Dương Túc Phong mở to mắt nhìn. Chỉ thấy xung quanh máy bắn đá có khoảng ba chục quan viên triều đình bị bọn nô lệ trói bằng dây thừng, dường như là người của nha môn Bảo Ứng phủ. Khả năng là trên đường trốn chạy bị bắt lại, già có trẻ có, nam có nữ có, bọn nô lệ rõ ràng là định dùng họ làm con tin. Bọn họ tuyệt vọng gục đầu xuống, chỉ còn thoi thóp.
“Con bà nó!” Dương Túc Phong không nhịn được buột miệng chửi thề. Hắn quay đầu lại, thấy sau lưng nằm ngổn ngang mấy thương binh không tiện hành động, bọn Tô Lăng Tuyết đều hôn mê. Vạn nhất cái cối xay đó bay lên trời rồi rơi xuống đây thì thực là hỏng bét. Nhưng nếu hạ lệnh khai hỏa, sự tình còn khốn khổ hơn, dù thế nào hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn quan viên phủ Bảo Ứng toàn bộ bị địch nhân giết sạch.
Bất thình lình, Xạ Nhan kinh ngạc hét lên: “Phong lĩnh, bọn chúng có người giương cờ trắng, có phải là muốn đầu hàng không?”
Dương Túc Phong tức giận quát: “Đầu hàng cái rắm! Bọn chúng muốn đến đàm phán thì có, nói không chừng còn bắt chúng ta phải đầu hàng á!”
Xạ Nhan muốn hạ lệnh bắn tên, Dương Túc Phong cản hắn lại: “Không cần gấp! Cứ để nó đến, xem nó muốn nói thứ rắm chó gì!”
Sứ giả đến đàm phán là một gã mập da mặt hồng hào, thân lùn chắc nịch, con mắt vừa nhỏ vừa hẹp láo liên gian giảo. Bất quá tay chân trông như Hercules, điển hình cho kiểu người tứ chi phát triển mà đầu óc không đến nỗi ngu si. Hắn đứng sững trước cổng, ngóc đầu nhìn lên tháp chuông la lớn: “Vị nào phụ trách ở đây? Ta là Sa Khắc, đại đệ tử đời thứ bảy, đại diện cho Xích Luyện thánh giáo đến đây đàm phán!”
Dương Túc Phong thò nửa người ra khỏi tháp, hờ hững đáp: “Ta là thiếu tướng hải quân đế quốc Dương Túc Phong. Ngươi muốn nói thì xin mời, muốn đánh rắm thì cút cho mau. Điều kiện của bọn ta không tốt, không có nước trà mời ngươi đâu!”
Sa Khắc lấy tay che trước trán, ngẩng đầu quan sát Dương Túc Phong, cao giọng: “Thiếu tướng các hạ, các người đã bị chúng ta bao vây rồi. Để tránh tổn thương không cần thiết, các người hãy lập tức buông vũ khí đầu hàng, ta bảo đảm an toàn và tài sản cho các người!”
Dương Túc Phong nói: “Đồ mặt dày! Sa Khắc, ta không tin được lời bảo chứng của ngươi. Bây giờ ngoài đường rải đầy xác của lão bá tánh, đều là Xích Luyện giáo các ngươi lưu lại. Các ngươi không có tính người, tàn sát lão bá tánh, lấy máu họ làm công cụ đối phó với triều đình. Dù miệng lưỡi ngươi trơn láng cõ nào cũng không ai tin được!”
Sa Khắc tức giận sầm mặt lại, lạnh lùng: “Hải quân thiếu tướng, ngài cớ gì lại
buông lời bêu riếu Xích Luyện thánh giáo chúng ta? Chúng ta đâu có tàn sát lão bá tánh? Xích Luyện thánh giáo xuất đầu lộ diện là vì cuộc sống hạnh phúc của dân chúng...”
Sa Khắc hít một hơi thật sâu, hung hăng nói: “Dương Túc Phong, ngươi sẽ phải hối hận! Người đầu tiên ta muốn lột da róc thịt chính là ngươi! Sư phụ ta, Xích Luyện thánh giáo đại thiên vương Mục Tử Huân lão nhân gia sắp thống lĩnh trăm vạn đại quân đến đây, bảo đảm ngươi sẽ chết không có đất chôn!”
