Mặc dù đã là cuối tháng hai, nhưng khí hậu vẫn khá lạnh lẽo, gió biển lạnh thấu xương từ biển Ni Tư lùa thẳng tới mang theo cái lạnh như băng giá, giống như muốn thấm thật sâu vào trong xương cốt đóng băng huyết dịch vậy. Dược Túc Phong mặc dù mang áo rất dày, cổ cũng được khăn quàng của Tô Lăng Tuyết đan cho quấn quấn thật chặt, nhưng khuôn mặt vẫn bị gió biển thổi cho đỏ bừng bừng, giống như uống rượu say vậy. Thực tế thì y cũng đúng là uống kha khá rồi, ngà ngà men say, nếu chẳng phải có rượu mạnh chống đỡ, men rượu nồng liệt trong lục phủ ngũ tạng hừng hực thiêu đốt, khẳng định là y đã phải khuất phục dưới cái lạnh của gió biển Ni Tư rồi, gió biển mang tới đợt sóng cuộn trào, sóng biển vỗ lên trụ sắt của cầu tàu bắn lên vô số bọt sóng li ti, hạt nước chui vào cổ Dương Túc Phong, cái lạnh thấu xương đó gần như làm y tê liệt.
Nhưng bọn Phất Lai Triệt, A Phương Tác, Đặc Lan Khắc Tư, Trát Lan Đinh, Tô Chẩm Thư lại không hề cảm giác được cái lạnh, mặt của bọn họ đều là màu đồng thiếc, gió lạnh từ trên mặt họ quét qua, không mang tới chút biến hóa nào, cột nước bắn lên rơi xuống trên người bọn họ, thoáng chốc liền tiêu tan, trên người bọn họ chỉ có áo cộc mỏng manh, thậm chí Phất Lai Triệt và A Phương Tác còn để trần thân trên, giống như bọn họ bản thân chính là nồi hơi khổng lồ, lửa mạnh bốc lên bừng bừng, toàn thân sung mãn nhiệt lượng, cũng có lẻ là bị bọn họ cảm nhiễm, Dương Túc Phong mới có thể chống đỡ từ đầu tới bây giờ, bọn họ đích xác là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa.
Đây là chén rượu lúc tiễn biệt A Phương Tác, chén rượu đúng với danh nghĩa, trừ rượu ra không có bất kỳ thứ gì khác. Địa điểm chính là trên cầu tàu cảng Bà Châu, hơn nữa còn là loại rượu Rum mạnh nhất, cái loại tư vị đắng chát mà đám thủy thủ thích nhất làm đầu lưỡi Dương Túc Phong như muốn cuốn cả lại, một chén rượu uống vào, đầu tóc đều giống như muốn bốc cháy, nhưng dưới sự xúi bẩy của mọi người, y cũng uống hẳn hơn nửa bình, cuối cùng phát hiện mình lại có thể không ngất đi, không thể không bội phục tinh thần con người đôi khi đúng là kỳ tích.
Trên càu tàu bên cạnh biển Ni Tư này, sáu đại nam nhân đều uống tới nghiêng vẹo liêu xiêu, nói năng loạn bậy, thậm chí còn không nói ra lời, trên càu tàu khắp nơi đều là bình rượu Rum, Phất Lai Triệt và A Phương Tác hai người từ bắt đầu bữa tiệc rượu đã liều mạng uống rượu, mỗi người ít nhất đã uống sáu bảy bình rồi, nhưng còn chưa phân được thắng bại, con mắt hai người đều đỏ bừng bừng giống như sói thèm thịt người, giống như dùng ánh mắt cũng có thể giết chết đối phương.
“Lão đại, nữa nào.” Trát Lan Đinh cũng hai mắt lờ đờ, không phân biệt được người nào với người nào nữa, tóm lại cứ nâng chén là kêu lão đại, sau đó chính mình nốc cạn trước, ngẩng đầu lên là một chén rượu, tiêu sái như Tiểu Lý Phi Đao vậy.
Lần này hắn đem chén rượu đưa tới trước mặt Tô Chẩm Thư.
Đừng có thấy Tô Chẩm Thư trắng trẻo nho nhã mà nhầm, đối diện với sự khiêu chiến của Trát Lan Đinh không chút chịu kém, không nói hai lời, cầm lấy chén rượu rót thẳng vào trong cổ họng, cảm giác đó không phải là rượu mạnh, mà là nước khoáng vậy, một chén rượu rót vào, khuôn mặt ánh tuấn của hắn hiện lên một vầng hồng rõ ràng, giống như nữ nhân phết phấn vậy, nhưng rất nhanh liền biến mất, khôi phục lại sắc mặt trắng trẻo, giống như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.
“Cái tên XXX nhà ngươi, uống vào một chút phản ứng cũng không có, lãng phí cả…” Trát Lan Đinh cầm chén rượu, nghiêng ngả chỉ Tô Chẩm Thư mắng chửi, kết quả bị Tô Chẩm Thư tóm ngay lấy cổ tay đẩy ra đằng sau, cơ hồ làm hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào bên trọng biển Ni Tư, may mà Phất Lai Triệt ở bên thò chân ra móc lấy hắn.
“Ngươi chết đi!” Tô Chẩm Thư xưa nay mắng người đều không mang những lời dơ dáy, vĩnh viễn văn nhã, bất quá còn mắt đã đỏ bừng bừng.
