Hai người ân ân ái ái qua rất nhiều thời gian, trong lúc đó Dư tiên sinh nghe nói bạn gay của mình Đường Nhuế Bạch và Tịch Tư Tây hòa hảo rồi, Dư tiên sinh vốn còn muốn hẹn ra ngoài nghe xem bọn họ tại sao hòa hảo, sau đó liền nghe Đường Nhuế Bạch ở trong điện thoại tràn đầy vui mừng nói với cậu, bọn họ đi châu Âu công tác rồi.
Hmm, khả năng là du lịch hai người ngọt ngào đi.
Tiểu tâm tư truyền trong điện thoại của cậu tớ còn không cảm giác được sao?
Đương nhiên, mình cũng trải qua với Giang tiên sinh rất tốt mà, đặc biệt gần đây hai người đều nghỉ, tốt thật á! Hai người đều nghỉ!
Dư tiên sinh thoải mái ở trên giường duỗi eo mỏi, nhìn Giang tiên sinh nhận điện, sau đó "Ừ ừ...... ừ ừ......" ở đó đáp lại.
Dư tiên sinh lật người nhìn Giang tiên sinh đang gọi điện thoại, vươn tay hơi nhỏ của mình ra đặt trên bàn tay to của Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh bên này nghe mẹ mình thúc giục mình về nhà trải qua sinh nhật với ba, rũ mắt xuống nhìn Dư tiên sinh đang nghịch tay mình.
Đáng yêu thật.
Giang tiên sinh nghĩ thầm.
Vì vậy anh thuận theo ý nghĩ ôm lấy Dư tiên sinh, sau đó thấp người nhẹ nhàng hôn xuống.
Dư tiên sinh cho rằng anh gọi điện thoại xong rồi, liền "Hi hi hi hi", cười chống người dậy, ôm cổ Giang tiên sinh, hôn Giang tiên sinh một cái, sau đó níu lấy anh thấp giọng tỏ tình: "Giang tiên sinh em thích anh lắm nha! Thích lắm á!"
Dư tiên sinh còn đắm chìm trong bầu không khí hồng phấn nơi này, còn muốn tiếp tục cùng Giang tiên sinh của mình chim chuột, thình lình bị âm lượng lớn tiếng đột nhiên trong điện thoại dọa hết hồn.
"Dụ Hòa, bên con tiếng gì vậy? Ai sáng sớm ngủ bên cạnh con? Có đối tượng lúc nào cũng không nói với mẹ tiếng, ngày mai nhớ mang về đấy! Được rồi, cứ vậy đi!"
Tút tút tút......
Điện thoại bị cúp.
Dư tiên sinh sau khi nghe thấy âm thanh phóng đại trong điện thoại nằm bò trên người Giang tiên sinh không dám động đậy.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì, tui có phải không cẩn thận bại lộ cái gì hay không?
Giang tiên sinh để di động qua một bên, bất đắc dĩ nhìn Dư tiên sinh nằm nhoài trên người mình, ôm lấy cậu.
"Sao thế, Ngư Ngư, vừa nãy không phải còn ở trước mặt mẹ anh thổ lộ với anh sao?"
Dư tiên sinh đâu biết Giang tiên sinh đang gọi điện thoại với mẹ anh chứ, nếu biết cậu tuyệt đối liệt ở trên giường một đầu ngón tay cũng không động một cái.
Hơn nữa...... Ai biết cậu nói tiếng nhỏ như vậy, mẹ Giang tiên sinh cũng có thể nghe thấy chứ.
Dư tiên sinh giống như giả chết, mặc sức nặng trên người mình đều đè trên người Giang tiên sinh, chôn đầu trên vai Giang tiên sinh, không nói chuyện.
Giang tiên sinh cũng biết trêu chọc thích hợp mới đúng, nếu không cẩn thận chọc Ngư Ngư của anh thật sự mất hứng, vậy còn không biết dỗ thế nào.
Giang tiên sinh vuốt sau lưng Dư tiên sinh, khuyên bảo cậu: "Đừng lo mà Ngư Ngư, chuyện em lo lắng sẽ không phát sinh. Ba mẹ anh rất lâu trước đây đã biết anh là gay rồi, bọn họ cũng ủng hộ anh. Nhớ hồi cấp 3 có bạn nam tỏ tình với anh, mẹ anh còn khích lệ anh thử chút đấy!"
