Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn

Chương 33: Ôn Ngôn, vẫn tốt chứ ạ?



Edit: Pinkie

Hình tượng của Nghiêm Vãn Vãn trong lòng Ôn Ngôn giống như một người hào hiệp, tính cách của cô ấy hoạt bát sáng sủa, bộc trực và thẳng thắn. Từ trước đến nay, cô ấy không thích gây phiền phức cho người khác. Lần này trong nhà xảy ra chuyện, cô ấy cũng không nói cho ai biết cả. Khi Giang Tiểu Noãn bị như vậy, cô ấy còn dành thời gian tới thăm, nhưng cô ấy sẽ không nhắc tới chuyện mình gặp khó khăn. Nếu như nói với cô hoặc Giang Tiểu Noãn một chút thì hai người bọn họ có thể không giúp được gì nhưng tốt xấu gì cũng còn có Giang Thiếu Đình ở đó mà.

“Đang nói chuyện với ai đó?” Giang Thiếu Đình thấy Ôn Ngôn vừa lên xe đã cúi đầu gõ chữ không ngừng. 

“Vãn Vãn ạ, cô ấy muốn kết hôn.” Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi lại cúi đầu xuống. 

“À, vậy đó là chuyện tốt.” Giang Thiếu Đình cười nói.

“Đương nhiên.” Ôn Ngôn đắc ý nói.

Qua mấy lời mà Vãn Vãn nói, Ôn Ngôn có thể nhìn ra được, đối với hôn sự này, cô ấy rất hài lòng, cho nên cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho cô ấy. 

“Vậy lúc nào thì đến lượt chúng ta?” Đúng lúc đèn đỏ, xe ngừng lại, người đàn ông nở nụ cười xấu xa nhìn Ôn Ngôn. 

Nghe được câu này, Ôn Ngôn vốn có chút xấu hổ, không biết nên đáp lại làm sao, nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay còn chưa nói với anh, cô bĩu môi, hừ một tiếng.

Giang Thiếu Đình cảm giác được tình hình không ổn. Bình thường khi nghe được những lời như thế này, cô không phải phản ứng như bây giờ. 

“Sao thế, sao đột nhiên lại không vui?” 

“Còn không phải là do anh sao? Hôm nay, cái cô Tô kia đã đặc biệt tới tìm em, còn nói lời hung dữ.” Ôn Ngôn trực tiếp kể hết toàn bộ mọi chuyện của ngày hôm nay cho Giang Thiếu Đình nghe. 

Giang Thiếu Đình nghe xong, lòng chùng xuống, nheo đôi mắt đen lại, môi mỏng khẽ mở: “Chuyện này giao cho anh, để anh xử lý.”

Ôn Ngôn nhìn thấy bộ dáng này của anh biết là anh đã tức giận, lập tức vểnh miệng lên nói: “Nhưng mà cô ấy cũng bị em là cho tức giận không nhẹ. Lúc trở về em còn đánh Hứa Vi nữa.” 

Giang Thiếu Đình vốn đang nhíu mày, nhưng nghe cô nói cô đã đánh người thì lúc này mới thả lỏng một chút, còn cảm thấy buồn cười, nói: “Đánh thật hay.”

“Vậy sau này anh đừng có làm chuyện gì có lỗi với em, em cũng không dễ chọc đâu đó.” Ôn Ngôn lập tức nói.

“Cả đời anh đã nằm trong tay em, chỗ nào làm ra được chuyện có lỗi với em cơ chứ.” Khóe miệng của người đàn ông khẽ nhếch, tâm trạng vui vẻ không giải thích được, giọng điệu có chút cưng chiều.

“Anh cứ không về như thế này cũng không tốt nha.” Xuống xe, Ôn Ngôn thấy anh tự nhiên mang theo túi xách tiến vào nhà cô.

“Mẹ anh ước gì mỗi ngày anh đều không trở về.” Giang Thiếu Đình nói xong thì ôm người vào trong ngực. 

Ôn Ngôn ghét bỏ đẩy anh một chút, nào biết anh lại dứt khoát đưa hai tay ôm lấy cô. Ôn Ngôn bị anh ôm vội vàng không kịp chuẩn bị nên giật nảy mình, đến lúc phản ứng lại thì đập ngực anh một phát, lúc này mới phát hiện ngực anh cứng rắn như hòn đá. Tay cô bị đập đến đau mà anh còn thờ ơ, bộ dạng dương dương tự đắc, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

“Chán ghét chết đi được.” Đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, Ôn Ngôn bĩu môi nói thầm, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, không dám đối mặt với anh.

Giang Thiếu Đình ôm cô đến phòng tắm thì thả xuống, “Được rồi, đi tắm đi, lát nữa anh mang quần áo cho em thay. Hôm nay anh nấu cơm.”

