Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 12: Tốc độ của Tần tể tướng



Tiêu Sơn vỗ vỗ bả vai Trương Tam, nói: “Được rồi, không cần chờ nữa, chúng ta cũng giả thành bọn họ đi! Dù sao cũng chung một đường, chắc sẽ không vạch trần lẫn nhau! Chúng ta che kín mặt, tuyệt đối không bị người ta nhận ra là người của tiệm dầu!”

Trương Tam mắng: “Bình thường không phải đều có lính tuần tra sao, người trông chừng củi lửa sao? Đến lúc cần lại chẳng thấy một bóng người?”

Y mắng thì mắng, nhưng vẫn lấy ra một cái khăn tay đưa cho Tiêu Sơn, mình thì xé một mảnh trên áo, hai người che mặt, đi đến trước cửa tiệm, Trương Tam cao to, khẽ vươn tay, đã lột xuống một tấm chiêu tử.

Khi y lột xuống chiêu tử thứ hai, đã bị hỏa nhãn kim tinh* của đám đông quần chúng phát hiện.

(*火眼金睛 [Hỏa nhãn kim tinh] Mắt lửa ngươi vàng, có thể xem là 1 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Ý chỉ có thể nhìn thấu bản chất mọi sự, không thể bị vẻ bề ngoài lừa dối.)

Lập tức có người đi tới chất vấn Trương Tam: “Ngươi là ai? Sao lại đi giúp đỡ họ Tần?”

Nhìn Trương Tam ngu ngơ, người nọ liền hừ một tiếng: “Sao ngươi lột chiêu tử xuống?  Nói cho ngươi biết, nếu không có chiêu tử, chúng ta cũng tìm được đường!”

“Ngươi che mặt làm gì, không dám gặp người sao?”

“Không phải ngươi cũng che mặt sao?”

Đang nói chuyện, quần chúng vây xem cũng ngày càng nhiều, phần lớn đều bịt mặt, số ít khác biệt cũng chính là cái người đang lên sân khấu kia.

Tiêu Sơn nhìn thấy mặt Trương Tam trướng hồng, quần chúng vây xem như hổ rình mồi, đã chuẩn bị tùy thời có thể tiến lên khiêu chiến, lập tức sẽ ầm ĩ to, vội vàng đứng giữa mọi người, nói: “Mọi người đừng hiểu lầm! Bọn ta cũng hận không thể bắt Tần Cối đi tìm chết!”

Tiêu Sơn tỏ rõ lập trường, không khí khẩn trương lập tức buông lỏng xuống, Tiêu Sơn nói tiếp: “Nhưng mà ta cảm thấy, mấy người tiểu đả tiểu nháo*, mặc dù tốt, nhưng độ đả kích chưa đủ, chúng ta nên một đòn trí mạng, để cho họ Tần trọn đời không thể vươn mình!”

(*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.)

Tiêu Sơn phê bình cách làm của mọi người, dĩ nhiên không ai cao hứng nổi. Nhưng lời hắn nói đã nâng đến một trình độ chính trị sâu sắc, bọn họ muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác thế nào mới được —— bởi vì quan điểm không sai, hơn nữa lập trường rõ ràng dứt khoát.

Vì vậy tất cả mọi người mang theo chút xíu phẫn nộ nhìn Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Bọn ta tới đây, cũng bởi vì tiệm dầu này mang họ Tần, cứ tiểu đánh tiểu nháo như vậy, tiệm dầu này vẫn sẽ giữ nguyên họ Tần không đổi! Không bằng như thế này, chúng ta đập phá tất cả bảng hiệu này, đem thả xuống sông đi, chủ của tiệm này chỉ có thể đổi một bảng hiệu khác, sáng mai, tin tức bảng hiệu Tần gia trong vòng một đêm không cánh mà bay nhất định sẽ truyền khắp Lâm An, Tần Cối nghe được, cũng sẽ cảm thấy sợ mất mật, sợ một ngày nhà của lão ta cũng bị gỡ bảng. Như vậy, chúng ta vừa có thể rút ra được cái gai trong mắt, lại có thể làm kẻ địch khiếp sợ, không phải tốt sao?”

Bỗng nhiên có người xen vào: “Chúng ta đập phá, chẳng lẽ Tần Trọng không biết thay mới?”

