Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Dương Túc Phong chỉ biết sắc trời đã đen nhánh, bốn phía không có ai khác xuất hiện, chỉ có tiểu nhị ân cần lui lui tới tới, khi thì mang cho hắn ấm trà nóng, khi thì mang cho hắn khăn ấm, sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy nhiên, hắn bất đồ nghe được tiếng người đá tung cửa gỗ, sau đó hung hăng xông vào, hắn vừa lảo đảo đứng lên thì đã thấy một lưỡi loan đao lạnh lẽo kề sát cổ.
Dương Túc Phong gắng sức đứng thẳng, mơ hồ nhìn Ca Thư Hàn trước mắt, yếu ớt nói:
- Ca Thư giáo úy, tại sao ngươi lại kề đao vào cổ ta? Ngươi phải tra nó vào vỏ đao chứ.
Ca Thư Hàn nắm chặt loan đao, lưỡi đao lại ép sát vào cổ Dương Túc Phong thêm một chút, thanh âm lạnh như băng vang lên:
- Dương Túc Phong, ngươi lập tức hủy bỏ vụ mua bán giữa ngươi và Quách Long Dương ngay, các huynh đệ thuộc sư đoàn Hỏa Liệt Điểu phải được bán cho chỗ tốt, không thể đến chịu chết ở Mỹ Ni Tư.
- Ca Thư giáo úy, ta không biết việc này có gì quan hệ đến ngươi? Nhiệm vụ của ngươi chỉ là áp giải bọn họ đến nơi này, về phần sau đó thì không hề thuộc quyền quản lý của ngươi.
Ca Thư Hàn nghiến răng rít lên:
- Dương Túc Phong, ngươi đừng có giả vờ giả vịt, ngươi và ta đều hiểu rằng, bất kể là ai trở về Mỹ Ni Tư cũng chỉ có thể chết. Ngươi đem bọn Mông Địch Vưu đến Mỹ Ni Tư cũng là đem họ vào tử lộ. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy, ta tuyệt đối không để ngươi đem bọn họ đến Mỹ Ni Tư.
Dương Túc Phong bình tĩnh trả lời:
- Nếu ta làm như thế thì sẽ có hậu quả thế nào?
Ca Thư Hàn lạnh lùng nói:
- Ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi.
Dương Túc Phong thở phù ra một hơi, hai mắt vô thần nhìn đối phương, buồn bã nói:
- Như thế cũng tốt, rất hợp ý ta, ngươi động thủ đi.
Đồng tử trong mắt Ca Thư Hàn đột nhiên co rút lại, hơi thở trở nên dồn dập, ngực phập phồng liên hồi, hung dữ nói:
- Dương Túc Phong, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, ta giết ngươi bất quá cũng giống như giết một con chó nhỏ mà thôi.
Dương Túc Phong vẫn giữ dáng vẻ bình thản như trước, nhắm mắt lại nói:
- Ca Thư giáo úy, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi đang dùng cái chết để uy hiếp một vị thiếu tướng hải quân. Là quân nhân, hẳn ngươi phải biết là quân pháp vô tình, không lẽ ngươi không nghĩ đến hậu quả của việc ngươi đang làm ư?
Ca Thư Hàn lớn tiếng nói:
- Ta không sợ, ta chỉ cần ngươi lập tức hủy bỏ vụ mua bán nô lệ này, ta tuyệt đối không để cho các huynh đệ lại rơi vào địa ngục! Cho dù ta chết một trăm, một ngàn lần thì hôm nay ngươi cũng phải đồng ý yêu cầu của ta.
Dương Túc Phong mở mặt nhìn da thịt đang giật giật trên mặt Ca Thư Hàn, sau đó lại nhắm mắt lại, kiên quyết nói:
- Ca Thư Hàn, ta cũng chính thức nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có chém ta một ngàn đao, một vạn đao thì ta cũng tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của ngươi. Ta đã chết một lần, cùng lắm thì chết thêm vài lần nữa cũng chẳng sao.
Hai mắt Ca Thư Hàn như bốc hỏa, y điên cuồng rống lên:
- Dương Túc Phong, tại sao ngươi? Tại sao ngươi lại muốn hại bọn họ?
Dương Túc Phong thản nhiên đáp:
- Ta không bức hại bọn họ, tại sao ta lại phải bức hại bọn họ?
