Giang Sơn Tống Đế

Quyển 4 - Chương 113: Tranh luận.[1]



Sau khi Triệu Viện lên ngôi, liền sửa niên hiệu là Long Hưng, Long Hưng mùng chín tháng chín mùa thu năm thứ hai, sáng sớm ngày hôm đó, đội quân trấn giữ Kiến Khang của Tiêu Sơn lần đầu tiên xảy ra xung đột quy mô nhỏ, bắt được năm tù binh thiêm quân*, sau khi tra khảo, liền biết được phía đối diện Kiến Khang phủ Hoàn Nhan Lượng cũng không phái nhiều binh lực cho lắm, chưa đến vạn người.

(*Thiêm quân là người Tống bị người Kim ép buộc tham gia quân ngũ.)

Như vậy mười vạn đại quân của Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị điều động như thế nào, ý đồ của chiến lược kia là gì?

Trước mặt Triệu Viện trải dài chiến báo đưa đến từ các nơi, đám người Xu Mật Sứ kiêm Đô Đốc Trung Ngoại Quân Sự* – Trương Tuấn, Tể tướng Trần Khang Bách, Tham chi chính sự* Sử Hạo, Đồng Tri Xu Mật Viện Sự – Trương Đảo, Thống chế phủ Kiến Khang – Tiêu Sơn, cùng với Ngự Sử tân nhiệm Vương Thập Bằng và Kinh Hồ Chế Trí Sứ – Thành Mẫn thống lĩnh binh mã chạy đến, vây quanh Triệu Viện, hợp lực suy xét.

(*Tham tri Chính sự (參知政事) là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng) thời quân chủ)

(*Đô đốc trung ngoại quân sự: nói chung là quản lý quân sự, nói chung là đứng đầu lun í.)

Trương Tuấn từng trải qua Tĩnh Khang Chi Biến*, sau lại chủ trì qua nhiều trận chiến, hơn nữa giai đoạn đầu của Tống Kim giao chiến, từng là thủ lĩnh quan văn của đốc sư giang sơn**, năm nay đã năm mươi bảy tuổi, là sau khi Triệu Viện lên ngôi thì bắt đầu dùng tới. Lúc này ông là người mở miệng đầu tiên: “Căn cứ vào chiến báo mấy ngày qua, hai Đại tướng của Hoàn Nhan Lượng chia làm hai cánh quân lên Tây xuống Đông, ý đồ hết sức rõ ràng, đơn giản vì phủ Kiến Khang sông nước rộng lớn, phòng giữ nghiêm ngặt, không dễ công phá. Vì vậy muốn đồng thời vượt sông ở thượng du Thái Thạch cùng hạ du Qua Châu, chuẩn bị hợp kích* Kiến Khang.” (*Tập trung chiến đấu.)

(*Sự kiện Tĩnh Khang (hay còn được gọi là Sự biến Tĩnh Khang) là một biến cố lớn trong lịch sử nhà Đại Tống, Trung Quốc, đánh dấu sự diệt vong của vương triều Bắc Tống.)

(**nguyên văn 曾经江山督师的文官首领. Đốc sư là chức vị tạm thời, cấp bậc vô cùng cao, nắm giữ đại binh.)

Quan điểm này của ông đã nhận được vô số tán thành của mọi người, Thái Thạch Qua Châu là hai bến quan trọng của vùng hạ du Trường Giang, từ nơi này xuôi đến Trường Giang có thể nói là lựa chọn hàng đầu để từ phương Bắc xuôi đến Nam.

Triệu Viện nói: “Theo như cảm nghĩ của Trương tướng, lúc này quân ta phải nghênh chiến như thế nào cho thỏa đáng?”

Trương Tuấn không lưỡng lự, nói: “Trước đó vài ngày Hoàn Nhan Lượng đã chiếm được Tứ Châu, rất nhiều thuyền chiến đã tụ tập ở khu vực Hồ Hồng Trạch, chắc hẳn là muốn chuẩn bị xuôi dòng tiến đến Trường Giang, dụng binh phải giành được tiên cơ, thần cho rằng không bằng cho kỵ binh vượt sông, tiến đến Hồ Hồng Trạch, thừa dịp chiến hạm chưa xuất phát, liền một kích phá hủy.”

