Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 80: Hành động



Mùa xuân năm Thiệu Hưng thứ mười chín, Tống triều phái người đi chúc mừng Kim chủ Hoàn Nhan Lượng đăng cơ, tuy rằng Hoàn Nhan Lượng dùng từ không tốt, nhưng tỏ vẻ nguyện ý hai nước tiếp tục giao hảo (*có quan hệ thân thiết)

Chờ đến khi sứ thần trở về, Triệu Cấu mượn chuyện này mà gắn thêm công lao lên người Tần Cối, ban thưởng Cửu tích. 

Cửu tích là chín loại lễ vật, thiên tử ban cho cho chư hầu có công danh cao nhất, chia ra làm xe ngựa, quần áo, nhạc đàn, cổng son*, thềm điện, dũng sĩ (*虎贲 hổ bôn: sức mạnh như hổ), cung tiễn cùng dùng rượu quý làm nghi thức tế lễ. Trong lịch sử, số người được ban Cửu tích không nhiều lắm, Vương Mãng, Tào Tháo, Tư Mã Chiêu đã từng nhận qua, sau đến thời Ngũ Đại* lúc Hoàng đế khai quốc, đều đã nhận Cửu tích được thiên tử đời trước ban cho, là thủ tục thiết yếu trước khi mưu đồ phản nghịch. 

(*朱户 Cổng đỏ, cổng son. Thời cổ, chư hầu có công, cổng tư dinh được vua cho dùng màu đỏ để dễ phân biệt. Chỉ nhà quyền quý. Cũng nói là Chu môn.)

(*là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại (907-960) cùng Thập Quốc (907-979). 

Tần Cối năm lần dâng sớ từ chối, Triệu Cấu không đồng ý, bảo rằng người nắm giữ vận mệnh đất nước, thì có đủ tư cách để hưởng vinh hạnh đặc biệt này, Tần Cối liền vui vẻ tiếp nhận. 

Tin tức truyền ra, triều đình Lâm An dĩ nhiên là một mảnh hô to gọi nhỏ ca công tụng đức, nơi khác nhưng lại là những lời bất bình, nói Tần Cối có ý muốn phản. Ngay cả binh sĩ của Tiêu Sơn, cũng lén lút mắng Tần Cối. Đám người Chu Hoành, Kim Thắng thì khỏi cần phải nói, ngay cả Thiệu Hoành Uyên cũng lắc đầu thở dài. 

Sắc mặt Triệu Cấu âm trầm, ngồi trong điện, bên cạnh chỉ có mình Triệu Viện hầu hạ. 

Triệu Cấu mở miệng, câu đầu tiên là: "Y cũng dám nhận, quả nhiên là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người bên ngoài đều biết!" 

Triệu Viện nói: "Cha, lão dám nhận, dĩ nhiên là có chuẩn bị, nếu như cha không hành động, sẽ bị chiếm trước tiên cơ!" (*cơ hội tốt)

Triệu Cấu chậm rãi gật đầu, chủ ý đã định. 

Tháng năm, Triệu Cấu phong Vương* cho Dương Tồn Trung – thống chế (*quản lý) Điện tiền ty phụ trách bảo vệ Kinh Thành, nhiều lần mật thám, lại ra sức bồi dưỡng thế lực.

(*Vương – tước vị cao nhất dành cho hoàng tộc hay quan lại quý tộc (thần dân của vua). 

Tháng sáu, có quan viên dâng sớ, nói Giang Hoài lũ lụt, Triệu Cấu liền chất vấn chuyện này với Tần Cối, bị Tần Cối chất vấn lại: "Điện hạ biết được chuyện này từ chỗ nào?" 

Ý niệm vừa lóe, Triệu Cấu liền nói: "Là Phổ An Quận Vương báo cho trẫm biết."

Từ đó về sau, quan hệ giữa Triệu Viện và Tần Cối giống như nước và lửa, đã muốn biểu hiện ra bên ngoài. 

Tháng bảy, Triệu Cấu bắt đầu dùng lại Lưu Kĩ, lệnh đóng giữ tại khu vực Kinh Tương, phòng bất trắc. 

Tháng tám, Tần Cối dâng sớ, thỉnh cầu lập Tự cho Ân Bình Quận Vương, bị Triệu Cấu bác bỏ, đem gác xó. 