Ca Thư Hàn cơ hồ đau đớn khôn cùng, kêu lên:
- Toàn thế giới đều biết triều đình đã sớm buông tay khỏi Mỹ Ni Tư, chỉ có ngươi là hết lần này đến lần khác muốn đưa bọn họ trở về Mỹ Ni Tư, ngươi làm như vậy chẳng phải bắt bọn họ chịu chết thì là gì? Ngươi có tư cách gì mà bắt họn họ đi chịu chết? Bọn họ dưới tay thủ hạ của Đường Hộc đã chịu không ít đau khổ, ngươi còn muốn đưa bọn họ vào tử lộ hay sao?
Dương Túc Phong mở mắt, bình tĩnh nói:
- Ca Thư Hàn, ta không biết ngươi đang nói gì? Nếu ngươi là một quân nhân, nhưng ngay cả can đảm đến Mỹ Ni Tư cũng không có thì không đủ tư cách nói chuyện với ta, ta rất khinh thường những quân nhân sợ chết. Ta đúng là muốn đưa họ trở về Mỹ Ni Tư nhưng không phải là đưa bọn họ đi chịu chết mà ta muốn đưa họ đến để chiến đấu! Cũng có thể bọn họ sẽ hy sinh trên chiến trường, nhưng ta có thể ngẩng cao đầu thề với trời đất rằng ta tuyệt đối không hề có ý niệm hy sinh vô ích bọn họ.
Ca Thư Hàn cơ hồ muốn nhảy cẫng lên:
- Ngươi là lợn ngu à? Ngươi cho rằng ngươi có năng lực chiếm lại được Mỹ Ni Tư ư? Nếu ngươi không có khả năng đó thì tất cả những người đi theo ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi ! Chết như thế nào thì có gì khác nhau?
- Ca Thư Hàn, ý của ngươi là muốn bọn họ tiếp tục sống cuộc sống vô dụng như phế vật để kéo dài hơi tàn, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời hay sao?
Ca Thư Hàn nhìn thật kỹ vào hai mắt hắn, trong ngọn lửa màu đen bùng phát trong ánh mắt, giơ loan đao lên cao, lưỡi đao lướt sát vành tai Dương Túc Phong, tiếng xé gió hệt như tiếng gọi của tử thần. Nhưng Dương Túc Phong vẫn thản nhiên, ngay cả một cọng lông mi cũng không chớp. Ca Thư Hàn chợt ngẩn người, buông rơi loan đao, khổ sở quỳ xuống cầu khẩn:
- Dương Túc Phong, ta van cầu ngươi buông tha cho bọn họ. Dương Túc Phong, ta thỉnh cầu ngươi, ngươi hãy để bọn họ lại! Bọn họ vì đế quốc chiến đấu đã hơn mười năm, cuối cùng lại có kết quả như thế này, bọn họ đã bị đày đọa nhiều lắm rồi, ta thật sự không muốn thấy lúc này bọn họ lại phải ra chiến trường…
Dương Túc Phong bình tĩnh nói:
- Ca Thư Hàn, ta quyết không thay đổi chủ ý, ta vẫn cho rằng, quân nhân có chết thì cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt. Nếu Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ ở đây, ta cũng sẽ nói với họ như vậy. Nếu bọn họ cho rằng ta nói không đúng, ta sẽ lập tức hủy bỏ vụ mua bán này.
Ca Thư Hàn tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, yếu ớt thốt lên:
- Ngươi biết bọn họ đã mất đi cánh tay phải, không còn năng lực chiến đấu nữa, vậy ngươi muốn gì ở bọn họ?
Dương Túc Phong vẫn lạnh lùng thản nhiên nói:
- Làm quan quân, không lẽ phải có cánh tay phải mới có thể chỉ huy chiến đấu được hay sao? Không, chỉ cần có đầu óc, có nhiệt huyết là được.
Ca Thư Hàn gần như sụp đổ, nhưng vẫn cố giữ một tia hy vọng cuối cùng, buồn bã nói:
- Mỹ Ni Tư không có pháo binh, ngươi cần họ để làm gì? Bọn họ vốn không thích hợp với ngươi, ngươi để cho bọn họ một con đường sống đi.
Dương Túc Phong kiên quyết nói:
- Lam Vũ quân sẽ có pháo binh!
Ca Thư Hàn thất thanh kêu lên:
- Ngươi muốn xây dựng lại Lam Vũ quân?
