Phát hiện Dương Túc Phong chần chừ, Bạch Ngọc Lâu ngược lại không hề thất vọng, dường như sớm đã dự đoán được chuyện này. Y chỉ vẫy tay, một vệ binh đem tới một thanh bội kiếm. Vỏ kiếm màu xanh sẫm, khác biệt hoàn toàn với tử sắc bội kiếm của Bạch Ngọc Lâu. Hoa văn trên vỏ hình hoa cúc, vỏ kiếm chỉ khắc một ngôi sao nhìn không rõ đường nét. Bạch Ngọc Lâu cầm lấy bội kiếm, rút kiếm ra nghe soạt một tiếng, mũi kiếm nhỏ dài dưới ánh sáng của trần nhà hồng ngọc phát ra ánh sáng lạnh khiến người ta không rét mà run.
Bạch Ngọc Lâu khẽ khàng vuốt ve mũi kiếm, vẻ mặt dường như nuối tiếc, trầm lặng hồi lâu mới tra kiếm vào vỏ, sau đó nâng hai tay lên đưa cho Dương Túc Phong, trịnh trọng nói: “Dương Túc Phong các hạ, đây là vinh dự hoàng đế bệ hạ ban tặng cho ngài, tượng trưng cho sức mạnh của ngài. Từ giờ trở đi, ngài là thiếu tướng hải quân của đế quốc, đế quốc gửi gắm hy vọng nơi ngài. Ngài không được bôi nhọ hào quang của đế quốc. Mỗi lần chiến đấu, ngài đều phải xuất kiếm, để cho nó uống máu kẻ địch. Ngài nhất định phải nghĩ ra biện pháp tổ chức quân đội, tiêu diệt kẻ thù. Ngài phải tận dụng hết sức mạnh to lớn của mình mới có thể bảo vệ bờ cõi, ổn định trị an. Bệ hạ cho ngài quyền lợi, nhưng cũng là nghĩa vụ của ngài. Vì mục đích đó, ngài có thể sử dụng tất thảy mọi thủ đoạn hợp pháp. Đối với đám phản loạn đó, ngài càng phải mạnh mẽ hơn mới bình định được chúng, bảo vệ quê hương. Trong thời gian chiến tranh, chỉ có thanh kiếm này có thể bảo vệ ngài.”
Không biết vì sao giọng nói của Bạch Ngọc Lâu trở nên vang dội, chém đinh chặt sắt, tiếng nói hùng hồn vang vọng hồi lâu trong đại sảnh.
Dương Túc Phong cung kính trả lời: “Xin theo lời dạy bảo của ngài!”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Lâu đương nhiên có chút thất vọng, bất quá y không nói thêm một lời, lẳng lặng đưa một văn kiện mạ vàng cho hắn, kế đó lẳng lặng vẫy tay. Một vệ binh đem y phục thiếu tướng hải quân màu xanh đen tới. Dương Túc Phong cầm lấy y phục, cảm khái muôn vàn, cảm giác từ địa ngục tới thiên đường cơ hồ làm bước chân hắn bay bổng.
Tuy vậy, hắn cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc của mình, lặng lẽ đi qua căn phòng kế bên thay đổi trang phục. Dòm dòm trong gương, nhìn chính mình trong bộ quân phục thiếu tướng thẳng thớm, quân hàm ngôi sao sáng lấp lánh, đủ thứ huân chương trước ngực tỏa hào quang làm nổi bật vẻ anh tuấn hiên ngang chưa từng có của hắn.
Hít một hơi thật sâu, Dương Túc Phong vội vàng bước nhanh, rời khỏi nơi hắn thống hận kinh khủng này. Hấp tấp bước ra đến cửa, hắn phát hiện hai hàng vệ binh đeo súng trường Minh Tư Khắc đã đứng án bên ngoài; ánh mặt trời chiếu lên lưỡi lê trên súng nhìn lạnh buốt, bọn họ đều mặc quân phục đỏ thắm hòa lẫn với màu vàng tươi của tường đại sảnh, tựa hồ ám chỉ điều gì đó. Phía sau đội súng trường Minh Tư Khắc còn có mấy trăm cấm vệ binh quân phục sáng màu xếp hàng ngay ngắn, bọn họ cầm trong tay loan đao sắc lạnh, chấn nhiếp người khác, ánh mắt âm u lạnh lẽo càng thêm âm trầm khủng bố.
Dương Túc Phong hình như ý thức được điều gì, nhưng hắn rất nhanh chóng kềm chế ý nghĩ tội ác, lại bước nhanh hơn. Hắn lờ mờ nghe thấy giọng nói eo éo của lão thái giám trong phòng: “Người kế tiếp...”
Ngẩng đầu bước ra khỏi cánh cửa đóng kín được canh gác ba tầng nghiêm ngặt, cuối cùng cũng ra khỏi nơi giam giữ mình chín năm đằng đẵng, Dương Túc Phong cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút. Toàn thân bay bổng, mùi xú uế theo hắn như hình với bóng dường như đã biến thành mùi đàn hương thấm vào tận lòng người, gió đêm lạnh lẽo chẳng khác nào gió xuân ấm áp, toàn thân hắn đắm chìm trong làn hơi ấm.