Tháng mười năm đó, Triệu Viện tròn hai mươi hai tuổi, Triệu Cấu đích thân tới quý phủ, tỏ ý coi trọng, Vi thái hậu bất mãn Triệu Viện, muốn lập Tự cho Triệu Trác, Triệu Cấu chậm chạp không biểu hiện thái độ gì.

Mùa xuân năm thứ hai, Triệu Cấu thu nhận nhân tài trong đợt khoa cử lần này, gọi ba người làm phụ tá* cho Triệu Viện. Lại lệnh Sử Hạo, Trần Tuấn Khanh không chịu vào phe Tần Cối, lấy tư cách là sư phó của Triệu Viện.

(*幕僚 mạc liêu: công tác hỗ trợ cho người xưa, như quân sư.) 

Mùa hè năm đó, Triệu Cấu đã điều động đâu ra đó, gọi Triệu Viện vào cung, hỏi thăm cách đối phó Tần Cối. Triệu Viện đề nghị công khai bãi tướng, nhưng Triệu Cấu lắc đầu, nói: "Một trong những điều kiện của nghị định hòa bình Tống Kim chính là Tống Triều không được dừng Tướng, trừng trị y công khai, nhất định là cái cớ để quân Kim xâm lược phía Nam." 

Triệu Viện khuyên: "Hiện tại Kim chủ Hoàn Nhan Lượng vừa mới đăng cơ, cục diện bên trong còn đang hỗn loạn, y nhất định không rảnh có chủ ý với phương Nam. Nếu như chờ đến khi y củng cố xong, phía Nam hơi có dị động, tất nhiên sẽ tới chất vấn. Ra tay vào lúc này, là cơ hội tốt ngàn năm có một!"

Triệu Cấu trầm mặc không nói, âm thầm suy nghĩ hồi lâu, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không nắm chắc phần thắng, nên không dám tùy tiện ra tay.

Tần Cối đã nhận ra điều bất ổn, cũng đồng thời bố trí, lệnh cho Ngự Sử Đài dâng sớ vạch tội năm lão thần, muốn dùng tội mưu phản, lại lần nữa thanh trừ quan viên đối nghịch với mình mà về phe Triệu Cấu.

Sau khi Triệu Viện biết được liền đội mưa đến yết kiến: "Nếu như cha tiếp tục không hành động, chỉ sợ Tần lão tặc giành được tiên cơ, vậy liền không có thời gian xoay sở rồi!" 

Triệu Cấu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái của mình, nói một câu mô lăng lưỡng khả*: "Tống Triều ta là nước có lễ nghi*, luôn giữ chữ tín, há có thể công khai dừng Tướng?" 

(*Mô lăng lưỡng khả: mô lăng là lập lờ, sao cũng được (sát nghĩa là cái dạng gì cũng được) /lưỡng khả cũng là sao cũng được (sát nghĩa là cả hai đều tốt)

(*Nguyên văn là Lễ nghi chi bang: chỉ đất nước coi trọng lễ tiết và nghi thức, ở đây chỉ Trung Hoa.) 

Triệu Viện khẽ giật mình, lập tức đã hiểu rõ ý tứ của Triệu Cấu, là đang ám chỉ mình hành động bí mật. 

Triệu Viện ghé thăm Dương Tồn Trung một lần, bởi vì người kia nắm giữ binh quyền, ý kiến của y cũng rất quan trọng. 

Dương Tồn Trung cũng trả lời rất khéo léo: "Thần chỉ biết thuần phục thiên tử, không cần biết là có chuyện gì. Điện tiền ty chỉ thiên tử mới có thể điều động, những người khác, dù quyền cao chức trọng thế nào, cũng không thể xằng bậy."

Triệu Viện yên lòng, đã nhận được câu trả lời của Dương Tồn Trung, y quyết định tự mình phái người đi giết Tần Cối. 

Người đầu tiên Triệu Viện tìm tới chính là Dư Mạc, ngày Tiêu Sơn rời đi, đã nói cho Triệu Viện chuyện Dư Mạc có phát triển một tổ chức ám sát, lại là cựu thần của Vương phủ, vô cùng đáng tin. 

Dư Mạc đề cử người, lại là thị vệ Thi Toàn của Điện tiền ty, phục kích Tần Cối trên đường hạ triều. 

