: “A? Chẳng lẽ là lão phu đã đoán sai sao?”

Dương Túc Phong chỉnh lại tư thế, nghiêm mặt nói: “Ba vị tướng quân, ta hôm nay đến đây, chính là thông báo cho ba vị tin tức quân đội Lỗ Ni xâm chiếm lãnh thổ. Năm vạn đại quân Lỗ Ni đã tới gần Tử Xuyên đạo, chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó.”

Sau đó đem tin tức quân đội Lỗ Ni xâm chiếm lãnh thổ nói đơn giản một chút.

Ngạo Linh không cho là đúng nói: “Chúng ta có trọng điểm Tích Lôi Sơn, quân đội Lỗ Ni làm gì được chúng ta. Bọn họ được xưng là cuồng chiến sĩ vô địch thiên hạ, ta đã tiếp xúc qua, quả thực là đối thủ vô cùng cường đại. Nhưng mà trên phương diện công thành, thì thực lực đại suy giảm, trên thực tế, Lỗ Ni quân đội cũng không am hiểu cách công thành, Dương tổng đốc không cần quá mức lo lắng.”

Dương Túc Phong thâm trầm nói: “Nếu như Mai Cáp Đức phản quốc đầu địch. Đem trọng điểm Tích Lôi Sơn dâng lên thì làm sao?”

Ngạo Linh cùng Ma Lạc Sa bỗng nhiên đứng lên, Mông Bách cũng động dung, ba người hai mặt nhìn nhau, sau đó đem ánh mắt rơi lên người Dương Túc Phong, hy vọng có thể từ trên mặt hắn quan sát được gì đó.

Mông Bách hít một hơi thật sâu. Nghiêm trọng nói: “Tổng đốc đại nhân, việc này liên quan đến tính mạng cùng danh dự vô số người, phải có chứng cớ xác thực mới có thể chắc chắn. Nếu không đến lúc đó tổng đốc đại nhân lại gặp phải thiệt thòi lớn a.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Ta biết, trong tay ta có chứng cớ vô cùng xác thực, bất quá, ta hôm nay muốn cùng ba vị tướng quân thương lượng, cũng không phải là muốn vạch trần âm mưu của Mai Cáp Đức, mà là muốn đẩy lui năm vạn đại quân.”

Mông Bách thâm trầm nói: “Nếu như không có trọng điểm Tích Lôi Sơn làm chỗ dựa, muốn đánh lui năm vạn quân đội Lỗ Ni..... Quả thật rất khó khăn.”

Ngạo Linh cũng nói: “Nếu chỉ dã chiến mà nói, chúng ta phải có binh lực gấp ba lần quân đội Lỗ Ni mới có thể chống lại.”

Dương Túc Phong cười cười nói: “Chúng ta có thể xuất ra mười lăm vạn quân đội sao?”

Ba người đều trầm mặc không nói.

Một lúc lâu sau, Mông Bách mới khổ sở nói: “Vẫn mong Dương tổng đốc chỉ điểm.”

Dương Túc Phong thành khẩn nói: “Chỉ điểm thì không dám. Ta chỉ muốn ba vị cùng quyết định, chúng ta đồng tâm hiệp lực đối kháng quân đội Lỗ Ni.”

Ngạo Linh cau mày nói: “Nhưng cho dù chúng ta xuất động toàn quân, cũng không có cách nào đánh lui được quân đội Lỗ Ni.”

Mông Bách đi tới bên cạnh bản đồ quân sự, mời Dương Túc Phong đem bộ đội của song phương bố trí trên mặt bản đồ, sau đó chuyên tâm nghiên cứu, Ma Lạc Sa cùng Ngạo Linh cũng nghiên cứu, bất quá nghiên cứu đến kết quá lại cau mày, binh lực quân đội Lỗ Ni quả thật rất hùng hậu, địch đông ta ít, khoảng cách quá xa, căn bản không nghĩ ra phương pháp chống cự nào hữu hiệu.

Mông Bách bất đắc dĩ thở dài một hơi, lần nữa chậm rãi nói: “Tổng đốc đại nhân muốn chúng ta làm như thế nào?”

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói: “Ta muốn mời ba vị suất lĩnh quân đội giúp ta giám thị Mai Cáp Đức. Nếu như hắn không phản quốc đầu địch, như vậy thì không có gì tốt hơn, nếu như hắn phản quốc đầu địch, ta muốn mời ba vị ngăn cản hắn, không để hắn công kích vào sườn quân ta. Nếu không, hai mặt thụ địch, tình trạng sẽ rất nguy hiểm.”

Mông Bách nheo mắt lại, hoài nghi nói: “Chỉ thế thôi sao? Chỉ đơn giản là giám thị Mai Cáp Đức?”

Dương Túc Phong thận trọng gật đầu, dứt khoát nói: “Chỉ như vậy mà thôi, chỉ cần giám sát Mai Cáp Đức. Ba vị nếu có thể làm được, Dương mỗ ta cảm kích vô cùng, chờ sau khi thắng lợi, ta nhất định sẽ mời rượu ba vị.”