Cuối cùng cũng được tự do!
Dương Túc Phong muốn gào thật lớn, may mà hắn lập tức ý thức được chung quanh tĩnh lặng vô cùng.
Đương là nửa đêm.
Mĩ Ni Tư, nửa đêm có được yên bình như thế này chăng?
Dương Túc Phong hít một hơi khí lạnh, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Bây giờ hắn cần phải suy nghĩ một lát.
Hắn thật sự có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Nhưng giờ phút này, hắn thật tình khó mà bình tĩnh được.
Mùi gió đêm ở kinh thành Ni Lạc dường như vĩnh viễn mang theo một mùi hôi thối ẩm ướt, khiến người ta muốn né cho nhanh. Cho dù có hạn hán kéo dài, cái mùi đó cũng không biến mất. Có điều lúc này, mùi vị này lại làm Dương Túc Phong dâng lên thứ cảm giác lâu ngày không gặp, vui vẻ khó mà hình dung được. Tiếc là bên cạnh không có cái hồ nào, không thì hắn nhất định nhảy xuống để cho nước lạnh làm cái đầu đang bốc khói của hắn tỉnh táo trở lại.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chạy tới không một tiếng động, dừng lại cạnh Dương Túc Phong. Đánh xe là một ông già gần đất xa trời, khoác một tấm áo bông cũ kỹ, nhưng nhìn lại rất hợp. Ông ta nhìn Dương Túc Phong hồi lâu mới cất tiếng, nghe không rõ: “Ngài có phải là Dương Túc Phong? Dương Túc Phong đến từ tỉnh Tử Xuyên vùng Nam Hải?”
Ông già đánh xe ấy cúi người bước xuống xe, cười ha ha nói: “Dương Túc Phong thiếu gia, nhị thúc ngài phái tôi đến đón, xin mời lên xe!”
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi: “Nhị thúc của ta?”
Lão đánh xe xoa xoa tay, đáp: “Không sai, là nhị thúc ngài, Dương Cơ Duệ, ông ấy nói ngài chắc còn nhớ tên ông ấy, ngài không quên chứ? Nếu như ngài đúng là Dương Túc Phong tỉnh Tử Xuyên vùng Nam Hải như ngài nói. Ông ấy đang chờ ngài ở cách đây ba con phố. Mời ngài lên xe cho, tiền xe đã trả rồi. Bên ngoài lạnh lắm!”
Dương Túc Phong gật đầu, xác định không bị lừa mới leo lên xe. Thùng xe tối đen như mực, hắn không ngờ, cũng không muốn kéo rèm cửa lên nhìn ra thế giới bên ngoài. Khát vọng lớn nhất bây giờ của hắn là tốt nhất trước mắt tối thui, sau đó là về đến quê nhà Mĩ Ni Tư. Xe ngựa chạy chầm chậm, xuyên qua mấy khu phố vắng vẻ rộng rãi, mau chóng dừng lại. Dương Túc Phong lảo đảo bước xuống xe, phát hiện đã đến trước một ngôi nhà cổ.
Tòa nhà cổ này chắc đã xây nhiều năm, vách tường đều đổi màu đen, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Nhưng nhìn quy mô tòa nhà, trước mắt Dương Túc Phong dường như hiện lên cảnh tượng huy hoàng khách đến đầy nhà, ngựa xe như nước năm xưa, hắn đoán đây là nguyên quán của Dương gia. Đáng tiếc tất cả đều đã thay đổi rồi. Cửa lớn làm bằng đàn mộc đen tuyền đã mục ruỗng ít nhiều, lúc đẩy cửa bụi còn rớt xuống. Trên cổng vốn dĩ có tấm biển đề hai chữ lớn “Dương phủ”, khổ nỗi hiện tại nhìn không thấy đâu, hoặc giả sớm đã bị mấy tên trộm bưng mất. Suy cho cùng mấy chữ đó được mạ vàng, ít nhiều gì bán cũng được mấy đồng.
Đình viện bên trong đã tan hoang hết, lá rụng khắp nơi, bước lên nghe sột soạt, không biết lá rụng rốt cuộc tích tụ bao nhiêu lớp. Hắn cơ hồ có thể dùng gót chân tưởng tượng ra được. Không khí tỏa ra mùi hôi thối bụi bặm, làm người ta muốn nghẹt thở. Gió đêm thổi qua, lá khô từng lớp tốc lên, bụi bặm rơi xuống. Mũi hắn tức thì đau không chịu nổi, không kềm được đưa tay bịt chặt mũi. Hắn nghĩ thầm, có lẽ kể từ khi Dương gia bị bức tới Mĩ Ni Tư, nơi này không còn ai lui tới nữa.