Lúc đầu khi Tiêu Sơn vừa nghe Trương Tuấn nói, vẫn im lặng gật đầu, cảm thấy phân tích chính xác, nhưng sau khi nghe phương pháp ứng phó của đối phương, đặc biệt là câu cuối cùng ‘Vượt sông lên Bắc, tiến đến Hồ Hồng Trạch’, lông mày liền không khỏi cau lại. Hắn nhìn những người xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ Ngự Sử – Vương Thập Bằng, những người khác đều là một vẻ bất động thanh sắc.

Tiêu Sơn cảm thấy đề nghị này có chút không ổn, nhưng cũng không lên tiếng, thầm nghĩ nếu như nhiều người cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, tóm lại sẽ có người bước ra phản bác, bản thân không tội gì lại đi làm trái với vị Đại Đô Đốc thống lĩnh quân sự vừa lên này.

Quả nhiên, Đại tướng Thành Mẫn trước kia đã nhiều lần hợp tác với Trương Tuấn mở miệng trước tiên, giọng điệu có chút chần chờ: “Trương tướng, tuy rằng Hồng Trạch là nơi quân Kim đóng quân đào tạo thủy quân, canh giữ tất nhiên nghiêm ngặt, nếu như mạo muội đi trước, có phải có chút không ổn hay không?”

Trương Tuấn nhìn qua Thành Mẫn, không khách khí hỏi: “Có gì không ổn, Ta thống lĩnh Trung Ngoại Quân Sự, lúc này cùng Bệ hạ thương nghị an bài chiến lược, há có phần của ngươi nói chuyện?”

Thành Mẫn liền ngậm miệng không nói, Trần Khanh Bách tiếp lời: “Trương Tướng, quân Kim thiện lục chiến (*giỏi về đánh nhau trên cạn), nếu như phái binh vượt sông ngược lại không có vấn đề gì, nhưng nếu như phải đi ngàn dặm bôn tập (*cuộc tập kích lớn), có thể hay không…”

Trương Tuấn chưa chờ Trần Khang Bách nói xong, liền cắt ngang lời y, nói: “Năm đó lúc ta chỉ huy trên sông, ngươi chính là đang bú sữa mẹ. Ngươi đã từng giao thủ cùng quân Kim, đánh giặc chưa?”

Trần Khang Bách cũng không nói nữa, chỉ là nhìn Sử Hạo nháy mắt. Sử Hạo nhìn qua Trương Tuấn, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Sơn, ý vị nháy mắt với Tiêu Sơn.

Trương Tuấn hiển nhiên cũng nhìn thấy động tác của Sử Hạo, liền nói với Tiêu Sơn: “Nghe nói Tiêu tướng quân đã từng đánh bại Hoàn Nhan Lượng tại Tương Dương, dĩ nhiên có chút bản lĩnh. Tiêu tướng quân thấy thể nào?”

Tiêu Sơn đã sớm nghe nói về tính cách nóng nảy bạo liệt của Trương Tuấn, thích bảo thủ, hiện tại vừa thấy, mới phát giác được vị thủ lĩnh phe chủ chiến này tuy rằng dân vọng* cao, nhưng có một vài phương châm quân sự lại không phù hợp với thực tế. Hắn vốn không muốn ở trước mặt mọi người xung đột với Trương Tuấn, nhưng bây giờ nếu như đối phương đã điểm danh mình, cũng không tránh được, liền tận lực dùng giọng điệu thảo luận, nói: “Mạt tướng cho rằng, Trương tướng hãy suy nghĩ một chút.”

(*民望: nguyện vọng của nhân dân?, hy vọng cho nhân dân, nghĩ về dân?)

Trương Tuấn liền có chút mất hứng, hỏi: “Cân nhắc cái gì?”