Mông Bách suy nghĩ một chút, lại nhìn bản đồ quân sự, cau mày nói: “Lấy binh lực của ngươi, như thế nào có thể đối kháng với năm vạn đại quân Lỗ Ni? Vẫn mong tổng đốc đại nhân thận trọng, tuyệt đối không thể khinh địch a!”

Dương Túc Phong khẽ cười, lơ đễnh nói: “Tử Xuyên đạo là lãnh thổ của ta, có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, mặc dù chiến đấu sẽ vô cùng gian khổ, nhưng chúng ta sẽ kiên trì đến cùng, cho đến khi chết đến người cuối cùng, chúng ta cũng quyết không lùi nửa bước. Về phần khinh địch, chúng ta có tiền vốn và can đảm để khinh địch. Tướng quân quá lo lắng rồi.”

Mông Bách chăm chú nhìn hắn. Nghiêm túc nói: “Như vậy không được, không bằng như vậy, ta tự mình suất lĩnh quân giám thị Mai Cáp Đức, còn hai người bọn họ sẽ suất quân cùng ngươi đối kháng với quân đội Lỗ Ni. Ngươi là tổng đốc nơi đó, có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, còn chúng ta là quân đội của đế quốc. Bảo vệ quốc gia càng là trách nhiệm của chúng ta, vẫn mong không nên chối từ, nếu không chúng ta sẽ hổ thẹn với quốc gia cùng hương thân phụ lão.”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Cảm ơn ý tốt của ba vị, nếu như tình tình chiến đấu cấp bách, ta sẽ cân nhắc. Cứ quyết định vậy đi, mời ba vị giúp ta giám thị Mai Cáp Đức, để ta yên tâm đối địch.”

Ba người Mông Bách thấy Dương Túc Phong rời đi, trong mắt đều phát ra quang mang kỳ dị. Sau một lát, Mông Bách gật đầu, trầm giọng hạ lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu! Nói cho mọi người. Không nên để mất mặt quân nhân đế quốc! Mai Cáp Đức nếu như thật sự phản quốc đầu địch, chúng ta sẽ làm thịt hắn!”

Hai người Ngạo Linh cùng Ma Lạc Sa bước nhanh ra ngoài.

Dương Túc Phong thúc ngựa đi thẳng tới đại bản doanh của Lam Vũ quân gần trọng điểm Tích Lôi Sơn, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm chờ ở đó đã lâu. Trên bản đồ quân sự khổng lồ, bố trí đầy rẫy binh lực cùng lộ tuyến tiến công của song phương, màu đỏ chính là quân đội Lỗ Ni. Màu lam chính là của Lam Vũ quân, còn màu xám và màu vàng là bộ đội của các thế lực khác, trên bản đồ xanh xanh đỏ đỏ một mảnh, khiến người xem hoa cả mắt.

Căn cứ theo kế hoạch chiến đấu đã được an bài, Đỗ Qua Nhĩ suất lĩnh thủ bị doanh ở trọng điểm Đông Nhật tiến vào vị trí công kích. Hắn mang theo tổng cộng hai liên đội bộ binh, tổng cộng năm trăm bảy mươi bộ binh, và một liên đội pháo binh. Có mười sáu khẩu Dã chiến pháo 75 li. Binh lực ở trọng điểm Đông Nhật cơ bản là đã được điều động, ngoài thiếu sót do Nham Long điều quân khẩn cấp từ Cách Lai Mỹ trở về, hai bộ binh của Long Duệ bù đắp, bởi vì trọng điểm Đông Nhật có ba bốn mươi khẩu súng Mã Khắc hang nặng, nên Dương Túc Phong cũng không lo lắng ở đó xảy ra chuyện gì quá lớn. Bởi vì căn cứ theo biểu hiện tình báo. Trước mắt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đóng quân ở trọng điểm Lạc Lạp cũng không tới một vạn người. Huống chi ở đó còn có Phượng Phi Phi tự mình tọa trấn.

Đám người Lặc Phổ suất lĩnh năm liên đội binh lực đã tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi, hơn nữa còn tìm kiếm nơi bí mật, chờ Dương Túc Phong ra lệnh an bài. Bởi vì trải qua cấp tốc hành quân liên tục, các chiến sĩ đều có vẻ uể oải. Dương Túc Phong ra lệnh cho bọn họ tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vô tuyến điện truyền thông tấn mới nhất của Lam vũ quân ở hậu phương phát huy tác dụng to lớn, nó đã kịp thời nối liền các tổ bộ phận của Lam Vũ quân. Nhờ sự liên lạc của vô tuyến điện truyền thông, cả Lam Vũ quân có thể bí mật đưa bộ đội tiến về phía trọng điểm Tích Lôi Sơn. Mặt khác vô tuyến điện còn có tác dụng lớn đó là tốc độ truyền tin nhanh hơn, khiến cho Lam Vũ quân có nhiều thời gian để phản ứng. Giống như lần này quân Lỗ Ni xuất động, vừa mới bắt đầu xuất phát đã bị trinh thám của Lam Vũ quân biết được, nhất cử nhất động của bọn chúng đều bị Lam Vũ quân bí mật giám thị, cuối cùng bài binh bố trận giành được chiến thắng nguyên vẹn.

