Giang Sơn Tống Đế

Quyển 4 - Chương 118: Độc quyền



Thời điểm Triệu Viện đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, ánh dương chiếu qua song cửa tạo thànhnhững ô vuông chỉnh tề trên mặt đất, có một cái vừa vặn rơi trên gối đầu Tiêu Sơn, trong chùm sángcó tơ bụi đang khiêu vũ, khát vọng cùng quyến luyến ở trong mắt đối phương còn chưa kịp thu hồi.Triệu Viện chỉ cảm thấy cảnh tượng này đẹp vô cùng, nhìn trong chốc lát rồi nói: “Buổi tối ta tới đây xem ngươi.”

Tiêu Sơn cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn tùy ý nằm trên giường, đưa mắt dõi theo Triệu Viện rời đi.

Sau khi Triệu Viện rời khỏi chỗ Tiêu Sơn, trực tiếp thẳng hướng đến phủ nha Kiến Khang, thời điểm y ra khỏi phòng Tiêu Sơn trên mặt vốn mang theo tươi cười, nhưng càng đến gần phủ nha Kiến Khang, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thẳng đến khi y ngồi trên ngự tọa, thần sắc trở nên uynghiêm: “Truyền Trương đô đốc tới gặp trẫm!”

Trương Tuấn đã sớm nghe Hoàng đế đến chỗ Tiêu Sơn, hơn nữa lại ở trong phòng ngây người cả một buổi chiều, ông biết rõ hôm nay mình cho đánh tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, hẳn là bị trách cứ, nhưng Trương Tuấn lại không hề lo lắng về điểm này: Chuyện Tiêu Sơn bị đánh ông có thể dựa vào lí lẽ mà tranh luận, chỉ cần lần này giành phần thắng, về sau lời mình nói ra, không một ai dám không nghe —— Hoàng đế phải nể ta ba phần, đừng nói đến những người khác.

Trương Tuấn sửa sang lại y quan, mặc triều phục đỏ rực, đội mũ quan màu đen, đi về phía Sùng Chính Điện tạm thời dựng nên.

Vượt ra ngoài dự liệu của Trương Tuấn, trong điện không chỉ có một mình mình, còn có những quan văn võ tướng khác, nhìn điệu bộ này, Triệu Viện là chuẩn bị tính sổ* mình ở trước mặt mọi người sao? (*Nguyên văn Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù.)

Trương Tuấn tỏ vẻ không đồng ý: Một đứa nhóc chưa mọc đủ lông như thế nào là đối thủ của lão thần tung hoành quan trường nhiều năm như mình đây? Chỉ cần nhớ rõ lần này không lặp lại cảnh Tần Cối cái loại bạch nhãn lang* ăn cây táo rào cây sung là được.

(*Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)

Trương Tuấn vào điện, hành lễ với Triệu Viện: “Thần bái kiến Bệ hạ.”

Triệu Viện nhẹ gật đầu, giọng điệu vững vàng: “Trương khanh bình thân, trẫm tìm ngươi, là muốn cẩn thận xem xét lại cách bố trí của Thái Thạch!”

Như thế này hoàn toàn vượt xa dự liệu của Trương Tuấn, ông căn bản không nghĩ tới Triệu Việnhoàn toàn không đề cập đến chuyện Tiêu Sơn, nếu như y không đề cập tới, vậy mình cũng không cần phải nói ra.

Vì vậy Trương Tuấn tiến lên một bước, chỉ vào bản đồ treo trong đại điện, bắt đầu chậm rãi thuật lại, từ tình huống địa hình cho đến bố trí binh lực, tất cả đều nói ra, trong lúc Trương Tuấn nói, Triệu Viện sẽ cắt ngang lời ông, đưa ra một ít vấn đề khiến ông khó trả lời.

Ví dụ như Trương Tuấn nói: Đội quân tấn công Thái Thạch Ki hẳn là của Hoàn Nhan Lượng, còn có Da Luật Nghiêm Nghi cùng những tướng lĩnh khác.

Triệu Viện sẽ hỏi: Những tướng lĩnh khác là ai? Tình huống cha mẹ thê tử của những người đó ra sao?