Dương Túc Phong đột nhiên trở nên uy nghiêm một cách đáng sợ:
- Đương nhiên, không có Lam Vũ quân làm sao có thể chinh phục được Mỹ Ni Tư? Bọn họ sẽ là quan quân pháo binh đầu tiên của Lam Vũ quân!
Ca Thư Hàn kinh ngạc hỏi:
- Ta không thể nào tưởng tượng được chuyện đó, ngươi làm sao tổ chức lại được Lam Vũ quân? Làm sao tổ chức lại đơn bị pháo binh?
Dương Túc Phong ngạo nghễ nói:
- Đó là chuyện của ta, không quan hệ đến ngươi.
Nhãn tình Ca Thư Hàn đột nhiên bừng sáng, y nhặt thanh loan đao, bật dậy gác lên cổ Dương Túc Phong, hung ác nói:
- Không! Ta không tin lời hoa ngôn xảo ngữ của ngươi! Dựa vào vũ lực tuyệt đối không thể thu phục được Mỹ Ni Tư! Tiết Phức nói không sai, phải dựa vào con đường khác! Vũ lực là cách giải quyết bất đắc dĩ cuối cùng mà thôi!
Dương Túc Phong lẳng lặng nói:
- Vũ lực cũng là phương pháp giải quyết trực tiếp hữu hiệu nhất.
Ca Thư Hàn kêu lên:
- Không! Ta sẽ không bị ngươi mê hoặc! Ta sẽ giết ngươi!
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Ta sẽ không thay đổi chủ ý, muốn giết thì cứ việc, ngươi tự mình quyết định đi.
Vẻ mặt Ca Thư Hàn đầy phức tạp, giơ loan đao lên, nghiến răng nói:
- Dương Túc Phong, ngươi và ta không hề có ân oán, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhìn huynh đệ của ta bị ngươi dẫn đi trên tử lộ. Cho dù ta phải trả giá bằng tính mạng, ta cũng nguyện vì bọn họ giết chết ngươi. Ngươi cũng đừng nên oán trách ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới cửu tuyền!
Khóe miệng Dương Túc Phong chỉ lộ ra một nụ cười.
Loan đao trong tay Ca Thư Hàn rung lên, đột nhiên bên ngoài có người quát lên:
- Ca Thư Hàn, bỏ loan đao xuống!
Cả người Ca Thư Hàn chấn động, loan đao trong tay không kìm được rơi xuống mặt đất.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ xuất hiện, bên cạnh hai người còn có thêm một đại hán vóc ngươi khôi ngô, người đầy vết thương, tóc tai bù xù.
Dương Túc Phong mở mắt nhìn những người trước mặt.
Mông Địch Vưu trầm giọng nói:
- Ca Thư Hàn, chúng tôi rất cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ngươi sai rồi. Dương Túc Phong nói rất đúng, quân nhân phải chết một cách oanh oanh liệt liệt. Mỹ Ni Tư mặc dù là tuyệt cảnh nhưng chúng tôi vẫn nguyện ý. Chúng tôi vẫn tình nguyện đến đó chiến đấu một lần nữa.
Ca Thư Hàn không kìm nén được khóc rống lên, vừa khóc vừa gào:
- Không, không phải như thế, tuyệt đối không thể là thế, đó không phải là ý nghĩ chân thật của các ngươi! Các ngươi không nên đến đó, ta van cầu các ngươi, các ngươi không nên đến đó…
Mông Địch Vưu chậm rãi nói tiếp:
- Ca Thư, bây giờ chúng tôi chỉ có hai con đường để chọn, nếu không đến Mỹ Ni Tư thì sẽ phải đến nơi khai thác quặng đầy u ám. Tôi tình nguyện chọn con đường đầu tiên.
Ca Thư Hàn phỗng người kinh ngạc, chỉ có nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
Đỗ Qua Nhĩ thở dài một hơi, miễn cưỡng cất tiếng:
- Ca Thư, chúng tôi đều là quân nhân, chiến trường mới là nơi chúng ta dụng võ. Mỹ Ni Tư mặc dù rất hung hiểm nhưng đó cũng chính là sứ mạng của chúng tôi. Chúng tôi nguyện ý tiếp nhận vận mệnh.
Nước mắt Ca Thư Hàn vẫn tiếp tục tuôn ra.
