Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 47: Thầy trò nhạc chủ gặp lại nhau



Nụ cười động lòng người của thiếu nữ áo trắng khiến cho Cát Vĩ ngẩn người ra, tựa như quên rằng, giao thủ với người ta, đến khi chưởng của đối phương đã vỗ đến trước ngực mà vẫn không biết né tránh. Khi chưởng của nàng đến trước ngực y, nàng đột nhiên thâu lại rồi quát:

“Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?”.

Cát Vĩ chỉ cảm thấy mặt nóng ran, vung quyền đấm thẳng ra. Thiếu nữ áo trắng đứng yên, mặt lại trở nên lạnh lùng, đợi quyền của Cát Vĩ đánh tới trước ngực thì lập tức lách mình ra sau, tay phải tung ra chụp vào cổ tay của Cát Vĩ.

Nàng né tránh rất linh hoạt và kịp thời, ra tay phản công càng nhanh nhẹn hơn, Cát Vĩ suýt nữa bị nàng chụp trúng, buộc phải thối lui ra sau đến hai bước. Thiếu nữ áo trắng đuổi sát theo, trong chốc lát đã đánh ra tám chiêu. Nào ngờ võ công của Cát Vĩ phức tạp lạ thường, thế công của thiếu nữ áo trắng tuy nhanh nhẹn nhưng đều bị y hóa giải cả.

Thiếu nữ áo trắng tấn công một hồi mà vẫn chẳng làm gì được Cát Vĩ, đột nhiên thối lui đến ba bước, nói:

“Không ngờ võ công của ngươi lại cao cường đến thế”.

Cát Vĩ tuy đã hóa giải được lực tấn công ấy của đột nhiên nhưng cũng cảm thấy rất mất sức, lòng nhủ thầm:

“Võ công của ả này cũng không kém, không thể khinh địch được”. Thế rồi ngầm đề chân khí, phát ra một đòn Vô Ảnh thần quyền.

Thiếu nữ áo trắng đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình dồn tới, lòng thất kinh, vừa đề khí chống lại, vừa lạnh lùng quát:

“Hay thật! Ngươi cũng biết Vô Ảnh thần quyền”.

Nửa năm trước, Đại Phương thiền sư và Thần Chung đạo trưởng đã cùng các cao thủ võ lâm vây đánh Minh Nhạc thất bại, đa số quần hào đều bị trúng thuốc mê, trở thành thuộc hạ của Nhạc chủ Minh Nhạc.

Còn một phần thì đã chết trong trận ấy, trước khi thất bại, Thần Chung và nhiều võ lâm cao thủ đã truyền hết tuyệt kỹ cho huynh đệ họ Cát. Hai người này đã cố gắng luyện tập, vì cả hai đều có nền tảng võ công vững chắc, lại thông minh hơn người cho nên trong vòng nửa năm đã học được rất nhiều môn tuyệt kỹ.

Nhưng rốt cuộc vì thời gian quá ngắn ngủi, vẫn chưa nắm được hết tinh túy, tuy biết nhiều nhưng không thể phát huy được.

Lúc này Cát Vĩ đã cẩn thận, sau khi đánh ra một đòn Vô Ảnh thần quyền thì lập tức lao tới, tay trái đánh ra một chiêu Hà Nhạc Lưu Vân, vẽ ra một loạt chỉ ảnh, tay phải đánh ra một đòn Băng Hà Khai Đông, đẩy ra một luồng phong mạnh mẽ.

Hai chiêu này, một chiêu là môn bí truyền của phái Võ Đang, một chiêu là tuyệt học của phái Hoa Sơn, y một lúc đánh ra hai chiêu kỳ học ấy khiến cho bọn Thạch Tam Công, Cẩn Chấn đều kinh hãi.

Nhưng thiếu nữ áo trắng vẫn không hề lo lắng, nàng vung tay điểm ra một chỉ.

Cát Vĩ cảm thấy chỉ ấy của nàng dồn ra như cơn sóng dữ, nếu trúng thì chắc chắn sẽ bị trọng thương, cho nên trong lòng kinh hãi lắm, vội vàng thối lui ra sau mấy bước.

Chợt nghe thiếu nữ áo trắng cười lạnh, lao tới như hình với bóng, Cát Vĩ cảm thấy tay phải tê rần, thì ra cổ tay phải đã bị nàng chụp trúng.