Nói tới đây, Giang tiên sinh giống như nhớ tới cái gì cười một cái, sau đó vội vàng giải thích: "Đương nhiên anh không đồng ý đâu! Dù sao nói thật anh hồi đó ánh mắt rất cao!"
Nhưng giải thích này cũng không dẫn tới hiệu quả nên có, Dư tiên sinh sau khi nghe ngược lại tức giận, cậu chống người dậy, nghĩ.
"Cái gì gọi là hồi đó ánh mắt rất cao? Ý anh là ánh mắt anh giờ thấp lắm hả? Hừm!"
Nhìn Dư tiên sinh sắp tức giận, định rời giường, Giang tiên sinh vội vàng đè cậu lại trên ngực mình, ngốc nghếch đáp lại.
"Không phải không phải, ánh mắt bây giờ mới cao hơn, nếu không làm sao sẽ thích Ngư Ngư của anh."
Dư tiên sinh "hừ" nhẹ một tiếng, ra hiệu Giang tiên sinh tiếp tục nói.
Giang tiên sinh vỗ về sau lưng Dư tiên sinh giống như vuốt sau lưng mèo con, tiếp tục lời lúc nãy.
"Ý vừa nãy của anh chính là em nhất định sẽ nhận được yêu thích của ba mẹ anh, đừng lo, ngày mai sẽ về tham gia tiệc sinh nhật của ba anh với anh. Yên tâm đi, người nhà anh đều rất tốt, quả thực cũng nên nói với bọn họ rồi."
Sau đó Giang tiên sinh giơ đầu Dư tiên sinh lên, nhìn chăm chú vào mắt cậu: "Vậy Ngư Ngư lúc nào thì giới thiệu anh với ba mẹ em hả?"
Nói thật, Dư tiên sinh không nghĩ tới sớm như vậy hai người bọn họ dã phải chung cha mẹ, mặc dù Giang tiên sinh đã gặp ba mẹ mình rồi......
Nhưng mà...... Nhưng mà...... Có chút sớm hay không......
Giang tiên sinh nhìn thấu do dự của Dư tiên sinh, có chút ủy khuất: "Ngư Ngư không định cho anh danh phận sao? Cũng không nói với bác trai bác gái."
Dư tiên sinh vội vàng phủ nhận: "Không phải không phải, em vừa rồi chỉ là đang nghĩ chúng ta hôm nào đều rảnh, không có ý không dẫn anh đi."
Nghe đến đó biểu tình Giang tiên sinh trời mây chuyển quang: "Vậy chúng ta phải xem cẩn thận xem hôm nào rảnh!"
Dư tiên sinh nhìn Giang tiên sinh rõ ràng vui vẻ không ít, âm thầm trách mình.
Rõ ràng cũng đã nói yêu đương với Giang tiên sinh gần 2 tháng rồi, cơ hồ ngày nào cũng ở cùng nhau, sao không thể có chút lòng tin với tình cảm của bọn họ chứ!
Cho dù không tin mình cũng không thể không tin Giang tiên sinh!
Ế? Câu này là nói như vậy sao?
58.
Sau khi xác định ngày mai sẽ đến chỗ cha mẹ Giang tiên sinh, Dư tiên sinh liền lôi kéo Giang tiên sinh rời giường đi chọn quà cho cha vợ tương lai của mình.
Ở trong phòng khả năng còn không có cảm giác gì, vừa ra khỏi cửa, cơ thể vì lạnh run lên bất tự nhiên, kéo chặt quần áo mình, hi vọng hành động có vẻ không có tác dụng gì này có thể vì mình lưu lại chút ấm áp.
Sau đó cậu lại nghĩ, tui vì sao còn phải duy trì cách sưởi ấm dã ngoại hồi cẩu độc thân đáng thương đó, tui hiện giờ là người có đối tượng.
Thế là Dư tiên sinh kéo áo khoác ngoài của Giang tiên sinh ra, sau đó vùi cả mình vào, giục Giang tiên sinh nhanh lên xe.
Giang tiên sinh buồn cười nhìn cách sưởi ám độc đáo này của Dư tiên sinh, kéo chặt áo khoác của mình, bọc cả người Dư tiên sinh vào, có chút xấu hổ nói: "Ngư Ngư, đây đang ở bên ngoài."
