Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 79: Biển Cuồng Dậy Sóng (Một)



Linh Đình dương, sóng cả dâng trào, đá ngầm đầy rẫy.

“Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ

Thân thế phù trầm vũ đả bình

Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng

Linh đình dương lí thán linh đình”

Dịch thơ:

Gió xô bông bụi tan sông núi

Mưa đập cánh bèo phận nổi trôi

Khiếp sợ! Đầu ghềnh truyền khiếp sợ

Mồ côi! biển rộng khóc mồ côi

Bài thơ xưa của Văn Thiên Tường, đơn thuần là bộc lộ nỗi lòng cô quạnh lẻ loi của bản thân, hoàn toàn không có câu nào đề cập đến những con sóng dữ kinh hoàng và nguy cơ ẩn mặt trên Linh Đình dương.

Nhờ có sự bảo hộ ngấm ngầm của Long gia, Dương Túc Phong thuận lợi đi qua Anh Xuyên đạo, đến cảng Hải Sâm Uy đáp tàu buôn tới Mĩ Ni Tư. Có lẽ số mạng hắn nhiều gian truân, tàu khởi hành trên Linh Đình dương được một ngày một đêm thì gặp một cơn cuồng phong trước nay chưa từng có.

Linh Đình dương vắt ngang giữa đại lục Y Lan và đại lục Y Vân, sóng dữ cuồn cuộn, vỗ liên miên vào mạn tàu, cơ hồ chỉ muốn đánh nát tàu ra. Đêm đen như mực, tối đến mức không trông thấy năm đầu ngón tay. Mưa như trút nước tàn phá mặt biển êm đềm, những hạt mưa dày nặng rơi trên boong tàu, tạo thành những đóa mưa hoa. Boong tàu cũ mòn căn bản không chịu nổi nước mưa xối xả, bên ngoài mưa lớn, trong khoang tàu mưa nhỏ.

Cuồng phong trận sau điên cuồng hơn trận trước làm toàn bộ buồm rơi xuống. Mọi người trên tàu đều cảm nhận được rõ ràng tàu đang tròng trành giữa gió dữ nhưng không làm gì được. Trước mặt thiên nhiên oai nghiêm, nó giống như một con kiến bé tẹo không lọt được vào mắt, bất kì lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh tàu vỡ người tan.

Trên con tàu có hai cánh buồm căng gió chật ních tù phạm bị đày đến Mĩ Ni Tư. Bọn họ là những tội phạm hình sự cuối cùng bị phán lưu đày đến Mĩ Ni Tư để tự sanh tự diệt, ước chừng năm sáu trăm người, phần lớn là nam nhân khoảng ba mươi tuổi trở lên, chen chúc nhau phía đuôi tàu. Dương Túc Phong dẫn nhân mã chiếm cứ khu vực mũi tàu, vây nhóm Tô Lăng Tuyết vào giữa.

Dưới màn mưa xối xả, gương mặt Tô Lăng Tuyết các nàng tái xanh, vừa lạnh vừa sợ, toàn thân run rẩy không ngừng. Cả Lăng Thanh Tư cũng không ngoại lệ, ôm chặt lấy Na Tháp Lị đang mất tinh thần, miệng không ngớt rì rầm, vừa vỗ về Na Tháp Lị vừa tự an ủi bản thân.

Khoang thuyền trưởng tình hình có khá khẩm hơn chút. Nói khá hơn là nước mưa không lọt vào được chứ tròng trành lắc lư thì chỉ hơn chứ không kém. Ngọn đèn treo trên vách lúc mờ lúc tỏ, làm gương mặt người nào nhìn cũng mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, sắc mặt mọi người đều vàng ệch, trông như một bầy ác ma mới từ địa ngục chui lên.

Dương Túc Phong rúc vào một góc, chăm chú nhìn tấm bản đồ Mĩ Ni Tư trải trên sàn, chân mày càng lúc càng chau chặt, buột miệng hỏi: “Công việc nghiên cứu sản xuất súng trường Mễ Kì Nhĩ tới đâu rồi? Có tiến triển gì không? Dương Túc Linh và Dương Túc Tung nói sao?”