Dương Cơ Duệ hơi biến sắc.
Dương Túc Phong cười nhạt: “Sa Khắc, ngươi không cần hù dọa. Bất luận sư phụ ngươi bản lĩnh bằng trời cũng không dám lưu lại phủ Bảo Ứng này lâu. Bằng không, cấm vệ quân từ Ni Lạc Thần phía tây phủ xuất động, phía đông sư đoàn Thượng Quan Tích Huyết ở Sơn Hải quan tiến đến, mấy chục vạn người các ngươi mới là không chỗ chôn thây. Các ngươi hiện giờ đã tập trung được sức chiến đấu sao? Ta nhìn không ra chắc? Nếu sư phụ ngươi dám lưu lại đây đến quá nửa đêm, ta mới thực sự bội phục lão. Có lẽ giờ lão đã rời khỏi đây không chừng. Ngươi nói ta sẽ hối hận? Đến cuối cùng kẻ hối hận là các ngươi mới đúng!”
Sa Khắc huơ tay một cách ác độc, hiển nhiên là bị Dương Túc Phong nói ra bí mật, hậm hực quay lưng bỏ đi. Họng súng cuat Dương Túc Phong chĩa sau lưng Sa Khắc, hắn chỉ muốn “pằng” một phát cho tên mập này ngã xuống. Song đến cuối cùng hắn đành buông tiếng thở dài, thủ tiêu ý niệm trong đầu. Hai quân giao chiến không chém sứ giả, bản thân cũng còn chút văn minh.
Dương Cơ Duệ nặng nề nói: “Chẳng trách Xích Luyện giáo nổi loạn lần này quyết liệt thế! Hóa ra là có Mục Tử Huân ở sau trù tính, xem ra bọn chúng dự mưu từ lâu rồi!”
Dương Túc Phong cau mày: “Mục Tử Huân là ai? Giáo chủ Xích Luyện giáo à?”
Dương Cơ Duệ lắc đầu: “Lão không phải giáo chủ nhưng quyền lực còn lớn hơn giáo chủ, thực tế lão mới là người dẫn dắt Xích Luyện giáo. Ba mươi năm trước, sào huyệt của Xích Luyện giáo – Xích Luyện Thần – bị Nhạc nguyên soái công phá, tan thành mây khói, giáo chúng lớp chết, lớp bị bắt làm tù binh, chỉ còn lác đác. Mục Tử Huân là một trong những kẻ may mắn sống sót. Nghe nói lão bảo hộ giáo chủ Xích Luyện giáo năm đó hãy còn thơ ấu trốn khỏi Xích Luyện Thần, làm cho công lao của Nhạc nguyên soái không trọn vẹn. Người này kiểm soát thiên tử thống lĩnh chư hầu, nắm trong tay quyền lực tối cao của Xích Luyện giáo. Lại thêm lão tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan, thật sự là hậu họa vô cùng lớn.”
Dương Túc Phong bất giác nghĩ tới Đường Tư, Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt. Bọn chúng cũng thuộc Xích Luyện giáo, nhưng tuyệt không nhắc tới cái tên Mục Tử Huân, không biết giữa chúng có mối quan hệ gì. Nhớ đến chuyện Đường Tư ngược đãi mình, hắn tức đến bốc khói.
Dưới sự chỉ huy của Sa Khắc, đám nô lệ phản loạn dùng con tin làm vũ khí, đẩy máy bắn đá chậm chạp tiến lên trước. Tuy Dương Túc Phong nôn nóng bất an nhưng thủy chung không hạ lệnh khai hỏa. Máy bắn đá cuối cùng cũng tiến vào tầm bắn, đầu máy đặt một cục đá to bằng cối xay. Cục đá bay lên không trung, dưới con mắt căng thẳng sợ sệt của những người ở đó, rơi thẳng xuống nóc phủ nha. Cả tòa phủ nha giống như mấy quân bài domino liên tiếp ngã xuống, tức thì khói bụi đầy trời, gạch ngói ngổn ngang. Uy lực của máy bắn đá xem ra không thể ngăn chận, khiến da dầu người ta ngứa ngáy.
