Năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Đoàn, vốn cho là ông cụ sẽ không qua khỏi nhưng mà gần một tháng trở lại đây, sức khỏe đột nhiên chuyển tốt, thậm chí thân thể còn cứng cáp hơn so với trước kia. Cho nên, lần đại tiệc này phải làm thật lớn. Đương nhiên, tin tức bệnh tình nguy kịch trước đó đã được phong tỏa, ngoại trừ nội bộ nhà họ Đoàn với một vài người bên cạnh Đoàn Phi thì không ai biết được. Chuyện này, người vui vẻ nhất chính là Đoàn Phi. Bình thường là người sợ phiền phức nhất nhưng mà nay, anh ấy lại chủ động xử lý bữa đại tiệc này.
Ông cụ Đoàn nhìn cháu trai nhà mình bận trước bận sau, dáng vẻ loay hoay quên cả trời đất thì vui mừng trong lòng. Thằng nhóc suốt ngày gây rối trước kia đã trưởng thành rồi.
Bố mẹ Đoàn Phi là hôn nhân thương mại, hai người không có tình cảm gì, sau khi hạ sinh Đoàn Phi thì giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người sống phần mình, cuối cùng kết thúc cuộc hôn nhân này. Mẹ lấy chồng khác, bố cưới vợ khác, không ai muốn nuôi Đoàn Phi, là ông nội mang anh ấy về nuôi dưỡng.
Mặc dù ông cụ Đoàn yêu thương anh ấy nhưng mà lúc dạy bảo thì vẫn dạy bảo. Đoàn Phi không có tình cảm gì với bố mẹ. Đặc biệt bố anh ấy là người bố không làm cho người ta bớt lo lắng, không có tích sự gì nhưng mà lại có tấm lòng đại bát, bị ông cụ Đoàn đuổi ra ngoài. Năm ngoái khóc lóc sướt mướt cầu xin thì ông cụ mới cho phép ông ấy trở về, nhưng mà chỉ cho phép một mình ông ấy trở về thôi.
Không nghĩ tới ông cụ bị bệnh nặng, ông ấy lập tức muốn mang người phụ nữ và con cái nuôi bên ngoài vào nhà họ Đoàn. Sau khi ông cụ Đoàn hồi phục thân thể, biết được việc này thì vô cùng giận dữ, trực tiếp lôi ông ấy ra đánh. Lần này ông ấy vô cùng tức giận với ông cụ, nhưng không dám làm gì ông cụ nên đánh phải rút giận lên người Đoàn Phi, mắng anh ấy bất hiếu. Đoàn Phi thấy thế bỏ hết ngoài tai.
Tham gia loại yến tiệc này, Ôn Ngôn biết phải lựa chọn trang phục phù hợp. Lúc ở Hải Thành, Ngôn Trăn cố ý để cô tham gia nhiều hoạt động xã giao hoặc các buổi yến tiệc lớn, nhưng mà Ôn Ngôn luôn từ chối. Sau này Ngôn Trăn vớ được chiếc thuyền nhà họ Hoắc thì cũng không còn miễn cưỡng cô nữa. Cho nên, thực ra thì cô cũng chưa có lần này tham gia mấy buổi yến tiệc như thế này. Bởi vậy cô vẫn có chút khẩn trương, đặc biệt là đi cùng với Giang Thiếu Đình thì cần phải chú ý rất nhiều thứ.
Lúc tan làm, khi Ôn Ngôn bước vào thang máy thì không nghĩ tới lại gặp phải Hứa Vi và Chu Thần, cho nên đôi bên chào hỏi lẫn nhau.
Đặc biệt là Hứa Vi, hôm nay tâm trạng hình như vô cùng tốt, từ lúc Ôn Ngôn tiến vào thang máy thì khóe miệng của cô ấy vẫn luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Ôn Ngôn cũng đoán được đại khái, nói không nên lời, có cần phải thể hiện như vậy rõ ràng như vậy sao? Thật bất lực…….
Thật sự những nơi có phụ nữ thì nhất định sẽ có ganh đua so sánh, dù Hứa Vi này cũng được xem là phụ nữ tương đối có năng lực, nhưng mà vẫn chấp nhất.
“Thiếu Đình đã tới sao?” Chu Thần biết hôm nay Giang Thiếu Đình nhất định sẽ mang Ôn Ngôn theo.
“Còn phải đợi một chút ạ.” Ôn Ngôn nói.
“Hai em xuống sảnh đợi một chút, anh đi lên lấy vài thứ.” Xuống tới lầu một, Chu Thần mới phát hiện mình quên đeo đồng hồ.
“Đúng rồi, em bảo Thiếu Đình đợi anh một chút.” Lời này là nói với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu với anh ấy.
“Ôn Ngôn, cậu cũng đi cùng với giám đốc Chu sao?” Chu Thần vừa đi, Hứa Vi đã tiến tới hỏi Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn lắc đầu, nói; “Không phải.”
Hứa Vi “ah” một tiếng xong thì cũng không nói gì nữa, trong lòng cô ấy đang mừng thầm. Ôn Ngôn có hậu thuẫn thì sao, Chu Thần cũng không có tìm cô ấy làm bạn gái, Hứa Vi nghĩ.
Hai người đứng tách nhau, tự chơi di động của mình.
Giang Thiếu Đình: Xuống chưa em?
Ôn Ngôn nhận được tin nhắn mà Giang Thiếu Đình gửi tới.
Ôn Ôn: Dạ rồi, đang ở dưới sảnh chờ giám đốc Chu, anh ấy bảo em nói anh chờ anh ấy rồi cùng đi.
Giang Thiếu Đình: Anh đang ở trong xe đậu bên ngoài này, em ra đây trước đi.
Ôn Ôn: Còn có một đồng nghiệp nữ ở chỗ này, là người đi cùng với giám đốc Chu.