Tiêu Sơn nói: “Thứ nhất, ưu thế của quân ta là thủy quân, nếu như vượt Trường Giang ngàn dặm tập kích, nhất định phải dùng kỵ binh, ưu thế thủy quân khó có thể thi triển; thứ hai, châu huyện của khu vực Hồng Trạch đều bị quân Kim chiếm giữ, xung quanh cũng không có cứ điểm nào có thể dựa vào, kỳ binh (* Quân đội đặc cách, chuyên đánh bất ngờ.) tiến lui có chút khó khăn, nếu như Hoàn Nhan Lượng đặt chiến hạm ở hồ Hồng Trạch, phòng giữ tất nhiên nghiêm ngặt, có thể thuận lợi hay không thì chưa biết, nếu như không thuận lợi, quân đội tìm đường lui cũng khó khăn, nếu như đến lúc đó Hoàn Nhan Lượng phái người vòng vây, chỉ sợ phải chịu tổn thất nặng nề; thứ tư…”

Thời điểm Trương Tuấn nghe Tiêu Sơn nói những việc mình cần cân nhắc, sắc mặt đã trở nên không tốt lắm, đợi đến khi Tiêu Sơn nói ra một hai ba, còn muốn chuẩn bị nói đến bốn, Trương Tuấn liền không khách khí mà cắt ngang, mặt lạnh nói: “Theo Tiêu tướng quân xem ra, trận này là không thể đánh được rồi?”

Tiêu Sơn nói: “Mạt tướng cho rằng suy xét kỹ rồi hẵn làm!”

Trương Tuấn đột nhiên sa sầm mặt: “Không cần nghĩ lại, Tiêu tướng quân sợ chết mà nói, hiện tại liền hướng Hoàn Nhan Lượng thỉnh cầu hòa hảo đi! Trăm vạn đại quân của y nhìn thấy Tiêu tướng quân cầu hòa, hẳn sẽ lui binh không dám xâm lược Nam, còn

đánh gì nữa?”

Tiêu Sơn bị Trương Tuấn trách móc một trận, tâm tình cũng không tốt lắm, nhưng thấy Triệu Viện ở đây, mà Trương Tuấn lại là sau khi Triệu Viện lên ngôi cố ý mời ra, liền kiềm lại bất mãn trong lòng, nói: “Mạt tướng không có ý này, người Kim cùng Đại Tống ta có thù không đội trời chung, hiện tại xâm phạm lãnh thổ, có thể nào nhượng bộ? Ý của mạt tướng là, vẫn là bàn bạc kỹ lại thì tốt hơn.”

Trương Tuấn phất tay áo nói: “Vậy theo Tiêu tướng quân, phải làm sao để bàn bạc kỹ hơn?”

Tiêu Sơn thấy người xung quanh vậy mà không đi tranh luận với Trương Tuấn, tất nhiên những người kia hoặc là bất mãn, hoặc là sợ ông ta lợi hại, mình cũng không muốn làm con chim đầu đàn này, bất đắc dĩ bị kéo lên, nửa đường tháo chạy nhưng lại không được, huống hồ đề nghị của Trương Tuấn quả thật không phải rất thỏa đáng, liền nói: “Theo ý của mạt tướng, nên dĩ kỳ chi trường, công địch chi đoản (*dùng sở trường của mình, đối lại sở đoản của địch). Trước mắt quân ta không thiện lục chiến, ngược lại thủy quân có thể so sánh hơn thua với Hoàn Nhan Lượng, không bằng dẫn dắt nhập Giang*, trên Đại Giang* quân ta có thể phát huy được ưu thế, vả lại đường thủy từ Hồng Trạch nhập Giang phức tạp, người Kim mới tới cũng không quen thuộc, có thể thừa cơ công kích, tất nhiên là sự bán công bội.” (*ý là chỉ dùng một nửa bản lãnh, nhưng hiệu quả gấp bội lần.)

(*Mấy cái Giang này hẳn là chỉ Trường Giang:D)

Trương Tuấn căn bản không nghe, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, cười lạnh mấy tiếng: “Đây rõ ràng là kế sách thối lui sợ giao chiến với kẻ địch! Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn, căn bản chính là sợ địch đầu hàng!”