Dương Cơ Duệ sầu não lắc đầu, chua chát nói: “Không mấy lạc quan. Nguyên lí cấu tạo và kĩ thuật sản xuất súng trường Mễ Kì Nhĩ chúng ta đã nắm trong tay. Vấn đề chủ yếu hiện giờ nằm ở nòng súng. Nó đòi hỏi độ cứng của thép phải lớn do năng lượng thuốc nổ TNT quá lớn. Bọn chúng đã thử thí nghiệm trên súng có khương tuyến bình thường. Một trăm lần bắn thì hết chín mươi ba lần nòng súng bị vỡ ngay phát đầu tiên, bảy lần còn lại bắn đến phát thứ hai cũng vỡ nốt. Đã vậy, việc nhập khẩu hợp kim từ liên bang La Ni Tây Á gặp chút rắc rối...”

Dương Túc Phong mở to mắt, cau mày hỏi dồn: “Rắc rối gì?”

Dương Cơ Duệ thở dài bất lực: “Không ngoài vấn đề giá cả. muốn nhập khẩu thép howpk kim các loại, chúng ta phải chi ra một khoản tiền khổng lồ. Lúc đầu bọn ta thỏa thuận mua ba mươi tấn thép hợp kim. Số thép này do vương quốc Cách Lai Mĩ thuộc La Ni Tây Á sản xuất mấy tháng nay, giờ đối phương lại đưa một cái giá mới. Bọn ta thực không cách nào chấp nhận được…”

Dương Túc Phong nhíu mày hỏi: “Nói thách ngất trời, cuối cùng chung quy cũng ra tiền, thực ra chúng muốn bao nhiêu?”

Dương Cơ Duệ cười khổ đáp: “Bộ trưởng Bộ Thương Nghiệp vương quốc Cách Lai Mĩ, công tước Ai Linh Đốn đưa cái giá trên trời, tổng giá trị là ba chục vạn kim tệ, thiếu một xu cũng không bán…”

Dương Túc Phong đứng bật dậy, kết quả đầu va vào cột kèo, thiếu điều té sụm, cảm giác trời đất quay cuồng, mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại. Nóc khoang thuyền trưởng tiếp giáp boong tàu, bị hắn va vào, nước mưa từ trên boong đổ xuống ào ào.

Dương Túc Phong hoàn toàn không để ý, gào lên: “Cái gì? Bộ Thương Nghiệp Cách Lai Mĩ có phải lòng dạ đen hết rồi không? Có khác gì thừa gió bẻ măng chứ? Thép thường một tấn có sáu chục kim tệ, thép hợp kim chứ có phải vàng đâu mà đòi một tấn tới một vạn?”

Dương Cơ Duệ rầu rĩ đáp: “Thì đó. Bọn ta cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Đối phương cứ như nhất quyết ăn thịt mình vậy, có lẽ phát hiện được chúng ta rất cần có số vật liệu đó. Đưa ra đủ thứ lí do cho xong, nào là Bộ Ngoại Giao Đường Xuyên đế quốc uy hiếp, mậu dịch bị phong tỏa, nào là hải tặc biển Ni Tư lộng hành, mục đích đều để bắt chúng ta nuốt cho trôi. Ta đã thông báo cho A Diểu kêu hắn thủ tiêu cuộc mua bán này…”

Đột nhiên Dương Túc Phong vung tay đập thật mạnh, hai mắt vằn lên hung dữ, nói dứt khoát: “Không, người nhắn cho Dương Túc Diểu, mua! Ba chục vạn cũng phải mua, càng nhanh càng tốt!”

Dương Cơ Duệ sửng sốt: “Phong, giá tiền đắt gấp ngàn lần đó! Chúng ta sao chịu nổi…”

Một tia chớp lóe lên bất ngờ giữa đêm đen, ánh lửa vần vũ kèm theo từng trận sấm sét không kịp bưng tai. Trong tiếng sấm vang lên tiếng nữ nhân la hét, không phân biệt được là tiếng của Na Tháp Lị hay Tô Lăng Tuyết. Bất thình lình, tàu đột nhiên tròng trành dữ dội, dường như mất khả năng kiểm soát, vật lộn khổ sở trong mưa bão.

Dương Cơ Duệ kinh hồn bạt vía, vội vàng lao ra ngoài, chỉ thấy màn mưa bão đen kịt không trông rõ năm đầu ngón tay, mặt tức thì trắng bệch như tờ giấy.

Ngược lại, Dương Túc Phong không mảy may bận tâm đến chuyện bên ngoài. Ngồi ngay ngắn sau kỉ trà, mặt mày tỉnh bơ, hắn quả quyết: “Mua, phải mua cho lẹ. Còn tiền nong, sau này sẽ có cơ hội thu hồi vốn, không những thu hồi mà còn có lãi nữa. Người nói với Dương Túc Diểu, không cần bủn xỉn, nhất định phải mua bằng được. Mặt khác, con duyệt cho thêm năm mươi vạn kim tệ nữa, lôi kéo nhân viên kỹ thuật của mấy xưởng sắt thép đó về với chúng ta, con muốn ta tự sản xuất thép hợp kim!”