Phất Lai Triệt tách khỏi sự dây dưa của A Phương Tác, loạng choạng đi tới, mắt đỏ ké nhìn chằm chằm Tô Chẩm Thư, trong cổ họng làu bà làu bàu phát ra âm thanh cổ quái, dùng sức lắc cái đầu thần chí mơ hồ, cật lực đưa ngón tay ra, chỉ Tô Chẩm Thư nói: “Ngươi dám bắt nạt huynh đệ của ta…” Lời còn chưa nói xong đột nhiên men rượu xông lên, lảo đà lảo đảo, không còn chống đỡ được nữa, ngã phịch bên chân Trát Lan Đinh, bất quá rượu Rum trong tay một giọt cũng không sánh ra ngoài.
Đặc Lan Khắc Tư đi tới, vỗ vỗ lên đầu vai Phất Lai Triệt, nói không rõ ràng lắm: “Này, đếm tới mười, nếu ngươi không đứng dậy coi như thua A Phương Tác, phải trả năm trăm kim tệ….”
Phất Lai Triệt đưa tay gạt tay Đặc Lan Khắc Tư ra, cũng không biết chửi câu gì, Đặc Lan Khắc Tư liền bắt đầu đếm, Phất Lai Triệt choàng tỉnh, không biết sức lực ở đâu ra, đột nhiên nhanh nhẹn đứng dậy, nắm chặt tay, hung hăng nhìn Đặc Lan Khắc Tư chằm chằm nói: “Ai nói ta không đứng dậy được? Lão tử có thể thua ngươi sao? Ngươi nằm mơ….”
Đặc Lan Khắc Tư mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lên chân của hắn, Phất Lai Triệt biến sắc, cứ như nằm mơ, tức thì lại ngã xuống.
Đặc Lan Khắc Tư vì vậy tiếp tục việc đếm của mình, nhưng mới đếm tới sáu, Phất Lai Triệt lại choàng tỉnh, ngoan cường đứng lên, kết quả Đặc Lan Khắc Tư lại vỗ vỗ lên mắt cá chân của hắn, Phất Lai Triệt lại té xỉu, vì vậy Đặc Lan Khắc Tư lại bắt đầu đếm, nhưng mỗi lần đếm đến sáu Phất Lai Triệt đều đột ngột tỉnh lại, sau đó phản xạ theo điều kiện đứng dậy, cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Đặc Lan Khắc Tư thủy chung không có cơ hội đếm tới mười.
Đặc Lan Khắc Tư chỉ đành từ bỏ, lòng có chút không cam nói: “Mẹ nó, ngươi đúng là tên đánh không chết.”
Mắt thấy tình cảnh của hai người, Dương Túc Phong cũng không kìm được cười lên, đối với tửu lượng của Phất Lai Triệt, y biết hết sức rõ ràng, quả thực có thể dùng cách nói ngâm mình trong chum rượu lớn lên để hình dung, mặc dù mỗi thủy thủ cơ bản đều là tửu quỷ, những người ở đây tửu lượng càng cao, nhưng nếu đấu rượu với Phất Lai Triệt mà nói, đại khái cũng chỉ có A Phương Tác mà thôi, bất quá có lẽ phải cần rượu Rum nhiều như nước biển Ni Tư mới có thể làm hai người ngã gục.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, Dương Túc Phong cựa người bò dậy, tựa vào lan can, nhìn về phía nam biển Ni Tư, qua ngày hôm nay, mấy người ngồi đây sẽ mỗi người chạy một ngả rồi, trên cả đại dương rộng lớn, cơ hội bọn họ có thể gặp mặt thật không nhiều, cho nên bọn họ mới tận tình nốc rượu như thế, không hề kiêng dè. Đáng tiếc Vũ Phi Phàm đã xuất phát tới đảo Sùng Minh, Khắc Lý Khắc Lan và Khắc Lai Ô Địch Mã tìm kiếm cơ hội gần hải vực nước Y Mộng, không thể tới, nếu không hôm nay trên cầu tàu nho nhỏ này, các vị lão đại của hải quân Lam Vũ liền tới đủ rồi.
Đối với hải quân mà nói, đúng là một dịp lớn trước nay chưa từng có, sau này có lẽ cũng không thể có nữa.
Đám nữ tử Tô Phỉ Mã Vận phụ trách cảnh vệ ở đằng xa đều trợn mắt há mồm, vừa tức mình vừa buồn cười, ai có thể ngờ rằng những tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ tụ tập lại với nhau sẽ biến thành bộ dạng tửu quỷ như thế này? Cảm giác so với đám tửu quỷ bên đường còn say ngất ngưởng hơn, nhất là cái tên Đặc Lan Khắc Tư mới tới, thẳng thừng là một con bạc không thuốc cứu, chẳng những rượu, lại còn ham cờ bạc, tới quân Lam Vũ không được mấy ngày, cơ hồ toàn quân trên dưới đều biết hắn mê cờ bạc, hắn nhìn qua thì tựa hồ rất là bẽn lẽn, nhưng một khi có cơ hội cùng người khác đánh bạc, liền túm chết lấy người ta không buông, ngay cả tên đầu sỏ hải tặc A Phương Tác cũng sợ hắn, chỉ có Phất Lai Triệt không sợ trời không sợ đất mới cùng hắn dây dưa không chết không thôi.
Theo cái nhìn của các nàng, trong tửu hội này, Dương Túc Phong thuần túy là cùng thái tử đọc sách, y không say tới nát bét đã là kỳ tích rồi. Nhưng theo cái nhìn của Dương Túc Phong, buổi tiệc rượu này lại đánh dấu cho một nấc thang mới của hải quân Lam Vũ, bước lên một bước mới.