Âm thanh Dư tiên sinh rầu rĩ từ trong áo khoác truyền đến: "Mặc kệ mặc kệ, anh nhanh gọi xe chút!"
Giang tiên sinh nhận mệnh gọi xe.
59.
Không biết cha Giang tiên sinh thích gì, hỏi anh, anh lại nói em mua tùy tiện cái gì đó đi, ông ấy không so đo cái này.
Dư tiên sinh liếc Giang tiên sinh một cái, nghĩ thầm: Thôi vậy, vốn không mong đợi anh ý có thể cho tui đề nghị hữu dụng gì. Nhưng chờ ngày đi gặp cha mẹ em, anh cũng đừng hòng bảo em cho anh chủ ý gì.
Hừm!
Cuối cùng, Dư tiên sinh đau lòng xì món tiền khổng lồ mua cho cha vợ tương lai của mình cái đồng hồ đeo tay.
À, cái loại không thô tục ấy.
Thật sự mua một cái đồng hồ cực đắt.
Tui thật sự là vì chung thân đại sự của mình bỏ ra cái giá khổng lồ a.
Dư tiên sinh ở trong lòng cảm thán.
60.
Hôm sau hai người đến gần trưa mới động người tới nhà cha mẹ Giang tiên sinh.
Dư tiên sinh ngược lại rất sớm đã tỉnh, muốn rời giường sớm chút, đi sớm chút, tỏ vẻ có lễ độ.
Nhưng lại bị Giang tiên sinh túm lại giường, bảo Dư tiên sinh cùng anh ngủ.
Nói gì mà "Cho dù em đi sớm vậy bọn họ cũng vẫn chưa rời giường, còn không bằng gần bữa trưa đi."
Kết quả, bọn họ thật sự gần bữa trưa đi, lúc mà người khác cũng chuẩn bị động đũa rồi.
Dư tiên sinh ở phía sau Giang tiên sinh khẩn trương đi theo, Giang tiên sinh chỉ cho cậu ai, bảo cậu gọi ai cậu liền gọi, bảo cậu nói gì liền nói cái đó.
Dù sao, đầu óc cậu đã chết máy.
Tại sao tổ chức sinh nhật tới nhiều thân thích vậy chứ?
Giang tiên sinh cũng không nói với mình một tiếng.
Giang Nhân Nhân nhìn chằm chằm bạn trai của anh họ, hung hăng nhìn chằm chằm.
Hồi bé anh họ không phải đã nói sẽ kết hôn với mình sao! Tại sao tìm một tên đàn ông!
Sau khi ăn xong, các thân thích đều hẹn ở trong phòng chơi mạt chược, Giang tiên sinh đi châm trà cho các chú thím, Dư tiên sinh liền cùng giúp đỡ thu dọn với dì Tần trong nhà.
Sau đó cậu nhìn thấy một tiểu cô nương tức giận túm một tờ giấy đi tới, quẳng tờ giấy kia trước mặt cậu, nói xằng nói bậy.
"Anh, nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi anh họ tôi? Đây là chi phiếu trống, hạn ngạch trong 500 vạn. Anh họ từ nhỏ đã định hôn ước với tôi, anh ấy sẽ không yêu anh, các anh nhất định không thể ở cùng nhau, sớm cầm lấy số tiền kia mau rời khỏi!"
???
Dư tiên sinh nhìn chi phiếu bày trước mặt cậu, cậu cầm lên quan sát cái, phát hiện đây vậy mà là một tấm chi phiếu thật.
Nhưng kỳ thực đầy trong đầu cậu đều là, cô nương này có phải xem phim truyền hình nhiều hay không.
Cậu thử dùng ngữ khí hiền hòa, kiểu anh zai nhà bên khuyên tiểu cô nương này rời đi, nhưng cô nàng giống như nhận định Dư tiên sinh là hồ ly tinh cướp đi anh họ cô mà la to rống to với cậu.
Dư tiên sinh lúng túng không biết làm thế nào.
Vẫn may vừa nãy lúc Giang Nhân Nhân quẳng chi phiếu dì Tần kịp thời lên lầu gọi Giang tiên sinh tới.
