Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 43: Trần huyền sương đi tìm tình lang



Đại Ngu thiền sư tuy không tán đồng kế hoạch vây đánh Nam Bắc Nhị Quái của Thiên Tinh đạo trưởng, nhưng sự việc đã đến nước này, muốn ngăn cản cũng không được nữa. Thấy bọn Thiên Tinh đạo trưởng điều động người, chỉ đành đứng ngây ra một bên, chẳng nói lời nào. Thanh Vân đạo trưởng thì vẫn đứng lặng quan sát, thấy bọn Thạch Tam Công, Thiên Tinh đạo trưởng đã bày binh bố trận xong, ông ta mới lên tiếng:

“Một mình bần đạo đi vào? Hay là có ai muốn đi cùng với bần đạo?”.

Tào Yến Phi chen vào nói:

“Để bần ni đi với đạo trưởng một chuyến!”.

Bà ta tuy đã là chưởng môn của một phái, nhưng vì nội công tinh tiến, lại biết thuật trụ nhan, trông ra vẫn đẹp như hoa, phong tư trác tuyệt. Thanh Vân đạo trưởng mỉm cười, nói:

“Vậy chúng ta hãy cùng đi!” rồi chậm rãi rời khỏi đại điện, bước thẳng về phòng phương trượng. Hai người đi không lâu, bọn Thiên Tinh đạo trưởng đã bắt đầu hành động.

Sáu phái Côn Luân. Điểm Thương, Thanh Thành, Tuyết Sơn, Không Động, Thiếu Lâm chọn ra hai mươi bốn cao thủ, do Thạch Tam Công, Thiên Tinh đạo trưởng, Đồng Tẩu Cẩn Chấn suất lĩnh, mai phục ở ngoài phòng phương trượng. Thiên Tinh đạo trưởng tựa như đã thấy vẻ áy náy của Đại Ngu thiền sư, cho nên không ép ông ta tham gia hành động bao vây Nam Bắc Nhị Quái.

Thanh Vân đạo trưởng dắt Tào Yến Phi vào phòng phương trượng, Nam Bắc Nhị Quái đã tỉnh dậy, đang ngồi trong phòng đàm đạo.

Hai lão quái độc ác nổi danh giang hồ, giết người vô số tựa như thoát thai thay cốt, không hề nhớ đến cảnh nguy hiểm lúc nãy. Chỉ thấy trên khuôn mặt của họ nở nụ cười hiền từ, vừa thấy Thanh Vân đạo trưởng cùng Tào Yến Phi bước vào thì không còn lạnh lùng như trước mà gật đầu chào. Thanh Vân đạo trưởng chắp tay khom người làm một lễ, nói:

“Kính chúc hai vị lão tiền bối hành công viên mãn”.

Nam Quái Tân Kỳ điềm nhiên cười:

“Nếu không phải lúc nãy đạo trưởng ra tay tương cứu, ta và Hoàng lão quái e rằng đã không còn mạng nữa”.

Thanh Vân đạo trưởng mỉm cười, đổi sang chuyện khác:

“Bọn bần đạo vừa mới đi tuần ở ngoài chùa, phát giác người trong Minh Nhạc vẫn còn mai phục ở gần chùa Thiếu Lâm”.

Bắc Quái Hoàng Luyện nói:

“Chuyện này ta và Tân lão quái đã dự liệu, cho nên chẳng có gì là lạ”.

Tào Yến Phi đột nhiên chen vào nói:

“Hai vị lão tiền bối võ công hơn người, danh lừng một thời, bọn chúng tôi rất mong được hai vị lão tiền bối tương trợ, cùng nhau chống cường địch”.

Bắc Quái Hoàng Luyện quắc mắt, lạnh lùng nói:

“Ngươi là ai? Nói chuyện với lão phu sao lại tùy tiện đến thế?”.

Thanh Vân đạo trưởng vội vàng nói:

“Đây chính là chưởng môn nhân phái Điểm Thương, Tào Yến Phi cô nương”.

Bắc Quái Hoàng Luyện cười nhẹ một tiếng:

“Chưởng môn của một phái tuy cao vời, nhưng trong mắt của hai người chúng ta chẳng là thứ gì cả”.

Tào Yến Phi hơi biến sắc, tức giận nói:

“Danh tiếng của Nam Bắc Nhị Quái cũng chưa chắc lọt vào trong mắt phái Điểm Thương chúng tôi”.

Bắc Quái Hoàng Luyện cười lạnh đang định ra tay thì bị Nam Quái Tân Kỳ xua tay ngăn cản lại, nhìn Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Hai vị đến đây có phải là muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Đúng thế, chuyện này liên quan đến đại cuộc của cả võ lâm, mong hai vị tiền bối ra tay giúp đỡ”.

Nam Quái Tân Kỳ đột nhiên buông giọng cười lớn, nói:

“Nếu ta và Hoàng lão quái không chịu hứa chắc các vị trước tiên sẽ đối phó hai người chúng tôi”.

Thanh Vân đạo trưởng khéo léo lảng sang chuyện khác:

“Mụ yêu phụ ở Minh Nhạc không chỉ đối phó với một người, những người hơi có tiếng tăm trong võ lâm đều là mục tiêu của mụ ta, hai vị lão tiền bối có lẽ cũng không ngoại lệ!”.

Nam Quái Tân Kỳ không ngừng láo liên đôi mắt, tựa như đã cảm nhận được bên ngoài thiền phòng đã có một cạm bẫy.

Bắc Quái Hoàng Luyện đứng phắt dậy, chỉ tay về phía Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nam Bắc Nhị Quái xưa nay chưa bao giờ bị ai uy hiếp, bọn chúng ta cũng không muốn ra tay tương trợ, đến lúc này mới có thể quyết định được, niệm tình ngươi lúc nãy bảo vệ cho bọn ta, ta cũng không nghĩ đến âm mưu của bọn ngươi nữa, hãy mau lui ra!”.

Thanh Vân đạo trưởng chỉ cảm thấy mặt nóng ran, lầm bầm không nói ra lời, chỉ đành thối lui ra bên ngoài. Tào Yến Phi tựa như kinh hãi trước khí độ, uy danh của Nam Bắc Nhị Quái, cũng bước ra theo Thanh Vân đạo trưởng.

Chỉ nghe Bắc Quái Hoàng Luyện kêu rằng:

“Thanh Vân đạo huynh, dù trong phòng có xảy ra chuyện gì, ông cũng nên đứng ngoài đừng cuốn vào vòng xoáy thị phi”.

Thanh Vân đạo trưởng nhíu mày, chép miệng:

“Hai vị cố chấp không chịu nghe lời khuyên của bần đạo, bần đạo cũng đành chịu, xin cáo biệt”. Nói xong thì cúi người làm một lễ.

Bắc Quái Hoàng Luyện xua tay, nói:

“Không tiễn”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Không dám”. Thế rồi chắp tay trước ngực, nói:

“Chúc hai vị thọ như nam sơn”. Rồi đột nhiên xoay người bước ra ngoài.

Tào Yến Phi tựa như trong lòng càng lo hơn, chỉ lách người một cái thì đã biến mất.

Bọn Thiên Tinh đạo trưởng, Thạch Tam Công, Đồng Tẩu Cẩn Chấn đang đứng bên ngoài chờ đợi, xung quanh thiền phòng đã bày sẵn cạm bẫy, sát cơ trùng trùng, kiếm khí đằng đằng.

Thạch Tam Công vừa thấy hai người bước ra thì vội vàng tới hỏi:

“Sao rồi? Hai vị đã thuyết phục được Nam Bắc Nhị Quái chưa?”.

Tào Yến Phi lắc đầu:

“Nam Bắc Nhị Quái tựa như đã biết kế hoạch của chúng ta”.

Thanh Vân đạo trưởng sắc mặt nghiêm nghị, im lặng không nói.