Dương Túc Phong không kềm được hít môt hơi khí lạnh. Không ngờ lực công phá của cái máy này kinh khủng như vậy. Đầu hắn căng lên, nhác thấy khối đá thứ hai được đặt lên, hắn gần như không kịp nghĩ, theo bản năng rống lên: “Bắn!”
Mông Địch Vưu không dám do dự, ba khẩu pháo nhẹ nhất tề khai hỏa. Đạn pháo rít lên, rơi xuống khu vực chung quanh máy bắn đá. Khói bụi bốc lên, đầu máy lập tức vỡ toác thành mảnh vụn, nhưng con tin bên cạnh toàn bộ cũng nằm gục trong vũng máu.
“Xin thứ lỗi cho ta!” Nội tâm Dương Túc Phong run rẩy, không dám nhìn.
Đám nô lệ gào lên một tiếng, trào lên trước như nước triều dâng nhưng bị Cung Đô chiến sĩ dùng Ưng Giác trường cung ngăn chận. Vũ khí của đám nô lệ này thực sự quá đơn giản, chỉ nhờ vào nhiệt huyết mà tiến lên, từng tên từng tên một ngã xuống, tiếng la hét thảm khốc, khoảng đất bằng phẳng rộng rãi phía trước nha môn nháy mắt xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông không khác gì địa ngục A Tu La.
Dương Túc Phong bình tĩnh tìm cái gã hoa chân múa tay thúc giục nô lệ tấn công Sa Khắc, lúc này đang ẩn nấp giữa đám đông, nhắm chuẩn đầu hắn. Súng nổ người ngã, Sa Khắc không kịp kêu một tiếng, bị chìm nghỉm trong đám đông. Những người bên cạnh hắn tức khắc thụt lại nhưng vẫn còn không ít kẻ liều mạng xông lên.
Cung Đô chiến sĩ bắn tên từng đợt, thi thể địch nhân nằm ngang vắt dọc đầy đường. Thi thể ngăn cản bước tiến của địch nhân, tạo cơ hội cực tốt cho Dương Túc Phong nã đạn. Gã đầu mục cao giọng hô hào khẩu hiệu khích lệ đám nô lệ tiến lên đến khản giọng, bị viên đạn to bằng đầu ngón tay xuyên thủng óc. Dương Túc Phong dường như đã dẹp bỏ hết mọi thống khổ ưu phiền, biến thành một cái máy giết người lạnh lùng không gớm tay. Mỗi cái lẫy cò súng bật lên, một sinh mạng cũng theo đó mà kết thúc.
Tiếng chém giết điên cuồng cùng tiếng la hét thảm thiết đã đánh thức bọn Tô Lăng Tuyết. Các nàng kinh khủng dựa vào tường, bất lực nhìn cửa chính nhích dần ra từng chút một.
Địch nhân càng lúc càng đông. Bọn Mông Địch Vưu bắt buộc phải đóng kín cổng, sau đó dùng gạch đá bàn ghế đủ loại chận cửa. Bọn họ đẩy mấy khẩu pháo tới một chỗ an toàn hơn, nạp thêm đạn, đạn pháo tiếp tục bay lên rơi xuống, máu tươi tung tóe.
Tường thành nha môn cao tới năm thước, địch nhân không thể vượt qua. Dương Túc Phong và Cung Đô chiến dĩ hoàn toàn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đồ sát kẻ địch tay không tấc sắt bằng một bầu nhiệt huyết bừng bừng. Đó quả thực là một trận đồ sát, khiến cho mấy chục năm sau Dương Túc Phong cũng không dám nói dối nửa lời. Có lẽ bọn nô lệ đã mất lí trí, cũng có thể chúng nhất thời kích động, lại bị nhân vật đầu não của Xích Luyện giáo mê hoặc. Bọn chúng thậm chí không hề chuẩn bị phát động công kích, lại ngoan cố húc đầu vào thép, thành thử sứt đầu mẻ trán. Sau cùng, do thi thể chất cao đến quá nửa bức tường nha phủ, mấy tên nô lệ nòng cốt cũng ý thức được chúng đang phải trả một cái giá quá đắt, bèn chọn cách rút lui.
"Ngừng bắn!" Dương Túc Phong vẫy tay, ra lệnh ngừng truy kích địch nhân "Để chúng đi!"