Triệu Viện lo lắng sự tình không thể nào thuận lợi như vậy, lại đích thân gặp mặt Thi Toàn, kiểm tra võ nghệ, sau khi bàn bạc đường đi cùng phương án hành động cụ thể, liền góp lời với Triệu Cấu: Ngày nào đó lại sợ gặp phải dị biến (*rủi ro, khác thường), ra tay khi Tần Cối lên triều.

Triệu Cấu ngầm đồng ý. 

Chờ đến khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, ban đêm Triệu Viện đi ngủ, vuốt vuốt hầu bao vải thô trước ngực, biết rõ hiện tại chính là thời điểm mở ra hầu bao.

Rốt cuộc trong hầu bao viết gì, vấn đề này đã vướng mắc trong lòng Triệu Viện suốt hai năm, tối nay sẽ nhận được đáp án.

Triệu Viện gỡ hầu bào xuống, lấy đoản kiếm ra, cẩn thận cắt từng sợi chỉ, quả nhiên bên trong có một bức thư ngắn.

"Nếu như Điện hạ đã mở ra hầu bao, hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu là phương pháp khác, Điện hạ cứ việc làm theo suy nghĩ của mình, thần sẽ không nói gì. Nhưng nếu Điện hạ đem hy vọng gửi gắm vào việc ám sát Tần Cối, vẫn xin nghĩ lại. Nếu không còn con đường nào có thể đi, mong Điện hạ mặc kệ đã bố trí ổn thỏa đến đâu, hãy chắc chắn lực lượng ám sát, tăng cường gấp đôi! Lại dùng bồ câu đưa tin cho ta, ta vào kinh trợ giúp Điện hạ một tay."

Triệu Viện rất kinh ngạc vì Tiêu Sơn đã biết trước, ban đầu, y cũng không nghĩ tới Triệu Cấu sẽ không chịu công khai dừng Tướng, chỉ nguyện ý ám sát.

Tuy rằng Triệu Viện đã cảm thấy mình bố trí không còn sơ hở nào, Tần Cối không cách nào trốn thoát, cảm thấy Tiêu Sơn có chút lo nghĩ vô cớ, nhưng lúc đó đã từng thề trước mặt Tiêu Sơn, không thể không tuân thủ.

Lúc này liền chọn ra ba thị vệ võ công cao cường, trợ giúp Thi Toàn, nhất định phải thành công. 

Ba ngày sau, là đại triều hội* mười ngày của triều đình, sau khi tan triều, Triệu Cấu lại lấy cớ thương nghị quốc sự, cố ý giữ lại Tần Cối, ban tiệc rượu, thẳng đến hoàng hôn, mới thả lão về. Lúc này quần thần đều đã hạ triều, có rất ít người qua lại trên đường.

(*大朝会 đại triều hội: hình như là một nghi thức, tập trung quần thần.

Tần Cối dẫn theo hơn mười hộ vệ trong Tướng phủ, đi bằng kiệu nhỏ. 

Lão vừa ra khỏi cổng hoàng cung thì thấy có chút tâm kinh nhục khiêu (*vô cùng lo sợ không yên), liền sai người về nhà trước, để cho Tần Hi phái thêm người đến đón mình. 

Mà bản thân thì thay quần áo cùng hộ vệ, xuống kiệu đi bộ, lại để cho hộ vệ ngồi trong kiệu của mình.

Vừa đến cổng Dũng Kim*, chợt có tảng đá rơi xuống, đè nát kiệu nhỏ. 

(* một trong bốn cổng thành Hàng Châu.) 

Chuyện Tần Cối lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, quả nhiên là bị ám sát dọc đường. 

Hộ vệ chung quanh đồng loạt xông lên, bắt thích khách, Tần Cối nhưng lại dọc theo đường nhỏ mà đi. 

Thời điểm đi được nửa đường, lão bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nơi mình đang đến, chính là phía sau tường của tiệm dầu Tần Trọng năm đó, nỗi sợ kinh hoàng bỗng nhiên xông lên trước ngực. 

Nhưng mà cơn bất an còn chưa lui đi, lại lần nữa gặp phải ba kẻ mai phục đánh tới, giương cung lắp tên, trên người Tần Cối là giáp mềm chế từ Thiên tàm ti*, một người trong số đó bắn trúng ngực Tần Cối, Tần Cối ngã xuống.