Thiên Tinh đạo trưởng nhíu mày:

“Thanh Vân đạo huynh”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Chuyện gì?”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Nam Bắc Nhị Quái đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, chuyện này đã như tên lắp trên cung”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo cũng cảm thấy chuyện này không ổn ...”.

Thạch Tam Công lạnh lùng nói:

“Ông đã hối hận”.

Thanh Vân đạo trưởng ngửa mặt nhìn đám mây trắng bồng bềnh trên trời, chậm rãi nói:

“Bần đạo đoán rằng kế hoạch vây đánh Nam Bắc Nhị Quái chín phần thất bại, nếu như bọn người trong Minh Nhạc thừa cơ đánh tới, trận này chúng ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ...”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn thấy Thanh Vân đạo trưởng có ý rút lui, bất đồ nói tiếp:

“Ông đã đánh giá quá cao Nam Bắc Nhị Quái!”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Không phải bần đạo đề cao người khác, nếu luận đơn đả độc đấu, chúng ta cũng chưa chắc là địch thủ của Nam Bắc Nhị Quái ...” ông ta hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Lúc nãy bần đạo đã nhìn thần sắc của Nam Bắc Nhị Quái, thấy ánh mắt của họ rất kỳ lạ, hình như nội công của hai người bọn họ đã đột phá một cảnh giới, lên trên một tầng nữa ...”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn đột nhiên nhớ tới chuyện Thanh Vân đạo trưởng lúc nãy đã ngăn cản bọn họ hạ thủ Nam Bắc Nhị Quái, lửa giận không khỏi bốc cao, cười lạnh một tiếng, giận dữ nói rằng:

“Nếu không phải các hạ ra tay ngăn cản, Nam Bắc Nhị Quái lúc này đã hồn dạo địa phủ”.

Thiên Tinh đạo trưởng sợ hai người lại tranh cãi, rồi lại tàn sát lẫn nhau, vội vàng nói:

“Chuyện đã qua không nên nhắc lại, trước mắt kế hoạch đã sắp xếp xong, không biết Thanh Vân đạo trưởng có cao kiến gì?”.

Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi đưa mắt nhìn mọi người rồi nói:

“Theo bần đạo thấy, không nên lỗ mãng ra tay, cần phải biết trận này không phải là sự thành bại của một phái mà liên quan đến cả tình thế của võ lâm. Bần đạo và Nam Bắc Nhị Quái chẳng có mối giao tình gì, cho nên không cần nói hộ cho bọn họ, phải biết cường địch trước mắt của chúng ta mụ yêu phụ ở Minh Nhạc chứ không phải Nam Bắc Nhị Quái.

Nếu các vị muốn trừ Nam Bắc Nhị Quái, bần đạo cho rằng chi bằng hãy đối phó với kẻ cường địch ở Minh Nhạc xong rồi hãy tập trung lực lượng vây đánh Nam Bắc Nhị Quái cũng không muộn”.

Thiên Tinh đạo trưởng tựa như đã dao động trước lời nói của Thanh Vân đạo trưởng, ông ta hơi trầm ngâm rồi quay đầu lại nói với Tào Yến Phi:

“Tào cô nương thấy thế nào?”.

Bà ta tuổi tuy đã qua bốn mươi, nhưng vẫn trông trẻ trung như một cô nương. Tào Yến Phi nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Ý của Thanh Vân đạo huynh rất có lý, nhưng e rằng khi chúng ta động thủ với bọn Minh Nhạc, Nam Bắc Nhị Quái đột nhiên ra tay, trước sau đều có địch, điểm này không biết Thanh Vân đạo huynh có nghĩ đến không?”.

Thanh Vân đạo trưởng mỉm cười:

“Nếu chúng ta đang động thủ với Nam Bắc Nhị Quái, bọn người Minh Nhạc kéo đến, sự việc sẽ như thế nào?”.

Chợt nghe tiếng cười vọng tới, cắt đứt lời của Thanh Vân đạo trưởng.

Mọi người quay đầu nhìn lại, không biết Nam Bắc Nhị Quái đã bước ra khỏi thiền phòng từ lúc nào. Đệ tử sáu phái mai phục xung quanh đều đã rút ra binh khí, đang cùng nhau xông tới. Thạch Tam Công nhìn Thanh Vân đạo trưởng, nói:

“Thế cuộc giờ đây đã định, xem ra dù không ra tay cũng không được nữa”.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn kỹ Nam Bắc Nhị Quái, chỉ thấy hai người khí định thần nhàn, tựa như không hề để ý đến trận thế bày trước mặt.

Sự việc đã đến lúc phải quyết định, Thanh Vân đạo trưởng chỉ đành cúi đầu, nói:

“Chuyện đã đến nước này, chỉ có tùy cơ ứng biến”.

Ông ta tuy phản đối mọi người, nhưng trước cục diện này thì lại trở nên dũng cảm lạ thường, dẫn đầu bước về phía trước.

Thạch Tam Công hạ giọng nói:

“Đối phó với hạng người cùng hung cực ác này, không cần phải nói đến quy tắc giang hồ, nếu một khi động thủ, chúng ta hãy cùng nhau lao lên, Tào cô nương giúp cho Thanh Vân đạo trưởng, hợp lực đối phó với một người, Đồng huynh và lão phu sẽ hợp lực đối phó với một người, Thiên Tinh đạo trưởng đứng ở giữa tiếp ứng, thừa cơ ra tay ...”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói:

“Một khi ra tay, các vị hãy cứ xuất ra tuyệt học, tốt nhất trong vòng một trăm chiêu thì hãy kết thúc trận này”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Chúng ta hãy mau bước lên, tiếp ứng cho Thanh Vân đạo huynh!”.

Bốn người vội vàng đuổi theo.

Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi bước vào trong vòng vây của đệ tử sáu phái. Khi cách Nam Bắc Nhị Quái còn hai ba bước mới ngừng lại, chắp tay nói:

“Hai vị lão tiền bối phải chăng muốn rời khỏi nơi này?”.

Nam Quái Tân Kỳ đang nhìn xa xăm thì đột nhiên thu tầm mắt, liếc nhìn trận thế ấy, hỏi ngược lại:

“Các ngươi rút kiếm giơ đao, bày trận bao vây thiền phòng, không biết có dụng ý gì?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Lúc nãy bọn bần đạo phát hiện kẻ địch, chứng minh rằng bọn người trong Minh Nhạc vẫn chưa rời khỏi Tung Sơn ...”.

Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng hừ nói:

“Vậy có liên quan gì đến chuyện các ngươi bao vây thiền phòng?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bọn bần đạo đã bàn bạc lẫn nhau, đưa ra một kết luận rằng, trước khi kẻ cường địch rút lui ra khỏi Tung Sơn, hai vị lão tiền bối tốt nhất hãy tạm thời ở lại trong phòng phương trượng”.

Nam Quái Tân Kỳ mỉm cười hỏi:

“Tại sao?”.

Lúc này, Thạch Tam Công và bọn Đồng Tẩu Cẩn Chấn, Thiên Tinh đạo nhân đã bước tới.

Cẩn Chấn giơ ngang thanh Bạch Giao kiếm nói:

“Nguyên nhân rất đơn giản, e rằng hai vị âm thầm cấu kết với bọn người trong Minh Nhạc, cho nên bọn chúng tôi đành mời các vị nghỉ ngơi trong thiền phòng vài ngày”.

Bắc Quái Hoàng Luyện cười lạnh nói:

“Người tốt khó làm, Tân lão nhị, nếu chúng ta không cho bọn chúng biết tay, chỉ e bọn chúng cho rằng chúng ta sợ bọn chúng!”.

Tân Kỳ thở dài, hạ giọng nói với Thanh Vân đạo trưởng:

“Nếu một ngày trước, chỉ chuyện các ngươi bày trận bao vây thiền phòng, chắc chắn sẽ khơi dậy sát tâm của ta, nhưng lúc này ta rất bình tĩnh ...”.