Bọn Thạch Tam Công cũng thấy chỉ trong chớp mắt nàng ta đã chụp được cổ tay của Cát Vĩ. Chợt nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng ta vang lên:

“Ngươi đã phục chưa?”.

Cát Vĩ nhìn lên mặt thiếu nữ áo trắng, nói:

“Thôi được! Ta sẽ nghe lời cô nương, hãy giải huyệt đạo cho ta”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Ta tin ngươi”. Nàng giải xong huyệt đạo cho Cát Vĩ thì bước đến bên cạnh Thạch Tam Công:

“Các người đã nghĩ kỹ chưa?”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn nhìn quanh rồi nói:

“Bọn chúng ta cũng muốn tỷ võ như Cát huynh đệ!”.

Thiếu nữ áo trắng sầm mặt nói:

“Ba người các ngươi là hạng quỷ quyệt, sao có thể so với y?”.

Thạch Tam Công nói:

“Bọn chúng tôi đã trúng độc của con rết ấy, được cô nương tương cứu, bọn chúng tôi cảm kích không nguôi, nhưng cô nương muốn chúng tôi nghe theo lệnh, đem thân làm kẻ tôi tớ, chuyện hệ trọng như thế chúng tôi làm sao nghe theo”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Đừng lo, ta có một loại thuốc độc, chỉ cần uống vào, các ngươi sẽ mất hết trí nhớ, quên đi cả liêm sỉ, mãi mãi trở thành kẻ tôi tớ cho ta”. Chợt nghe một tiếng bình vang lên, tựa như có một vật nặng táng vào cánh cửa. Thạch Tam Công ho nhẹ nói:

“Có người đến, nếu cô nương thả chúng tôi, chúng tôi sẽ cùng cô nương chống lại cường địch”.

Lúc đầu thì thiếu nữ áo trắng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại, nàng ta điềm nhiên nói:

“Đừng lo, cánh cửa ấy rất vững chắc”. Nàng lấy ra một bình ngọc, mở nắp bình, đổ ra ba viên thuốc màu đỏ, nói:

“Ba viên thuốc này gọi là Tán Hồn đơn. Sau khi uống sẽ mất hết trí nhớ, trong võ lâm hiện nay không biết có bao nhiêu cao thủ đã bị buộc uống thuốc này, nếu các người không tin thì hãy cứ thử xem sao?” khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn lạnh lẽo, chẳng thấy được vẻ hỷ nộ, bọn Thạch Tam Công tuy là những kẻ già dặn, nhưng cũng chẳng phân biệt được sự hư thực, cho nên không khỏi nhìn nhau.

Chợt nghe tiếng bình bình vang lên liên tiếp, rõ ràng bên ngoài có người đang phá cánh cửa.

Thiếu nữ áo trắng quay lại nhìn Cát Vĩ:

“Ngươi hãy ngồi yên, cánh cửa ấy rất vững chắc, bọn chúng dù có phá thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao”.

Nàng chậm rãi bước đến gần bọn Thạch Tam Công, nắm lấy lỗ tai Cẩn Chấn nói:

“Ngươi tỉnh trước họ, vậy hãy uống thuốc trước!”.

Cẩn Chấn thất kinh nói:

“Cô nương hãy khoan, tại hạ chấp nhận là xong”.

Thiếu nữ áo trắng lập tức điểm hai huyệt đạo trên người Cẩn Chấn, rồi chậm rãi bước đến bên cạnh Thạch Tam Công:

“Ông có gan uống viên thuốc này không?”.

Thạch Tam Công nói:

“Dùng thuốc chẳng liên quan gì đến mưu dũng, lão phu tuy xem cái chết như trở về, nhưng cũng không thể dùng thuốc này”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Đồ nhát gan”. Nàng đưa tay điểm hai huyệt đạo của Thạch Tam Công, chậm rãi bước đến trước mặt Tào Yến Phi, nói:

“Chúng ta cùng là thân nữ nhi, ta cũng không làm khó bà, bà hãy chọn một con đường! Một là uống viên thuốc này, hai là ta sẽ điểm hai kinh Thiếu Âm và Thiếu Dương của bà!”.