Lại ví dụ như lúc Trương Tuấn đang nói đã lệnh Thành Mẫn tiến đến đóng giữ, Triệu Viện sẽ hỏi: Phó tướng, Thiên tướng, Thuộc cấp, theo thứ tự là ai?

Trương Tuấn thấy mình nói chuyện thường bị cắt ngang, không quá cao hứng, nhưng đối phương là Hoàng đế, bản thân chỉ có thể nhịn, đợi đến khi Trương Tuấn nói xong, Triệu Viện trước tiên khen ngợi một phen, sau đó bỗng nhiên đổi chủ đề, nói: “Trẫm nghe nói phần lớn chiến báo, đều là đưa thẳng đến phủ Đô Đốc? Bắt đầu từ ngày mai, vô luận lớn nhỏ, đều đưa đến nơi này cho trẫm, trẫm muốn đích thân xử lý.” Khẩu khí không cho phép cãi lại, hoàn toàn không cho Trương Tuấn bất kỳ cơ hội phản đối.

Nhưng Trương Tuấn vẫn thừa dịp Triệu Viện không nói chuyện, nói ra suy nghĩ của mình: Bệ hạ nhấtlý vạn ky (*ngày đi vạn dặm, ý chỉ vô cùng bận rộn.), chỉ chút chuyện nhỏ, thần xử lý là được rồi.

Triệu Viện chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Trương Tuấn, cũng không mở miệng, động tácnày lại khiến Trương Tuấn có chút đoán không ra tâm tư của Hoàng đế, càng không biết mình sai ởchỗ nào. Ngày xưa thời điểm Triệu Cấu làm Hoàng đế đều là như thế, huống hồ công việc của Hoàng đế quả thật rất nhiều, một chút chuyện nhỏ cũng không cần lấy ra phiền ông ta.

Triệu Viện qua khoảng một nén nhang, mới nói: “Trẫm ngự giá thân chinh, cũng không phải làm bộ cho có. Vừa đăng cơ đã gặp Hoàn Nhan Lượng xâm lược phía Nam, nói là nguy cơ, cũng là cơ hội tốt để rèn luyện, lại để cho trẫm có thể tiếp xúc chiến sự nhiều một chút, để chuẩn bị cho tương lai Bắc Phạt về sao. Sau này bất luận chuyện gì, chỉ cần là điều động nhân số vượt quá năm trăm, nhất định phải báo cho trẫm.” Yêu cầu này của y, tất nhiên sẽ khiến y càng bận rộn hơn, nhưng đây cũng là cơ hội ôm quyền hành vào trong tay, mà không phải để cho những người phía dưới thấy mình mới đăng cơ mà sinh lòng khinh thường.

Trương Tuấn cảm thấy Hoàng đế có chút nhiều chuyện, nhưng Triệu Viện vẫn chưa dừng lại, nói tiếp: “Phàm là võ quan lục phẩm trở lên, khen thưởng hoặc trừng phạt, cũng phải báo cho trẫm biết, sau khi Tể Chấp* bàn bạc hạ chỉ xử lý, nhìn rõ đúng sai*. Bất luận kẻ nào cũng không được tự thân quyết định.”

(*Nguyên văn là 以正视听 dĩ chính thị thính: cam đoan sự vật được xử lý chính xác.)

Trương Tuấn hơi há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Triệu Viện nghiêm nghị nói: “Giống như chuyện Tiêu Sơn hôm nay, hắn phạm sai lầm, chiếu theo thánh chỉ mà làm, không có thánh chỉ bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý làm bậy! Hôm nay triều đình đang lúc dụng binh, bên ngoài là đại địch, chuyện như thế này càng phải xử lý thận trọng, để tránh gây thành tai họa.”

Trương Tuấn cảm thấy không chỗ nào có thể phát huy được uy lực, Triệu Viện hoàn toàn không tranh luận với ông về chuyện đúng sai khi xử lý Tiêu Sơn, ngược lại là đem mũi nhọn hướng về việc ông một mình xử lý, ông tìm không ra bất kỳ lý do gì để phản bác.