(*Thiên tàm ti là sợi tơ của loài thiên tằm rất quý hiếm, tơ này dai, mềm, vô cùng bền chắc.) 

Lúc ba người còn muốn tiến lên, Tần Hi đã mang người đến, ba người thấy tình hình không ổn, lập tức chạy trốn, chỉ bắt được một người, người nọ cắn độc giấu trong răng, rên cũng không rên một tiếng đã chết rồi.

Tần Cối được Tần Hi đỡ về Tần phủ, tuyên cáo (*tuyên bố, thông báo) bệnh nặng, mấy ngày liền vẫn chưa vào triều, cũng không cho bất luận người nào đến thăm, căn bản không có người nào biết được bệnh tình của lão.

Thi Toàn ám sát ngày đó, lúc này đã bị bắt giam vào Đại Lý Tự, sau khi tra hỏi cũng không chịu tiết lộ rốt cuộc là người nào sai khiến, chỉ mắng to: Người người trong thiên hạ đều mong Tần Cối chết, há lại có mình ta?

Sau khi Triệu Cấu biết được tin tức, trong lòng cũng không yên, lại trách Triệu Viện làm việc không xong, lại để cho Tần Cối thoát, bản thân đi thăm không được, không đi thăm cũng không được. 

Triệu Viện liền đề nghị đích thân mình qua Tần phủ nhìn xem, nếu như không phải trọng thương, vậy chỉ có thể là ý trời đợi lần khác ra tay.

Khi Triệu Viện xuất hiện ở Tần phủ, nghe nói Tần tướng bệnh nặng không gặp người, thời điểm đến thăm, bị Tần Hi ngăn lại, hai bên giằng co hồi lâu nhưng cũng không thể gặp mặt Tần Cối, có thể nói là không công mà về.

Triệu Viện thầm thở dài một hơi, y cũng không biết nên trả lời Triệu Cấu như thế nào, đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy Dư Mạc đi đến, nhỏ giọng cấp báo: "Điện hạ, Tiêu Sơn đã về, nói muốn gặp Điện hạ, vô cùng khẩn cấp."

Triệu Viện khẽ giật mình, ba ngày trước y mới báo tin cho Tiêu Sơn, không nghĩ tới đối phương vậy mà lại nhanh như thế. 

Triệu Viện không chần chừ, giục ngựa chạy về hướng Vương phủ, đang là giữa hè, cây cối hoa cỏ trong Vương phủ đều vô cùng tươi tốt, người hầu trong phủ thấy Triệu Viện thì hành lễ, Triệu Viện bước vội qua phòng Dư Mạc, liền thấy bên trong trống không, không có một ai. 

Triệu Viện hơi nghi hoặc, Dư Mạc nói: "Tiêu thuộc cấp ở trong phòng mình."

Trong lòng Triệu Viện xẹt qua một loại dự cảm bất thường, quay người ra cửa, xuyên qua họa lang (*hành lang có treo tranh), quả nhiên nhìn thấy hai gian phòng trước kia Tiêu Sơn từng ở, một gian mở rộng, một gian khép hờ. 

Triệu Viện đưa tay đẩy cửa phòng ngủ khép hờ, liền nhìn thấy Tiêu Sơn trong phòng. 

Cả người Tiêu Sơn là màu xám tro, trán đầy mồ hôi, khóe mắt là tơ máu, xem bộ dạng hẳn là ngày đêm liên tục chạy về. 

Triệu Viện chưa mở miệng, Tiêu Sơn đã hỏi: "Tần Cối đã chết?"

Triệu Viện lắc đầu, Tiêu Sơn thoáng cái như ngã xuống đáy vực. Cho dù mình đã để lại hầu bao, hy vọng có thể thay đổi được kết quả ám sát Tần Cối, nhưng xem ra tác dụng cũng không được bao nhiêu. 

Triệu Viện nói: "Vốn chỉ là chuẩn bị một mình Thi Toàn, dọc đường hành thích Tần Cối, Tần Cối trốn thoát lông tóc vô thương. May mắn đã mở ra hầu bao của ngươi, ta lại phái thêm ba người, một trong số đó bắn trúng ngực Tần Cối, ta thử đến Tần Cối thăm dò, nhưng căn bản không gặp được Tần Cối, không biết thương thế của lão rốt cuộc như thế nào." 

