Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, rồi đồng ý với lời thỉnh cầu của anh. Ngay sau đó, Giang Thiếu Đình lập tức đứng dậy, tiện tay lấy một chiếc áo khoác, cầm chìa khóa đặt trên bàn đầu giường, rồi hấp tấp đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, thì anh đụng phải Giang Tiểu Noãn ở bên ngoài vừa mới trở về.
“Bên ngoài có vàng để nhặt à?” Giang Tiểu Noãn nhìn thấy anh vội vàng đi ra ngoài, lại không giống như là có chuyện khẩn cấp mà mặt mày tươi cười rạng rỡ, cho nên không khỏi nói một câu.
Một cái liếc mắt Giang Thiếu Đình cũng chẳng muốn cho em ấy, trực tiếp coi nhẹ như người không tồn tại này, đi làm thì ngại không tự do, mở cửa hàng thì kinh doanh không tốt, mỗi tháng đều thua lỗ, cuối cùng tự cảm thấy xấu hổ đành phải đóng cửa, cả ngày chỉ chơi đùa, không làm việc gì ngược lại thì làm rất thành công.
Giang Tiểu Noãn thấy anh mặc kệ mình thì hung hăng hừ với anh một tiếng, bước chân bên dưới còn cố ý tăng thêm lực, cộc cộc cộc chạy lên lầu.
“Anh của con lại đi ra ngoài bận rộn à?” Mẹ Giang ở trong phòng khác xem tivi, nhìn thấy Giang Tiểu Noãn trở về thì thuận miệng hỏi.
“Ai biết gì anh ấy.” Giang Tiểu Noãn bực bội nói. (Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
“Con xem cả ngày cứ chơi như vậy cũng không được, nhìn xem có cái gì cảm thấy hứng thú không, học cái gì đó cũng được.” Giang Tiểu Noãn không làm việc thì đương nhiên bọn họ vẫn có thể nuôi nổi, nhưng mà bà càng hy vọng con bé có thể tay làm hàm nhai, kiên nhẫn và có nghị lực làm một chuyện gì đó.
“Con đã biết, qua Tết Nguyên Tiêu con sẽ đi làm.” Lúc trả lời, Giang Tiểu Noãn có chút không tự tin. Cô cảm thấy hứng thú với việc làm phục vụ ở quán bar, nhưng mà mẹ Giang đều không đồng ý nên cuối cùng cô cũng đành thôi. Vì thế tìm công việc cô không hứng thú thì làm không được vài ngày cô đã từ chức, mở cửa hàng cũng để giết thời gian, không dồn hết tâm tư vào đó, cho nên cuối cùng cũng thất bại. Đó là lý do tại sao Giang Thiếu Đình đánh giá cô là sinh ra đã chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng mà điều này cũng không trách Giang Thiếu Đình được. Một năm 365 ngày, ngoài trừ mấy ngày Tết như thế này thì hầu như anh không có một ngày nghỉ, cho nên anh cũng không có thời gian để ý Giang Tiểu Noãn. Anh cảm thấy cô là một người hơn hai mươi tuổi, đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện phải tự mình làm chủ, nếu như cần anh hỗ trợ thì anh đương nhiên sẽ không tiếc công sức mà giúp đỡ. Nhưng mà ngược lại, Giang Tiểu Noãn chưa một lần tìm anh.
…………
Không đến hai mươi phút, Ôn Ngôn đã nhận được điện thoại của Giang Thiếu Đình. Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương sửa sang lại đầu tóc một chút, sau đó vỗ vỗ gương mặt đang dần nóng lên của mình, hít sâu vài hơi rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, đổi giày rồi đi ra ngoài.
Đi đến cổng khu chung cư thì nhìn thấy ngay Giang Thiếu Đình đang đứng bên ngoài cửa xe đợi cô. Ôn Ngôn làm bộ bình tĩnh đi tới, lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, bởi vì còn đang thẹn thùng nên cô mấp máy bờ môi khô khốc của mình.
Đi đến trước mặt anh, Ôn Ngôn mới phát hiện chiều cao của hai người chênh lệch rất lớn, cô chỉ đứng tới dưới dái tai của anh. Thế là cô đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười nhìn anh.
Ánh mắt của Giang Thiếu Đình vẫn một mực dõi theo cô. Từ khi cô vừa đi ra đến khi đứng trước mặt anh, anh vẫn yên lặng nhìn, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười dịu dàng, dáng vẻ của cô vừa đáng yêu vừa có chút thẹn thùng như vậy quả thực giống như hai người khác nhau so với lúc bình thường.
“Đi dạo một vòng nhé?” Giang Thiếu Đình chỉ phía đối diện, hỏi. (Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
Bên kia là con đường ven sông, ngày thường có rất nhiều người đi bộ qua đó, nhưng hôm nay hơi muộn nên chỉ còn lác đác vài người.
Ôn Ngôn nhìn anh, khẽ gật đầu. Dưới bóng tối, mắt cười của cô càng thêm sáng ngời, hai má đầy đặn vô cùng đáng yêu làm cho tim Giang Thiếu Đình đập loạn nhịp. Giang Thiếu Đình đột nhiên duỗi một cánh tay về phía cô, Ôn Ngôn do dự một giây rồi cũng đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh. Tay của anh lớn hơn của cô rất nhiều, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, được anh bao bọc lấy nên đầu ngón tay vốn lạnh lẽo của cô đã từng chút, từng chút ấm áp trở lại.
Giang Thiếu Đình cứ kéo tay cô như vậy đi về phía đối diện. Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
“Ngày mai, lúc tan làm, anh đón em nhé, có nơi nào đặc biệt muốn đi không?” Giang Thiếu Đình hỏi.
“Nơi nào cũng được ạ.” Ôn Ngôn nói.
Hai người ngồi xuống băng ghế đá bên đường. Giang Thiếu Đình trực tiếp nhét tay cô vào trong túi áo khoác của anh.
“Thích xem phim không?” Động tác tự nhiên trôi chảy, anh làm bộ như không có chuyện gì hỏi Ôn Ngôn.
“Rất thích nha, nhưng mà rất lâu rồi không có đi rạp chiếu phim.” Ôn Ngôn cũng quên mất lần cuối cùng mình đi rạp chiếu phim là khi nào.
“Hồi năm nhất đại học, anh có đi xem mấy lần với bạn cùng phòng. Sau này, bọn họ đều có bạn gái thì không còn tìm anh nữa.” Giang Thiếu Đình đáng thương nói, làm cho mình giống như bị bỏ rơi vậy.
“Có phải thật như vậy không nha.” Ôn Ngôn làm bộ không tin, vừa cười vừa nói.(Đọc Full Tại Truyenfull.vn)
“Đương nhiên là thật, sau này có cơ hội dẫn em đi gặp bọn họ, hỏi một chút sẽ biết ngay.” Bạn cùng phòng trong miệng Giang Thiếu Đình thật ra là mấy thành viên trong nhóm của anh.
“Không có, em tin anh.” Ôn Ngôn cảm thấy Giang Thiếu Đình thế này mới có sinh khí, bình thường anh có hơi nghiêm túc.
“Vậy ngày mai dẫn em đi xem phim.” Trong lòng Giang Thiếu Đình đã có sẵn ý tưởng, ngày mai là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, anh phải sắp xếp cho thật tốt.