Tào Yến Phi tuy là kẻ kiêu ngạo nhưng trong tình thế này cũng chỉ đành lắc đầu thở dài:

“Trong tình thế chết không được, sống không xong này bổn tọa đành phải chịu thua ngươi ...”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Nếu chúng ta không phải là phụ nữ, ta đâu có thương lượng với bà như thế?”.

Tào Yến Phi nói:

“Nếu cô nương đã bảo ta chọn lựa, vậy kết quả của sự chọn lựa này là như thế này?”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Nói ra thì hai chuyện này đều chẳng hay ho gì, sau khi uống thuốc thì lập tức sẽ mất trí nhớ, thần trí mê loạn, không uống thuốc, mãi mãi trở thành tôi tớ cho ta, nhưng không có cảm giác đau khổ”.

Tào Yến Phi nói:

“Nếu cô nương điểm hai kinh Thiếu Âm, Thiếu Dương của ta?”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Điều đó thì khác, bà vẫn có thể nhớ chuyện xưa, nhưng nỗi đau khổ vì hai kinh mạch này rút lại không ai có thể chịu nổi, cứ cách hai canh giờ thì ta phải thi triển thủ pháp đánh thông huyệt đạo bị tắc, nếu không máu sẽ dần chảy nhanh, càng trở nên đau đớn hơn, kinh mạch của toàn thân sẽ co rút lại, đau đớn cho đến chết ...”.

Tào Yến Phi nói:

“Uống thuốc hay bị điểm kinh mạch đều đau khổ cả, cô nương thật là độc ác”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Những chuyện thảm khốc ta đã thấy còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần những điều ta làm”.

Tào Yến Phi nói:

“Mục đích của cô nương chẳng qua muốn chúng tôi nghe lệnh, làm tôi tớ cho cô nương, tuy bị điểm kinh mạch, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng ...”.

Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói:

“Ta không tin ai có thể chịu nổi cơn đau kinh mạch bị rút lại, vả lại cơn đau này sẽ ngày càng tăng lên, nếu bà tin rằng có thể chịu đựng nổi, vậy hãy chống thử lại ta một lần”.

Tào Yến Phi chép miệng:

“Vậy cô nương cứ điểm hai kinh mạch Thiếu Âm và Thiếu Dương của ta!”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Đấy là bà chọn lựa”.

Nàng điểm hai huyệt đạo của bà ta, sau đó tháo dây, thả ba người.

Thạch Tam Công lập tức chẳng nói một lời, múa chưởng đánh tới.

Thiếu nữ áo trắng cười lạnh:

“Ta đã sớm đoán được các ngươi sẽ ra tay, quả nhiên không sai”. Đang nói thì quét chưởng thẳng về cổ tay của Thạch Tam Công.

Thạch Tam Công vội vàng thối lui một bước. Đồng Tẩu Cẩn Chấn thừa thế tiến lên, một quyền đánh vào hậu tâm của nàng. Thiếu nữ áo trắng lật tay lại điểm chỉ ra, vạch thẳng vào huyệt Khúc Trì ở khuỷu tay của Cẩn Chấn. Cẩn Chấn buộc phải thối lui đến mấy thước. Tào Yến Phi rút thanh trường kiếm, nhưng vẫn đứng đấy mà chưa chịu ra tay. Thạch Tam Công kêu lớn:

“Tào chưởng môn, sao chưa ra tay?”.

Tào Yến Phi nói:

“Nếu chúng ta giết chết ả, lát nữa thương thế phát tác, ai cứu chúng ta?”.

Thạch Tam Công cười:

“Tào chưởng môn đừng lo, chúng ta sẽ bắt sống ả”.

Lão ta tuy lớn tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy tình thế không hay, chợt nghe thiếu nữ áo trắng cao giọng nói với Cát Vĩ:

“Mau đến đây”. Nàng vừa nói vừa múa chưởng đánh tới, buộc Thạch Tam Công và Cẩn Chấn phải lùi ra.

Cát Vĩ vung quyền đấm thẳng tới Thạch Tam Công, tay trái Thạch Tam Công thi triển một chiêu Cự Hổ Môn Ngoại, chặn quyền thế đánh tới của Cát Vĩ, miệng nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi điên rồi ư?”.