……..

“Ông nói cái gì? Giang Thiếu Đình không đồng ý.” Hứa Ngọc tức giận khi nghe được tin tức từ Tống Chính Niên.

“Ừ, bà cũng không nên gấp gáp làm gì, tôi sẽ nghĩ cách.” Tống Chính Niên thở dài một hơi.

“Ông luôn nói nghĩ cách, nghĩ cách, nhưng mà kết quả thì thế nào đây?” Hứa Ngọc phàn nàn.

“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là bà phải quản nó cho thật tốt, đừng để nó gây chuyện thị phi nữa. Những năm qua, ngoại trừ danh phận, tôi cũng không bạc đãi mẹ con bà. Dù thế nào thì không được phép làm chuyện hồ đồ như lần trước nữa.” Tống Chính Niên thực sự không thích dáng vẻ ép bức người khác của Hứa Ngọc. 

“Gần đây tôi cũng không để nó ra ngoài. Hôm nay thấy nó ở nhà quá buồn bực, cho nên mới để cho nó ra ngoài hít thở không khí một chút, cũng không thể canh chừng nó như phạm nhân được.” Giọng điệu của Hứa Ngọc mềm mại hơn hẳn.

“Mỗi ngày đều không làm việc, lấy lý do gì để tôi cho nó tiến vào Tống Thị. Tìm cái gì đó để nó rèn luyện, tự bà nghĩ cách đi.” Tống Chính Niên cho rằng, Tống Kiêu biến thành như bây giờ do một phần lớn từ Hứa Ngọc.

“Tôi biết rồi.” Hứa Ngọc biết hôm nay tâm trạng của Tống Chính Niên không được tốt, cho nên cũng không dám nói thêm cái gì.

Thấy bộ dạng mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại của Tống Chính Niên thì bà lập tức đi lên, đứng phía sau lưng ông ấy, nhẹ nhàng giúp ông ấy ấn huyệt thái dương. 

“Nếu A Kiêu có thể giống Tống Viễn thì tốt rồi, tôi cũng không hao tâm tổn sức nhiều như vậy.” Tống Chính Niên yếu ớt mở miệng.

Hứa Ngọc nghe được câu này, thì giật thót một cái, nói: “Sau lưng cậu ấy có nhà họ Quách, A Kiêu của chúng ta ngoại trừ ông ra thì cũng không ai có thể giúp nó cả.” 

Tống Chính Niên không nói gì, chỉ tiếc đứa con trai Tống Viễn này từ nhỏ đã không thân thiết với ông. Kể từ khi biết có sự tồn tại của Tống Kiêu thì quan hệ của hai cha con càng thêm trầm trọng, mọi chuyện đều đối nghịch với ông.

Hứa Ngọc thấy ông ấy không nói lời nào thì gấp gáp trong lòng. Bà biết quan hệ của Tống Chính Niên và Tống Viễn không tốt, đây cũng là điều làm cho bà luôn yên tâm. Chỉ là, lời này của Tống Chính Niên là có ý gì. Xem ra, bà không thể nào cứ ngồi yên như vậy chờ chết được, phải đem hết tất cả hy vọng ký thác trên người Tống Chính Niên.

……..

Mấy ngày nay, Hải Thành mưa liên tục. Ngôn Trăn còn không biết Hoắc Vũ đã trở về, gần đây mọi thứ của bà tương đối khó khăn, trong lòng luôn lo nghĩ không thôi.

Sau khi nhận được điện thoại của Hoắc Vũ thì lo lắng trước đó đã quét đi sạch sẽ. 

“Dì Ngôn, dì ngồi đi ạ.” Thấy Ngôn Trăn vào cửa thì Hoắc Vũ đứng dậy chào hỏi.

“A Vũ, đã lâu không gặp, trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi.” Ngôn Trăn cũng ra dáng trưởng bối yêu thương.

Hai người trò chuyện một lúc, Hoắc Vũ mới từ từ mở miệng hỏi, “Ôn Ngôn, vẫn tốt chứ ạ?”

“Dì cũng không biết nói thế nào, con bé ấy mà, ai!” Ngôn Trăn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dứt khoát nói ra: “Con bé đi Lâm Thành, bây giờ đã có bạn trai, cả người mẹ này cũng không nhận.” 

Hoắc Vũ biết cô đi Lâm Thành, cũng biết cô đã có bạn trai, nhưng mà không biết quan hệ giữa cô và Ngôn Trăn lại căng thẳng đi như vậy. Về bạn trai của cô, anh vừa mới trở về, cũng chưa kịp thăm dò gì cả.

“Con bé đồng ý là tháng sáu sẽ trở về.” 

