Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 27: Mận báo đào tặng người



Đêm thu thăm thẳm, đèn cung đình trong vương cung Nam Chiêu vẫn treo cao sáng tỏa như ban ngày.

Một căn phòng nằm sâu phía bên phải Thiên điện cung Trữ Minh, ngọn đèn dầu chập chờn leo lét, hương an thần lượn lờ lan tỏa trong lò hương, chung quanh vắng lặng im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của bóng người trên giường phát ra.

Cửa ra vào vang lên tiếng cung nhân hành lễ, sau đó cửa bị đẩy ra, An Ninh Hề bước vào. Đã đến giờ đi ngủ nên nàng chỉ mặc chiếc áo choàng màu đỏ đơn giản, chân mang giày mềm bước đi không hề phát ra tiếng động.

Đi thẳng tới giường rồi đứng lại, An Ninh Hề nhìn cô gái nằm trên giường thoáng nhíu nhíu mày.

Máu trên người cô gái đã đươc nhóm cung nhân lau rửa sạch sẽ, vết thương cũng đã được ngự y khám và chưa trị, trên đó vô số vết đao lớn nhỏ, không biết rốt cuộc nàng ta đã gây ra chuyện gì. Nếu không phải vô tình được An Ninh Hề cứu về, lúc này có lẽ nàng ta đã về chầu diêm vương.

Tầm mắt An Ninh Hề nhìn chằm chằm gò má trái má cô gái, nơi đó mới là nguyên nhân khiến nàng cau mày. Má trái của cô gái này bị đao kiếm rạch vài đường, vết thương mặc dù đã đắp thuốc nhưng có lẽ nàng ta đã bị thương một thời gian, sợ rằng sau này sẽ để lại sẹo.

Đi qua cạnh bàn ngồi xuống, An Ninh Hề tự rót cho mình cốc trà, lòng thầm suy đoán về thân phận của cô gái. Một cô gái bị thương tới nông nỗi này, đối phương hiển nhiên không phải người thương hoa tiếc ngọc, vậy thì một là những người đó quá mức máu lạnh, hai là bản thân cô gái này thật sự tội không thể tha.

Nếu xét về mặc lý trí, đúng ra nàng không nên tùy tiện mang cô gái này vào cung, nhưng khi nhìn thấy nàng ta lại khiến nàng nhớ đến cuộc sống tăm tối không ánh mặt trời của mình ở đáy vực, thế cho nên mới không đành lòng, cuối cùng mang nàng ta về cung chữa trị.

Ngồi trong điện một lúc, trà đã uống cạn mà cô gái vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, An Ninh Hề khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi Thiên điện.

Ra đến ngoài điện, Vũ Chi Duệ đứng cạnh cửa lập tức cung kính đi theo phía sau nàng, đưa nàng về chính điện. Khi đến cửa chính, An Ninh Hề bỗng xoay người nhìn về phía hắn, hạ thấp giọng hỏi, "Vũ thái phó có thấy được trên người nàng ta có ký hiệu gì của tổ chức thích khách không?"

Vũ Chi Duệ lắc đầu đáp, "Thuộc hạ nhân lúc ngự y chữa trị có nhìn kỹ sau cổ nàng ta nhưng không thấy ký hiệu nào, xem ra nàng ta không phải người trong tổ chức thích khách."

An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Vậy Vũ thái phó có thể yên tâm giữ nàng ta lại trong cung được rồi."

Trước đó Vũ Chi Duệ nhìn thấy vết thương trên người cô gái nọ toàn là vết thương do đao kiếm gây ra, lại thấy lòng bàn tay nàng ta chai sần thô ráp, rõ ràng là do ảnh hưởng từ nhiều năm dùng binh khí mà có, lại nghĩ đến chuyện gần đây An Ninh Hề bị ám sát, làm cận vệ hỏi sao hắn không lo lắng cho được, đương nhiên sẽ đa nghi hơn rồi, trong lòng hoài nghi cô gái này chính là thích khách do tổ chức kia an bài, dùng khổ nhục kế cố ý trà trộn tiếp cận An Ninh Hề.

An Ninh Hề thì không cho là vậy, vì ngày đó nàng quyết định xuất cung bất ngờ, trừ nàng và Vũ Chi Duệ ra trước đó căn bản không có người thứ ba biết, thế thì cái tổ chức thích khách kia đương nhiên không thể nào sắp xếp trùng hợp như vậy được. Nhưng để loại bỏ sự nghi ngờ của Vũ Chi Duệ, nên nàng mới bảo hắn đích thân đi kiểm tra một lần.

Dù An Ninh Hề đã nói vậy, nhưng Vũ Chi Duệ vẫn thấy không yên lòng, có chút do dự nói, "Nhưng cô gái đó nhất định là biết võ công."