Tiêu Sơn nói: “Tần Trọng là loại người gì nha, là người bán dầu trung thực đàng hoàng! Lúc trước, ông ấy vẫn luôn treo bảng hiệu ‘Tiệm dầu Tần gia’, đã treo hơn mười năm, hiện tại đột nhiên đổi đi, nhất định sẽ bị rắc rối! Hiện tại chúng ta ép ông ấy đổi bảng hiệu, ông ấy khẳng định biết rõ, treo lại bảng hiệu ‘Tiệm dầu Tần gia’, đó là không thể thực hiện được, nhất định sẽ đổi cái tên khác!”

Lại có người nói: “Nếu như vẫn lấy tên này? Ta thấy Tần Trọng là một tên quỷ nhát gan, ông ta khẳng định không dám đổi tên đấy!”

Tiêu Sơn vô cùng tin tưởng điều này nên dám long trọng thề thốt: “Không có khả năng! Nếu như ông ấy vẫn ôm không tha bốn chữ ‘Tiệm dầu Tần gia’, đã nói lên ông ấy chính là thân thích của Tần Cối, mà không phải là trùng hợp bị oan uổng! Chờ đến lúc đó, mọi người cứ tới phá phách cướp bóc đốt đi! Hiện tại mỗi ngày đều đến đây làm khó ông ấy, cũng quá oan uổng cho ông ấy rồi, chỉ bởi vì ông ấy họ Tần? Quả thật là ‘không cần có’ a!”

(*莫须有 mạc tu hữu: không cần có, vụ án của Nhạc Phi)

Ba chữ ‘không cần có’ vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều im lặng.

Lúc này Trương Tam mở miệng: “Ài, mọi người giúp đỡ chút đi! Cùng nhau ra tay phá hủy bảng hiệu, càng nhiều càng nhanh! Lính tuần tra ban đêm, đoán chừng không lâu nữa sẽ tới, đến lúc đó bị phát hiện cũng không tốt, mọi người mau ra tay đi!”

Sau khi Trương Tam nói xong lời này, Tiêu Sơn để ý thấy, bên trong một số quần chúng che mặt, có hai ba người cười không nói.

Tiêu Sơn hoài nghĩ mấy người này chính là quân lính đi tuần tra ở chỗ này, bời vì Trương Tam từng nói với hắn, Hoàng Đế vì phòng ngừa trong thành có trộm cướp hỏa hoạn, ở mỗi khu phố cách khoảng hai trăm bước sẽ bố trí lính đi tuần, bên trong có ba đến năm tên lính khác biệt, chuyên môn dùng để tuần tra đường ban đêm.

Hôm nay hắn và Trương Tam ra ngoài một hồi, cũng không gặp phải tên lính nào, nhất định là có vấn đề!

Nhưng hắn cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ gì có thể chứng minh —— người ta một che mặt, hai mặc đồ đen, ba không phải là loại chiến sĩ huấn luyện chuyên nghiệp như thời hậu thế, chỉ nhìn ngoại hình và đi đường cũng nhận không ra.

Tiêu Sơn âm thầm cân nhắc, người xung quanh nghe Trương Tam nói có lính đi tuần, cũng hiểu phải nhanh chóng ra tay! Bảy tám người cùng nhau làm, rất nhanh kéo xuống tất cả mấy tấm chiêu tử ‘Tiệm dầu Tần gia’ ở xung quanh.

Cũng có người phối hợp với nhau, gỡ hết hơn mười bảng hiệu ‘Tiệm dầu Tần gia’, đoản kiếm cũng không chọc lên ván cửa nữa, đổi lại thành phá hủy bảng hiệu. Rìu, mực nước cùng tiến lên, hơn mười bảng hiệu toàn bộ bị phá hủy, đáng ra phải hơn nửa canh giờ, hiện tại có bảy tám người cùng nhau làm việc, chỉ trong thời giàn một nén nhang đã cưa năm xe bảy rồi.

Tiêu Sơn nghĩ vứt mấy thứ này đi là được rồi,nhưng thấy quần chúng nhân dân thích một mồi lửa, bọn họ chơi sướng rồi có chút không khống chế được, một trong số đó móc ra hỏa chiết tử trong ngực, quơ quơ vài cái trong không trung đã đem đống này đốt lên. Tốc độ cực nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.

(Hỏa chiết tử: cái cây thổi một phát lên lửa trong mấy phim kiếm hiệp í.)

Trong thành xảy ra hỏa hoạn, lại là trong đêm tối, vô cùng rõ ràng, lính tuần tra không có động tĩnh gì, nhưng mà ở lầu quan sát cách đó không xa, thị vệ có trách nhiệm trông coi hoả hoạn lập tức phát hiện bên này có lửa, liền giơ đuốc làm hiệu, mới đầu mọi người nhìn thấy đuốc, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, một người trong đó dậm chân nói: “Nhanh tản đi, nhanh tản đi! Một lúc nữa quan phủ sẽ đến, chúng ta đều bị bắt!”