Cát Vĩ nói:

“Lời của đại trượng phu nặng như núi, ta đã hứa nghe lệnh của nàng, sao có thể trở mặt được?” nói xong thì đánh vù vù ra hai chưởng.

Thạch Tam Công vừa múa chưởng chống đỡ vừa nói:

“Chúng ta đã là kẻ ngồi chung thuyền, huống chi huynh đệ chỉ bị ép buộc ...” chợt nghe ba tiếng bình bình vang lên, âm thanh truyền vào nhức cả tai, cắt lời của Thạch Tam Công. Thiếu nữ áo trắng nhíu mày, đột nhiên tung ra những chiêu số kỳ ảo đánh vào mấy đại huyệt trên mình Đồng Tẩu Cẩn Chấn, trong chốc lát đã dồn Cẩn Chấn đến một góc phòng. Tào Yến Phi thấy Cẩn Chấn đã không thể chống đỡ nổi, nếu không ra tay thì trong vòng mười hiệp, Cẩn Chấn sẽ bị thương bởi tay nàng thiếu nữ áo trắng. Tuy Cẩn Chấn và Thạch Tam Công đều là kẻ thâm hiểm, có mưu đồ với mình, nhưng đã là người cùng thuyền cho nên bà ta quyết định vung kiếm xông lên.

Thiếu nữ áo trắng lách người, né kiếm thế lạnh lùng nói:

“Tốt lắm, tốt lắm, ta vừa học mấy loại võ công, không biết uy thế thế nào, một mình lão chẳng phải là địch thủ của ta, các người hãy cùng xông lên để cho ta thử xem sao”. Đang nói thì thân pháp chợt thay đổi, tà áo trắng phất phơ, lướt qua giữa hai người, chưởng vỗ chỉ điểm, kỳ ảo tuyệt luân.

Tào Yến Phi cảm thấy thân pháp của nàng xoay chuyển rất nhanh nhẹn, chưởng chỉ thì rất kỳ dị, tuy mình đang cầm trường kiếm trong tay nhưng không thể nào thi triển được, trong lòng kinh ngạc lắm, thầm nhủ:

“Đây là võ công gì mà mình chưa bao giờ gặp qua”. Bà ta đưa mắt nhìn, thấy Cát Vĩ đã đánh rất hăng với Thạch Tam Công, trong nhất thời vẫn chưa phân được thắng bại. Còn bản thân và Cẩn Chấn thì đã lọt xuống hạ phong, bị những chiêu số quỷ dị của thiếu nữ áo trắng dồn về phía sau.

Đang lúc kịch đấu, chợt nghe thiếu nữ áo trắng nói:

“Cẩn thận”. Rồi nàng đột nhiên vươn tay, chụp về phía cổ tay của Tào Yến Phi.

Tào Yến Phi vội vàng hạ cổ tay xuống, kiếm từ dưới đảo ngược lên, vừa điểm vừa chém tới. Nàng ngờ thiếu nữ áo trắng xoay cổ tay khéo léo chụp được cổ tay phải của Tào Yến Phi. Tào Yến Phi cảm thấy cổ tay phải tê rần, thanh trường kiếm đã bị nàng giật mất. Bà ta ngẩn người ra, mặt đầy vẻ hổ thẹn, thối lui hai bước nói:

“Trong đời bổn tọa đã gặp vô số cao thủ, chưa bao giờ thất bại một lần, hôm nay bị đoạt binh khí, thực sự hổ thẹn đến không còn muốn sống nữa”.

Bà ta là bậc chưởng môn, nay đã bị người ta giật mất trường kiếm, không những có cảm giác hổ thẹn không còn chỗ đứng trên võ lâm mà còn cảm thấy cả phái Điểm Thương cũng bị sỉ nhục, cho nên có cảm giác sống không bằng chết.