Sau một lúc do dự, Trương Tuấn khom người nói: “Thần biết sai rồi. Chuyện Tiêu tướng quân bị đánh, thần cũng biết có chút không được thỏa đáng, nhưng mà khi đó một lòng muốn thực hiệnnghiêm túc quân kỷ, cũng không cân nhắc…”

Triệu Viện ôn hòa nói: “Trẫm cũng không nói Trương tướng xử lý có chỗ nào không ổn, hắn ở lại một mình, vốn nên phạt. Chỉ là về sau nếu có những chuyện tương tự, cần phải hỏi thánh mới có thể thi hành!”

Trương Tuấn cảm thấy vị tân Hoàng đế này không dễ đối phó, ngày xưa thời điểm làm thuộc hạ của Triệu Cấu, hơn phân nửa là bản thân một kiên trì một cường ngạnh, Triệu Cấu sẽ khuất phục, tiên trảm hậu tấu (*chém trước dâng tấu sau) cũng không có gì. Nhưng bây giờ, ông ngẩng đầu nhìn thần sắc Triệu Viện, vẻ mặt Triệu Viện nghiêm túc, một bộ dạng giải quyết việc chung, không có nửa điểm được phép thương lượng.

Trương Tuấn khom mình hành lễ: “Thần tuân chỉ!”

Triệu Viện hài lòng gật đầu, nói: “Hiện tại sắc trời không còn sớm, liền đến đây thôi, Trương tướng, mang toàn bộ chiến báo mấy ngày gần đây đưa đến chỗ này, trẫm muốn xem xét cẩn thận, tìm hiểu tình huống.”

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, một lúc sau Trương Tuấn liền dẫn theo hai vệ binh quay lại,ôm đến một chồng chiến báo cao ngất, đưa đến trước mặt Triệu Viện.

Triệu Viện cũng không nói nhiều, ra hiệu vệ binh đặt xuống, thời điểm Trương Tuấn ra ngoài, Ngự sử Vương Thập Bằng được ông đề bạt lên vội đuổi theo: “Trương đô đốc, Bệ hạ dường như bấtmãn với ông, e rằng không được tốt lắm a!”

Trương Tuấn thoáng liếc qua nơi làm việc vẫn còn sáng đèn của Triệu Viện ở phía đằng xa, khẽ cười, nói: “Bất mãn cũng không dám làm gì ta, tân đế vừa đăng cơ vẫn còn rất sung sức, chờ đến khi ngày đêm nhìn chiến báo đến hoa mắt, cũng không dám nhận tất cả mọi việc nữa, tất nhiên sẽ ủy quyền lại cho người khác.”

Triệu Viện lật từng chiến báo các nơi gửi đến, cảm thấy có chút đau đầu. Một ngày liền có hai ngọn núi nhỏ như vậy, mình là tuyệt đối không có khả năng xem hết a, mạnh mẽ chống đỡ xem hết mà nói, một ngày cũng đừng nghĩ đến làm chuyện khác.

Triệu Viện nghĩ một chút, phân phó thái giám bên cạnh: “Mang tất cả những chiến báo này qua chỗ Tiêu Sơn!”

Cam Biện sững sờ một chút, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, gọi tới hai thái giám khỏe mạnh,đặt chiến báo vào trong giỏ trúc, xách ra ngoài.

Hôm nay Tiêu Sơn vô cùng mệt mỏi, Triệu Viện vừa đi hắn liền ngủ mất, chuyện đối phương nóibuổi tối sẽ trở về nhìn, hắn cũng không quá tin tưởng, thời điểm bản thân đang ngủ ngon, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, không lâu sau, trong phòng mình liền có hai giỏ chiến báo.Tiêu Sơn miễn cưỡng đứng dậy, hỏi: “Cam đại nhân, đây là?”

Cam Biện chưa trả lời, giọng Triệu Viện đã truyền vào: “Tất cả các ngươi lui xuống đi! Trẫm có chuyện muốn thương lượng cùng Tiêu thống chế.”