Đặc Lan Khắc Tư tới đánh dấu sự thành lập chính thức của hạm đội bắc hải quân Lam Vũ, hải quân Lam Vũ sắp xuất hiện trên mặt biển cuồng bạo của Linh Đình Dương, lá cờ sư thứu màu lam sắp hiện ra trước mặt hải tặc Ca Âu hung hãn, sự khiêu chiến chưa từng có sắp triển khai, hươu chết về tay ai còn chưa biết được, nhưng quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù cảng Mễ Luân còn chưa nắm trong tay quân Lam Vũ, nhưng đã là chuyện sớm muộn rồi, bất kể là thông qua chiến tranh hay là thông qua đàm phán, quân Lam Vũ đều sẽ không chấp nhận cho bọn họ tiếp tục bá chiếm cảng Mễ Luân, hơn nữa theo việc liên bang La Ni Tây Á được bình định, cửa cảng bờ đông Linh Đình Dương đều thành căn cứ của hạm đội biển bắc, thêm một cái cảng Mễ Luân hay thiếu một cái cảng Mễ Luân cũng không quan trọng như vậy nữa.
Trước Khi Đặc Lan Khắc Tư tới, Dương Túc Phong đã có ý thức chuẩn bị một phần thuyền bè và thủy thủ cho hạm đội biển bắc, bao gồm cả Long Nha chiến hạm vẫn luôn được vứt ở trong ụ thuyền của cảng Bà Châu đợi lệnh. Sau khi Đặc Lan Khắc Tư tới, những chiếc Long Nha chiến hạm này chính thức được đưa vào sử dụng, hơn nữa ngoài ra còn điều tới hai mươi hai chiếc Long Nha chiến hạm vừa hạ thủy, gần chẵn số ba mươi chiếc, dựng lên khung cơ bản cho hạm đội biển bắc.
Vấn đề chủ yếu tổ kiến hạm đội Đặc Lan Khắc Tư không phải là chiến hạm mà là nhân viên, do năng lực sản xuất chiến hạm của hải quân Lam Vũ ngày càng mạnh, mỗi tháng đều có vô số chiến hạm hạ thủy, bổ sung lực lượng các hạm đội, cho nên chỗ hở ở phương nhiện nhân viên cũng cực kỳ nội cộm, trừ hệ thống bồi huấn của bộ tư lệnh ra, mỗi hạm đội tự mình bồi dưỡng thuyền viên cũng thành chuyện phải làm. Vì thế Đặc Lan Khắc Tư ngoài đang tiếp thu các hạm đội khác chi viện một số thuyền viên thành thạo, thuyền viên và thủy thủ còn lại đều cần y tự mình đi bồi huấn.
Có thể đánh bại hải tắc Ca Âu hay không, từ phương diện nào đó mà nói, không phải xem năng lực chỉ huy chiến đấu của Đặc Lan Tạp Tư mà là xem năng lực bồi huấn của hắn, có thể bồi dưỡng ra một đội ngũ thủy thủ tốt, là mấu chốt đánh bại hải tặc Ca Âu, mục công tác này đích xác nặng nề và lâu dài.
May mà A Phương Tác mang tới vô số tiền vốn.
A Phương Tác mỗi lần trở về đều dâng lên thu hoạch không tệ, lần này cũng không ngoại lệ, Dương Túc Phong không thể không bội phục, tên tiểu tử này không ngờ có thể nhe nanh múa vuốt ở hải vực Sở La Môn nơi được xưng là thiên đường hải tặc, dám cậy răng của hải tặc, từ trong tay chúng vơ vét kim ngân châu báu giá trị quá ngàn vạn kim tệ, nói ra quả thực là khiến người ta khiếp sợ. Tên tuổi hải tặc Sở La Môn há phải là khoác lác ra, nhổ răng cọp không có chút bản lĩnh và dũng khi sao làm được? Loại phương pháp đen ăn đen này có độ khó cao nhất, tính nguy hiểm cũng lớn nhất, không cẩn thận một chút bị người khác nuốt gọn, xem ra A Phương Tác lần này trở về là hung đa cát thiểu, đám hải tặc ở hải vực Sở La Môn khẳng định hết sức tích cực hỏi thăm hắn.
Bất quá mỗi lần A Phương Tác trở về cũng mang đi vô số vật phẩm, bao gồm chiến hạm, vũ khí đàn dược, thức ăn, dược phẩm …v.v.. hơn nữa thường cứ mở miệng đều là con số trăm triệu, còn không có chỗ thương lượng, lần này cũng không ngoại lệ, có lẽ biết rất rõ tình nguy hiểm khi mình trở về hải vực Sở La Môn, hắn một hơi đòi luôn tám chiếc Long Nha chiến hạm mới nhất, còn có lượng lớn pháo đạn, thậm chí còn cả lượng lớn súng Mauser.20 ổ đạn.
Dương Túc Phong không biết A Phương Tác từ nơi nào biết sự tồn tại của loại súng Mauser 20 ổ này, nhưng trên danh sách hắn kê ra đích xác viết rõ ba trăm khẩu súng Mauser như vậy, loại súng này đầu năm quân Lam Vũ vừa mới sản xuất ra, vốn là trang bị cho hạm đội chính quy của quân Lam Vũ, không ngờ bị hắn nhanh tay lấy trước. Trong trận chiến biển San Hô, hải quân Lam Vũ mặc dù dánh được toàn thắng, nhưng phát hiện một số nhược điểm của bản thân, đó là thiếu vũ khí cận chiến. Súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mặc dù tầm bắn xa uy lực lớn, nhưng trên chiến hạm trôi nổi rung lắc, ngắm bắn trở thành chuyện xa xỉ, hơn nữa phải hai tay cầm súng, khiến cho thân thể rất dễ mất cân bằng, làm uy lực xạ kích giảm bớt.
