Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 59: Tặng cung tỏ lòng



Sáng sớm mùa đông, mặt trời mới ló ra khỏi rặng mây, dân chúng đã tụ tập đông đúc trước cửa thành Trường An. Hôm nay là ngày Nữ hầu Nam Chiêu lên đường về nước, ai nấy vẫn còn nhớ y nguyên ngày nàng và Bắc Mạnh vương cùng nhau đi vào thành, mà hôm nay nàng đã phải trở về rồi cho nên đều đến đưa tiễn.

Lần này An Ninh Hề ngồi xe ngựa, cười liếc mắt nhìn Yến Lạc bên cạnh, "Dân chúng Trường An thật nhiệt tình."

Yến Lạc còn chưa kịp tiếp lời, Lật Anh Thiến đã lên tiếng trước: "Đúng vậy, lần tới Quân thượng tới thành Trường An sẽ biết dân chúng nơi này không chỉ có nhiệt tình thôi đâu."

Nam Chiêu và Tây Hoa đã kết minh, nên Lật Anh Thiến cũng quang minh chính đại theo An Ninh Hề về Nam Chiêu tiếp tục làm thái phó của nàng. Dĩ nhiên chuyện này còn bao gồm một mục đích khác của Phong Dực. Đông Việt nói muốn thương lượng với Nam Chiêu, Phong Dực để Lật Anh Thiến ở bên cạnh An Ninh Hề ít nhiều mới cảm thấy yên tâm hơn. Lật Anh Thiến cũng hiểu rõ chuyện này, chỉ Tần Hạo là có chút không vui.

An Ninh Hề nghe Lật Anh Thiến nói vậy, hơi vén rèm cửa sổ lên nhìn dân chúng phía ngoài, cười gật đầu, "Sau này nếu có cơ hội, bổn cung nhất định sẽ quay lại gặp dân chúng Trường An."

Lật Anh Thiến cười, đưa mắt nhìn lên cổng thành.

Phong Dực đầu đội kim quan, mặc lễ phục màu đen, đứng trên cổng thành nhìn xuống xe ngựa, ống tay áo bay phất phơ trong làn gió lạnh. Hắn lẳng lặng nhìn xe ngựa phía dưới, đột nhiên nghiêng người nói vài câu với Tần Hạo, Tần Hạo như đã chuẩn bị từ trước, nghe xong khẽ gật đầu, chắp tay chào y rồi xoay người rời đi.

Lật Anh Thiến nghĩ nghĩ rồi cúi người xuống gần cửa sổ hỏi Ninh Hề: "Quân thượng không định từ biệt thế tử điện hạ sao?"

Ánh mắt An Ninh Hề hơi lóe lên, hồi lâu mới khẽ gật đầu, vén rèm xe lên được Yến Lạc và Vũ Chi Duệ đứng ngoài xe dìu xuống. Dân chúng đứng ở cổng thấy nàng đột nhiên xuống xe thì kinh ngạc, xôn xao bàn luận. Hoắc Tiêu tưởng nàng muốn hỏi chuyện quân đội, vội bước tới bẩm báo: "Quân thượng yên tâm, đội quân đã sẵn sàng chờ ở phía trước."

An Ninh Hề nhìn y khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên Tôn Vô Gia nhịn được không tới đưa tiễn. Nàng bước sang hai bước, sau khi đứng vững liền ngẩng đầu nhìn bóng người màu đen trên cổng thành, không nói lời nào.

Phong Dực thấy nàng bước xuống xe, nụ cười liền nở trên mặt, hai người cứ như vậy một cúi đầu, một ngửa đầu, lẳng lặng mà chăm chú nhìn đối phương. An Ninh Hề không biết nên nói gì, mà Phong Dực, có lẽ cũng chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Dân chúng xung quanh sôi nổi bàn luận, rất nhiều người vẻ mặt hưng phấn, giống như phát hiện ra chuyện gì bí mật vậy, ai nấy đều truyền tai nhau.

Tiếng vó ngựa rầm rập từ trong thành truyền ra, Tần Hạo cưỡi ngựa phía trước yên ngựa của hắn có một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đi tới chỗ An Ninh Hề. An Ninh Hề thu tầm mắt lại, nhìn Tần Hạo, thấy chiếc hộp gỗ trước yên ngựa của hắn vừa dài vừa rộng, không biết bên trong đựng gì.