Bộ đội Lam Vũ quân từ Trinh Xuyên đạo đã đến, bọn họ là do hai liên đội bộ binh của Hốt Kỵ Thi tạo thành, tổng binh lực vượt qua sáu trăm người, toàn bộ đều là những tiểu tử còn trẻ tuổi, tinh thần mạnh mẽ, vô cùng giàu sức chiến đấu, chỉ có điều lực lượng hơi bạc nhược một chút, lĩnh quân là Hiên Kiệt cùng hai người đệ đệ là Hiên Huân và Hiên Hú.

Dường như cũng cùng lúc đó, Lam Sở Yến phái bộ đội tới vị trí chỉ định. Vốn Dương Túc Phong cũng không trông cậy vào Lam Sở Yến ở nơi đó có thể điều động được bộ đội gì, bởi vì nơi đó vốn là nơi đóng quân của hai liên đội Lặc Phổ cùng Tang Đốn ở Cao Dương phủ đã bị điều trở về, Lam Sở Yến dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khó có khả năng trong thời gian không tới một tháng kiếm được nhiều binh mã. Song, từ tin tức mà tham mưu gởi tới, con số đã làm cho hắn thất kinh, hắn còn tưởng rằng tham mưu không cẩn thận viết nhầm, nhưng mà trải qua nhiều lần chứng thực, con số của tham mưu cũng không có viết sai.

Lam Sở Yến điều tới hai ngàn người.

Nhận được tin tức bộ đội của Lam Sở Yến tới, Dương Túc Phong không nghỉ ngơi, buông bỏ mọi công viêc, đi quan sát tình hình bộ đội của Lam Sở Yến, kết quả không nhìn cũng biết, vừa nhìn đã bị hù dọa đến giật mình. Đây là Lam Vũ quân sao? Ngoại trừ trang phục và binh khí của Lam Vũ quân, Dương Túc Phong quả thực không tìm thấy bất cứ bóng dáng nào của Lam Vũ quân trên người bọn họ. Không thể nghi ngờ, bọn họ đều là đám ô hợp do Lam Sở Yến tạm thời mượn sức, có lẽ vài ngày trước vẫn còn là phỉ đạo không chừng, kỉ luật của bọn họ và tính kiên nhẫn thật sự so với những chiến sĩ Lam Vũ quân khác cách biệt quá xa, mà lực chiến đấu thì lại càng làm cho người khác hoài nghi hơn.

Hai người Ngạo Thiên Hành và Yến Trùng Tiêu phụ trách lĩnh quân đối với Dương Túc Phong xem như vẫn tôn kính, nhưng bề ngoài của bọn họ thật sự khiến người ta khó lòng mà khen tặng. Nếu như bỏ quân trang của Lam Vũ quân ra, sợ rằng một trăm người có đến chín mươi chín người đã kêu bọn họ là thổ phỉ rồi, bởi vì bọn họ lớn lên quả thật giống thổ phỉ, mà trên thực tế, hai người cũng không che giấu thân phận từng trải của mình, lời đồn bọn họ là thổ phỉ quả thực không sai.

Dương Túc Phong vừa giận vừa buồn cười, Lam Sở Yến đem những người này tới Tử Xuyên đạo, đến tột cùng là muốn giúp đỡ hay là muốn hại mình a?

Kỵ binh còn chưa huấn luyện xong cũng tham gia vào vị trí chiến đấu. Vốn nhóm Phong Phi Vũ cùng Liệt Mông Đô cũng đã hạ quyết tâm một phen, hùng tâm bừng bừng muốn kiến tổ một đội kỵ binh sắt thép tung hoành đại lục, nhưng mà, sự thật tàn khốc đả kích rất lớn hùng tâm tráng chí của bọn họ, đó chính là chiến mã thiếu hụt nghiêm trọng. Chiến loạn ở Mỹ Ni Tư liên tiếp kéo dài, mỗi một chiến mã đều là một trong những tài nguyên quý giá nhất, bị Nghiêm gia khống chế, dân tộc du mục trên Huyết sắc cao nguyên cũng vô cùng hiểu rõ điều này, bọn họ cũng vô cùng cẩn thận khống chế lượng ngựa của mình, bởi vậy, muốn thông qua mậu dịch bình thường thì khó mà có khả năng thu được ngựa, chỉ có thể thông qua một số thủ đoạn đặc thù để thu hoạch, nhưng số lượng tất nhiên sẽ không nhiều.

Trải qua một phen nỗ lực, Lam Vũ quân rốt cuộc cũng thu được năm trăm thớt chiến mã, tạo thành hai đội kỵ binh, Dương Túc Phong đối với những kỵ binh này rất kỳ vọng, an bài cho bọn họ vũ khí và sân huấn luyện chuyên môn, nhưng mà, bọn họ chưa kịp triển khai huấn luyện, nên sức chiến đấu của bọn họ sẽ không được đề cập đến, bởi vì binh lực của Lam Vũ quân lúc này quả thật rất khuyết thiếu. Kỵ binh lúc này, đơn giản chỉ có thể nói là bộ binh cưỡi ngựa mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.