Thiếu nữ áo trắng múa trường kiếm, đâm xoạt xoạt hai kiếm về phía Đồng Tẩu Cẩn Chấn, xoay hai vòng rồi cười lạnh nói:

“Nếu bà muốn chết, ta không ngăn cản, song ta phải cho bà hay rằng, thủ pháp đoạt kiếm này là một trong những tuyệt kỹ của La Huyền, hiện nay trên võ lâm, chẳng mấy người có thể phá được chiêu này”. Đang nói thì kiếm thế đột nhiên đánh gấp, ánh hàn quang xoay chuyển, kiếm ảnh tuôn ra, Đồng Tẩu Cẩn Chấn lập tức cảm thấy bị luồng kiếm khí dồn tới khiến cho chân tay luống cuống. Đang lúc lúng túng, lão ta chợt cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, luồng khí lạnh lướt qua da, một mảng tóc đã bị cắt xuống. Kiếm pháp kỳ ảo của nàng đã khiến cho Cẩn Chấn nhận ra tình thế rất nghiêm trọng, nếu cứ để nàng tấn công thêm mấy kiếm nữa thì chắc chắn sẽ bị thương dưới kiếm của nàng. Thế rồi mới lớn giọng nói:

“Cô nương hãy tạm ngừng tay, chúng ta hãy thương lượng với nhau”.

Thiếu nữ áo trắng chậm rãi thu lại kiếm, ngẩng đầu nhìn lên, miệng vừa lẩm bẩm vừa mỉm cười, tựa như chợt nhớ ra một chuyện đắc ý nào đó. Nàng luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng mỗi khi mỉm cười thì như hoa xuân nở rộ, phong tình muôn lần.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tuy tuổi đã quá hoa giác, không bao giờ gần nữ sắc, nhưng lão ta cũng rúng động bởi nụ cười của nàng, thế rồi mới ho mạnh một tiếng rồi nói:

“Cô nương ...”.

Thiếu nữ áo trắng như bước ra khỏi cơn mơ, trở lại bộ mặt lạnh lùng:

“Các người đã biết không thể chống cự lại rồi ư?”.

Thạch Tam Công thấy Cẩn Chấn và Tào Yến Phi đều đã ngừng tay thì lập tức đánh vội ra hai quyền, đẩy lùi Cát Vĩ nói:

“Chúng ta hãy tạm ngừng lại”. Thực ra lão ta đã lúng túng trước quyền chưởng kỳ ảo của Cát Vĩ, chỉ toàn nhờ vào công lực thâm hậu chống trả, cho nên hai người đã đến bước không thắng không bại. Cát Vĩ quay đầu nhìn thiếu nữ áo trắng, y bước tới đứng bên cạnh nàng. Chợt nghe Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói:

“Kiếm pháp quỷ dị của cô nương, quả thực lão phu lần đầu tiên gặp được”.

Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói:

“Bớt nói những lời vô ích, các người có phục không?”.

Cẩn Chấn nhíu mày:

“Có phải võ công kiếm pháp của cô nương là do La Huyền truyền lại hay không?”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Đương nhiên là thật”.

Chợt nghe tiếng đá chạm vào nhau vang lên bên tai, tiếp theo là những tiếng kèn kẹt không ngớt vọng lại.

Thiếu nữ áo trắng nhíu mày, nói:

“Bọn chúng đã đánh trúng cơ quan ở bên ngoài cửa”.

Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, rõ ràng đã có người xô được cánh cửa đá. Căn thạch thất chợt trở nên yên ắng, ai nấy đều đưa mắt nhìn cánh cửa, Thạch Tam Công đảo mắt thầm nhủ:

“Không biết có phải là Thiên Tinh đạo trưởng hay không ...”.

Ở ngoài cửa chợt xuất hiện một người áo đen thân hình thấp bé. Không biết ánh sáng từ đâu chiếu vào phòng, lúc này mọi người có thể nhận ra đó là một người đàn bà. Trên tay bà ta cầm một cây thiền trượng, ánh mắt sắc bén không ngừng nhìn dò xét bọn họ.

Hai bên đứng nhìn nhau mà chẳng bên nào nói một lời. Sự yên tĩnh trong căn phòng đã tạo ra cục diện căng thẳng.

Cả hai bên đứng nhìn nhau khoảng một khắc, thiếu nữ áo trắng đột nhiên đưa cây trường kiếm cho Tào Yến Phi, nói:

“Tiếp lấy, hãy đến giữ ở cánh cửa”.

Tào Yến Phi ngẩn người ra, nhận lấy thanh trường kiếm rồi chậm rãi bước về phía trước.

Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ áo trắng lướt nhìn Cẩn Chấn và Thạch Tam Công:

“Bọn chúng đã xông vào thạch thất, đáng tiếc đã muộn một bước, đã không thể gặp La Huyền nữa ...” nàng lạnh lùng cười rồi nói:

“Nơi La Huyền tọa hóa rất bí mật, có nhiều cơ quan, không có ta dẫn đường, bọn chúng khó tìm tới”.