Tần Hạo cưỡi ngựa đến cách An Ninh Hề khoảng một trượng thì xuống ngựa, hai tay cầm hộp gỗ đi tới chỗ An Ninh Hề thì khom người, dâng hộp gỗ lên, "Nay Nữ hầu sắp về nước, thế tử điện hạ có chút quà mọn chúc Nữ hầu lên đường thuận buồm xuôi gió, bình an về nước."

An Ninh Hề ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Phong Dực, mà người kia lại dời tầm mắt, khiến An Ninh Hề cảm thấy khó hiểu. Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn Tần Hạo, "Bổn cung ở Tây Hoa đã được tiếp đón rất chu đáo, hôm nay về nước há có thể nhận thêm lễ nữa, kính xin Tần tướng quân mang lễ vật này về, bổn cung nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng của thế tử điện hạ."

Tần Hạo liếc mắt nhìn Lật Anh Thiến đứng bên cạnh nàng, rồi quay đầu nhìn nàng ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: "Nữ hầu làm khó mạt tướng rồi, mạt tướng chỉ là phụng mệnh làm việc. Nếu Nữ hầu không ngại có thể xem qua một chút rồi hãy quyết định có nhận hay không."

An Ninh Hề nghe hắn nói như vậy cũng đành gật đầu, Tần Hạo lại lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ đưa cho nàng trước, "Đây là thuốc trị thương thế tử điện hạ tìm cho Yến Lạc cô nương."

An Ninh Hề nhận lấy, đưa cho Yến Lạc, khẽ gật đầu với Tần Hạo, "Cái này bổn cung nhận. Vật trong hộp là gì thế?"

Tần Hạo nghe vậy, lập tức giơ tay mở nắp hộp, rồi đưa tới trước mặt An Ninh Hề.

Trong hộp là một cây cung, cánh cung được làm vô cùng tinh xảo, phần giữa thân còn được trạm trổ hình rồng uốn lượn rất đẹp. An Ninh Hề kinh ngạc nhìn lên trên cổng thành, Phong Dực đang nhìn nàng chằm chằm, thấy ánh mắt của nàng liền nở nụ cười.

An Ninh Hề đưa tay nhấc cây cung lên, ướm thử trong tay, hơi nặng nhưng không biết phần giữa thân được làm bằng chất liệu gì, cầm cảm giác rất chắc tay. Dân chúng xung quanh và cả mấy người đang đứng bên cạnh nàng vừa nhìn thấy cây cung liền quay đầu thảo luận. An Ninh Hề không chú ý đến mọi người, nàng kéo dây cung gật đầu cười, "Quả nhiên là cung tốt."

Tần Hạo và Lật Anh Thiến đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ hiểu rõ, Yến Lạc hơi giật mình nhìn Phong Dực, trong mắt cũng là vẻ ‘quả đúng là vậy’.

Tần Hạo thấy An Ninh Hề có vẻ rất thích thú, chắp tay nói, "Bẩm Nữ hầu, đây là cây cung Minh Nguyệt thế tử điện hạ sử dụng trước kia, hôm nay tặng lại cho Nữ hầu, không biết Nữ hầu có thể nể mặt mà nhận không?"

Câu hỏi của hắn vừa dứt, mọi người xung quanh đang ồn ào thảo luận chợt im bặt, nín thở nhìn chằm chằm An Ninh Hề. An Ninh Hề không hiểu nhìn quanh, mọi người tự nhiên im lặng như vậy thật khiến nàng không quen, nàng lại đưa mắt nhìn Phong Dực, y cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt không chút thay đổi khiến nàng không nhìn ra được suy nghĩ của y.

An Ninh Hề thấy Tần Hạo còn đang chờ đáp án của mình, cười cười, thật ra cây cung này rất hợp ý nàng, liền gật đầu, "Bổn cung rất thích cây cung này, nếu từ chối thì bất kính, làm phiền Tần tướng quân thay bổn cung đa tạ thế tử điện hạ."

Vừa dứt lời, tiếng thảo luận xì xào lại vang lên, hơn nữa còn càng thêm sôi nổi. An Ninh Hề đặt cây cung trở lại hộp, Tần Hạo liền giao cho Yến Lạc phía sau nàng.