Đám thái giám lén lút suy đoán, Triệu Viện đã đứng trong phòng Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn có chút giật mình nhìn Triệu Viện: “Bệ hạ đây là?” Hắn đưa tay chỉ vào hai giỏ chiến báo đặt ở trước giường.

Triệu Viện nói: “Trẫm nói đêm nay muốn tới thăm ngươi, nhiều chuyện xử lý không hết, dứt khoát dời qua đây.”

Triệu Viện một bên nói, một bên ngồi xuống giường đầu giường Tiêu Sơn, tự mình đi đốt đèn, rất nghiêm túc nhìn chiến báo.

Tiêu Sơn liền nằm lên đùi Triệu Viện thừa cơ ăn chút đậu hũ.

Triệu Viện cũng không để ý đến hành động bừa bãi của Tiêu Sơn, thời điểm đối phương quá phận,y liền đưa tay đánh: “Thành thật một chút!”

Tiêu Sơn nhìn thấy mí mắt Triệu Viện đánh nhau, chiến báo rồi lại chỉ xem gần một nửa, liền nhịn không được nói: “Bệ hạ đích thân xem nhưng thứ này, một đêm cũng xem chưa xong, vì cái gì khôngtìm thêm người giúp đỡ?”

Triệu Viện ậm ừ một tiếng, tiếp tục xem chiến báo, thỉnh thoảng mở miệng hỏi thăm: “Lý Dương làai?”

Tiêu Sơn nói: “Là cùng một đội tướng với Kim Thắng – thuộc hạ của Thống chế phủ Trấn Giang phủ – Thiệu Hoành Uyên, như thế nào Bệ hạ lại hỏi đến y.”

Triệu Viện nói: “Hôm nay đã làm một chuyện ngu ngốc, hiện tại trong lòng đang hối hận không thôi, đừng hỏi nữa.”

Tiêu Sơn đương nhiên không chịu buông tha, truy hỏi đến cùng, Triệu Viện liền kể lại chuyện mình đưa ra yêu cầu với Trương Tuấn hôm nay, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta xem những thứ này,Trương Tuấn cũng không hẳn nhìn qua, không nghĩ là nhiều như vậy.”

Tiêu Sơn cười hì hì: “Bệ hạ muốn đích thân can dự vào cũng không dễ dàng, thần có một biện pháp đơn giản. Một người một ngày làm sao mà xem hết được mấy thứ này, mỗi ngày có chiến báo đưa tớichỗ của Bệ hạ, sai người dựa vào sao chép lại hai phần, chia xuống phía dưới. Đến lúc đó tùy tiện kiểm tra thi điểm* không phải được rồi sao?”

(*Rút ra một phần trong đó để kiểm tra)

Triệu Viện nói: “Trẫm lo lắng, có một số việc sẽ bị sơ sót.”

Tiêu Sơn chịu đau rời giường, đi giúp Triệu Viện lật chiến báo, xem thoáng qua liền chia thành từngchồng.

Triệu Viện liền hiểu được ý tứ của Tiêu Sơn, tin tức người Kim để một bên, người một nhà giao chiến để một bên, vấn đề lương thảo để một bên, vấn đề trong quân để một bên. Xu Mật Sứ có hơn bốn, năm người, chia ra xem, bản thân chỉ kiểm tra thí điểm là được rồi. Thuận tiện giúp nhau thảo luận vấn đề, cũng thuận tiện lỡ như chỗ nào có vấn đề, chỉ cần đến lúc đó tìm người phụ trách là tốt rồi, miễn cho giống như trước kia quyền lực trách nhiệm không rõ, xảy ra chuyện chỉ biết đổ lỗi cho nhau.

Hai người rất nhanh đã phân loại xong, tin tức người Kim cùng tình hình quân sự phe mình cũng không tính là nhiều, Triệu Viện liền chọn thời gian gần đây để đọc.

Tiêu Sơn gối lên đùi Triệu Viện, thời điểm nhìn thấy y liếm môi, liền đút nước cho y. Thời điểm nhìnthấy Triệu Viện để chiến báo sát vào ngọn đèn, liền đưa tay đốt lên bấc đèn.