Tiêu Sơn bị Trương Tuấn liên tục trách cứ, trong lòng cũng dần nổi giận, giọng điệu cũng không khỏi nâng cao vài phần: “Trương tướng muốn đưa quân ta không không đi chịu chết, đó mới là cản trở đánh bại Hoàn Nhan Lượng xâm Nam!”

Trương Tuấn cười một tiếng, dò xét Tiêu Sơn từ trên xuống dưới, nói: “Ta nghe nói trước kia Tiêu tướng quân không phải họ Tiêu, họ Tần, là nhi tử của Tần tặc! Về sau Tần tặc xảy ra chuyện, mới lập tức đổi họ, thật sự là cực kỳ vô sỉ, cha nào con nấy. Năm đó Tần tặc nói cái gì mà nghị hòa bào toàn quốc lực, khiến cho dân chúng thiên hạ lầm than, hiện tại Tần tướng quân lại nói cái gì dụ địch xâm lược, là muốn đem Kiến Khang cùng bệ hạ, đưa đến trong tay Hoàn Nhan Lượng mới vừa lòng!”

Tiêu Sơn bị một câu của Trương Tuấn đâm thẳng vào tim, không khỏi phẫn nộ, quát: “Ông nói bậy bạ gì đó! Bệ hạ ở đây, phải trái đúng sai của năm đó, do Quan gia quyết định!”

Trương Tuấn đáp lại một cách mỉa mai: “Không phải là ỷ vào trước kia có quan hệ với Tần tặc mà được vào Vương phủ, mới một bước lên mây sao? Một trận tại Tương Dương đều là vì Lưu Kỹ tướng quân phụ trách đã lâu, ngươi chui vào chỗ trống chiếm được tiện nghi mà thôi, mới may mắn chiến thắng, đã cho là mình rất giỏi rồi sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả Nhạc Phi ở đây, cũng phải nghe lời ta bố trí!”

Tiêu Sơn nhất thời không cam lòng, xông lên phía trước dường như muốn bắt Trương Tuấn đánh một trận, Trương Tuấn cười lạnh: “Tới đây! Nơi này là chỗ thương nghị quân sự của Xu Mật Viện, há lại cho quan võ làm loạn? Bắt lại cho ta!”

Thị vệ một bên hai mặt nhìn nhau, không biết tiến lên hay không tiến lên đưa Tiêu Sơn ra ngoài, Triệu Viện vẫn luôn nghe hai người tranh luận, lúc này thấy tranh luận vậy mà thành cãi nhau, rồi còn chuẩn bị trở thành ẩu đả, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tất cả câm miệng! ồn ào ầm ĩ thành cái dạng gì rồi? Thương nghị quốc sự há lại giống như lưu manh đầu đường ẩu đả?”

Tiêu Sơn đè lại cơn giận trong lòng, khom người nói với Triệu Viện: “Thần biết sai rồi, mong Bệ hạ thứ tội.”

Triệu Viện hòa nhã nói với Trương Tuấn: “Trương tướng, chuyện xuất binh Hồng Trạch, còn cần phải chậm rãi thương nghị.” Y biết rõ Trương Tuấn tính tình nóng nảy, cũng không hy vọng cả hai người rơi vào căng thẳng, hy vọng bản thân có thể từ từ hồi chuyển, nào có thể đoán được Trương Tuấn tháo xuống mũ quan trên đầu, đặt lên bàn, kiên quyết nói: “Thần không thể cùng nghị sự với nhi tử của Tần tặc! Tần tặc gây họa cho nước, con lão rồi lại được Bệ hạ bao che dung túng, không để trưởng bối vào mắt (*目无尊长 mục vô tôn trưởng). Nếu dư đảng Tần tặc không đi, thần tình nguyện từ quan quy điền!”

Triệu Viện tuyệt đối không thể tưởng được Trương Tuấn lại có thể nói ra những lời này, y bởi vì kiên quyết Bắc Phạt giành lại quê hương, vừa lên ngôi liền bắt đầu dùng lại Trương Tuấn, được dân chúng ủng hộ, há có thể vào lúc này rời đi mà dao động sĩ khí!?