Đã đến giờ rồi, An Ninh Hề chắp tay hướng lên phía Phong Dực trên cổng thành, lại thấy khuôn mặt của Phong Dực vừa rồi còn bình thản không lộ chút cảm xúc, lúc này lại hiện lên nụ cười như có như không, hoàn toàn không giống với nụ cười ôn hòa hàng ngày y trưng cho người khác thấy, mà là nụ cười thoải mái, giống như xuất phát từ trong tim vậy. Hai cánh tay y khẽ nâng chắp tay với An Ninh Hề.

An Ninh Hề hạ tay xuống leo lên xe ngựa. Đoàn khách quý Nam Chiêu chậm rãi cất bước, dần khuất khỏi tầm mắt của dân chúng Trường An. Phong Dực vẫn đứng ở trên cổng thành, cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe ngựa kia đâu nữa mới đi xuống quay về cung. Mà dân chúng phía dưới lại đứng đó rất lâu vẫn chưa rời đi, chuyện ngày hôm nay đã rất nhanh truyền khắp thành Trường An, lời bàn luận cũng chỉ ngắn gọn một câu: Nữ hầu đã nhận cung của thế tử điện hạ rồi.

An Ninh Hề không hề hay biết lúc này mình đang là đề tài bàn luận nóng hổi của dân chúng Trường An, nàng ngồi trong xe ngựa cầm cây cung lên với vẻ mặt thưởng thức.

Lật Anh Thiến cưỡi ngựa phía ngoài xe, đột nhiên ghé xuống rèm cửa sổ hỏi nàng: "Quân thượng có thấy cây cung này thiếu cái gì không?"

An Ninh Hề ngạc nhiên, "Thiếu cái gì?"

Giọng nói mang theo tiếng cười của Lật Anh Thiến truyền vào trong xe, "Dĩ nhiên là mũi tên."

An Ninh Hề cũng cười, "Cây cung này tốt như vậy, có lẽ không thể dùng với mũi tên thường được."

Lật Anh Thiến im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng: "Sau khi Quân thượng về nước nên gửi mũi tên cho thế tử điện hạ mới đúng."

An Ninh Hề cất cung vào trong hộp, thắc mắc, "Hả? Tại sao bổn cung lại phải đưa mũi tên cho ngài ấy?"

Lật Anh Thiến cười khúc khích không trả lời.

An Ninh Hề càng thêm không hiểu, Yến Lạc ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi: "Quân thượng thật sự không biết?"

An Ninh Hề quay đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu.

Yến Lạc sửng sốt, "Quân thượng không biết sao lại còn nhận cung của thế tử điện hạ?"

An Ninh Hề cảm thấy trong lời nói của cô có chút kỳ quái, vội vàng hỏi lại: "Có gì không phải sao?"

Yến Lạc mấp máy môi, do dự một lát mới mở miệng: "Người Tây Hoa rất giỏi bắn tên, chuyện này thiên hạ đều biết, dân chúng Tây Hoa có câu tục ngữ ‘Thà gả cho chàng trai nghèo biết bắn tên còn hơn làm vợ kẻ giàu sang mà yếu ớt…’, đủ để thấy người Tây Hoa coi trọng bắn tên như thế nào, dù là dân thường đi nữa, đứa trẻ ba tuổi cũng đã bắt đầu học bắn tên rồi, thậm chí rất nhiều cô gái cũng học." Nàng nhìn An Ninh Hề, thử hỏi dò câu: "Quân thượng đã hiểu ra chưa ạ?"

An Ninh Hề nhíu chặt chân mày, khẽ lắc đầu, "Chuyện này thì liên quan gì đến việc ta nhận cung tên của Phong Dực?"

Yến Lạc thở dài, "Quân thượng thật là, chưa hiểu rõ đã nhận cung, chuyện này..."

Lật Anh Thiến cũng nghe những lời hai người vừa nói, giọng kinh ngạc chợt truyền vào trong xe: "Nói như vậy, chẳng phải Quân thượng khiến tướng quân khó xử rồi sao?"