Chưa đến một canh giờ, Triệu Viện đã xem xong những thứ quan trọng bản thân muốn nhìn, còn có một vài chuyện lương thảo cùng tranh cãi trong quân đội thì vứt sang một bên, thời điểm y đọc chiến báo cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, lúc này vừa đọc xong, hai mắt đã thấy đầy sao,vốn định dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ một lúc, không nghĩ tới vừa nhắm mắt liền ngủ mất.

Tiêu Sơn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Triệu Viện trắng bệch, đầu dựa vào thành giường, haimắt nhắm chặt, môi cũng cong xuống. Tiêu Sơn đưa tay sờ người Triệu Viện, phát hiện y dường nhưlại gầy không ít, có điểm đau lòng.

Làm Hoàng đế nửa điểm tốt cũng không được hưởng thụ qua, ngược lại đã nếm qua đủ loại phiền não nhọc lòng.

Hắn cố chịu đau, cởi giày Triệu Viện, đặt y nằm xuống giường, để y có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Trong lúc mơ màng Triệu Viện cảm thấy có người ôm mình, bình thường y đã sớm bị đánh thức, nhưng hiện tại đang ở trong phòng Tiêu Sơn, thầm nghĩ cùng lắm cho hắn ăn chút đậu hũ, vẫn là thỏa mãn giấc ngủ quan trọng hơn.

Nhưng Tiêu Sơn cũng không có ý định ăn đậu hũ Triệu Viện, ngược lại là nhường giường nhỏ của mình lại cho y, chính mình ngồi dậy tựa vào cạnh giường, nhìn Triệu Viện mơ màng một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi y.

Triệu Viện chợt mở mắt, trong mắt còn có chút mờ mịt, cũng không tránh né nụ hôn của Tiêu Sơn,ngược lại là hơi mở môi nghênh đón.

Nhưng động tác này chỉ duy trì không đến một giây liền lập tức ngừng lại, Triệu Viện dùng sức đẩy Tiêu Sơn ra, rời khỏi giường, trong mắt tỉnh táo: “Không còn sớm, trẫm phải về. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, dưỡng thương cho tốt.”

Nhưng một câu còn chưa nói xong, bỗng nghe bên ngoài có người thông báo: “Bệ hạ, không tốt,có đánh nhau!”

Triệu Viện sững sờ, hơi nhíu mày, căn cứ vào chiến báo mới xem xong mà nói, cũng không có tình trạng kịch liệt đến nổi nữa đêm phải đánh trận. Y cũng không cảm thấy quá nhiều bối rối, giọng điệu vững vàng: “Qua đây, xảy ra chuyện gì?”

Đi tới là Hộ bộ thượng thư chủ quản* lương thảo Trần Tuấn Khang, ông tiến đến phủ nha Kiến Khang tìm Triệu Viện, nghe nói Hoàng đế đêm hôm khuya khoắt cư nhiên lại ở trong phòng thầntử, dĩ nhiên cảm thấy có chút không ổn, lúc này vào cửa, liền trông thấy Triệu Viện ngồi bên giường Tiêu Sơn, giày cũng không mang, chân trần. Mà Tiêu Sơn thì quỳ gối trên giường, thântrên trần trụi, chăn mỏng trượt đến eo, phía dưới đoán chừng cũng là trần trụi.

(*主管 người chịut trách nhiệm về cái gì đó.)

Trần Tuấn Khang tại thời điểm Triệu Viện làm Hoàng tử, từng có một đoạn thời gian làm Giáo tập quan (*nói chung là dạy học) tại Vương phủ, từng nghe nói quan hệ giữa Triệu Viện và Tiêu Sơn vôcùng tốt, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng này xem ra, gia hỏa Tiêu Sơn này thoạt nhìn tuy rằng không giống như có tư sắc quyến rũ được bề trên, nhưng mà tình huống trước mắt —— Tiêu Sơn này, tướnglĩnh cao lớn thô kệch lại đang câu dẫn Hoàng đế? Mà mình thì đang quấy rầy nhã hứng xách thươngra trận của Hoàng đế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.