Ông ta chậm rãi đưa mắt nhìn bọn Thanh Vân đạo trưởng, nói tiếp:

“Dù cho bọn các ngươi cùng nhau ra tay cũng chưa chắc là địch thủ của hai chúng ta, đừng nghĩ đến chuyện nhốt chúng ta trong thiền phòng nữa, hãy mau rút lui đi thôi!”.

Tiếng dữ của Nam Bắc Nhị Quái đã truyền khắp võ lâm, xưa nay không hề nói đến chuyện thị phi, hễ thích là ra tay giết người, lúc này lời nói rất mềm mỏng, khiến cho bọn Thiên Tinh đạo trưởng bất ngờ, không khỏi đứng sững ra tại chỗ.

Thanh Vân đạo trưởng chép miệng:

“Lòng dạ phóng khoáng của hai lão tiền bối thật khiến cho người ta hổ thẹn, bần đạo xin tạ tội trước”. Nói xong thì chắp tay trước ngực, khom người làm một lễ, quay đầu lại nói với bọn Thiên Tinh đạo trưởng:

“Đạo huynh, chúng ta đi thôi! Đừng quấy nhiễu hai vị lão tiền bối nữa”.

Thiên Tinh đạo trưởng hơi do dự, khom người nói với Nam Bắc Nhị Quái:

“Đã quấy nhiễu thanh tịnh của hai vị, bần đạo rất lấy làm áy náy”.

Hai người vừa rút lui, Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn cũng đành phải xuống thang, cả hai đều im lặng không nói, chậm rãi xoay người, cất bước toan bỏ đi.

Chỉ nghe Bắc Quái Hoàng Luyện kêu:

“Đứng lại!”.

Bọn Thiên Tinh đạo trưởng đều ngừng bước, quay người lại.

Bắc Quái Hoàng Luyện nhìn lên mặt Cẩn Chấn, nói:

“Để thanh bảo kiếm trong tay của người lại rồi hãy đi”.

Cẩn Chấn nhìn Thạch Tam Công rồi nói:

“Đây là đồ của phái Thiếu Lâm, không biết có liên quan gì đến hai vị?”.

Bắc Quái Hoàng Luyện nói:

“Kiếm này trước đây là của Đại Ngu hòa thượng tặng cho huynh đệ của ta, vật đã tặng, chẳng lẽ có thể lấy lại được?”.

Nam Quái Tân Kỳ tựa như cũng bị lời nói của Cẩn Chấn chọc giận, cười lạnh rồi nói:

“Chín đại môn phái của các người xưa nay tự xưng là chính tông, nhân nghĩa, sao lại làm chuyện hạ lưu, cướp vật của người khác như thế”.

Mấy câu này rất chua cay, Cẩn Chấn cảm thấy mặt nóng ran, thẹn quá hóa giận, nói:

“Lão phu có thể cướp được, vậy có chỗ nào đáng hổ thẹn?”.

Hoàng Luyện ngẩng mặt cười lớn:

“Tân lão nhị, ta đã nhịn không được nữa ...”.

đột nhiên lắc hai vai, lướt thẳng về phía Đồng Tẩu Cẩn Chấn.

Cẩn Chấn là người giàu kinh nghiệm giang hồ, khi đang nói thì đã nghĩ Nam Bắc Nhị Quái có thể sẽ đột nhiên ra tay cướp kiếm cho nên đã âm thầm chuẩn bị.

Bắc Quái Hoàng Luyện vừa mới nấp người thì lập tức múa kiếm lên, chém ngang qua, vẽ ra một luồng hàn quang.

Bắc Quái Hoàng Luyện tuy là người tự phụ, nhưng cũng không dám coi thường uy lực của thanh kiếm này, chỉ đứng từ xa điểm tới, lập tức có một ngọn tiềm lực tuôn ra hai đầu ngón tay, chặn kiếm thế lại, tay trái chụp vào cổ tay phải cầm kiếm của Cẩn Chấn.

Cẩn Chấn vội vàng thối lui, chỉ nghe Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng hừ một tiếng, tay phải phất ra, một luồng chưởng lực lạnh lẽo tuôn ra, miệng nói:

“Hãy nếm thử mùi vị Hàn Băng chưởng của lão phu!”.

Cẩn Chấn không thể nào tiếp đòn đánh ấy của đối phương, chỉ đành trao kiếm cho tay trái, tay phải múa lên vỗ ra. Hai luồng hướng lực chạm vào nhau, cuộn thành một cơn gió, những người đứng gần đấy đều cảm thấy trong gió có một luồng khí lạnh lẽo.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn vội vàng thối lui, thanh Bạch Giao kiếm mau chóng đâm thẳng ra một chiêu Trường Hồng Tinh Thiên.

Té ra sau khi tiếp lấy chưởng ấy của đối phương, lão ta biết công lực của mình không bằng đối phương, cho nên phải dùng kiếm thuật liều với đối phương một trận, chỉ thấy y rút kiếm thế về, trong chốc lát đã đánh liền ra năm chiêu, thanh Bạch Giao kiếm vẽ ra kiếm hoa đầy trời.

Đây là trận chiến để tìm lấy sự sống, cho nên lão ta vừa ra tay đã sử dụng tuyệt học của phái Không Động là Thiên Can Tam Thập Lục kiếm, kiếm thế tuôn ra liên miên như trường giang đại hải.

Phái Không Động tuy không được xếp vào Tứ đại kiếm phái nhưng kiếm thuật của lão ta cũng rất độc đáo.

Thiên Tinh đạo trưởng, Thanh Vân đạo trưởng đều là những bậc danh gia kiếm thuật trên võ lâm, thấy kiếm chiêu của phái Không Động biến hóa như thế cũng không khỏi sững người ra đứng nhìn, nhưng thân ảnh nhẹ nhàng của Bắc Quái Hoàng Luyện như luồn lách trong màn kiếm hoa, ông ta liên tục vỗ chưởng, điểm chỉ ra khiến cho kiếm chiêu kỳ ảo của đối phương không thể nào thi triển được, tuy bị chụp dưới màn kiếm ảnh trùng trùng nhưng không hề nguy hiểm.

Khi đấu được đến hiệp thứ mười chợt nghe Bắc Quái Hoàng Luyện buông giọng cười lớn, cao giọng nói:

“Thời trẻ hai tay nhuốm đầy máu tanh, lúc già lại có một tấm thiện tâm”. Khi đang quát lên như thế thì vỗ ra một chưởng, lập tức gió lạnh toát vào người Cẩn Chấn, luồng chưởng lực mạnh mẽ đã phá vỡ kiếm ảnh trùng trùng, Bắc Quái Hoàng Luyện phóng vọt người lên cao đến hơn ba trượng, sau đó lại xoay người, chân chổng ngược lên trên, từ trên cao bổ xuống. Đồng Tẩu Cẩn Chấn giơ kiếm đánh ra một chiêu Giả Hỏa Thiêu Thiên, điểm ngược lên phía trên.

Nào ngờ Bắc Quái Hoàng Luyện đã đánh ra một chiêu kỳ học, hai tay đột nhiên bổ xuống phía dưới, hai luồng chưởng lực mạnh mẽ tạt xuống đất khiến cho cát bụi bay mù trời, rồi sau đó mượn lực phản chấn phóng vọt lên cao ba thước, người lộn một vòng lên không, chân phải đá trúng vào cổ tay phải cầm kiếm của Cẩn Chấn. Cẩn Chấn chợt cảm thấy cổ tay tê rần, thanh Bạch Giao kiếm bay ra. Chợt nghe Nam Quái Tân Kỳ hú dài một tiếng rồi vọt lên trên, người đang lơ lửng trên không thì tay phải đã đưa ra chụp lấy thanh Bạch Giao kiếm. Chỉ nghe thấy một tràng cười vang vọng, trong chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng của hai người ấy nữa.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn ngẩng mặt nhìn lên, ngạc nhiên chẳng nói gì được.

Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài:

“Danh tiếng của Nam Bắc Nhị Quái quả nhiên không phải đồn ngoa”. Trên mặt lộ vẻ hổ thẹn.

Thanh Vân đạo trưởng thở phào, nói:

“Hai lão quái vật tung hoành giang hồ thật sự đã tỉnh ngộ! Xem ra tình thế ảm đảm của võ lâm có thể sẽ thay đổi”. Ông ta tự lẩm bẩm với mình, cho nên chẳng ai hiểu ông ta đang nói gì.

Thiên Tinh đạo trưởng tựa như kinh hãi trước võ công của Nam Bắc Nhị Quái, hỏi với vẻ đầy cảm khái:

“Thanh Vân đạo huynh, có biết Nam Bắc Nhị Quái đi đâu không?”.

Thanh Vân đạo trưởng quay đầu lại mỉm cười:

“Trời đất mênh mông, làm sao biết được hành tung của họ? Nhưng có một chuyện, bần đạo có thể dự liệu được, Nam Bắc Nhị Quái ra đi sẽ có ích rất lớn cho tình hình võ lâm chúng ta”.

Tào Yến Phi chợt hạ giọng nói:

“Thanh Vân đạo huynh, bổn tọa muốn thỉnh giáo một chuyện”.

Thanh Vân đạo trưởng vội vàng đáp:

“Nào dám, nào dám, cô nương có lời gì hãy cứ dạy bảo, bần đạo biết sẽ nói”.

Tào Yến Phi nói:

“Phương đại hiệp có thực sự chết chưa?”.

Bà ta đột nhiên quan tâm Phương Triệu Nam.

Thanh Vân đạo trưởng trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

“Theo bần đạo thấy, Phương đại hiệp có lẽ vẫn còn sống, chỉ là không biết đang ở đâu mà thôi”.

Thiên Tinh đạo trưởng chợt nhớ Phương Triệu Nam đã khuyên mình và Nam Bắc Nhị Quái không nên tranh chấp lẫn nhau, tiếp lời:

“Theo bần đạo thấy Phương Triệu Nam và Nam Bắc Nhị Quái có mối giao tình rất sâu sắc ...”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Đâu chỉ có sâu, Nam Bắc Nhị Quái có thể thay đổi như thế là nhờ Phương đại hiệp hết lòng khuyên lơn ...”.

Tào Yến Phi nói:

“Nói như thế, y thực sự là một người tốt, chúng ta nghi ngờ như thế thật là oan cho y”.

Thanh Vân đạo trưởng hơi thở dài, chậm rãi xoay người bước về phía trước.

Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn tuy hơi mất mặt nhưng võ công của Nam Bắc Nhị Quái quá cao cường, cho nên trong lòng cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Tào Yến Phi chợt đuổi theo Thanh Vân đạo trưởng, hỏi:

“Thanh Vân đạo huynh, Phương đại hiệp có thật là chưa chết không? Hỡi ơi! Bổn tọa nhớ lại, cảm thấy có lỗi với y”.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn thẳng lên mặt Tào Yến Phi, nói:

“Điều này bần đạo thật khó trả lời”.

Ông ta hơi trầm ngâm rồi nói tiếp:

“Nhưng mong y vẫn bình an ...”.

Chợt nghe tiếng binh khí giao nhau từ xa vọng tới.

Thanh Vân đạo trưởng nhíu mày, vội vàng bước về phía ấy. Tào Yến Phi lo lắng hỏi:

“Phải chăng là người trong Minh Nhạc đã tấn công vào Thiếu Lâm tự?” thế là phóng vụt đi.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Rất khó nói, hiện nay lúc nào cũng có thể xảy ra một trận quyết chiến sinh tử”.

Bọn Thạch Tam Công, Thiên Tinh đạo trưởng, Cẩn Chấn đều đã nghe tiếng binh khí giao nhau cho nên đồng thời đều chạy về phía ấy.

Qua mấy lớp đình viện, tới lớp đại điện thứ ba, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân mặc đồ đen đang đánh nhau với bốn nhà sư.

Cây trường kiếm trong tay thiếu nữ áo đen ấy uyển chuyển như du long, múa ra từng đóa kiếm hoa, lợi hại đến nỗi không thể chống đỡ nổi.

Đại Ngu thiền sư tay cầm thiền trượng, đứng trước điện, ngừng thần để ý đến cuộc chiến, bên cạnh ông ta là năm nhà sư đã bị thương.

Thanh Vân đạo trưởng điểm hai chân xuống đất, phóng vọt lên, rồi hạ xuống bên cạnh Đại Ngu thiền sư, hạ giọng hỏi:

“Vị cô nương áo đen ấy là ai?”.

Đại Ngu thiền sư lắc đầu:

“Không biết lai lịch”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Tại sao không hỏi?”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Nàng ta không chịu nói ra thân phận ...” ông ta hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Nàng một mình hiên ngang bước vào chùa, lúc đầu đệ tử trong chùa đều tưởng rằng nàng là môn hạ của phái Điểm Thương, cho nên không ra tay ngăn cản, đến khi nàng xông đến lớp đại điện thứ hai thì đệ tử hộ pháp mới hỏi họ tên của nàng. Nào ngờ, nàng buông lời mắng nhiếc, ra tay đã đánh, đã có năm người bị thương dưới kiếm của nàng, nàng đã xông đến lớp điện thứ ba, hỡi ơi! Không ngờ chùa Thiếu Lâm hôm nay lại trở thành một nơi thị phi như thế này”.

Thanh Vân đạo trưởng thầm quan sát thần sắc của Đại Ngu thiền sư, thấy ông ta mặt mũi không vui, tựa như bực bội chuyện những người trong các đại môn phái từ xa đến đây giúp đỡ cho ông ta. Thế rồi mới lật tay rút thanh trường kiếm, nói:

“Để bần đạo hỏi nàng một tiếng!”.

Đại Ngu thiền sư lạnh lùng nói:

“Đạo huynh cứ tùy tiện”.

Thanh Vân đạo trưởng rút kiếm vọt người lên, hạ xuống ở nơi đang động thủ, trầm giọng quát:

“Các vị đại sư hãy rút lui để cho bần đạo tiếp vài kiếm của nàng ta”.

Ông ta là thân phận chưởng môn một phái, địa vị cao vời, bốn nhà sư lại đang lúc không thể cầm cự nổi, quả nhiên rút lui theo lời ông ta.

Thiếu nữ áo đen ấy vung thanh trường kiếm đâm xoạc ra một chiêu Thiên Ngoại Lai Vân, miệng lạnh lùng quát:

“Trong chùa của hòa thượng sao lại có đại sĩ, ngươi làm gì ở đây?”.

Thanh Vân đạo trưởng đẩy ra một chiêu Thôi Suất Di Hải, một mảng kiếm quang tuôn ra chặn lại kiếm thế của thiếu nữ áo đen, nói:

“Bần đạo Thanh Vân ...”.

Thiếu nữ áo đen xoay cổ tay, đâm xoạc xoạc hai kiếm, buộc Thanh Vân đạo trưởng phải thối lui một bước, lạnh lùng quát:

“Ta mặc kệ Hồng Vân, Thanh Vân cái gì, ta chỉ muốn tìm chàng”.

Tấn công đạo trưởng là người phóng khoáng, tình tình lại rất kiên nhẫn, tuy cảm thấy nàng thiếu nữ này ngang ngạnh không nói lý lẽ, nhưng vẫn cố nén cơn giận, hỏi:

“Cô nương muốn tìm ai?”.

Thiếu nữ ấy đột nhiên ngừng kiếm thế lại, nói:

“Coi như ngươi cũng biết nói đến đạo lý”.

Thanh Vân đạo trưởng mỉm cười, nói:

“Cô nương chỉ cần nói ra người cần tìm, tại hạ biết sẽ cho hay”.

Thiếu nữ ấy nói:

“Ta muốn tìm Phương Triệu Nam”.