An Ninh Hề càng nghe càng không hiểu, vén rèm cửa sổ lên nhìn Lật Anh Thiến, "Lật thái phó, ngài nói rõ ràng cho bổn cung, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lật Anh Thiến nhìn nàng, hơi chần chừ, dường như có chút khó xử, "Chuyện này... Từ xưa Tây Hoa có phong tục, chàng trai sẽ tặng cung cho cô gái làm sính lễ, dần dần cây cung dần trở thành tín vật mà chàng trai tặng cho cô gái mình thầm yêu, nếu cô gái cũng có tình cảm với chàng trai, thì tặng lại cho chàng trai ấy một mũi tên, coi như nhân duyên đã định."

An Ninh Hề nghe xong trong lập tức ngây người, "Phong Dực, y..."

Không ngờ y lại thể hiện rõ lòng mình như vậy. An Ninh Hề buông rèm cửa sổ xuống, trong lòng hốt hoảng, sao lại thế này? Nếu mọi chuyện cứ theo đà này sẽ càng ngày càng phức tạp.

Nàng rũ mắt nhìn hộp gỗ đặt cạnh chân, không biết nên làm gì nữa. Nàng chỉ muốn giúp Phong Dực thống nhất thiên hạ, làm Sở Nghiệp Kỳ thất bại thảm hại, báo thù rửa hận hoàn thành tâm nguyện, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu một người nào đó, bởi vì chuyện này sẽ khiến nàng phân tâm.

Nàng nhớ tiếng gọi ‘Ninh Hề’ lẫn trong gió của Phong Dực tối hôm qua, chẳng lẽ lúc đó y định nói chuyện này? An Ninh Hề nhắm hai mắt lại, tựa người lên buồng xe, suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào. Phong Dực là người rất quan trọng với nàng, nhưng cũng chính vì thế nên nàng mới khó quyết định.

Yến Lạc thấy dáng vẻ này của nàng, nghi hoặc, "Chẳng lẽ trong lòng Quân thượng... không có Phong tướng quân?"

Lông mi An Ninh Hề khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn nàng, "Sao cô lại hỏi như thế?"

Yến Lạc cân nhắc nói: "Lúc Phong tướng quân về nước, Quân thượng dốc sức đi tìm, sau đó khi thân phận của ngài ấy được làm sáng tỏ, Quân thượng cũng hết lòng giúp đỡ, chẳng lẽ không phải vì Quân thượng..." Nàng dừng lại nhìn An Ninh Hề chờ đáp án.

Con ngươi màu hổ phách của An Ninh Hề hơi chuyển, cười khổ, "Thì ra là vì những chuyện đó sao?" Nàng cho rằng Phong Dực bởi vì mấy chuyện này nên mới sinh ra thiện cảm với nàng liền không ngừng thở dài. Nhưng nàng không thể nói thẳng cho y biết chuyện y mang sao Đế vương được, bởi vì nàng nhất định không thể để tin tức này lộ ra, nếu không rất có thể Phong Dực sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Suốt dọc đường còn lại An Ninh Hề không lên tiếng nói một lời nào, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến chuyện này, mãi cho đến khi về đến Nam Chiêu cũng vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Sau khi trở về vương cung Nam Chiêu, An Ninh Hề khéo léo từ chối tất cả đám người đến thăm hỏi, thậm chí đến cả Cơ thái hậu cũng không được nhìn thấy nàng. An Ninh Hề có thói quen khi có chuyện sẽ một mình đóng cửa suy nghĩ cho đến khi nghĩ tìm ra được đáp án mới thôi. Mà lúc này nàng cũng đang làm như vậy, tự nhốt mình trong cung Trữ Minh, không gặp bất cứ ai, chỉ cho Yến Lạc vào đưa cơm cho mình, những chuyện còn lại đều không quan tâm đến.

Đến ngày thứ ba, nàng mới nói với Yến Lạc vừa mang cơm vào: "Tới kho vũ khí xem một chút."

Kho vũ khí là nơi cất giữ binh khí trong cung, cây roi mà Yến Lạc đang dùng là do chính An Ninh Hề chọn ở trong đó. Yến Lạc không biết tại sao An Ninh Hề lại đột ngột muốn đến kho vũ khí, nhưng người chịu bước ra khỏi cung Trữ Minh, chứng tỏ người đã suy nghĩ thông suốt rồi.