Triệu Viện vội vàng nhìn Tiêu Sơn đưa mắt ra hiệu một cái, nói: “Tiêu khanh, ngươi lui xuống trước đi!”

Tiêu Sơn hành lễ với Trương Tuấn: “Trương tướng, mạt tướng một mảnh tâm huyết, mong rằng tướng quân nghĩ lại.” Nói xong, liền rời khỏi điện.

Lúc này Trương Tuấn mới nguôi giận, nói với Triệu Viện: “Bệ hạ, người này ỷ vào Bệ hạ sủng ái, liền cản trở việc đánh Kim, thật sự là cá mè một lứa với Tần Cối, phải tránh xa tiểu nhân.”

Triệu Viện nói: “Chuyện Tiêu Sơn để sau hãy nói, đề nghị vừa rồi của Trương tấm trẫm đã biết, để trẫm cân nhắc một chút. Trương tướng là trụ cột quốc gia, hiện tại quân Kim xuôi Nam khí thế hùng hổ, cũng không dễ dàng thực hiện.”

Trương Tuấn thấy Triệu Viện cũng không đáp ứng yêu cầu của mình, ông cũng không hiểu rõ tính tình Triệu Viện, không biết có phải giống như Triệu Cấu không có chủ kiến dễ dàng bị người ta xoay qua xoay lại hay không, lo lắng y bị Tiêu Sơn đầu độc, nhưng cũng không tiện khi Triệu Viện đã nói rõ với mình muốn cân nhắc mà còn ỷ thế không đi, liền hành lễ với Triệu Viện, quay người rời đi.

Mấy người còn lại thấy nơi đây náo loạn một trận rồi, Hoàng đế thoạt nhìn dường như vẫn chưa biểu hiện nghiêng về hướng nào, liền đồng loạt rời đi, Sử Hạo ở lại cuối cùng, Triệu Viện chờ mọi người rời khỏi, liền gọi Sử Hạo lại, nói: “Sử sư phó xin hãy dừng bước.”

Sử Hạo liền ở lại, nói với Triệu Viện: “Bệ hạ không cần quá lo lắng, Trương tướng cũng là một lòng vì nước, chẳng qua là có ý kiến đối lập với Tiêu tướng quân mà thôi, căn bản cũng không khác gì nhau.”

Triệu Viện nhẹ gật đầu, nói: “Tiêu Sơn không phải người dễ dàng tức giận, Trương Tuấn tính tình quá nóng nảy, trẫm không tiện ra mặt khuyên nhủ Trương Tuấn vấn đề này, miễn cho ông ấy lại cho rằng trẫm bao che dung túng cựu thần Vương phủ, khiến ông lạnh tâm. Sử khanh dày dạn kinh nghiệm, đi khuyên Trương tướng, trẫm cũng hiểu được mạo muội xuất binh Hồng Trạch không phải rất thỏa đáng.”

Sau khi Sử Hạo đáp lời, liền ra khỏi điện, ông nhưng không đi đến phủ Đô Đốc của Trương Tuấn, mà đến chỗ Tiêu Sơn trước, trấn an Tiêu Sơn một trận, lại nói: “Cho tới nay, Trương tướng lực chủ (*lực lượng chủ chốt) kháng Kim được dân chúng hết mực hô hào, Bệ hạ vừa đăng cơ liền gặp Hoàn Nhan Lượng trắng trợn xuôi Nam, nếu như lúc này quần thần bởi vì một vài chuyện cỏn con mà tạo ra khoảng cách e rằng không tốt lắm, Tiêu tướng quan ngươi tận lực khoan dung tha thứ đi.”

Tiêu Sơn dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý này, sau khi gật đầu đồng ý, Sử Hạo liền đi đến chỗ Trương Tuấn.

Chỗ Trương Tuấn đã tụ tập một đống bằng hữu trước kia của ông, phần lớn là quan viên phe kháng chiến, đều tới tấp kêu la đánh tới Trường Giang, bắt sống Hoàn Nhan Lượng, một lần hành động liền giành lại Yến Vân. Trương Tuấn thấy Sử Hạo tới, có chút kinh ngạc, hỏi: “Sử tướng tới đây làm gì?”