Mọi người nghe xong, lập tức như chim thú tan tác, Tiêu Sơn và Trương Tam không kịp ngăn cản người kỳ lạ kia phóng hỏa, cũng nhanh bỏ chạy, lại lần nữa trèo tường để quay về! Trương Tam một bên chạy một bên nói: ” Một đám ô hợp, phóng hỏa làm gì? Ngày mai toàn thành sẽ biết chuyện này!”

Tiêu Sơn an ủi Trương Tam: ” Không sao đâu, có bắt cũng không phải là chúng ta! Nhưng mà phải chạy nhanh lên.”

Sau khi hai người trở về, vốn là cùng nhau đi đến phòng Trương Tam, bởi vì đi ra ngoài cũng không quá nửa canh giờ, hai người làm trong phòng còn đang ngủ say sưa, không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tiêu Sơn nhìn thấy cảnh này, thở phào nhẹ nhõm, cũng về phòng mình nằm xuống.

Thời điểm hắn nằm xuống giường, trong lòng suy nghĩ: Ngày mai cha nuôi nhất định sẽ đổi bảng hiệu, không biết gọi là Tiệm dầu Thanh Ba? Hay gọi là Tiệm dầu Mỹ Nương? Tuyệt đối đừng lấy nhũ danh của mình làm tên của tiệm a, Tiệm dầu A Miêu, nghe rất ngốc!

Hắn còn đang muốn suy nghĩ con đường sau này mình phải đi như thế nào, bất đắc dĩ hôm nay thật sự quá mệt mỏi, sau khi trong đầu quyết định bốn chữ ‘Rèn luyện thân thể’, liền chìm vào giấc ngủ!

Ngủ một giấc đã là trưa ngày hôm sau, Tần Trọng và Vương Mỹ Nương cùng mấy người làm đến cửa tiệm mà không tới gọi hắn.

Tiêu Sơn rời giường, sau khi dùng muối tinh chà răng, liền muốn đi xem thành quả đêm hôm qua một chút, làm bảng hiệu mới gì gì đó, khẳng định không nhanh như vậy được, nhưng ít ra có thể nhìn không thấy chữ “Tần’ khiến cho người ta chán ghét kia,

Hắn nghĩ như vậy, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít, mới đi hai bước, bỗng nhiên mặt đập trúng một người, thì ra là Trương Tam.

Trương Tam ủ rũ, cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, lại có chút xanh đen.

Tiêu Sơn ngạc nhiên nói: “Tam ca, huynh làm sao vậy?”

Trương Tam thở dài nói: “Aizz, tai họa rồi!”

Tiêu Sơn lắp bắp kinh hãi: “Tai họa gì?”

Trương Tam nói “Tiểu quan nhân tự mình đi xem sẽ hiểu! Đêm qua, quá toàn vẹn rồi!”

Tiêu Sơn không hiểu lắm, đi ra ngoài tiệm, chỉ nhìn thấy cha nuôi mình một bộ dạng mày chau mặt ủ, sắc mặt của mẹ nuôi cũng không được tốt lắm.

Tiêu Sơn tiến lên trước hỏi: “Cha, người làm sao vậy?”

Tần Trọng thở dài, nói: “Bảng hiệu nhà ta, đêm qua bị người ta phóng hỏa đốt đi, con có biết không?”

Tiêu Sơn nói: “Con vừa mới dậy, nào biết những thứ này? Nhưng mà, con nghĩ, những người đó đều rất hận Tần Cối, lại không dám đến chỗ lão ta, mới có thể tìm đến nhà chúng ta trút giận. Chúng ta chỉ cần đổi tên đi là được!”

Vương Mỹ Nương bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sơn: “A Miêu, cũng không biết tại sao Tần Thừa Tướng nhận được tin tức nhanh như vậy, sáng sớm, ta còn chưa biết bảng hiệu nhà mình bị đốt, mà lão ta đã biết rồi! CÒn nói gì mà mọi người đều là một họ, lão quyết không để cho có người dưới chân thiên tử khi dễ người họ Tần. Hơn nữa lão cố ý phái người đưa cho chúng ta một bảng hiệu mới, nói đó là do tự tay lão viết, treo lên về sau không ai dám đến đây gây chuyện nữa! Ừ, con ra ngoài nhìn sẽ biết!”