Trải qua nghiên cứu là cân nhắc kỳ càng, loại súng ngắn Mauser 20 viên ứng vận ra đời, so sánh với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, bất kể là tầm bắn hay là uy lực, nó đều kém rất xa, nhưng nó có thể dùng một tay cầm súng, hỏa lực bắn liên tục cũng không tồi, đối với hải quân Lam Vũ chỉ cần tự về mà nói, đích xác là lợi khí phòng thân, thậm chí có thể treo người trên dây thừng xạ kích, khi chiến đấu ở mạn thuyền trong cự lý ngắn, có thể phát huy uy lực lớn nhất. Đương nhiên, Dương Túc Phong không hi vọng xa xôi nó có thể phát huy tác dụng cỡ nào, theo uy lực của hỏa pháo chiến hạm quân Lam Vũ ngày một mạnh, cơ hội chiến đấu sát mạn thuyền khẳng định ngày càng ít, đất dụng võ của súng Mauser trên biển không nhiều, ngược lại có thể suy nghĩ sau này đem nó làm trang bị tiêu chuẩn cho quan quân cấp thấp lục quân.
Bất quá đối với A Phương Tác mà nói, cơ hội chiến đấu sát mạn thuyền còn rất nhiều, loại súng Mauser này cũng coi như là tận dụng hết khả năng.
Ngoài ra A Phương Tác còn ngay từ đầu đã nhìn trúng những Long Nha chiến hạm mới hạ thủy kia, bất kể thế nào cũng muốn đem ba chiếc chiến đấu hạm của mình đổi thành tám chiếc Long Nha chiến hạm, ánh mắt của hắn rất chuẩn xác, vừa nhìn đã thấy được tính ưu việt của những chiếc Long Nha chiến hạm này, mặc dù chúng có trọng tải không lớn bằng chiến đấu hạm, nhưng khá kiên cố, bộ phận trọng yếu đều dùng tấm thép bảo vệ, có thể kháng cự hai lượt xạ kích cùng lúc của pháo thanh trượt. Đồng thời do đại pháo số lượng rất ít, cho nên nhu cầu pháo thủ cũng không nhiều, mỗi chiếc Long Nha chiến hạm chỉ cần chừng sáu bảy mươi thủy thủ và thuyền viên, không bằng một phần năm chiến đấu hạm, cho nên khoang thuyền càng thêm rộng rãi, điều kiện sinh hoạt của các thủy thủ cũng được cải thiện rất lớn.
Ngoài ra, những chiếc Long Nha chiến hạm này có thể chở vật phẩm cũng rất nhiều, ví như thức ăn và nước ngọt, có thể kéo dài thời gian đi biển, điều này đối với hải tặc mà nói là cực kỳ quan trọng. Trên Long Nha chiến hạm còn có Trắc Cự Nghi (vật đo khoảng cách), loại trang bị kiểu mới này đích xác hấp dẫn A Phương Tác, mà trang bị tủ lạnh cũng làm những hải tặc cảm thấy hết sức mới mẻ, điều này đối với những người ngày ngày ăn cá ướp mà nói, nếu như có thể trên hành trình đi biển ăn được rau tươi, chắn chắn là cải thiện sinh hoạt cực lớn, chỉ cần nghĩ một chút thôi, cũng làm người ta hưng phấn.
“Cho dù mỗi chiếc giá trị mười vạn kim tệ, ngươi cũng lãi rồi.” A Phương Tác không chút khách khí nói, mồm đầy hơi rượu.
Dương Túc Phong chỉ đánh gãi đầu chấp nhận, đem Long Nha chiến hạm vốn chuẩn bị tăng cường tới các hạm đội khác phân cho hắn, nếu như A Phương Tác còn có thể trở về vơ vẹt được càng nhiều bảo tàng hơn từ chỗ hải tăc Sở La Môn, hắn nằm mơ cũng phải cười, nghe nói bảo tàng của hải tặc Sở La Môn so với hải tặc Ca Âu còn phong phú hơn, truyền thuyết dân gian, chỉ cần cướp được một phần mười bảo tàng của hải tặc Sở La Môn là có thể xưng bá đại lục. Truyền thuyết không biết là thật hay giả, nhưng bảo tàng của Sở La Môn thì không có gì phải nghi ngờ.
“Ngươi lại chẳng tổn thất cái gì.” Thấy Dương Túc Phong do dự, A Phương Tác bất mãn nói.
Dương Túc Phong há miệng ra cười.
Bắt đầu từ đầu năm 1729 thiên nguyên, hải quân Lam Vũ liền bắt đầu mở rộng hàng loạt, trừ hạm đội của A Phương Tác ra, các hạm đội khác đều lục tục bổ sung lượng lớn Long Nha chiến hạm, trước khi bị tổn thất hạm đội Phất Lai Triệt có mười sáu chiếc Long Nha chiến hạm, qua bổ xung đạt tới hai mươi lăm chiếc, các hạm đội khác số Long Nha chiến hạm đều có gia tăng, bình quân đều trên hai mươi chiếc, trừ bổ xung tổn thất chiến đấu, hải quân Lam Vũ mỗi tháng đều sẽ tăng thêm hai mươi Long Nha chiến hạm.