Đại hán tóc tai bù xù mà Dương Túc Phong không biết là ai chợt chen vào:
- Không sai, Nhan Xạ ta cũng hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ngươi.
Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là ai?
Mông Địch Vưu đáp:
- Người này chính là thủ lĩnh của Cung Đô chiến sĩ, tên là Nhan Xạ.
Dương Túc Phong không khỏi buồn cười trong lòng, trong đầu lập tức nghĩ đến các nữ diễn viên đóng phim “Nhan Xạ” (1), mặt khác lại thấy đại hán trước mắt vạm vỡ cao lớn, cơ hồ cao hơn hắn cả một cái đầu, các vết thương trên người tố cáo y đã trải qua những cuộc chiến quyết liệt, một người như vậy thực sự không nên có cái tên như thế. Dương Túc Phong suy nghĩ một chút mới nói:
- Hoan nghênh các hạ, đội trưởng Nhan Xạ.
Thanh âm của Nhan Xạ hoàn toàn không dễ nghe, có phần giống tiếng sắt thép mài xát vào nhau:
- Các hạ là chủ nhân của chúng tôi, không nên xưng hô với chúng tôi như vậy, cứ gọi tôi là Nhan Xạ.
Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nhìn ba thủ lĩnh quân nô nói:
- Ta chỉ nói một lần thôi, các ngươi nghe cho kỹ. Ta không phải là chủ nhân của các ngươi, các ngươi không phải là nô lệ. Trở về Mỹ Ni Tư, ta sẽ bỏ đi thân phận nô lệ của mọi người. Cho nên các ngươi không cần gọi ta là chủ nhân. Nếu các ngươi đồng ý, các ngươi có thể ta là Phong thủ lĩnh. Ta là lãnh chúa thứ mười bốn của Dương gia ở Nam Hải.
Nhan Xạ hô lên gãy gọn:
- Tuân mệnh, Phong thủ lĩnh
Dương Túc Phong nhìn Ca Thư Hàn, khẽ vỗ vai y, khuyên bảo:
- Ca Thư, ngươi đừng khóc, ngươi phải vì bọn họ cao hứng mới đúng, dù sao cuộc sống nô lệ không phải ai cũng chấp nhận được.
Ca Thư Hàn lắc đầu, đau đớn nói:
- Ta cao hứng không được.
Dương Túc Phong nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ, ta biết ta không có năng lực lãnh đạo các ngươi, các ngươi đều đã từng là dũng sĩ kiên cường bất khuất trên chiến trường, còn ta, ta chưa từng ra trận. Nhưng, cho dù ta không thể lãnh đạo các ngươi thì ta cũng có thể tạo điều kiện cho các ngươi phát huy thế mạnh của mình. Pháo binh chính là vị thần chiến tranh, các ngươi trong tương lai chắc chắn sẽ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ vô cùng. Ta muốn Cung Đô chiến sĩ vang danh thiên hạ sẽ không bao giờ tắt lịm trong tay ta.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đều đứng im lắng nghe.
Dương Túc Phong hít sâu một hơi, cảm giác được khóe mắt mình cũng ươn ướt, tiếp tục nói:
- Ta cũng không muốn giấu giếm mọi người, thế lực của chúng ta tại Mỹ Ni Tư quá nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Cho nên ta không dám cam đoan bất cứ điều gì với mọi người, thậm chí có thể nói các ngươi có thể mất mạng bất cứ lúc nào ở nơi đó. Ta chỉ khẳng định một điều, nếu ta không thể thu phục thành công Mỹ Ni Tư thì ta cũng sẽ chết cùng các ngươi ở đó. Nếu ta thất bại, ta sẽ không trốn chạy, ta sẽ khiến cho giọt máu cuối cùng của ta rơi xuống mảnh đất Mỹ Ni Tư.
Ca Thư Hàn đột nhiên ngắt lời:
- Dương Túc Phong, ngươi thật sự có thể làm như thế sao?
Dương Túc Phong thản nhiên đáp:
- Chiến thắng địch nhân có lẽ rất khó khăn, nhưng so với tự sát thì vẫn có khả năng thực hiện cao hơn.
Ca Thư Hàn thở dài, nói:
- Ngươi đưa họ đến Mỹ Ni Tư như thế nào?
Chú thích:
(1): Nhan Xạ (Bukkake) là một dạng phim xxx ở Nhật Bản.