An Ninh Hề lặng im suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhẹ, "Thôi, Vũ thái phó trước không cần nghĩ nhiều làm gì, đợi nàng ta tỉnh lại rồi nói sau."

Vũ Chi Duệ biết cũng chỉ đành như thế, bèn gật đầu một cái.

Lời tuy như thế, nhưng nửa tháng đã trôi qua mà cô gái kia vẫn chưa một lần tỉnh lại.

Theo lời căn dặn của An Ninh Hề, cung nhân mỗi ngày đều phải cạy miệng nàng ta ra, cưỡng chế luân phiên đút cháo và thuốc cho nàng, nhờ vậy mới duy trì được mạng sống. Vũ Chi Duệ thấy nàng ta sống không ra sống chết không ra chết như thế, sự lo âu trong lòng cũng dần dần biến mất.

Biết được sự xuất hiện của cô gái này cũng không có bao nhiêu người, Tri Ngọc cũng phải ba ngày sau mới nhận được tin tức đó. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Tần Hạo chính là: Nữ hầu không ngờ lại đi cứu một cô gái chẳng quen biết, kỳ quái thật. Theo hắn hiểu, Nữ hầu sẽ chỉ cứu những loại đàn ông thanh niên có diện mạo na ná như công tử nhà mình mới đúng.

Nhưng Tri Ngọc không cho hắn thêm thời gian đứng đó suy nghĩ lung tung nữa, mà bảo hắn đi xem qua mấy nơi trước đó bị Vũ Chi Duệ theo dõi xem thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng kết quả khiến hắn cùng Tần Hạo đều không ngờ đến.

Thời điểm Tần Hạo trở lại điện Trọng Hoa, vẻ mặt suy tư mờ mịt giống như có chuyện khó nghĩ mà nghĩ không ra vậy. Tri Ngọc vẫn ngồi trong rừng trúc đùa nghịch cây đàn cổ mà hắn yêu thích nhất, vừa ngẩng đầu thì thấy bộ dạng đó của Tần Hạo, không nhịn được bật cười, "Ngươi sao vậy?"

Tần Hạo nghe hỏi mới sực tỉnh, vội bước lên vài bước, thần sắc vẫn mang bao điều khó lý giải, "Công tử, đúng là kỳ lạ thật, thuộc hạ vốn còn nghĩ không biết Nữ hầu sẽ làm gì với mấy cái địa phương kia, kết quả người của chúng ta bẩm báo nói khoảng thời gian này rất được quan viên lớn nhỏ Kim Lăng chiếu cố, tạo điều kiện để bọn họ làm gì cũng thuận lợi vô cùng."

Tri Ngọc nghe vậy liền dừng lại động tác đánh đàn, trong con ngươi đen nhánh nổi lên kinh ngạc, "Lại có chuyện này?"

Tần Hạo gật đầu, "Giống như đang có người ở âm thầm tương trợ chúng ta vậy, nếu nói như vậy tức là Nữ hầu đang trợ giúp chúng ta, nhưng cũng không có lý nào, nàng ta bảo Vũ Chi Duệ theo dõi chúng ta tìm ra những nơi này, chẳng lẽ chính là vì muốn giúp chúng ta?"

Tri Ngọc trầm ngâm không nói, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao An Ninh Hề làm thế. Đúng như Tần Hạo nói, một khi phát hiện ra những cứ điểm khác thường, Nữ hầu phải nên dùng thủ đoạn chèn ép mới phải, lý nào còn ngược lại âm thầm tương trợ.

Hào quang trong mắt Tri Ngọc chớp tắt liên tục, hồi lâu sau hắn rốt cuộc nghĩ ra được một chuyện, ngẩng đầu căn dặn Tần Hạo: "Ngươi đi viết lá thư gửi cho Cát tỷ tỷ, bảo nàng ta cứ nghe theo căn dặn của Nữ hầu, giúp nàng thu thập tin tức."

Tần Hạo sửng sốt, "Vậy sao được?"

Tri Ngọc cười cười, "Người tặng ta quả đào, ta đáp lại quả lý. Nữ hầu nếu đã thi ân cho ta, ta sao có thể không hiểu đạo lý làm người như vậy."

Tần Hạo có chút do dự, "Nhưng động cơ Nữ hầu giúp chúng ta là gì, chúng ta còn chưa biết."