Dương Túc Phong biết chiến hạm liên miên không ngớt sản xuất ra cuối cùng mới là vốn đánh bại kẻ địch cuối cùng, chỉ có dựa vào ưu thế thực lực, mà không phải vận khí mới là còn đường giành chiến thắng căn bản.
Tháng 2 năm 1729 thiên nguyên, căn cứ vào nhu cầu chiến đấu, Dương Túc Phong hạ lệnh điều chỉnh danh sách chiến đấu của hải quân. Trên cơ sở bốn hạm đội hải quân gồm hạm đội Vũ Phi Phàm, hạm đội Phất Lai Triệt, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã, tăng cường thêm ba hạm đội hải quân, lần lượt là hạm đội Trát Lan Đinh, hạm đội Tô Chẩm Thư, hạm đội Đặc Lan Khắc Tư, đồng thời bắt đầu chính thức dùng số trong văn kiện quân sự để thể hiện biên chế của hạm đội, mà không gọi tên tư lệnh quan nữa (cá nhân vì cho tiện, vẫn gọi tên quan tư lệnh), những hạm đội này lần lượt lấy số từ 1 tới 7 để phân biệt, ví như hạm đội Phất Lai Triệt đổi sang là hạm đội số 2, hạm đội Trát Lan Đinh gọi là hạm đội số 5…vv..
Để hình thành ưu thế hải chiến tốt hơn, giảm bớt cự ly đi biển vô ích của hạm đội, tất cả hạm đội hải quân đều điều chỉnh lại căn cứ của mình, cảng mẹ của hạm đội số 1 tới hạm đội số 7 lần lượt là Bố Lôi Tư, cảng Bà Châu, Thánh Mã Lạc, Hải Nha, cảng Tô San, Tư Đa Khắc, cảng Mễ Luân, bảy cửa cảng này liệt vào hàng quân cảng trọng điệm kiến thiết của hải quân. Ở cở sở ban đầu tăng thêm các loại phương tiện thiết bị, thậm chí xưởng công binh, chủ yếu sản xuất đạn pháo cho pháo 100 ly. Nhưng do cảng Mễ Luân tạm thời còn chưa khống chế trong tay quân Lam Vũ, cho nên Đặc Lan Khắc Tư chỉ huy hạm đội số 7 tạm thời đem cảng Đa Ni vốn của vương quốc Mai Lý Đạt làm cảng mẹ, đợi sau khi chiếm lĩnh cảng Mễ Luân mới chuyển đi.
Sau khi trải qua điều chỉnh, hải quân Lam Vũ chính thức có bảy hạm đội, trong đó ở phương hướng biển Á Đinh có năm đơn vị. Trong hạm đội hải quân ở phương hướng biển Á Đinh, cũng có phân công khá chính xác, trong đó hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã chủ yếu phụ trách giám thị và áp chế hải quân nước Y Mộng, tùy thời quấy nhiễu đường ven biển của nước Y Mộng, hạm đội Vũ Phi Phàm thực lực mạnh nhất phụ trách phương hương tiến công chủ yếu của hải quân, đồng thời phối hợp với các hạm đội khác công kích, mục tiêu chủ yếu là đảo Sùng Minh, hạm đội Phất Lai Triệt và hạm đội Tô Chẩm Thư đều là hạm đội cơ động, căn cứ vào nhu cầu điều động, trước mắt chủ yếu cũng là hướng đảo Sùng Minh.
Trong hai đơn vị hải quân từ Linh Đình Dương, cũng mỗi hạm đội có phân công riêng, hạm đội Trát Lan Đinh chủ yếu phục trách an toàn đường biển của Linh Đinh Dương, tấn công hải tặc lẻ tẻ và hải tặc Ca Âu ẩn núp đi tới, tới lúc cận thiết hiếp trợ hạm đội Đặc Lan Khắc Tư phần lớn hải tặc Ca Âu; hạm đội Đặc Lan Khắc Tư thì bắc đầu trù tính kế hoạch chủ động công kích hải tặc Ca Âu, hạm đôi Đặc Lan Khắc Tư không có nhiệm vụ tác chiến cụ thể, nhất thiết đều lấy tiêu diệt hải tặc Ca Âu làm tôn chỉ, khu vực hoạt động của nó sẽ là cả biển Gia Lặc Tân.
Đương nhiên cùng với việc kênh đào Y Mã khống chế ở trong tay quân Lam Vũ, bảy đơn vị hải quân ở biển Á Đinh và Linh Đình Dương đều có thể căn cứ vào nhu cầu mà linh hoạt điều phối, khi cần thiết, ở phương hướng nào đó có thể tập trung bốn thậm chí năm đơn bị hạm đội dùng để đại quyến chiến, đây mới là lý tưởng nhất. Ví như quyết chiến cùng hải quân nước Mã Toa ở phía đảo San Hô, hoặc là phí bắc hải cùng hải tặc Ca Âu quyết chiến.
Vì phối hợp hành động giữa các hạm đội hải quân, điện đài sóng dài cũng bắt đầu sơ bộ đưa vào sử dụng, khoảng cách nó truyền bá so với vô tuyến điện đài càng xa hơn, có thể tăng cường rất lớn cự ly thông tấn giữa các hạm đội. Bất quá, điện đài sóng dài cũng không hoàn thiện, rất nhiều chỗ phải cải biến, khoảng cách truyền bá không được xa như trong lý tưởng, khiến cho đoạt lấy đảo Sùng Minh kiến lập điện đài sóng dài thành mực tiêu bức thiết của ngành thông tấn.
