Giang Sơn Vạn Lý

Chương 19: Nguyện làm cá cắn câu



Hồ Điệp thân mặc lam y ngồi tại căn phòng được Hàm Nhi sắp xếp. Trên bàn có một thanh đao mới tinh. Cô thì ngồi nhìn nó. Ánh suy tư.

Bỗng cánh cửa được mở ra, là Ly Nương, cô bước vào phòng, tay đóng cửa.

- Làm gì đấy? - Hồ Điệp hỏi.

Ly Nương cũng nhanh chóng ngồi xuống ghế. Tay lấy tách tự rót trà cho bản thân. Cô để ý thấy thanh đao trên bàn.

- Thanh đao mới này là được Hàm Nhi đưa đúng không? - Ly Nương hỏi.

Hồ Điệp liếc nhìn thanh đao một cách lạnh nhạt. Cô gật đầu, rồi lại chuyển ánh nhìn sang Ly Nương đang uống trà kia.

- Ly Hà Y, cô đến chỗ ta là để uống trà?

- Ò, có gì quá đáng sao? - Y dùng ngữ điệu dửng dưng.

Hồ Điệp mở miệng định nói thứ gì, rồi lại thôi. Cô thở dài nhìn Ly Nương rồi lại tự rót cho bản thân một tách trà.

Ly Nương thấy vậy thì cũng bật cười.

- Có mật báo, nghe hay không? - Cô đặt tách trà xuống.

- Mật báo gì?

- Chiều nay, giờ Thìn tổng bộ đưa nhiệm vụ. Đặc biệt mật báo nhắc đến hai chữ " Điệp Y ". - Cô nhùn thằng mắt Hồ Điệp.

- Điệp Y? Điệp..Y...Điệp...Y.., lẽ nào là..? - Cô nhíu mày hỏi Ly Nương.

- Ừm, ta đoán cũng có thể là như vậy. - Cô cầm tách trà lên, như tự thưởng cho bản thân một ngụm trà, gương mặt đầy mãn nguyện. - Có lẽ Đổng Lương không lừa ta, " một chuyến hồi cố hương " thì ra là có thật. - Cô nở nụ cười chẳng viết là vui hay buồn.

- Hồi cố hương? Lẽ nào nhiệm vụ của tổng bộ có liên quan đến kinh thành?

- Ha, ta cũng chẳng rõ nhưng ta biết thời cơ đã đến. - Y đột nhiên đứng dậy. - Ta cũng sẽ nguyện làm cá cắn câu, ngươi cũng sẽ có được tự do.

Ly Nương dường như sắp rời đi. Hồ Điệp nghe mấy lời khó hiểu trên trong lòng có chút bí bách, thấy cô định đi thì liền đứng dậy.

- Cô nói với ta mấy lời này là có ý gì? - Hồ Điệp nắm cánh tay của Ly Nương định rời đi.

Ly Hà Y liếc thấy bàn tay của Điệp đang nắm lấy cánh tay mình thì chẳng hiểu vì sao, bất tri bất giác một giọt nước mắt lướt ngang trên khuôn mặt tựa hoa. Cô đưa tay lau nó đi. Rồi hất tay của Điệp ra.

- Ngươi sau này sẽ hiểu, bây giờ cứ mặc kệ đi, cứ coi như đó là lời ta nói mớ thôi.

Nói xong Ly Hà Y liền mở cửa đi mất. Hồ Điệp một mình trong phòng đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là ý gì? "Ta cũng sẽ nguyện làm cá cắn câu, ngươi cũng sẽ có được tự do", mấy lời này là có gì? Hàng ngàn hàng vạn cấu hỏi xuất hiện trong đầu của Điệp. Cô càng nghĩ càng khó hiểu.

Ly Hà Y sau khi rời đi cũng nhanh chóng về phòng. Chẳng biết vì sao mà đôi mắt lại đỏ hoe như sắp khóc, cô đang cố gắng không rơi lệ? Về đến phòng, cô liền đóng cửa. Mọi cảm xúc như chợt vỡ oà, nước mắt rơi như thể ngưng được, miệng cô thì lại cười tươi đến lạ.