Những lời này tựa như nàng muốn nói với Thạch Tam Công và Cẩn Chấn, lại như muốn nói với người áo đen, Thạch Tam Công nhìn thiếu nữ áo trắng rồi nói:

“Cô nương, có phải di thể của La Huyền thật sự ở đây không?”.

Thiếu nữ áo trắng không đáp câu hỏi ấy mà nói:

“Ông đã khỏe chưa, giờ đây kẻ cường địch đã sắp tới, nếu các người không chịu giúp ta, ta cũng không ép buộc ...

Không biết ai đó đã tiết lộ bí mật của Huyết Trì, trong mấy ngày gần đây có rất nhiều cao thủ tìm đến, cho nên đã có nhiều người chết ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói:

“Ta đã tìm cách thả ngũ độc bảo vệ Huyết Trì ra, cho nên ngoài cuộc chém giết giữa con người với nhau còn có năm loại vật tuyệt độc hiếm có trên đời tham gia ...” chợt bên ngoài vọng lại tiếng cười trong trẻo:

“Có phải tam sư muội không? Muội chưa chết ư!”.

Thiếu nữ áo trắng lộ vẻ kinh ngạc, quát lớn:

“Ngươi là ai?”.

Bên ngoài vọng lại giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ:

“Sao? Giọng nói của ta mà muội cũng không nhận ra?”.

Thiếu nữ áo trắng sau khi ngạc nhiên thì trở lại bộ mặt lạnh lùng:

“Có phải là nhị sư tỷ không?”.

Bên ngoài vọng lại một tràng cười:

“Rốt cuộc vẫn là muội muội tốt, có thể nghe được giọng nói của kẻ làm sư tỷ này”. Tiếng nói chưa dứt, bên ngoài cửa chợt xuất hiện một thiếu nữ toàn thân mặc đồ đỏ, tay cầm một cây phất trần, trên lưng có cắm cây trường kiếm. Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ áo trắng, cơ mặt như giần giật, rõ ràng nàng rất kích động.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, thiếu nữ áo đỏ lên tiếng trước:

“Hỡi ơi! Giáng Tuyết sư muội, từ lúc muội bị sư phụ ép nhảy vào núi lửa, sư tỷ lúc nào cũng cầu trời đất giúp sư muội thoát hiểm, quả nhiên sư muội phước lớn mạng lớn, rốt cuộc vẫn được bình an ...” nàng đảo mắt liếc nhìn Thạch Tam Công và Cẩn Chấn:

“Những người này đều là những cao thủ có thân phận trong võ lâm, ai nấy đều xảo quyệt, có cần ta giúp muội trừ khử bọn chúng không?”.

Thiếu nữ áo trắng nói:

“Không dám làm phiền sư tỷ, nếu muốn ra tay, một mình muội cũng đủ”.

Thiếu nữ áo đỏ hơi nhíu mày, nhưng nàng vẫn nén được, nói:

“Giáng Tuyết sư muội, ta cũng bị đại sư tỷ bức hiếp ...”.

Mai Giáng Tuyết điềm nhiên nói:

“Thật không?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đại sư tỷ tâm địa độc ác, trước tiên vì Giáng Tuyết sư muội được sư phụ yêu thương, đã ngầm cùng ta thương lượng, tìm cách dồn muội vào chỗ chết ...”.

Mai Giáng Tuyết nói tiếp:

“Nay đại sư tỷ đã được như mong muốn, hừ! Đại sư tỷ muốn muội chết trong núi lửa”.

Thiếu nữ áo đỏ đảo mắt nhìn quanh rồi bước chậm tới, miệng mỉm cười nói:

“Thế mà muội vì họa mà được phúc, lọt vào trong Huyết Trì này ...”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Tiểu muội không bị điếc, nhị sư tỷ muốn nói gì thì hãy đứng xa”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Chúng ta đã không uống loại thuốc ấy rất lâu, thêm vài ngày nữa, nét đẹp như hoa mùa xuân này của sư muội sẽ biến mất, sư muội sẽ trở thành một bà già xấu xí”.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mai Giáng Tuyết lộ vẻ lo lắng, rõ ràng nàng thiếu nữ xinh đẹp dửng dưng với tất cả mọi thứ này rất quan tâm đến sắc đẹp của mình.

