Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn

Chương 4: Chờ chút nữa anh đưa em về



Edit: Pinkie

“Ông cụ chỉ sợ không còn chịu được lâu nữa. Còn ông ấy thì muốn đón mẹ con bọn họ về. Người còn chưa khuất mà ông ấy đã gấp gáp, không chờ được nữa, đồ lòng lang dạ sói.” Đoàn Phi nói xong, trào phúng hừ nhẹ một tiếng.

“Lòng Tư Mã Chiêu cũng không khó đối phó, ông nội cậu đã giúp cậu gánh vác nhiều năm như vậy, cậu cũng nên để ông nghỉ ngơi một chút.” Giang Thiếu Đình ngồi xuống ghế sô pha, từ từ mở miệng.

Đoàn Phi không giống như bọn anh, lớn lên trong gia đình đại gia tộc, hưởng thụ rất nhiều thứ mà người khác có thể dùng mấy đời cũng không có được, nhưng mà đồng thời cũng phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm nặng nề. 

Cả đêm, cho dù các cậu ấy nói thế nào thì Giang Thiếu Đình vẫn kiên quyết không dính một giọt rượu, cứ cách mấy phút lại lấy điện thoại ra nhìn một chút. 

“Trước kia làm sao tớ không phát hiện cậu lại quan tâm Tiểu Noãn đến như vậy. Chuyện khác thường này có gì đó, cậu nhìn cậu thử xem, cả đêm nhìn điện thoại bao nhiêu lần, khóe miệng còn luôn treo nụ cười nữa chứ. Thành thật khai báo đi!” Tiết Tử Ngang đã nhịn rất lâu, nhìn bộ dáng xuân tình nhộn nhạo của Giang Thiếu Đình thì thiếu chút nữa đã đi tới đánh anh một trận.

Giang Thiếu Đình tiện tay cầm một hạt đậu phộng, không chút lưu tình ném về phía Tiết Tử Ngang. 

“Xem ra chỉ sợ là còn chưa theo đuổi được người ta. Giang Thiếu Đình, không ngờ cậu cũng có ngày này.” Chu Thần đắc ý. Cả ba người đều cười ha ha chế giễu Giang Thiếu Đình. 

Đáng thương thay, Giang Thiếu Đình nào chỉ không theo đuổi được người ta, mà ngay cả tâm tư của anh người ta còn chưa biết chút nào cả. Trong bốn người, ngoại trừ Giang Thiếu Đình thì ba người khác đều từng nói chuyện yêu đương. Đoàn Phi từng hết lần này tới lần khác giới thiệu cô gái cho anh làm quen, nhưng mà anh đều không nhìn vừa mắt. Sau này, tất cả mọi người đều từ bỏ, để cho anh tự sinh tự diệt. Ngược lại, Giang Thiếu Đình thật ra thì không quan tâm gì cho mấy.

…………..

Nghiêm Vãn Vãn và Giang Tiểu Noãn đều chơi tới bến, cả đêm, chơi điên cuồng nhất chính là hai cô ấy. Ôn Ngôn ngồi trên ghế sô pha, ăn chút đồ ăn vặt và tâm sự với những bạn học khác. 

“Ôn Ngôn, cậu còn nhớ Ngu Thụy của lớp bốn không. Cậu ấy hỏi tớ về tin tức của cậu không chỉ một lần. Lần trước, nhìn thấy Nghiêm Vãn Vãn kéo cậu vào group của lớp, thiếu chút nữa tớ đã đưa Wechat của cậu cho cậu ấy. Nhưng mà không có sự đồng ý của cậu, tớ tùy tiện được cho cậu ấy thì cũng không tốt lắm. Đã nhiều năm không gặp như vậy, hỏi cậu trong Wechat thì tớ thấy cũng không được.” Khi những người khác đang nhao nhao bị kéo đi uống rượu, thì Uông Thần đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn, hai người trò chuyện một hồi thì Uông Thần mới mở miệng nói chuyện Ngu Thụy. 

“Ừm, tớ còn nhớ.” Với hành vi lúc ấy của Ngu Thụy, Ôn Ngôn nói quên người này thì thật sự là không hợp lý. 

“Cậu ấy à, không phải là luôn lải nhải về cậu đó sao. Nếu cậu cảm thấy đưa phương tiện liên lạc cho cậu ấy không tiện, vậy thì tớ không cho.” Uông Thần vừa cười vừa nói, loại chuyện này nếu làm tốt thì là chuyện tốt, nhưng nếu làm không tốt thì rước thêm phiền phức cho người ta. Mặc dù cô rất thân quen với Ngu Thụy nhưng vẫn muốn tôn trọng Ôn Ngôn.