Tri Ngọc tán thưởng liếc nhìn hắn, "Tần Hạo, ngươi hôm nay làm việc càng ngày càng cẩn thận, đây là chuyện tốt. Nhưng riêng chuyện này mà nói, trước mặc kệ là nguyên nhân gì thì kết quả vẫn đều có lợi đối với chúng ta. Hơn nữa Nữ hầu đi tìm Cát tỷ tỷ hợp tác, chẳng phải muốn tìm ra ai trong Nam Chiêu muốn hại nàng sao, nói đến cùng nàng chỉ muốn tự bảo vệ mình. Chúng ta vẫn còn phải nhờ nàng, nếu nàng xảy ra chuyện đối với chúng ta tuyệt không tốt, chi bằng cứ theo đó mà thuận nước đẩy thuyền là được."

Tần Hạo lúc này mới hiểu, gật đầu nói: "Vậy được, thuộc hạ sẽ đi truyền tin."

Thấy hắn đã đi xa, Tri Ngọc cúi đầu tiếp tục khảy đàn, tựa như cuộc trò chuyện vừa xong với Tần Hạo chưa từng xảy ra. Bên tai mơ hồ văng vẳng tiếng Lật Anh Thiến chỉ đạo An Ninh Hề bắn tên, hắn lặng lẽ cười, Nữ hầu nghiêm túc khắc khổ học bắn tên như vậy, thật sự chỉ muốn báo thù mũi tên của đại tướng Đông Việt kia thôi sao?

Hắn khẽ rũ mắt thở dài, từng hành động việc làm hôm nay của Nữ hầu, thật sự càng ngày càng khiến hắn nhìn không thấu rồi.

An Ninh Hề đi theo Lật Anh Thiến học bắn tên ở một cung điện cách không xa điện Trọng Hoa. Bởi vì tòa cung điện này từ lâu đã bỏ hoang không dùng, khoảng sân trước điện vô cùng mênh mông trống trải, An Ninh Hề đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, hoa cỏ cũng bị nhổ sạch, cả vườn ngự uyển càng thêm rộng lớn mát mẻ, sau đó đặt tấm bia ngắm ở khoảng cách chỉ định theo yêu cầu của Lật Anh Thiến, đây là nơi để nàng luyện bắn tên.

Tuy ngày thường Lật Anh Thiến rất cung kính với An Ninh Hề, nhưng thời điểm chỉ đạo nàng luyện tên lại hết sức nghiêm khắc, thậm chí nhiều lần còn nói nặng lời, nhưng An Ninh Hề hoàn toàn không hề phát giận, điểm này khiến cho nữ tướng quân thấy quái lạ không thôi.

Thật ra thì An Ninh Hề vốn chẳng để trong lòng mấy lời nói đó, bởi vì nàng đã kiên định xác định rõ mục tiêu, Lật Anh Thiến yêu cầu như thế là vì muốn tốt cho nàng, bản thân nàng đương nhiên hiểu được.

Luyện tập một lúc lâu, Lật Anh Thiến ngẩng đầu thấy sắc trời sắp ngã về chiều, thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu lại nói với An Ninh Hề: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay Quân thượng luyện đến đây thôi."

An Ninh Hề đã lắp mũi tên lên dây cung, nghe Lật Anh Thiến nói, bắn xong mũi tên ấy mới buông rũ cánh tay khẽ gật đầu với Lật Anh Thiến.

Lật Anh Thiến bước lên nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt có chút ngạc nhiên, "Quân thượng khắc khổ luyện tên lâu như vậy không thấy mỏi tay sao?" Chính nàng ban đầu luyện tên đã từng chịu qua cảm giác này, mà trước khi Nữ hầu học bắn tên rõ ràng chưa từng tiếp xúc với tên bao giờ, độ huấn luyện cao như vậy mà nàng lại khiến cho người ta không nhận ra chút mệt mỏi hay khổ sở nào.

An Ninh Hề cất mũi tên trong tay xong, sửa sang lại ống tay xốc xếch cười nói, "Đâu chỉ là mỏi chứ, đau gần chết thì có, nhưng hết cách rồi, Lật thái phó ban đầu chắn hẳn cũng như thế mà."

Lật Anh Thiến nghe vậy ngẩn ra, lòng hơi chấn động, một lúc lâu mới gật đầu một cái, "Quân thượng nói rất đúng."

An Ninh Hề bỗng nhớ trước đó Lang Thanh Dạ báo lên vài chuyện quan trọng đang chờ nàng phê duyệt, không ở lại thêm nữa, chỉ gật đầu với Lật Anh Thiến một cái rồi xoay người rời đi. Vừa đi được vài bước thì thấy Vũ Chi Duệ đi tới, đến trước mặt nàng nhỏ giọng bẩm báo: "Quân thượng, cô gái kia đã tỉnh."

An Ninh Hề nghe vậy dây thần kinh lập tức căng lên, bước chân tăng nhanh đi tới phương hướng cung Trữ Minh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.