An Ninh Hề dẫn theo Yến Lạc đến kho vũ khí, bên trong trưng bày đủ loại binh khí. Nam Chiêu không thượng võ, cho nên binh khí trong kho không nhiều, nhưng cũng không thiếu đồ tốt. An Ninh Hề dừng bước ở chỗ bày mấy mũi tên, nhìn chằm chằm, hơi thất thần nhìn nhưng không cầm lên.

Nàng chuyển bước chân, đến chỗ mấy giá gỗ bày kiếm, ánh mắt nhìn một thanh kiếm trong số đó, đưa tay cầm lên rút kiếm ra khỏi vỏ quan sát, sau xoay người đưa cho Yến Lạc, "Cô xem thanh kiếm này có được không?"

Yến Lạc nhận kiếm quan sát một lúc, rồi cũng rút kiếm ra kiểm tra, sau đó gật đầu với An Ninh Hề, "Thân kiếm làm bằng sắt đen hảo hạng, là một thanh kiếm rất tốt."

An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Cầm nó đi về đi." Nói xong liền đi thẳng ra phía cửa.

Yến Lạc ở sau nàng thoáng ngạc nhiên, vội vàng ôm kiếm đuổi theo.

Sau khi trở lại cung Trữ Minh, An Ninh Hề không vội về chính điện nghỉ ngơi, mà đi vào thư phòng ngồi trước bàn đọc sách cầm bút nhúng mực, rất nhanh viết xong một phong thư, rồi gọi Vũ Chi Duệ canh ngoài cửa vào, giao lá thư cho y, "Phái người đem phong thư này và cả thanh kiếm trên tay Yến Lạc đến Tây Hoa, giao tận tận tay thế tử Phong Dực."

Yến Lạc lập tức hiểu ra, "Quân thượng định dùng bảo kiếm thay cho mũi tên? Chuyện này... như vậy là có ý gì ạ?" Nàng muốn hỏi rốt cuộc là An Ninh Hề tiếp nhận hay từ chối tình cảm của Phong Dực.

Lời nói của Yến Lạc khiến Vũ Chi Duệ ngừng lại, không lập tức đi ra ngoài thực thi mệnh lệnh.

An Ninh Hề không trả lời, nàng đứng dậy bước mấy bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, một lúc lâu sau mới ngồi lại trước bàn đọc sách, cầm bút viết hai câu rồi gấp giấy lại, lấy lại phong thư đã dán kín trong tayVũ Chi Duệ, mở ra bỏ tờ giấy mới viết thêm vào dán miệng lại rồi đưa Vũ Chi Duệ: "Mau đi đi, đừng chần chừ nữa."

Vũ Chi Duệ khom người, cầm thư và nhận lấy bảo kiếm trên tay Yến Lạc rồi đi ra ngoài.

Yến Lạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi, nét mặt ngơ ngẩn của An Ninh Hề ngồi sau bàn đọc sách, không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Người đưa thư của Nam Chiêu nhanh chóng thúc ngựa đi, mấy ngày sau đã đến được Tây Hoa. Phong Dực ở trong điện Trọng Hoa vừa nhận được tin, chẳng mấy chốc đồ đã đến được tay hắn. Lúc hắn nhận hộp gỗ có chút thắc mắc sao lại nặng như vậy, đến khi mở ra thấy bên trong không phải là mũi tên mà là một thanh kiếm, sắc mặt hơi trầm xuống.

An Ninh Hề có ý gì?

Tần Hạo nhìn thấy bảo kiếm trong hộp cũng vô cùng khó hiểu, nhìn Phong Dực lúc này vẻ mặt đã thay đổi, vội dâng thư lên. Phong Dực nhận lấy mở ra đọc, tất cả chỉ có mấy lời cảm kích khách sáo trước sự tiếp đãi long trọng của Tây Hoa. Chân mày Phong Dực cau lại, rốt cuộc nàng có ý gì, thật là làm người khác đoán không ra.

Nhét thư trở lại, đầu ngón tay chạm vào mép giấy mới biết bên trong còn một lá thư nữa. Phong Dực vội lấy ra đọc, chỉ có hai câu: "Kiếm Sương Hoa ta cầm, tặng người ca thắng trận."

Phong Dực cẩn thận đọc đi đọc lại hai câu thơ này, trong mắt dần xuất hiện ý cười, nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm, lẩm bẩm: "Được, vậy ta sẽ đợi đến khi thống nhất thiện hạ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.