Nhưng vẻ lo lắng của nàng lập tức biến mất, nàng điềm nhiên nói:

“Chẳng sao cả!”.

nàng đang ngập ngừng rồi gằn giọng nói:

“Đúng thế, đáng tiếc là các người đến quá muộn, La Huyền đã chết ...”.

Thiếu nữ áo đỏ vội vàng nói:

“Nói thế, sư muội đã gặp La Huyền?”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Đã gặp, người đã nhận muội làm môn hạ”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Duyên kỳ ngộ của sư muội thật khiến cho ta ngưỡng mộ ...” nàng thở dài rồi nói:

“Trên giang hồ đồn rằng La Huyền là bậc tài trì, sư muội được ông ta nhận làm môn hạ, chắc thu được nhiều lợi ích..”.

Chợt nghe một tiếng quát từ xa vọng tới, cắt lời của thiếu nữ áo đỏ. Nàng không khỏi biến sắc trước tiếng quát ấy thế là hạ giọng nói:

“Tam sư muội, lại có người đến, trong Huyết Trì này có rất nhiều người”.

Mai Giáng Tuyết ngưng thần đứng yên tựa như đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng binh khí chạm vào nhau kêu lên leng keng vọng tới, bên ngoài căn phòng tựa như đang diễn ra một trận ác đấu. Thạch Tam Công chợt buông giọng nói cười lớn.

Mai Giáng Tuyết đảo mắt liếc nhìn Thạch Tam Công rồi nói:

“Ông cười cái gì?”.

Thạch Tam Công ngừng cười nói:

“Không giấu cô nương, có rất nhiều người đi cùng tại hạ đến Huyết Trì này, chỉ e họ đã sắp đến đây”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Đến đây thì thế nào?”.

Thạch Tam Công nói:

“Tình thế trước mắt đã rất rõ ràng, nếu cô nương một mình độc chiếm di vật của La Huyền, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của đám đông, cả vị sư tỷ này của cô nương cũng có mưu đồ với cô nương, một mình cô nương dù võ công cao hơn nữa cũng không thể chống chọi lại được ...” ông ta quay đầu lại nhìn Cẩn Chấn nói:

“Nếu cô nương chấp nhận chia cho bọn tại hạ một ít di vật của La Huyền, bọn tại hạ sẽ gắng hết sức mình giúp đỡ cô nương cùng chống cường địch”.

Mai Giáng Tuyết suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Chỉ một lát nữa thôi cơn đau của các người sẽ phát tác, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hừ! Quả thật không biết sống chết”.

Tiếng binh khí bên ngoài rất hỗn tạp, tựa như một trận hỗn chiến đã diễn ra.

Thiếu nữ áo đỏ đã không nén được nữa, nàng đột nhiên xoay người chạy ra ngoài. Thiếu nữ áo trắng đưa mắt nhìn Thạch Tam Công và Cẩn Chấn:

“Các người muốn chết hay muốn sống ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói:

“Nếu muốn sống thì phải cúi đầu nghe lệnh ta, nếu các người tự tin có thể sống được ở nơi này, không sợ hơi nóng và ngũ độc thì xin mời ...”.

Chợt thấy thiếu nữ áo đỏ vội vàng chạy vào, mặt lo lắng nói:

“Tam sư muội, không xong rồi!”.

Mai Giáng Tuyết nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

“Chuyện gì?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Sư ... phụ ...”.

Mai Giáng Tuyết cũng không khỏi thất kinh, lo lắng nói:

“Sư ...” đột nhiên nàng đổi lời:

“Bà ta đã đến bên ngoài?”.

Lúc này thiếu nữ áo đỏ đã trấn tỉnh, nàng thở dài rồi đáp:

“Ta tuy không gặp sư phụ, nhưng đã thấy đại sư tỷ dắt theo không ít cao thủ”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Chắc chắn là khi vào trong động, các người đã để lại giấu vết cho nên bị bà ta đuổi theo”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đại sư tỷ đã xuất hiện ở ngoài, nếu chúng ta không trút bỏ ân thù năm xưa, cùng nhau chống địch thì chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân”.