Khi Dương Túc Phong dựa vào lan can nhìn ra xa, Phất Lai Triệt và A Phương Tác rốt cuộc không chỗng đỡ nổi nữa, mềm nhũn người xụi ra trên cầu tàu, bất quá còn chưa ngủ, hai người đều nói năng loạn bậy. Dương Túc Phong đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đồi nhìn lại, thì ra là Đặc Lan Khắc Tư.
Đặc Lan Khắc Tư thần tình tựa hồ còn tỉnh táo, đầy kỳ vọng nói: “Phong lĩnh, đối với báo chí của đế quốc, ngài có cách nhìn thế nào?”
Dương Túc Phong khoảng thời gian này chính vì cố ý che dấu thực lực của mình mà cảm thấy không thoải mái, nhất là hải quân đánh thắng lớn như vậy, nhưng ngay cả lệnh khen thưởng cũng không thể quang minh chính đại phát ra, buồn bực bội phần, lúc này men rượu bốc lên, vô tình nhớ tới lời của thiết huyết tể tướng Bismarck nước Đức, buột miệng nói: “Chúng ta trông cậy vào không phải là đế quốc ban ơn cho, mà là vũ lực của chúng ta! Ngày nay vấn đề chính trị trọng đại không phải là thông qua thủ đoạn ngoại giao và âm mưu chính trị là có thể giải quyết, mà phải dùng máu và sắt để giải quyết.”
***Otto von Bismarck: google thẳng tiến.
Những người khấc tức thì tỉnh rượu, không hẹn mà cùng ngạc nhiên hưng phấn nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong tức thì trong đầu lạnh cóng, biết mình lại nói sai rồi, bất kể là Khắc Lao Tắc Duy Tư hay là Vân Thiên Tầm hay Phượng Thải Y đều cố tình vô ý nhắc nhờ mình không nên quá bộc lộ thực lực bản thân, tránh làm cho đế quốc nghi ngờ và đố kỵ. Nhưng đây không phải là bản tính của Dương Túc Phong, tất nhiên, không phải nói là y không phải là người không phải là người biết khiêm tốn, mà là bởi vì y là thực sự không thích loại cảm giác kìm nén và khuất nhục, bộ đội đánh thắng trận, nhưng phải che dấu tin tức, sợ người khác biết được, đây là loại cảm giác gì chứ, y thực sự không thể diễn tả. Khi ở kiếp trước, thậm chí ở trước mặt cảnh sát, y cũng không che dấu kỹ thuật và thực lực làm súng phi pháp của mình.
Vô số lần y thầm chất vấn bản thân, nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập đia, cần gì phải giấu giấu giếm giếm? Làm thì làm rồi, thằng thì thắng rồi, bại thì bại rồi, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác? Cần gì phải ủy khuất bản thân? Nhưng đối diện với kiến nghị của đám Khắc Lao Tắc Duy Tư, y lại không thể không cân nhắc, bời vì điều này dù sao không phải là vấn đề cá nhân, mà là vấn đề một đoàn thể, một quân đội, còn là vấn đề của ngàn vạn dân chúng, đây là chính trị, đây là chính trị mà y không quen thuộc. Cho nên y không dám nói ra, không dám đỉnh thiên lập địa lớn tiếng gầm lên: “Đúng! Chính là ta đánh bại hải quân nước Mã Toa! Các ngươi muốn gì cứ phóng ngựa lại đây!”
Nếu đổi lại là người khác, không chút vướng bận, y khẳng định sẽ nhảy lên ngựa hoành thương, quát lớn một tiếng: “Có bản lĩnh thì phóng ngựa tới!”
Nhưng… Ôi, chính trị…
Trát Lan Đinh phảng phát bị cảm nhiễm rất mạnh, sắc mặt đồng thiếc ánh lên màu hồng, phấn khích kêu lên: “Đúng thế! Chúng ta sợ cái chim, chúng ta vì sao phải nhìn sắc mặt bọn chúng làm việc? Không có đế quốc, chẳng lẽ chúng ta không thể làm được sự nghiệp lớn à? Đế quốc có là cái quái gì!”
Phất Lai Triệt nhướng mắt lên, khinh miệt cười lạnh nói: “Ngươi đấy, lại nói lung túng rồi! Đế quốc chẳng là cái gì, người là cái gì… bất quá chúng ta và đế quốc còn có liên hệ sao? Ấy? Sao ta không biết nhỉ? Ta còn cho rằng chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với đế quốc rồi cơ! Ha ha ha…”
Đặc Lan Khắc Tư tựa hồ tỉnh rượu lại một chút, dùng sức nhéo lên mặt mình thành khẩn nói: “Phong lĩnh, mấy ngày nay chúng tôi đều cảm thấy ngài có tâm sự, đại khái là vì chuyện của đế quốc. Tôi dám nói, ồ, tôi dám lấy vinh dự của phụ thân mình ra thề, tôi thề không có giá trị nữa rồi, đế quốc trước nay đối với chúng ta chẳng mang lòng tốt đẹp gì, tất cả hành vi của bọn chúng đều là muốn đem chúng ta quy nhập dưới trướng của bọn chúng, thậm chí là tiêu diệt chúng ta, bất kể là ngài đưa ra hành động và giải thích thế nào, đế quốc đều sẽ không bỏ qua cho những người chúng ta đây. Trừ bản thân chính chúng ta, không một ai sẽ tín nhiệm chúng ta, cho dù chúng ta nhẫn nhục gánh trọng trách, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một còn được chết. Cả cuộc đời nhẫn nhục phục tùng, sau này có được gì, hi sinh bản thân, nhưng cuối cùng có được gì, còn không phải là tá đao sát nhân diệt trừ sao?”