“Tháng sáu có chuyện gì thế ạ?” Hoắc Vũ không hiểu.

“Năm ngoái, Nguyên Khải phát hiện ra bệnh, phần trăm tương thích của nó và Ôn Ngôn cao nhất, cho nên con bé sẽ hiến tủy cho Nguyên Khải.” Ngôn Trăn ấp a ấp úng nói chuyện này ra. 

Hoắc Vũ nghe xong, nhếch môi, trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. 

“A Vũ, Ôn Ngôn không hiểu chuyện, có nhiều chỗ dì hy vọng con có thể hiểu.” Ngôn Trăn không muốn mất đi chỗ dựa Hoắc Vũ, và sợi dây duy nhất để giữ lấy Hoắc Vũ cũng chỉ có Ôn Ngôn.

“Dì à, Ôn Ngôn cũng khổ. Con có thể hiểu được. Dì về trước đi, hai ngày nữa con cho dì câu trả lời chắc chắn.” Ngôn Trăn không cần mở miệng, Hoắc Vũ cũng biết thứ duy nhất mà bà ấy muốn là gì.  

“Vậy thì được rồi.” Ngôn Trăn biết có sốt ruột thì cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ đợi.

“Đúng rồi, dì à, phiền dì gửi cho con một phần tư liệu của người kia.” 

Ngôn Trăn biết, người kia mà cậu ấy nói chính là Giang Thiếu Đình. Thế là khi vừa ra khỏi chung cư, bà đã bảo trợ lý gửi tư liệu về Giang Thiếu Đình vào hòm thư của Hoắc Vũ. 

Lục Nguyên Khải đã vào phòng bệnh vô khuẩn, cũng không thể lúc nào cũng có thể ở lại bệnh viện chăm sóc thằng bé giống như trước kia, mỗi ngày đều có thời gian thăm viếng cố định, hơn nữa chỉ có thể gọi điện nói chuyện điện thoại với thằng bé qua tấm cửa kính.

Sau khi rời khỏi nơi ở của Hoắc Vũ thì Ngôn Trăn trực tiếp đến bệnh viện. Bà sợ mình đến không kịp nên đã bảo Lục Húc đến bệnh viện trước. 

Lúc đến bệnh viện, bà nhìn thấy Lúc Húc đang đứng ngoài cửa sổ nói chuyện qua điện thoại với Lục Nguyên Khải, tiến lại gần thì thấy Lục Nguyên Khải đang khóc. Ngôn Trăn đau lòng đến mức nước mắt lập tức rơi xuống, đoạt lấy điện thoại trong tay Lục Húc, sốt ruột hỏi: “Nguyên Khải của chúng ta làm sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

“Mẹ, con thật khó chịu, ăn vào là nôn. Con không muốn ở lại đây.” Đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi, cho dù có thành thục cỡ nào thì vẫn là trẻ con. 

Mà Lục Húc ở bên cạnh, cho dù bình thường có uy nghiêm cỡ nào, cao cao tại thượng đến đâu thì lúc này cũng chịu không được mà hai mắt đỏ hoe. 

“Nguyên Khải ngoan, tháng sau chúng ta có thể phẫu thuật rồi, phẫu thuật xong thì có thể bình phục, bình phục xong chúng ta có thể về nhà thôi nhé! Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa được không con?” Ngôn Trăn chỉ có thể dỗ dành thằng bé. 

“Mẹ, chị đâu rồi?” Tay cầm điện thoại của Ngôn Trăn thoáng dừng, căn bản bàn không nghĩ Lục Nguyên Khải sẽ hỏi tới Ôn Ngôn. Từ khi Lục Nguyên Khải hiểu chuyện cho tới bây giờ, nó cũng không gặp mặt Ôn Ngôn được mấy lần.

“Chị đi làm ở nơi khác, tháng sau sẽ về thăm con nha.” 

“À, có phải chị cũng không thích con không ạ?” 

Thấy dáng vẻ thất lạc của con trai, Ngôn Trăn lập tức nói: “Làm sao lại không thích con chứ, mọi người chúng ta đều thích con nhất.” 

“Mẹ gạt người. Hai anh ở trong nhà đều không thích con, chị cũng giống như bọn họ, cũng không thích con. Mẹ xem, bọn họ đều không đến thăm con.” Ngôn Trăn cũng không biết vì sao Lục Nguyên Khải lại đột nhiên nói những lời này. 

“Vì không muốn để chị lo lắng, cho nên mẹ mới không nói cho chị ấy biết. Vậy để mẹ nói chuyện với chị một chút, bảo chị tới thăm con có được không?” Không còn cách nào, Ngôn Trăn chỉ có thể nói như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.