Thanh Vân đạo trưởng giật mình, nói:

“Phương Triệu Nam ...”.

Thiếu nữ áo đen nói:

“Thế nào? Có người bảo chàng đang ở trong chùa Thiếu Lâm, ngươi đừng hòng lừa gạt ta”.

Thanh Vân đạo trưởng quay đầu lại nhìn Đại Ngu thiền sư rồi hỏi:

“Cô nương họ gì?”.

Thiếu nữ áo đen ấy bị ông ta hỏi thì ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:

“Ta là sư muội Trần Huyền Sương của chàng, chàng là sư huynh của ta, có gì không đúng?”.

Thanh Vân đạo trưởng áy náy nói:

“Phương Triệu Nam quả thực có ở trong chùa Thiếu Lâm ...”.

Trần Huyền Sương không đợi ông ta nói xong thì đã lập tức chen vào:

“Hãy mau bảo chàng ra đây! Ta tìm chàng thật khổ!” giọng nói của nàng pha lẫn vui mừng và đau khổ.

Thanh Vân đạo trưởng ho nhẹ một tiếng, che giấu sự áy náy của mình, nói:

“Song, lúc này y đã không còn trong chùa nữa”.

Trần Huyền Sương đang mỉm cười thì chợt trở nên buồn bã hỏi:

“Chàng đi đâu?”.

Thanh Vân đạo trưởng im lặng không đáp, đây là một vấn đề rất khó trả lời đối với ông ta, nàng ta nói chuyện một cách chân thành, rõ ràng đây là một thiếu nữ ít kinh nghiệm giang hồ, tùy tiện nói dối thì có thể lừa được nàng, nhưng thân phận và địa vị của ông ta không cho phép ông ta làm thế. Chỉ nghe Trần Huyền Sương gắt lên:

“Sao ông không nói, có phải đang muốn lừa gạt ta không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nghiêm mặt nói:

“Bần đạo xưa nay không nói dối”.

Trần Huyền Sương nói:

“Vậy rốt cuộc chàng đã đi đâu?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Hình như là bị người trong Minh Nhạc cướp đi, không rõ tung tích”.

Ông ta suy nghĩ đã rất lâu mới nghĩ được câu này, dù đó là lời nói dối cũng có thể khiến cho đối phương không nghi ngờ mình.

Trần Huyền Sương sững người ra, hai dòng nước mắt lăn xuống má, nói:

“Bọn người trong Minh Nhạc căm hận chàng đến thấu xương, nếu chàng bị bọn chúng bắt đi chắc chắn sẽ không còn mạng”.

Chợt nghe một tiếng A di đà Phật vang lên, Đại Ngu thiền sư bước vội tới, chắp tay nói:

“Chắc cô nương từ xa đến đây, xin mời cô nương vào trong chùa dùng bữa cơm chay, nghỉ ngơi một lát!”.

Trần Huyền Sương lắc đầu rồi đưa mắt nhìn Thanh Vân đạo trưởng:

“Ông bảo chàng đã bị người của Minh Nhạc bắt đi, có phải tận mắt chứng kiến không?”.

Thanh Vân đạo trưởng lắc đầu:

“Không có, bần đạo đoán như thế”.

Trần Huyền Sương nói:

“Vậy tại sao ông đoán như thế?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Phương đại hiệp rời chùa không bao lâu, bọn chúng tôi lập tức đuổi theo tìm, chỉ thấy xác của những người đi cùng với y, nhưng lại không thấy Phương đại hiệp đâu cả, cho nên bần đạo đoán rằng có lẽ y đã bị người trong Minh Nhạc bắt đi mất”.

Trần Huyền Sương giơ tay áo lau nước mắt trên mặt:

“Nơi ấy có xa không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Ở gần đây”.

Trần Huyền Sương đột nhiên ném cây trường kiếm, cúi người làm lễ nói:

“Ta cầu xin ông dắt ta đi xem”.

Thanh Vân đạo trưởng không ngờ nàng lại đưa ra thỉnh cầu này, nhớ đến nơi ấy rải đầy chất độc, không thể nào phòng bị được, cho nên trong lòng lo lắng lắm. Ông ta trầm ngâm một hồi:

“Nơi ấy tuy rất gần, nhưng nguy hiểm vô cùng, cô nương nếu nhất định muốn đi thì trước tiên hứa với bần đạo một điều kiện”.

Trần Huyền Sương nói:

“Điều kiện gì?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nói ra rất đơn giản, đó là bần đạo sẽ dẫn cô nương đến nơi ấy, chỉ nên đứng từ xa nhìn không được đến gần”.

Trần Huyền Sương thở dài:

“Thôi được!” rồi đưa tay nhặt lấy thanh kiếm ở dưới đất.

Thanh Vân đạo trưởng quay đầu lại nhìn bọn Đại Ngu thiền sư, Thạch Tam Công, Cẩn Chấn, cung tay nói:

“Các vị hãy chờ ở đây, bần đạo sẽ dắt vị Trần cô nương đến nơi ấy ...” rồi bước đến gần Tào Yến Phi nói:

“Bần đạo muốn làm phiền Tào cô nương đi cùng!”.

Tào Yến Phi gật đầu cười:

“Bổn tọa rất muốn đi cùng một chuyến”.

Thanh Vân đạo trưởng bước đi ra phía trước, vẫy tay với Trần Huyền Sương:

“Cô nương hãy đi theo sau bần đạo”.

Trần Huyền Sương đi sau Thanh Vân đạo trưởng. Tào Yến Phi thấy thế thì cũng đi sau Trần Huyền Sương. Ba người bước đi rất nhanh, trong khoảnh khắc đã đến khu vực nguy hiểm.

Thanh Vân đạo trưởng chỉ ba cái xác nằm ở góc núi, buồn bã nói:

“Nơi ấy đều đã rải đầy chất độc ...”.

Trần Huyền Sương kêu ồ một tiếng, chậm rãi bước về phía trước.

Tào Yến Phi nói:

“Nơi ấy có thể có cường địch đang ẩn nấp, âm thầm bắn ra ám khí, cô nương chỉ nên đứng từ xa nhìn, đừng nên tới gần”.

Trần Huyền Sương nhìn kỹ ba cái xác, ngoại trừ một nhà sư, hai người còn lại là hai đại hán tuổi trên ba mươi, không hề có xác của Phương Triệu Nam. Thế rồi nàng mới nhíu mày:

“Phải chăng Phương sư huynh đã bị người ta bắt đi ở nơi này?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Đúng thế ...” rồi đột nhiên ngừng lại.

Trần Huyền Sương nói:

“Các người hãy chờ ở đây, ta đến xem thử”. Nói xong thì người đã vọt lên, phóng về phía ba cái xác.

Thanh Vân đạo trưởng vội vàng kêu:

“Cô nương hãy ngừng lại”. Rồi phất ống tay áo, đuổi theo sau nàng.

Ông ta vốn muốn đuổi theo nàng, chặn nàng lại khi nàng chưa đến nơi nguy hiểm ấy, nào ngờ thân pháp của nàng rất nhanh, Thanh Vân đạo trưởng đuổi được nửa đường thì Trần Huyền Sương đã đến trước ba cái xác ấy.

Tào Yến Phi hạ giọng kêu lên:

“Đạo huynh hãy ngừng bước!” rồi tung người vọt hai cái, hạ xuống bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng, nói:

“Cô nương ấy lỗ mãng như thế, nếu trúng độc mà chết thì cũng tự chuốc lấy khổ mà thôi”.

Thanh Vân đạo trưởng chép miệng:

“Nếu ta không đưa nàng đến đây, chắc chắn sẽ không xảy ra thảm kịch này ...”.

Chỉ thấy Trần Huyền Sương múa tít cây trường kiếm trong tay, hất ba cái xác ra, chậm rãi bước vào trong cốc.

Tào Yến Phi nhìn thế thì ngẩn người ra:

“Đạo huynh, nàng ta hình như không sợ chất độc”.