Dương Túc Phong trầm mặc không nói, chỉ hít sâu một hơi. Đặc Lan Khắc Tư nói trúng đáy lòng của y, y lo lắng nhất không phải là đế quốc lòng tham không đáy được voi đòi tiên, y tuyệt đối không tin đé quốc sẽ dễ dàng đưa thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, mà cái Tử Xuyên hầu gì đó có được mà sẽ không cần trả giá. Nếu như bản thân khuất nhục thành toàn, Minh Sơn Quế khẳng định sẽ có thủ đoạn càng ngoan độc hơn đối phó với mình, bọn chúng khẳng định sẽ đem mỗi một phần tài phú của địa khu Mỹ Ni Tư toàn bộ cướp đi mới chịu dừng tay.
Lão hổ không phát uy, người ta khẳng định coi thành mèo bệnh. Địa khu Mỹ Ni Tư cũng sẽ như thế, nếu như vì cái chiêu bài đế quốc thối nát mà tiếp tục nhường nhịn, sau này phiền toái đến từ đế quốc sẽ mãi mãi không hết, trong lòng Dương Túc Phong, y muốn nói với đám đốn mạt của triều đình như thế này nhường nào: “Ngươi cút con mẹ nó đi! Muốn đồ của chúng ta? Không vấn đề, bất quá các ngươi phải lấy thứ giá trị tương đồng ra trao đổi! Nếu không miễn bàn!”
Tô Chẩm Thư khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Tôi đồng ý với lời của con bạc, đúng là thế, tôi nghĩ quan phó tư lện Phi Phàm cũng sẽ có cách nhìn giống như vậy, chúng ta hiện giờ đã có quân đội của mình, có lực lượng của mình, chúng ta có thể bảo vệ bản thân, chúng ta không cần ở dưới trướng kẻ khác, chúng ta phải có cách nghĩ và tiêu chuẩn hành động của riêng mình, chúng ta vì sao phải nghĩ tới cảm thụ của triều đinh? Tôi cảm thấy căn bản không cần thiết, ít nhất hải quân chúng ta không cần! Triều đình nếu như dùng lễ đối đãi, chúng ta lấy lễ đối lại, triếu đình nếu như muốn cùng chúng ta đao binh gặp mặt, cũng ta cũng sẽ dùng đao binh. Chúng ta khẳng định phải đánh về đất đai của đế quốc, nhưng chúng ta tuyệt đối không vì triều đình mà bán mạng, chúng ta bán mạng vì bản thân…”
A Phương Tác liếc mắt nhìn mọi người, thần sắc khinh miệt tựa hồ đang nói đám ngu xuẩn các ngươi cuối cùng cũng hiểu ra, cười ha hả nói: “Ta còn cho rằng những tên gia hỏa các ngươi não bị thấm nước, mất hết càm giác rồi cơ! Chậc, không tệ không tệ, sắp bằng trình độ của ta rồi…”
Phất Lai Triệt trợn mắt nhìn hắn, vung nắm đấm lên, hung thần ác sát nói: “Người lớn chúng ta nói chuyện, thằng nhóc thối ngươi đừng có xen mồm vào, ngươi muốn phát biểu ý kiến, ngươi thay đồng phục hải quân Lam Vũ vào cho ta đã! Ngươi không gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ, thì không có cơ hội cho ngươi đánh rắm…”
A Phương Tác cười mím chi nói: “Ngươi hiện giờ đang đánh rắm đấy à? Ôi, chẳng trách..”
Phất Lai Triệt đưa tay rút đao, phát hiện không mang trên người, chỉ đành giơ nắm đấm như nồi đất lên.
A Phương Tác rụt đầu lại, lùi hai bước, xua tay nói: “Mẹ nó, lão tử chẳng thèm gia nhập với các ngươi! Được, lão tử rửa tai cung kính nghe cao luận của các ngươi! Không biết vị nào tiếp tục đánh rắm?”
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, trong đầu tựa hồ chắt được cái gì đó, nhưng không thể miêu tả ra rõ ràng, chậm rãi nói: “Ý của các ngươi là… chúng ta muốn ngồi sánh ngang với đế quốc?”
Phất Lai Triệt chém đinh chặt sắt nói: “Có gì không được?”
Trát Lan Đinh phẫn nộ nói: “Vốn nên là như thế, triều đình đã làm gì cho địa khu Mỹ Ni Tư, trừ cướp đoạt vẫn là cướp đoạn, còn có vũ trang trấn áp, đối với loại trièu đình đó, chúng ta còn phải hiệu trung với nó sao? Tôi nghĩ, chúng ta đồng ý, người dân địa khu Mỹ Ni Tư cũng sẽ không đồng ý, bọn họ chịu quá đủ sự bóc lột và đè nén của triều đình rồi, chúng ta không thể dẫm lên vết xe đổ.”
Phất Lai Triệt cười lạnh: “Dù sao hạm đội Phất Lai Triệt ta trước nay chưa từng treo cờ đế quốc Đường Xuyên!”
Tô Chẩm Thư thở dài, tựa hồ bao hàm khó xử, hồi lâu mới chua xót nói: “Những người của triều đình… Ài, ta chỉ biết, theo bọn họ là không có tiền đồ… Phong lĩnh, không bằng ngài xưng đế phắt đi, tránh cho đế quốc lằng nhằng lải nhải chán chết…”
Dương Túc Phong toàn thân run lên, la hoảng: “Ngươi nói cái gì? Xưng đế?”