Tiêu Sơn thở dài một hơi, nhìn Triệu Viện, một lúc sau mới nói: "Dọc đường ta đến đây, đã nghe được một số lời đồn, nói là lần ám sát này, là do Điện hạ giật dây."

Triệu Viện lắc đầu nói: "Chuyện này làm hết sức bí mật, loại đồn đãi này cũng chỉ là lời suy đoán vô căn cứ."

Tiêu Sơn gật đầu, nói: "Như vậy, hiện tại Điện hạ chuẩn bị làm như thế nào?"

Triệu Viện nói: "Ý của Quan gia là, nếu như Tần Cối chết rồi, dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như lão không có bất kỳ tổn thương, chỉ có thể đợi lần sau!"

Tiêu Sơn thầm tính toán, thời điểm Tần Cối gặp ám sát này, so với lịch sử cũng không xê dịch bao nhiêu, nhưng sau lần này, Tần Cối lại càng thêm đề phòng, cũng phải đến bảy tám năm nữa, mới có thể bệnh chết.

Bảy tám năm đối với dòng sông lịch sử mà nói, không có ý nghĩa, nhưng ở tình huống trước mắt mà nói, lại là vô cùng vô cùng dài. 

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn không nói lời nào, liền nói: "Có một chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi là thế nào trong một hai năm trước, đã biết rõ tình hình Kinh thành ngày hôm nay?" 

Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, không mở miệng, một lúc sau, nhìn Triệu Viện, hắn quyết định mạo hiểm một lần. 

"Điện hạ có can đảm khi quân?"

Triệu Viện sững sờ, hỏi: "Ngươi là có ý gì?" 

Tiêu Sơn nói: "Lần này Tần Cối không chết, về sau lại càng khó ra tay. Người đã không gặp được Tần Cối, nếu không để cho Quan gia đích thân đi gặp lão!"

Triệu Viện lấy làm kinh hãi: "Ngươi có ý định ra tay ở Tần phủ?"

Tiêu Sơn chậm rãi gật đầu, nói: "Hẳn là Điện hạ chưa đi báo cho Quan gia biết, thương thế của Tần Cối là như thế nào chứ? Quan gia không đi nhìn, chẳng qua là muốn tìm một đường lui cho mình." 

Triệu Viện trầm mặc không nói, Tiêu Sơn tiếp tục: "Điện hạ hồi cung nói cho Quan gia biết Tần Cối ngàn cân treo sợi tóc, nhất định không sống qua tối nay, Quan gia tất nhiên sẽ qua nhìn lão! Nếu như ta có thể đi cùng Quan gia, cho dù Tần Cối có bị thương hay không, cũng sẽ khiến cho lão phải chết!"

Khuôn mặt Triệu Viện lộ ra vẻ do dự: "Nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng chuyện này không phải trò đùa, nếu như Tần Cối thật sự ngàn cân treo sợi tóc, thì cũng không có gì, lỡ như thân thế lão khỏe mạnh..."

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào hai mắt Triệu Viện: "Lỡ như thân thể của lão khỏe mạnh, trở mặt tại chỗ, Hoàng đế cũng chỉ có thể lựa chọn giết lão thì mới có đường ra."

Triệu Viện rối rắm vô cùng, điều y lo lắng hơn là, một khi Tiêu Sơn đã nhúng tay vào, kết quả cuối cùng như thế nào, nói không chừng Tiêu Sơn sẽ trở thành người chịu tội thay, để có thể cho người Kim một cái công đạo đối với chuyện xảy ra với Tần Cối.

Tiêu Sơn thấy Triệu Viện chậm chạp không chịu hạ quyết tâm, có chút nôn nóng, hỏi: "Chuyện đã đến nước này, Điện hạ còn do dự cái gì?" 

Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, chậm rãi lắc đầu: "Ta không phải lo lắng cái khác, ta chỉ lo lắng... lo lắng ngươi bị cuốn vào, chỉ sợ không có kết quả tốt."

Tiêu Sơn khẽ cười, nhìn Triệu Viện: "Người lo lắng cho thần?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.