Dương Cơ Duệ lưỡng lự nói: “Lôi kéo nhân viên kỹ thuật của đối phương? Hành vi này… không phải sẽ khiến vương quốc Cách Lai Mĩ kiến nghị với Đường Xuyên sao? Cách Lai Mĩ với Đường Xuyên đâu có kí kết điều khoản di dân nào!”

Liên tiếp hai ba tia chớp xẹt qua, sấm sét nổ đì đùng, gần như muốn đánh sập boong tàu. Mỗi trận sấm chớp lại kèm theo tiếng la hoảng hốt của đám nữ nhân càng khiến màn đêm thêm khủng khiếp.

Dương Túc Phong lạnh lùng hỏi: “Cần gì điều khoản? Người nói với Phất Lai Triệt, chuyện này để hắn tự mình giải quyết. bất kể hắn dùng thủ đoạn gì, bắt cóc cũng được, phải đưa hết số nhân viên đó về cho con. Đừng có nói với con là hắn không dám, trên dời làm gì có chuyện hắn không dám làm chứ. Tất thảy hậu quả con chịu. Thép hợp kim quyết định sự tồn tại của Dương gia ở Mĩ Ni Tư, chúng ta phải tự sản xuất…”

Dương Cơ Duệ gật đầu, lại nói thêm: “Còn một vấn đề nữa, là quặng đồng. Hiện giờ quặng đồng Mĩ Ni Tư chủ yếu tập trung ở khu vực cư trú của người Lô Già. Không biết bọn họ nghe phong thanh ở đâu, hoặc giả nghe ngóng được tin tức gì, lại tăng giá quặng đồng, làm chúng ta chịu thiệt…”

Nói chưa xong, thình lình một cơn gió quật mạnh, tàu lắc lư dữ dội, ngọn đèn treo trên vách tức thì tối hù, mãi mới sáng lại, ánh sáng càng lúc càng hiu hắt.

Dương Túc Phong ngồi phệt xuống đất, hai tay bó chặt đầu gối, trầm ngâm nói: “Đồng là nguyên liệu chế đạn, chúng ta không thể không mua. Tạm thời cứ chịu thiệt đã, đợi con về đến Mĩ Ni Tư mới xử lí!”

Dương Cơ Duệ nói: “Chế tạo đạn cần một lượng đồng rất lớn, kĩ thuật luyện đồng của chúng ta hình như cần phải nâng cấp. Kĩ thuật tinh luyện ngươi chuyển về nhà hôm trước bọn chúng vẫn còn đang nghiên cứu. Có nhiều chi tiết phải đợi nguơi về tới mới giải quyết được…”

Đang nói, một lằn chớp lại xẹt lên, cả bầu trời đột nhiên sáng rực lên như ban ngày. Bất thình lình, một tiếng sấm đinh tai dường như nổ sát ngay tai Dương Túc Phong, kèm theo tiếng rào rào không ngớt. Hình như có một vật gì đó rất to rơi xuống nước mới phát ra tiếng động lớn như vậy, có người hét lên hoảng hốt: “Cột buồm gãy rồi, cột buồm gãy rồi!” Sau đó tiếng chân rầm rập hỗn loạn, chắc hẳn tất cả thủy thủ đều đã nhào ra lan can tàu để xem tình hình.

Dương Túc Phong cau mày: “kêu thuyền trưởng lên đây, xem xảy ra chuyện gì?” Đến lúc này tuy hắn vẫn rất bĩnh tĩnh nhưng biển cả mênh mông mờ mịt không khỏi khiến hắn có chút bất an. Mắt thấy chỉ còn vượt qua Linh Đình dương này nữa là đã đặt chân về Mĩ Ni Tư, không lẽ đến phút cuối còn lật thuyền.

Thuyền trưởng mau chóng bị Tang Cách gọi lên. Tuy ông ta đi lại trên Linh Đình dương đã hơn hai mươi năm nay, chứng kiến không biết bao nhiêu cơn bão, vậy mà lần này rơi vào khủng hoảng cực độ, nói như muốn khóc: “Tướng quân đại nhân, cột buồm chính đã bị sét đánh gãy, chúng tôi đang cố gắng ổn định lại thuyền...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.