Người người khác cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Tô Chẩm Thư.
Bỉnh rượu Rum trong tay Trát Lan Đinh cũng rơi vào trong biển Ni Tư.
Men rượu toàn thân của Dương Túc Phong tức thì tràn hết ra ngoài, trong đầu khôi phục lại tỉnh táo, mặc dù y trước nay đều biết đám lão đại của hải quân tên nào tên nấy đều vô pháp vô thiên, trừ Khắc Lai Ô Địch Mã lão thành trì trọng ra, những người còn lại, gồm cả Vũ Phi Phàm trong đó, tên nào cũng là gia hỏa không sợ chết, mỗi tên đều có lời nói kinh người, nhưng đột nhiên tuôn ra một câu xưng đế như Tô Chẩm Thư vẫn làm y trợn mắt há mồm.
Nhìn qua sức mặt của mọi người, Tô Chẩm Thư lộ ra vẻ khinh miệt, tựa hồ cảm thấy mọi người căn bản không cần phải lấy làm lạ, hững hờ nói: “Chính là xưng đế! Xưng đế thì xưng đế, có gì mà khẩn trương? Sợ cái gì? Ta không phải là vỗ mông ngựa Phong lĩnh, mà là sự thực chính là như thế, dân chúng địa khu Mỹ Ni Tư có được mấy người có hảo cảm với triều đình hủ bại kia? Cho dù là từ nội địa đế quốc tới cũng chẳng có mấy người có hảo cảm, ít nhất người bên cạnh ta không có! Nếu như cái triều đình này đã mất lòng dân, bị người ta thay thế cũng là chuyện đương nhiên, trên sách sử chẳng phải nói, đây là quy luật tất yếu của sự phát triển lịch sử…”
Trong nhất thời mọi người đều không nói, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Qua một lúc lâu, Đặc Lan Khắc Tư mới vỗ mạnh lên vai Tô Chẩm Thư, khổ sở nói: “Xưng đế… không phải không thể.. nhưng sợ có chút phiền phức…”
Tô Chẩm Thư bình tĩnh nói: “Ý của ta cũng không phải là nói xưng đế bây giờ, kỳ thực Phong lĩnh xưng đế hay không xưng đế chẳng có gì khác biệt, chỉ là đổi một góc nhìn khác mà thôi. Nói thẳng ra, cho dù chúng ta độc lập rồi, triều đình có thể làm gì nổi chúng ta? Phái binh tới đánh chúng ta? Đùa đấy à, nó có thể giữ được kinh đô Ni Lạc Thần đã là không tệ rồi.”
Dương Túc Phong gian nan nói: “Ngươi ý nói địa khu Mỹ Ni Tư độc lập tự trị?”
Tô Chẩm Thư lắc đầu, kiên định nói: “Không phải đơn giản là tự trị, mà là hoàn toàn độc lập!”
Mạch suy nghĩ của Trát Lan Đinh hiển nhiên là không theo kịp, gãi gãi đầu không nói gì, nhưng không tự chủ được gật đầu, hiển nhiên rõ ràng tán thành kiến nghị của Tô Chẩm Thư, chỉ là không nói ra.
Phất Lai Triệt muốn nói lại thôi.
Đặc Lan Khắc Tư cũng chìm vào suy ngẫm.
Trên cầu tàu yên ắng, chỉ có tiếng gió biển thổi qua.
Qua mội lúc lâu, A Phương Tác cuối cùng không nhẫn nại được, cười lạnh xen vào: “Xưng đế thì không nên, như vậy dễ thành cái đích của vạn mũi tên, bất quá Dương Túc Phong ngươi chiếu theo thân phận địa vị của một vị hoàng đế trên cái thế giới này đối xử với địa khu Mỹ Ni Tư là được rồi. Các ngươi cần phải phụ họa với kẻ nào đó sao? Không cần! Các ngươi cần nhìn sắc mặt người khác làm việc sao? Không cần! Các ngươi chính là một chính thể độc lập, chính là một quốc gia độc lập, tất cả những điều các ngươi làm, đều xuất phát từ lời ích quốc gia của các ngươi, từ lợi ích nhân dân cảu các ngươi, mà không phải từ xuất phát từ chiến rối rắm lung tung nào đó… này, đứng có nhìn ta như thế, ta theo Đặc Lan Khắc Tư cũng lăn lộn mấy năm ở đại học hải quân, bất quá hiện giờ chỉ còn nhớ được mấy lời vừa rồi thôi, vị thấy giáo nói những lời này đã bị bội nội vụ đế quốc mời đi uống trà, từ đó chưa trở về…”
Phất Lai Triệt gật mạnh đầu, đấm một phát lên làm can, làm lan can kêu oong oong, lớn tiếng nói: “Không sai, mặc dù chúng ta không gọi là một quốc gia, nhưng trên thực tế chúng ta chính là một quốc gia! Tất cả những điều chúng ta làm đều xuất phát từ cái quốc gia này của chúng ta! Giữa quốc gia với quốc gia, không có hữu nghị và kẻ địch vĩnh hằn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, giữa chúng ta và triều đình…”
Mọi người chỉ nhìn thấy sắc mặt Dương Túc Phong thoắt xanh thoắt trắng, giống như trong đầu đang kịch liệt suy nghĩ điều gì, phảng phất như tâm tư muốn bùng nổ, bất thình lình, người y chậm rãi thuận theo lan can cầu tàu trượt xuống, khóe miệng trảo ra bọt trắng.