Sử Hạo mỉm cười nói: “Hạ quan là tới thăm Đô Đốc, quân Kim khí thế hung bạo, chỉ sợ khó có thể đối phó.”

Trương Tuấn nhíu mày nói: “Ta từng nghe nói, thời điểm tại Lâm An, Sử đại nhân đã từng nói, gì mà quân Kim đáng sợ, Đại Tống ta không chịu nổi một kích, chắp tay xưng thần mới là thượng sách, có phải thế không? Bệ hạ muốn thân chinh, Sử Hạo ngươi còn mưu cầu Thái thượng hoàng cản trở đại nghiệp chống Kim, không biết lần này đến đây có cái gì tốt mà thăm!”

Sử Hạo bị mất mặt, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vẫn nhớ lời Triệu Viện, vẫn cười nói: “Đô Đốc lần này phải kinh ngạc rồi, chỉ là chuyện xuất binh đến Hồng Trạch hôm nay, còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

Trương Tuấn liền sa sầm mặt, cả giận nói: “Lúc Tần tặc còn, ngươi không biết thể diện là gì, làm quan cùng triều với lão, hiện tại còn có mặt mũi đến thương nghị chuyện đánh Kim?”

Sử Hạo tính tình có tốt, cũng không khỏi có chút sinh khí, nói: “Trương Đô Đốc tuổi đã cao, vẫn nóng nảy giống hệt năm đó a! Không biết Phú Bình Chi Chiến năm đó, Trương Đô Đốc có phải cũng uy phong như thế này hay không, khiến khu vực Quan Thiểm* đều mất, biến thành đất của người Kim!”

(*Trận Phú Bình (chữ Hán: 富平之战: Phú Bình chi chiến) là một trận chiến trong chiến tranh Kim-Tống trong lịch sử Trung Quốc năm 1130. Tại khu vực Phú Bình (nay là phía bắc Phú Bình, Thiểm Tây), quân Kim đánh bại một cuộc phản công có quy mô lớn của quân Tống.)

(*Quan Thiểm chỉ Thiểm Tây.)

Phú Bình thất bại là chỗ đau trong lòng Trương Tuấn, năm đó Triệu Cấu phái ông trấn giữ Quan Thiểm, ông một mình tiến đến chống lại quân Kim, đụng độ quân Kim tại Quý Bình, danh tướng Khúc Đoan của Quan Thiểm cùng ông tác chiến ý kiến bất đồng, Trương Tuấn khư khư cố chấp, cuối cùng dẫn đến Phú Bình thất bại, Quan Thiểm mất sạch, ông rồi lại giận lây sang Khúc Đoan, chém chết Khúc Đoan, khiến cho binh tướng địa phương phản loạn, thiếu chút nữa bị quân Kim đánh vào Tứ Xuyên.

Bởi vì chuyện này, Trương Tuấn bị bãi quan lần nữa, một năm sau mới được đề bạt lên lại.

Phú Bình thất bại dẫn đến quân Tống đánh mất vị trí chiến lược quan trọng, như vết thương cắm sâu vào ngực Trương Tuấn, người nào nhắc lại ông liền nổi nóng với người đó, hiện tại Sử Hạo nói như vậy, không khác nào giẫm vào đuôi Trương Tuấn, Trương Tuấn thẹn quá hóa giận, nóng nảy nói: “Mặc dù thất bại, cũng là vì quốc gia tận lực một trận! So với người dựa vào Tần Cối khuất nhục cầu vinh tốt hơn nhiều!”

Sử Hạo nói: “Ta khuyên Đô Đốc cần nghĩ lại những điều mình nói. Nếu không lầm Tần tặc kia, lúc trước là tiến cử ông cho Quan gia lên làm Đô Đốc đi!”

Trương Tuấn đập bàn, chỉ vào Sử Hạo mắng mỏ: “Cút! Tiểu nhân vô sỉ, không xứng cùng ta nói chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.