- Cuối cùng, cuối...cùng..ta cũng đợi được ngày có thể trở về Kinh thành. - Lời nói run run đến mức đau lòng.

Là vì đâu mà khổ sở như thế?

Cô là đang khóc vì vui đấy sao?

Sao lại thương tâm đến vậy?

Miệng cười nhưng lệ vẫn rơi như thế. Tâm tư cô rốt cuộc phải sâu như thế nào mà có thể chưa được hàng tá hỉ nộ ái ố để giờ nó bạo phát ra tại nơi đây?

- Giang à...ván cược này...ta thắng đậm rồi..., ha ha. - Lời nói vì khóc mà run rẩy nhưng cô vẫn cười.

Là vì thắng một ván cược mà đến mức thế này? Đáng không?

Ở kinh thành lúc này, tại Tây Vu vương phủ, ngoài cổng có người tự xưng là thái giám cung Ninh Thế - nơi ở của thái hậu, truyền ý chỉ của Thục Dương thái hậu muốn mời Tây Vu vương vào cung diện kiến.

Thích Tôn Hách cũng nhanh chóng thu xếp lập tức vào cung.

Tại cung Ninh Thế, Thục Dương thái hậu thân mặc phượng bào cao quý vô cùng.

- Tây Vu vương, đến.

Thái hậu gương mặt nghiêm nghị ngồi trên ghế giữa điện.

Chàng từ xa bước vào, bước chân hiên ngang, khuôn mặt chẳng hiện thấy một cái cảm xúc, cách một khoảng trước mặt thái hậu thì dừng lại hành lễ.

- Thần, Thích Tôn Hách bái kiến Thục Dương thái hậu.

- Miễn lễ. Chọn một chỗ nào đó vừa mắt khanh thì ngồi xuống đi. - Thái hậu dùng tay chỉ mấy cái ghế.

- Tạ ơn thái hậu.

Nói rồi chàng ngồi đại ở cái ghế bên trái gầm thái hậu.

- Thần có điều không biết, thái hậu gọi thần vào cung là để làm gì? - Giọng nói thì có chút kiên dè nhưng gương mặt lại lạnh lùng thấy rõ.

Thái hậu miệng cười hiền hoà.

- Thật ra cũng chẳng có gì. Ta chỉ là thấy ngươi dù vì cũng vừa mới khải hoàn hồi kinh, lập được đại công nhưng mãi chưa được gặp mặt.

Trên gương mặt của Tôn Hách rốt cuộc cũng đã lộ chút biểu cảm. Chàng cười nhẹ nhàng như đáp lại.

- À với cả ngươi không phải cũng rất thân với Ly Giản Khuyết...

Vừa nhắc tới Khuyết, Thích Tôn Hách dường như đã thấy có chút không ổn, ánh mắt không kiểm soát được mà nhìn thẳng vào thái hậu.

- ...từ nhỏ đã chơi chung, đến giờ vẫn còn giữ được mối quan hệ huynh đệ như vậy quả thật rất hiếm có.

Chàng bất tri bất giác nuốt nước bọt, nhìn thái hậu rồi cười cười gật đầu không nói lấy một lời.

Thái hậu thấy vậy thì thở dài rồi nói tiếp.

- Giản Khuyết ấy mà, nó dù gì cũng được tính là cháu của ta, nhưng nó mấy năm này đều đắm chìm nơi thanh lâu chốn rượu chè ta không thể không quản. Ngươi với nó chơi thân nếu có gì thì giúp ta quản giáo nó. - Thái hậu nhíu mày nói, giọng điệu lại có chút kỳ quái.

Thích Tôn Hách đứng dậy hành lễ.

- Vâng, nếu không còn gì thần xin đi trước.

- Ừm.

Chàng gật đầu như tạ ơn rồi cũng ngay lập tức rời đi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.