Xạ Nhan, Mông Địch Vưu nhìn nhau không hiểu, nhưng vẫn hạ lệnh ngưng bắn.
Dương Túc Phong bước đi xiêu vẹo, rời khỏi tháp chuông. Do khói súng quá dày, cổ họng hắn sưng lên gần như không nói nổi. Càng tệ hơn là cơ thể hắn rã rời. Hắn quay đầu im lặng nhìn đống đổ nát trước đó còn là nha môn tri phủ, đột nhiên phát hiện, giữa màn khói bụi đang nhạt dần, không biết từ bao giờ xuất hiện một cái rương sắt lớn màu đen, chôn dưới đất giữa đống phế liệu. Hắn cũng không còn tâm tình nào nhìn dãy thi thể chồng chất bên ngoài. Toàn thân mệt mỏi, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Hắn chong mắt nhìn chằm chằm cái rương, tựa hồ muốn nhìn xuyên suốt nó.
Ánh mắt bọn Tô Lăng Tuyết nhìn hắn rất phức tạp, muốn nói lại không biết nói gì, đành tiếp tục ngồi yên, lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có.
Xạ Nhan và mấy Cung Đô chiến sĩ còn sức lực khiêng cái rương lên, đặt trên mặt đất.
Dương Túc Phong cười thảm: “Nếu trong đó không có thứ gì, ta chắc chắn bị điên rồi!"
Xạ Nhan lôi ra một cái búa sắt, gõ mạnh xuống ổ khóa, không mở. Mấy chiến sĩ Cung Đô khác kế tiếp đập búa, liên tục bảy người, cái rương gần như biến dạng. May mà ổ khóa cũng bị cắt đứt.
Xạ Nhan vội vã mở nắp rương, nhất thời mọi người đều ngây ra.
Trong rương là hàng xấp ngân phiếu và kim ngân châu báu sáng lóa, đầy nhóc.
Dương Túc Phong tặc lưỡi: "Oa! Chúng ta phát tài rồi!"
Tô Lăng Tuyết mấy người tò mò nhìn thử, tức thì há hốc miệng, đến Ngu Mạn Viện cũng khẽ biến sắc.
Dương Túc Phong cố gắng kềm chế cảm xúc, kêu người kiểm lại một lượt. Ngân phiếu do Tứ Hải tiền trang phát hành không dưới tám trăm vạn kim tệ, ngân phiếu của ngân hàng trung ương đế quốc trị giá gần sáu trăm vạn, cộng thêm kim ngân châu báu trị giá ngàn vạn kim tệ. Trong đó phần lớn là kim cương tinh khiết, ngọc mắt mèo cùng các loại bảo thạch quý giá khác. Còn có một lượng lớn bằng khoán các trang viên ở Mĩ Ni Tư, thậm chí cả cổ phiếu và chứng khoan của liên bang La Ni Tây Á. Mọi người thảy đều kinh ngạc. Tuy lòng tham của Mục Thuấn Anh cả nước đều nghe danh nhưng không ngờ hắn lại tích lũy của cải nhiều đến vậy. Dương Túc Phong thậm chí còn hoài nghi lão này cũng giống Đường Tư, còn có một thân phận khác, bởi vì với nỗ lực của một người, tích lũy mớ tài sản khổng lồ thực không đơn giản.
Trong rương còn có một thứ khiến mọi người chú ý, là một khối ôn ngọc bình thường. Ôn ngọc tinh khiết vô cùng, bề mặt không chút tỳ vết, bóng láng như gương. Mọi người không ai phát hiện ra điều gì từ khối ôn ngọc này, nhưng nó được bọc rất kỹ trong một cái túi bằng tơ lụa đỏ. Dường như Mục Thuấn Anh lúc còn sống rất xem trọng món đồ quý giá này, hiển nhiên là có lai đầu. Tìm mãi cũng không phát hiện ra điều gì, Dương Túc Phong cất nó vào bọc, đợi sau này có thời gian mới từ từ nghiên cứu.
"Chuyện cái rương châu báu này, tuyệt đối không được nói với ai!" Dương Túc Phong nghiêm nghị hạ lệnh.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa nổi lên, giống như sấm động.
Mông Địch Vưu chậm rãi nói: "Long kị binh của Điệp Phong Vũ tới rồi!"