“Cảm ơn cậu, Uông Thần.” Ôn Ngôn rất thích phương thức chung đụng như thế này, tất cả mọi người đều tôn trọng lẫn nhau, cũng không nhiều chuyện truy hỏi nguyên nhân đến ngọn nguồn.

Lúc Giang Tiểu Noãn tới nghỉ ngơi, hai người bọn họ đang tán gẫu, không nghe rõ gì trước đó nhưng nghe được tên Ngu Thụy. Nhớ tới chuyện cậu ấy làm lúc cấp hai, thì cô ấy nhịn không được mà nở nụ cười không hề có ý tốt với Ôn Ngôn. Ôn Ngôn im lặng nhìn cô ấy một cái. Lúc này, Nghiêm Vãn Vãn cũng đi tới, đưa cho Ôn Ngôn một ly nước trái cây. 

Hai người đều chơi mệt rồi, thời gian tiếp sau đó chỉ ngồi nói chuyện phiếm, thời gian đến tờ mờ sáng thì tan cuộc. 

“Lần này anh tớ đoán sai rồi, tớ không có say, tinh thần còn rất tốt đây này.” Giang Tiểu Noãn vừa cầm điện thoại gọi cho Giang Thiếu Đình vừa lải nhải. 

Lúc ba người đi xuống lầu, xa xa đã nhìn thấy Giang Thiếu Đình nghiêng người đứng dựa bên cạnh xe, một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc, cúi đầu với dáng vẻ hững hờ. 

“Giang Tiểu Noãn, tớ phát hiện anh cậu là một tên yêu nghiệt, đẹp trai chết người.” Nghiêm Vãn Vãn không khỏi khen ngợi một tràng. 

“Đừng để vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc, bụng dạ rất đen tối.” Mặc dù Giang Tiểu Noãn cũng đồng ý với Nghiêm Vãn Vãn, nhưng mà theo thói quen bổ cho Giang Thiếu Đình một dao trước mặt bạn thân của mình. 

Nghe Giang Tiểu Noãn đánh giá anh trai nhà mình như thế thì Ôn Ngôn không khỏi bật cười. Cô cũng không thể không thừa nhận Nghiêm Vãn Vãn nói đúng, Giang Thiếu Đình thật sự là vẻ đẹp trời sinh, cao 1m85, da trắng, mày kiếm, mũi cũng cao. Ấn tượng đầu tiên chính là tướng mạo bất phàm, ẩn chứa vẻ ngoài lãnh đạm là khí chất ôn tồn lễ độ ở bên trong. Ôn Ngôn cũng không nhìn kỹ, nhưng tổng thể cảm giác là như vậy, cô cũng không biết nên diễn tả thế nào cho hay hơn. 

Lúc Giang Thiếu Đình ngước mắt lên, thì ba người bọn họ cũng đi gần tới xe. Anh đi tới thùng rác, dụi thuốc lá đi rồi ném vào trong gạt tàn bên trên. Vẫn giống như lúc đi tới, Nghiêm Vãn Vãn và Giang Tiểu Noãn ngồi ở phía sau, Ôn Ngôn ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái. 

Lúc đầu, Ôn Ngôn không muốn làm phiền bọn họ, dù sao cũng không tiện đường, nhưng chịu không được nhiệt tình của Giang Tiểu Noãn cho nên cô nghĩ, chờ đến khi tới nhà họ thì cô sẽ tự đón xe về. 

Nghiêm Vãn Vãn là người đầu tiên xuống xe, chung cư của cô ấy cách nhà Giang Tiểu Noãn hai con đường mà thôi, khác biệt là nhà Giang Tiểu Noãn là ở trong khu biệt thự. 

“Tớ cũng xuống ở chỗ này là được rồi. Ở đây đón xe về cũng rất thuận tiện. Hôm nay, cảm ơn hai người.” Ôn Ngôn vừa nói vừa cởi dây an toàn, cô không biết xưng hô thế nào với Giang Thiếu Đình nên chỉ có thể lựa chọn dứt khoát không xưng hô, chỉ nói cảm ơn hai anh em bọn họ. 

“Đã trễ như vậy rồi, tới nhà tớ nhanh lắm, chờ chút nữa để anh tớ đưa cậu về.” Giang Tiểu Noãn không cho cô xuống xe, tự giác đem nhiệm vụ này giao cho anh trai nhà mình. 

Cũng là bởi vì quá muộn Ôn Ngôni mới không muốn làm phiền bọn họ, đang chuẩn bị từ chối thì Giang Thiếu Đình mở miệng. 

“Ngồi xuống đi, chờ chút nữa anh đưa em về.” Ôn Ngôn đành thôi, lại cài dây an toàn lại, nói một cậu làm phiền anh với Giang Thiếu Đình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.