Giang tiên sinh cau mày cầm tờ chi phiếu qua, nhìn Giang Nhân Nhân nói: "Nhân Nhân, anh nhớ đây là của cậu đưa cho em đi, sao em cầm tiền của ba mẹ tới đây làm loạn! Hơn nữa, anh lúc nào thì hứa hẹn muốn kết hôn với em hả?"
Giang Nhân Nhân thấy anh họ mình tới, có chút sợ, nhưng cô nàng thầm thêm can đảm cho mình, âm thanh cô ôn nhu nói với Giang tiên sinh: "Em hồi 3 tuổi chơi trò chơi với anh á, anh họ anh không nhớ sao? Lúc đó em giả làm cô dâu anh giả làm chú rể, anh còn cầu hôn với em......"
Nội tâm Dư tiên sinh: Kiểu này tôi chẳng phải có rất nhiều hôn phu......
Mặc dù Giang tiên sinh đã giải thích rất nhiều lần với Giang Nhân Nhân, nhưng cô nương chết tiệt này giống như nhận định, chính là không nghe, cố chấp tới giữ vững cách nói của mình.
Giang tiên sinh sau đó từ bỏ.
Thôi vậy, em vĩnh viễn là người giả bộ ngủ gọi cũng không tỉnh.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
61.
Cơm tối bởi vì không khí trong nhà thật sự quá náo nhiệt, Giang tiên sinh và Dư tiên sinh đều bị chuốc không ít rượu, cuối cùng phải ở nhà cha mẹ Giang tiên sinh.
Dù sao cũng không thể uống rượu lái xe mà.
Hai người mặc dù đều bị chuốc hơi say, nhưng vẫn có một chút lý trí ở đó.
Nhưng mà, bởi vì không nghĩ tới phải ở đây qua đêm, Dư tiên sinh phát hiện mình cũng không có mang theo quần áo tắm rửa đến, đương nhiên, cũng không có đồ ngủ.
Giang tiên sinh hơi say ở trong phòng mình tìm kiếm quần áo đưa cho Dư tiên sinh mặc tạm, mặc dù thật sự hơi lớn.
Dư tiên sinh nhìn áo và quần hơi có vẻ dài rộng với mình, không biết tại sao nhớ tới bức vẽ trước kia ở trên mạng nhìn thấy.
Hai người cùng mặc một đồ ngủ.
Thụ mặc áo, lộ ra bắp chân, công mặc quần, lộ ra lồng ngực.
Dư tiên sinh cũng muốn thử một chút.
Dư tiên sinh mang theo bộ đồ ngủ này kéo Giang tiên sinh vào phòng tắm, cùng tắm uyên ương, tiếp đó mặc một bộ đồ ngủ.
Ài, cái này có thể.
Lúc Giang tiên sinh mặc quần muốn cầm áo lên, phát hiện cái áo đó đã ở trên người Dư tiên sinh, anh sửng sốt hồi lâu.
Anh cau mày nhìn Dư tiên sinh chỉ mặc như vậy, trách anh sao không cầm thêm bộ quần áo vào, nếu bị cảm làm sao đây.
Mà Dư tiên sinh một mực ở bên tai anh cường điệu đây là "Tình cảm! Tình cảm!"
Giang tiên sinh không hiểu, anh vội vàng đến bên giường chỉnh điều hòa phòng ngủ lên nhiệt độ cao.
Dư tiên sinh cũng chầm chậm từ trong phòng tắm đi ra, áo rộng thùng thình che kín mông, lộ ra hai cái chân trắng nhỏ.
Giang tiên sinh nuốt nuốt ngụm nước bọt.
Dư tiên sinh đi tới trước mặt Giang tiên sinh, ôm lấy eo căng đầy của Giang tiên sinh, ngẩng đầu đề nghị: "Giang tiên sinh chúng ta chụp tấm ảnh đi!"
Dư tiên sinh ngồi ở giữa giường, sau lưng là lồng ngực khỏe khoắn mà ấm áp của Giang tiên sinh, mà cậu đặt tay Giang tiên sinh ngang hông mình, để Giang tiên sinh ôm cậu.
Cứ như vậy, Giang tiên sinh ôm Dư tiên sinh, hai người cùng mặc bộ đồ ngủ, một bộ hết sức ngọt ngào, ghi lại vào máy ảnh.