Thanh Vân đạo trưởng như hiểu ra, ánh mắt của ông ta nhìn thẳng lên người Trần Huyền Sương, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng, hai người này đều kinh hãi vì Trần Huyền Sương đã vượt qua khỏi khu vực chết chóc.

Tào Yến Phi cao giọng nói:

“Ả nha đầu này có lai lịch thật đáng nghi!”.

Thanh Vân đạo trưởng quay đầu nhìn Tào Yến Phi rồi nói:

“Trên người của bần đạo có mang theo Tịch Độc đơn bí truyền của bổn phái, cho nên muốn mạo hiểm vượt qua khu vực chết chóc ấy cô nương hãy yểm trợ cho bần đạo, nếu bần đạo có gì bất trắc, hãy thay ta truyền lệnh cho môn hạ phái Thanh Thành, bảo bọn chúng hãy sớm trở về núi Thanh Thành, khi ta rời núi đã sắp xếp chuyện hậu sự, chỉ cần bọn chúng làm theo di tư của ta là được”. Đang nói thì cho tay vào lòng, lấy ra một tấm ngân bài, nói tiếp:

“Cô nương chỉ cần đưa ra tấm ngân bài này, họ sẽ không nghi ngờ”.

Rồi không đợi Tào Yến Phi trả lời, tiện tay ném tấm ngân bài ấy về phía bà ta, rồi vọt hai cái, người đã đến khu vực chết chóc.

Tào Yến Phi nhìn theo bóng dáng của Thanh Vân đạo trưởng, trong lòng dâng lên sự kính phục vô hạn, thầm nhủ:

“Các đại môn phái đều không hiểu ông ta, thậm chí cắt đứt quan hệ với phái Thanh Thành vì ông ta tiếp chưởng môn hộ. Thế nhưng, khi biến cố của võ lâm vừa mới nổi lên, ông ta là người đầu tiên đến tương trợ, vả lại đã sắp xếp trước chuyện hậu sự, đã có lòng liều mình, lòng đại nhân, đại dũng ấy thật khiến cho người ta kính phục ...” rồi ngẩng đầu nhìn lên, chẳng thấy bóng dáng của Thanh Vân đạo trưởng đâu nữa, tựa như ông ta đã an toàn vượt qua khu vực chết chóc ấy.

Khi Thanh Vân đạo trưởng vọt người lên, ông ta đã uống hai viên Tịch Độc đơn, đồng thời nín thở, mau chóng vượt qua ba cái xác, chỉ thấy thế núi hai bên dựng đứng, ở giữa là một thung lũng hẹp dài khoảng mười trượng, cỏ dại trong thung lũng cao đến tận eo, ngoài đám cỏ dại và loạn thạch, chẳng có cây cối gì sống được, ông ta không khỏi nhíu mày thầm nhủ:

“Nếu bọn người trong Minh Nhạc rải chất độc trong sơn cốc này, mai phục phóng ra ám khí, không khó quét sạch cao thủ tụ tập trong chùa Thiếu Lâm ...” đang suy nghĩ thì tay phải lập tức rút ra thanh trường kiếm trên lưng, vạch cỏ tiến vào phía trong.

Ông ta là người kiên nghị, càng rơi vào trong chốn hiểm nguy thì càng bình tĩnh, vừa bạt cỏ đi về phía trước vừa âm thầm để ý dấu vết của Trần Huyền Sương.

Hai người chỉ cách nhau trong chốc lát, cho nên muốn tìm tung tích Trần Huyền Sương để lại lẽ ra không phải chuyện khó. Nào ngờ trong sơn cốc đầy cỏ dại này, vì lâu năm không có người tới, cỏ dại mọc rất khỏe, vừa đạp xuống thì lập tức đứng thẳng lên, cho nên không tìm được dấu vết của Trần Huyền Sương. Tình hình ấy khiến Thanh Vân đạo trưởng vốn bình tĩnh nhưng cũng có chút lo lắng, đi khoảng được bốn năm trượng, ông ta vẫn chẳng phát giác gì được. Một cảm giác kinh hãi dâng lên trong lòng, ông ta cảm thấy hình như bọn người trong Minh Nhạc đã bày sẵn cạm bẫy. Có lẽ, Trần Huyền Sương đã gặp nguy, cảm giác kinh hãi ấy khiến cho Thanh Vân đạo trưởng vốn bình tĩnh cũng phải ngừng bước.

Lúc này, ngoại trừ kêu lớn, ông ta cũng chẳng còn cách nào hay hơn. Đột nhiên, một tiếng thở dài vọng lại từ sau đống quái thạch. Thanh Vân đạo trưởng giật mình, nổi da gà. Ông ta chợt hiểu nỗi lo lắng của mình đã dẫn tới cảm giác kinh hãi, thế rồi ngưng thần điều tức, vội vàng hít hai ngụm chân khí, tay trái rút ra hai ngọn đoản kiếm, tay phải giơ ngang thanh trường kiếm trước ngực, nhìn thẳng về đống quái thạch ấy, trầm giọng quát:

“Ai?”.

Đám cỏ sau đám quái thạch đung đưa, một cái đầu râu tóc bờm xờm, đôi mắt to tròn hiện ra nhìn thẳng về phía Thanh Vân đạo trưởng. Thanh Vân đạo trưởng phát giác người này mặt đầy vẻ đau khổ tựa như hắn ta chẳng còn sức phản kháng. Thanh Vân đạo trưởng lờ mờ đoán rằng sau lưng của hắn ta còn có người nữa, người ấy có thể là cao thủ trong Minh Nhạc, cũng có thể là Nhạc chủ của Minh Nhạc. Bốn ánh mắt nhìn nhau một lúc lâu, không ai lên tiếng, Thanh Vân đạo trưởng bình tĩnh suy đoán tình thế, thầm nghĩ cách đối địch. Cái đầu ấy ló ra một lúc lâu rồi đột nhiên rụt lại, sự bình tĩnh của Thanh Vân đạo trưởng tựa như đã khiến cho đối phương cảm thấy nóng lòng.

Từ sau đống đá đột nhiên có một mảng phấn trắng bay tản ra đến bốn năm trượng, rồi từ trên chụp xuống như một màn sương.

Thanh Vân đạo trưởng rất nhanh nhạy, vừa thấy thế thì đã đoán đó là chất bột độc, chỉ cần hít vào thì có thể sẽ chết ngay tại trận, cũng có thể sẽ hôn mê, bị người ta bắt sống. Ông ta vội vàng tung mình vọt lên, lướt xéo qua một bên, đồng thời đề tụ chân khí hả miệng thổi ra. Mảng phấn trắng ấy bị ông ta thổi thì dạt qua một bên.

Sau đống quái thạch đột nhiên có giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ vang lên:

“Ai?”.

Thanh Vân đạo trưởng lạnh lùng trả lời:

“Chỉ nhờ thuốc mê mà thắng được người đâu phải là anh hùng, nếu cô nương đã dám lên tiếng hỏi tại sao không dám xuất hiện?”.

Phía sau đống loạn thạch chẳng có tiếng gì truyền ra nữa, chỉ thấy đám cỏ dại lay động, rõ ràng có người đang tìm cách bỏ chạy. Thanh Vân đạo trưởng lạnh lùng cười:

“Nơi này ba mặt là núi, chỉ có một lối ra, ta chỉ cần nổi lửa lên, thử hỏi các ngươi có thể trốn đi đâu?”.

Quả nhiên, đối phương e sợ ông ta phóng hỏa cho nên chậm rãi ngừng lại, một khuôn mặt xinh xắn ló ra khỏi đám cỏ dại.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn kỹ khuôn mặt ấy, tuy nét đẹp như hoa nhưng không thể nào che giấu ánh mắt hung tàn, ông ta nhíu mày hỏi:

“Cô nương có phải là người trong Minh Nhạc không?”.