Tiêu Sơn sững sờ một lúc, ngay sau đó nhấc chân chạy ra ngoài đường.

Quả nhiên, bảng hiệu thật to nền đen chữ vàng, đoan đoan chính chính nằm trên cửa, so với thứ mình phá đêm qua còn muốn lớn hơn, càng rắn chắc hơn, càng quý phái hơn….

“Gạt người a! Nhà ta chỉ là làm ăn buôn bán bình thường, vậy mà cũng ép chọn đội sao?” Tiêu Sơn âm thầm kêu khổ, chợt nhớ tới lời nói đêm qua —— Nếu như bảng hiệu mới vẫn còn là ‘Tiệm dầu Tần gia’! Mọi người cứ tới phá phách cướp bóc đốt đi!

Tiêu Sơn kinh ngạc một lúc, đã cảm thấy chuyện này có vấn đề! Hắn bắt đầu đứng tại chỗ im lặng suy nghĩ, vì cái gì Tần Cối sẽ quản đến chuyện nhà mình!!

Đều nói sĩ công nông thương, thương là thứ bình thường nhất, Tần Trọng cũng chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, vậy mà Tần Cối – Tể tướng Đương triều, lại để ý như vậy?

Tiêu Sơn im lặng đứng trước cửa, nhìn chữ ‘Tần’ có chút chướng mắt phía trên, bắt đầu phân tích.

Thứ nhất, đêm qua phóng hỏa, là trách nhiệm của thị vệ gác cổng, mà chỉ trong một đêm, Tần Cối đã biết được tin này, tin tức nhanh chóng như vậy, tốc độ nhanh như vậy, không thể không nói, vây cánh Tần Cối không chỉ trải rộng trong triều đình, thậm chí ngay tại thành Lâm An cũng có rất nhiều trạm gác ngầm để theo dõi. Đặc biệt hiện tại Tần Cối đã để ý đến nhà mình, như vậy sau này mình nói gì làm gì nhất định phải chú ý cẩn thận!

Thứ hai, tiệm dầu Tần gia cũng không có bối cảnh gì trong triều, cho dù vợ của Tần Trọng – Vương Mỹ Nương thời điểm làm hoa khôi cũng quen biết nhiều quan lớn chức cao, nhưng có thể khẳng định không có chỗ dựa gì gì đó a, nói như vậy thì, tiệm dầu Tần gia không thể nào có liên hệ chính trị với Tần Cối được. CÒn về mặt kinh tế, tuy rằng cha nuôi mua bán dầu, là người xuất sắc trong việc kinh doanh, nhưng để đạt đến tình trạng sản xuất độc quyền thì còn cách rất xa! Như vậy xem ra, tuyệt đối không phải là lợi dụng về chính trị kinh tế mới khiến cho Tần Cối bỗng nhiên để ý tới một tiệm bán dầu nho nhỏ, muốn thu về phe.

Thứ ba, nếu như không phải cân nhắc về phương diện chính trị hay kinh tế, vậy cũng chỉ có thể là Tần Cối lợi dụng thanh danh của mình. Có người phóng hỏa đốt bảng hiệu tiệm dầu Tần gia, dễ nhận thấy đó không phải là do  không vừa lòng với Tần Trọng mà là biểu đạt bất mãn với Tần Cối. Tần Cối cũng vô cùng rõ ràng điều này, cho nên mới ra tay nói cho thiên hạ biết, ai muốn bất mãn với ta, vậy tuyệt đối sẽ không khách khí! Cũng thừa dịp này, dựng nên uy danh của riêng mình? Nói cho thiên hạ biết, cho dù lén lút nghị luận cũng không được!

Tiêu Sơn nghĩ tới đây, lại lắc đầu, cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng, hắn cũng không biết.

Dù cho Tiêu Sơn biết lịch sử, cũng chỉ là sơ sơ. Tuy rằng hắn đã từng có một khoảng thời gian hứng thú với lịch sử Đại Tống, xem qua một chút sách ghi chép về Đại Tống, nhưng cũng không phải chuyên gia nghiên cứu Tống sử, nếu như là chuyên gia ở phương diện này, hoặc là nghiên cứu sâu về Tần Cối, có lẽ đã có thể đoán ra dụng ý thật sự của Tần Cối.

Sắc mặc Tiêu Sơn khá là khó coi, cái loại đã tìm tới cửa nhưng vẫn không có đầu mối, càng không có nửa điểm chuẩn bị, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, đây là một trận chiến không chuẩn bị, đối với mình vô cùng bất lợi, phải mau chúng thoát khỏi tình cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.