Giang Sơn Vạn Lý

Chương 26: Đao tốt là đao không dính máu



Khăn tay ban nãy giờ đã tanh mùi máu, nhuốm một màu đỏ, Ly Hà Y tiện tay quăng nó vào xác của một tên áo đen gần đó. Hồ Điệp đang dựa vào thân cây bên cạnh nhìn theo tất cả hành động của nàng, một câu cũng không nói gì. Đến kho Ly Nương định rời đi thì cô mới đưa tay nắm lấy cánh tay y.

- Tại sao? - Điệp ngước mắt nhìn.

Ly Nương nhìn Hồ Điệp nghiêng đầu không hiểu cô đang nói gì. Cô cũng nhận thấy, đứng lên đường hoàng, thu tay về.

- Ban nãy, cô dùng Phi Trúc đỡ lấy đao của ta là ý gì?

Ly Hà Y nghe thấy thì liền cúi đầu cười một tiếng, rồi quay đi, chân vừa đi miệng vừa nói.

- Đao tốt là đao không dính máu.

Rồi cô đi thẳng một mạch vào xe ngựa để thay y phục, để lại Hồ Điệp cùng câu nói ban nãy. Cô đứng đấy ngơ được một lúc rồi đưa thanh đao trong tay lên nhìn một lúc.

- Đao tốt sao? - Điệp lẩm bẩm một.

Rồi đoàn người này cũng tiếp tục khởi hành, mọi người hầu như đều đã thay y phục mới duy chỉ Hồ Điệp vẫn là bộ lam y không đổi, ngoài hai vị đang an vị ở trong xe ngựa ra thì các nữ nhân khác trong đoàn đều thay đồ giống nhau tựa như nha hoàn, nam nhân thì một số thay đồ như gia bộc bình thường, một số thì mặc đồ giống như gia đinh. Ngoại lệ có ba người Triệu Cảnh Lâm, A Khả, Vưu Trịnh Hà mặc đồ khác hơn đôi chút, họ như hộ vệ và nha hoàn thân cận, đi gần xe ngựa của Ly Nương và Hồ Điệp để dễ dàng nghe lệnh.

Trong xe ngựa, Ly Hà Y nhắm mắt tay cầm Phi Trúc, Hồ Điệp thì ngồi nhìn y, trong lòng như chợt nhớ đến gì.

- Ly Hà Y. - Cô lên tiếng thăm dò.

Y không đám la đưa ngón tay lên miệng như ra hiệu cho Hồ Điệp im lặng, rồi từ từ mở mắt, nàng nhìn Điệp.

- Giang muội à, với tốc độ này chúng ta còn hơn hai ngày nữa mới có thể đến được thành đấy.

- Giang… - Hồ Điệp lên tiếng định hỏi rồi lại thôi, trong lòng tự suy ngẫm rồi dường như cũng hiểu được. - Chúng ta đi thành nào?

- Hai thành Dương, Lộc Hi.

Hồ Điệp bất ngờ nhìn y.

Đây không phải là làm nhiệm vụ sao? Không phải nên ít gây ra sự chú ý một chút sao nhỉ?

Cô có chút không hiểu nhưng lại như không tiện hỏi, cứ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ly Nương. Và nàng dường như cũng cảm nhận được mà liếc mắt nhìn thử, xác nhận Điệp đang nhìn mình, Ly Nương cũng có vẻ thấy được hình như cô đang không hiểu.

- Nhà chúng ta mấy đời là nhà buôn có tiếng ở vùng gần biên giới Đại Xuyên đấy muội muội à, muội mới về Ỷ gia với cả là lần đầu đi xa như vậy nên không hiểu rõ. Ỷ gia chúng ta có phân nhánh ở hai thành đấy, cũng được xem là có chút danh tiếng đấy. - Lời nói nhẹ nhàng tựa lông hồng đang rơi khác hẳn với nàng thường ngày khiến Hồ Điệp ngồi bên nghe được thì cũng nổi da gà vì “sợ hãi”.

Cô nghe thấy thì cũng hiểu được mấy phần rồi nhẹ nhàng gật đầu.

- Vâng, Sam tỷ.

- Ngủ đi, đêm nay khó mà an giấc. - Ly Hà Y nhìn vào mắt và nói, ngữ khí như nhắc nhở rằng câu này không đơn giản.

Lúc này ở Kinh thành, thanh lâu Nhật Lạc.

Thích Tôn Hách dẫn theo Doãn Lam đột nhiên xuất hiện tại nơi này, chàng không đoái hoài tới ai mà đi thẳng lên lầu, Doãn Lam thì đi đến quầy nói gì đó rồi cũng nhanh chóng cùng Hách đi lên lầu, hai người đi đến một căn phòng ở hướng Đông, gần cửa có bảng khắc chữ Hồ - phòng của Tâm Hồ Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.