Thiếu nữ ấy chớp đôi mắt to tròn, cười rằng:

“Phải thì thế nào?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo từ lâu đã nghe thủ pháp võ công của Minh Nhạc nổi tiếng kỳ dị ...”.

Thiếu nữ ấy nhoẻn miệng cười:

“Lúc này ngươi muốn lãnh giáo vài chiêu, có đúng không?”.

Thanh Vân đạo trưởng thấy nàng mỉm cười trông rất xinh xắn, lại đầy vẻ hấp dẫn, thế rồi mới ngầm đề cao cảnh giác, nghiêm nghị nói:

“Bần đạo quả thật có ý này”.

Thiếu nữ ấy chậm rãi vẫy tay phải:

“Ngươi hãy bước đến gần, ta có chuyện muốn bàn với ngươi”.

Hành động của nàng rất thân thiết và tự nhiên, tựa như là bạn bè lâu năm. Thanh Vân đạo trưởng tuy là người già dặn, trí mưu có thừa, nhưng ông ta chưa bao giờ gặp cảnh ngộ như thế này, cho nên không khỏi sững người ra.

Thiếu nữ ấy mau chóng giở tay phải lên, vỗ tay vào nhau ba lần, nói tiếp:

“Ngươi hãy yên tâm mà bước đến đây!”.

Chỉ thấy hai ống tay áo màu đỏ hiện ra trong đám cỏ màu xanh. Thanh Vân đạo trưởng vẫn do dự không quyết, không biết có nên bước tới hay không. Chỉ nghe thiếu nữ áo đỏ ấy dịu dàng nói:

“Chả lẽ ngươi sợ hãi ư? Ta đã giơ hai tay lên, ngươi có gì không yên tâm?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Chúng ta đứng cách nhau không xa, có thể nghe rõ ràng được tiếng của nhau, cô nương có gì muốn nói, ta đứng đây nghe cũng thế”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Chuyện ta muốn bàn bạc với ngươi rất hệ trọng, ngươi hãy yên tâm bước qua đây, nếu ngươi chịu chấp nhận, ngày sau chúng ta sẽ là bạn bè cùng một đường ...”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nếu bần đạo không chịu hứa thì sao?”.

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:

“Theo ta suy đoán, ngươi chắc chắn sẽ không từ chối, chuyện này quan hệ rất trọng đại, có thể thay đổi tình thế của võ lâm, có thể sẽ giúp ngươi trở thành cao thủ số một trên đời”.

Thanh Vân đạo trưởng thầm nhủ:

“Chuyện gì mà hệ trọng đến thế?” ông ta là người bình tĩnh, tuy bị lay động trước lời nói của thiếu nữ áo đỏ nhưng cũng không chịu dễ dàng bước qua, thế rồi mới điềm nhiên cười:

“Cả đôi bên đều mới lần đầu tiên gặp nhau, vả lại đang là kẻ địch của nhau, cô nương làm sao tin tưởng bần đạo?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Hỏi rất hay, thực ra ta đã bị nội thương nặng nề, cho nên mới cầu xin ngươi, nếu ta chưa bị nội thương, chỉ e rằng ngươi chẳng thoát khỏi tay ta”.

Thanh Vân đạo trưởng giật mình, chợt nhớ đến Trần Huyền Sương, hỏi tiếp:

“Lúc nãy có một vị cô nương áo đen, không biết đang ở đâu?”.

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng hừ nói:

“Nếu chẳng phải ta đánh giá thấp ả nha đầu áo đen ấy, cũng không đến nỗi bị trọng thương thế này”. Nàng ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Tuy ta dùng thuốc mê, khiến cho ả mê man, nhưng không ngờ trước khi hôn mê ả đã toàn lực phản công, do đó ta bị chưởng lực của ả đánh chấn thương”.

Thanh Vân đạo trưởng lo lắng hỏi:

“Vậy cô nương đã giết hại nàng ta ư?”.

Thiếu nữ áo đỏ trả lời:

“Không, ả đang ở sau đống quái thạch, ngươi bước đến gần thì có thể thấy được”.

Thanh Vân đạo trưởng ngầm vận công lực rải khắp toàn thân, sau đó mới thản nhiên cười:

“Thôi được” thế rồi chậm rãi bước tới. Ông ta tay phải cầm thanh trường kiếm bạt cỏ ra, tay trái vẫn nắm hai thanh đoản kiếm, đợi thời cơ phát ra.

Thiếu nữ áo đỏ ấy rất giữ lời hứa, giơ cao hai tay vẫn không đặt xuống, cho đến khi Thanh Vân đạo trưởng bước tới thì mới mỉm cười:

“Ta đã mỏi tay, có thể hạ xuống chưa?”.

Thanh Vân đạo trưởng thấy nàng không có binh khí, thế rồi gật đầu:

“Nếu cô nương có ý ám toán, bần đạo có lẽ sẽ trúng đòn, nhưng bần đạo tin rằng khi toàn lực phản kích, cô nương cũng khó thoát”.

Thiếu nữ áo đỏ chậm rãi hạ tay xuống, nói:

“Ta bị nội thương rất nặng, vừa rồi lại rải phấn độc, đã chấn động đến nội phủ, nếu lúc này ngươi muốn giết ta thì dễ như trở bàn tay”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo không bao giờ thừa gió bẻ măng”. Thế rồi vung cây kiếm lên, một mảng cỏ đứt lìa, ông ta nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy Trần Huyền Sương đang nằm sau đống đá, bên cạnh nàng là Phương Triệu Nam. Thanh Vân đạo trưởng rất bình tĩnh, ông ta cố gắng nén nỗi vui mừng trong lòng, điềm nhiên hỏi:

“Họ còn cứu được không?”.

Lúc này ông ta đã thấy cả thân hình của thiếu nữ xinh đẹp ấy, nàng đang mặc một bộ y phục màu đỏ, phía trước là một thanh kiếm xanh lè, một cây phất trần và một quái nhân râu tóc bồm xồm. Thiếu nữ áo đỏ ấy đưa mắt nhìn quái nhân, hỏi:

“Ngươi có biết người này không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn kỹ một hồi rồi nói:

“Không biết”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ngươi có biết Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Đó là một bậc danh y, nổi tiếng võ lâm, bần đạo ngưỡng mộ đã lâu”.

Thiếu nữ áo đỏ ấy vội vàng nói:

“Ta cảm thấy rất mệt, hãy để ta ngồi xuống nói chuyện!”.

Nói xong thì hai tay vạch cỏ ngồi xuống, nói:

“Người này chính là Ngôn Lăng Phủ”.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn kỹ lại, lòng thầm nhủ:

“Mấy ngày gần đây có nhiều chuyện là xảy ra, cần phải cẩn thận mới được”. Thế rồi mới điềm nhiên mỉm cười:

“Ngôn Lăng Phủ danh lừng giang hồ, ngoại trừ y đạo, võ công của ông ta cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu, không phải bần đạo coi thường cô nương, nói về dùng độc, võ công, chỉ e cô nương không phải là địch thủ của ông ta”.

Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh nói:

“Lúc này ta đã bị thương nặng, không thể cự địch được nữa, nếu lấy võ công mà luận, không cần phải nói đến nữa ...” nàng hơi ngập ngừng:

“Ta muốn cho ông biết một chuyện, đó chính là nếu ông muốn giết ta lúc này thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần ông vung kiếm lên, ta sẽ lập tức đầu rời khỏi cổ, nhưng ta tin rằng ông sẽ không giết ta”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo tuy không muốn thừa gió bẻ măng, nhưng theo tình hình này mà luận, cô nương đã quá tự tin!”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Ta không tin rằng trên đời này có người không hề nghĩ đến mình, không hề có lòng riêng ...” đột nhiên nàng nhíu mày, rê nhẹ một tiếng rồi nói:

“Hãy mau giúp ta xoa huyệt đạo ở trước ngực, ta đang khó thở quá”.

Thanh Vân đạo trưởng ho mạnh một tiếng rồi nói:

“Nam nữ không gần gũi nhau, huống chi bần đạo là người đã vượt khỏi tam giới ngũ hành ...”.

Thiếu nữ áo đỏ vội vàng thở dốc rồi nói:

“Người ở chốn thế ngoại sao lại bị lễ giáo trói buộc, thấy chết không cứu, gặp nguy rút lui, đâu có phải là kẻ xuất gia?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương hãy trao thuốc giải cho bần đạo, bần đạo cứu Trần cô nương trước, nàng ta sẽ xoa bóp huyệt đạo cho nàng ...”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Không kịp nữa ...” chợt thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng đột nhiên tái xanh, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thanh Vân đạo trưởng thấy tình hình nguy ngập thì trong lòng cảm thấy bất nhẫn, thế rồi bước tới, đặt cây trường kiếm trong tay xuống, ngầm vận nội lực rồi đè chưởng vào huyệt Huyền Cơ trên ngực của nàng, đẩy ra một luồng khí nóng, giúp cho khí huyết của nàng lưu thông. Chợt nghe giọng nói yếu ớt của thiếu nữ áo đỏ vang lên:

“Hãy mau xoa bóp vào bốn huyệt Ngọc Đường, Thần Phong và Nhũ Trung ở hai bên trái phải, ta sắp nôn huyết đây”. Giọng nói của nàng nghe rất kiều mị, tràn đầy sự khiêu gợi.

Thanh Vân đạo trưởng chỉ nghĩ đến chuyện cứu người, lại nghe tiếng kêu yếu ớt của nàng, bất đồ rê chưởng phải, xoa vào bốn huyệt ở trước ngực của nàng.

Bốn huyệt này tuy là chỗ yếu hại trong cơ thể con người nhưng cũng là chỗ kín của phụ nữ, Thanh Vân đạo trưởng chỉ cảm thấy bàn tay của mình chạm phải một vùng da mềm mại, căng tròn, lập tức giật mình, vội vàng rút tay về. Thiếu nữ áo đỏ ấy nói như van vỉ:

“Nội thương của ta đã bắt đầu phát tác, ta đau quá”.

Thanh Vân đạo trưởng chưa bao giờ gặp phải chuyện này, chưa bao giờ nghe được giọng nói như thế này, ông ta sững người ra, rồi lập tức xoa vào bốn huyệt của thiếu nữ áo đỏ. Áo của thiếu nữ áo đỏ rất mỏng manh, bàn tay của Thanh Vân đạo trưởng như chạm vào da thịt của nàng. Một luồng u hương thơm ngát xộc vào trong mũi, lại thêm nàng không ngừng rên rỉ khiến cho Thanh Vân đạo trưởng từ nhỏ lớn lên trong đạo quán trang nghiêm, sinh ra cảm giác kỳ lạ, ông cảm thấy máu huyết của mình như chảy nhanh hơn ... Khi ông ta đang hoang mang, dục niệm nảy sinh, thiếu nữ áo đỏ ấy đột nhiên lật tay phải mau chóng điểm ra một chỉ. Điều ấy khiến cho Thanh Vân đạo trưởng bất ngờ, ông ta nhất thời ứng biến không kịp cho nên đã bị đối phương điểm trúng huyệt Vân Môn ở trên vai phải.

Thiếu nữ áo đỏ ấy bật dậy, tay trái mau chóng chụp thanh trường kiếm bên mình, kề thanh kiếm vào cổ Thanh Vân đạo trưởng, cười rằng:

“Ngươi đoán thử xem, ta có giết chết ngươi không?”.

Luồng kiếm khí lạnh lẽo lạ thường khiến cho Thanh Vân đạo trưởng cũng cảm nhận được thanh bảo kiếm trong tay của đối thủ sắc bén vô cùng, chỉ cần nàng hơi dùng lực thì đầu của mình sẽ rời khỏi cổ. Nhưng luồng kiếm khí lạnh lẽo ấy cũng khiến cho ông ta tỉnh táo hơn, ông ta điềm nhiên cười:

“Chuyện sống chết làm sao có thể uy hiếp được bần đạo?”.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên rút thanh trường kiếm lại, nhoẻn miệng cười:

“Ngươi có biết ta sẽ không giết ngươi không?”.

Thanh Vân đạo trưởng trở nên lúng túng khi nàng đột nhiên dùng kiếm kề vào cổ ông ta, rồi lại đột nhiên mỉm cười, trong nhất thời ông ta không nghĩ ra lời nào đối đáp được, cho nên im lặng chẳng nói gì cả. Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách nói:

“Sao ngươi không nói?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo cũng không biết nói gì ...”.

Thiếu nữ áo đỏ chợt thở dài, nói:

“Ngươi đừng sợ, ta bảo có chuyện hệ trọng muốn thương lượng với ngươi, không phải là dối gạt ngươi, nếu ngươi chịu chấp nhận, chúng ta hãy cùng nhau hợp tác, nếu chuyện này mà thành, suốt đời chúng ta sẽ sung sướng, nếu ngươi không chấp nhận, ta sẽ vung kiếm giết chết ngươi”.

Thế rồi nàng mới hỏi:

“Ngươi có biết truyền thuyết về Huyết Trì đồ không?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Biết thì thế nào?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Trong Huyết Trì có giấu di vật của La Huyền, ai có thể vào trong Huyết Trì trước nhất, người đó sẽ có được di vật của La Huyền, lúc đó kẻ đó có thể tung hoành thiên hạ, không ai là địch thủ ...”.

Thanh Vân đạo trưởng lạnh lùng nói:

“Huyết Trì đồ chẳng qua chỉ là một truyền thuyết trong giang hồ, người trên đời có mấy ai thấy được bức bản đồ ấy?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ta tuy chưa từng thấy qua, nhưng ta biết quả thực có Huyết Trì đồ trong nhân gian”.

Thanh Vân đạo trưởng ngầm vận khí giải huyệt, nhưng vận cả hai lần đều không thể giải được, trong lòng thất kinh lắm, lo rằng nàng ta biết mình đang âm thầm giải huyệt, vội vàng đáp:

“Chỉ là lời đồn không căn cứ, làm sao có thể tin được, có thể La Huyền vẫn còn sống trong nhân gian”.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nói:

“Đúng thế, La Huyền quả thực chưa chết, vả lại trong mấy ngày nay, lão ta còn đến chùa Thiếu Lâm ...”.

Nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:

“Nếu chẳng phải La Huyền xuất hiện ở chùa Thiếu Lâm, chỉ e các người đã chết không chỗ chôn thân”.

Thanh Vân đạo trưởng giật mình, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tỉnh:

“Chuyện này có thật không?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đương nhiên là thật ...”.

Nàng đảo mắt hai vòng rồi nói:

“Ngươi đừng hòng tự giải huyệt đạo, thuật điểm huyệt này chỉ có ở Minh Nhạc, ngoại trừ ta, chẳng ai có thể giúp được ngươi”.

Thanh Vân đạo trưởng biết nàng chẳng nói ngoa, cho nên chỉ điềm nhiên cười, im lặng không nói.

Thiếu nữ áo đỏ nghiêm mặt nói:

“Lúc này những lời ta nói với ngươi toàn là sự thực, bởi vì tình thế trước mắt, một mình ta chẳng làm gì được ...” nàng chậm rãi đưa mắt nhìn lên mình Phương Triệu Nam, nói tiếp:

“Ta vốn muốn nhờ y giúp đỡ, nào ngờ y lại từ chối ...” nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Nhưng y không hề nghe ta nói xong, nếu y có lòng kiên nhẫn, ta tin rằng y chắc chắn sẽ hợp tác với ta”.

Thanh Vân đạo trưởng thấy nàng có vẻ tự tin, trong lòng không khỏi tò mò, hỏi rằng:

“Chuyện gì? Phương đại hiệp là bậc anh hùng lỗi lạc, chắc chắn không bị ngươi dụ dỗ”.

Thiếu nữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.