Mai Giáng Tuyết chậm rãi quay người lại, không trả lời mà hỏi:

“Khi nhị sư tỷ rời bỏ Minh Nhạc, có nghĩ đến điều này chưa?”.

Thiếu nữ áo đỏ lộ sát cơ, cười lạnh một tiếng rồi nói:

“Chúng ta là đồng môn học cùng một thầy, những thứ muội biết cũng không giấu được ta, ta có ý tốt cùng muội chống địch, thế mà muội lại tỏ vẻ kiêu ngạo như thế, ta tuy chống lại lệnh thầy một mình vào Huyết Trì, nhưng cũng chưa chính thức rời khỏi sư môn, ta chỉ cần chịu sư phụ trừng phạt, giúp đại sư tỷ bắt muội trở về, há chẳng phải có thể lấy công bù tội sao?”.

Mai Giáng Tuyết đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ áo đỏ, chậm rãi nói:

“Khi chúng ta còn là đồng môn, võ công của tỷ đã không bằng muội, lúc này tỷ càng không phải là địch thủ của muội, hừ! Trừ phi nghe lệnh của muội, nếu không chúng ta hãy ai lo việc nấy, chẳng liên quan gì nhau”.

Chợt nghe tiếng binh khí giao nhau bên ngoài càng lúc càng rõ, cuộc chiến bên ngoài rõ ràng rất ác liệt, nhưng hình những cao thủ trong Minh Nhạc đã bị chặn lại không thể tiến về phía trước nữa.

Mai Giáng Tuyết ngạc nhiên lắm, đảo mắt hai vòng rồi nói:

“Ai đang động thủ với bọn đại sư tỷ?”.

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng nói:

“Chắc muội tưởng rằng chỉ có một mình tỷ, người đơn thế mỏng không đủ chống lại muội, hừ! Không phải ta nói khoác, chỉ cần sư phụ không đích thân đến đây, thực lực của một mình ta cũng đủ chống lại đại sư tỷ”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sư tỷ đã tìm đâu ra được nhiều cao thủ?”.

Thiếu nữ áo đỏ lòng nảy ra một ý, đột nhiên buông giọng cười lớn, âm thanh nghe rất chối tai, Mai Giáng Tuyết giận dữ nói:

“Sư tỷ cười cái gì?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Nếu không nhờ sư muội nhắc, tỷ đã quên cho muội biết rằng, tỷ đã thâu nhận được ba thuộc hạ, trong đó có tình lang của tam sư muội ...”.

Mai Giáng Tuyết giật mình:

“Phương Triệu Nam ...”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đúng thế, Phương Triệu Nam, y đã bị ta dùng thuốc khống chế thần trí ...”.

Mai Giáng Tuyết không đợi nàng nói xong, lập tức lướt ra ngoài.

Thiếu nữ áo đỏ gằn giọng quát:

“Đứng lại, muội muốn cứu y?”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Thế nào?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ta khuyên muội nên bỏ ý định này, nếu ta không phòng bị thì đã không nói cho muội biết, chỉ cần muội mở dây trên mình y, y sẽ lập tức chết ngay tại trận”.

Mai Giáng Tuyết chợt lướt tới trước mặt thiếu nữ áo đỏ, lạnh lùng nói:

“Chúng ta là đồng môn, muội không muốn chính tay giết chết tỷ ...”.

Chợt một tiếng quát lanh lảnh vọng tới, Mai Giáng Tuyết và thiếu nữ áo đỏ đồng thời giật mình:

“Đại sư tỷ đã bị thương?”.

Tiếng binh khí giao nhau chợt ngừng lại, bên ngoài lại có tiếng bước chân, có thêm bốn người nữa bước vào.

Người đầu tiên mặc áo đen, thân hình nhỏ bé, tay cầm ngang một thanh kiếm.

Sau lưng người ấy là Phương Triệu Nam. Người thứ ba trông rất kỳ lạ, râu tóc hình như đã bị người ta cắt mất, mặt mày bẩn thỉu, trong nhất thời mọi người cũng chẳng nhận ra là ai. Người thứ tư thì râu tóc bù xù, tay cầm một cây gậy trúc. Mặc áo đen thân hình nhỏ bé đưa mắt nhìn quần hào, rồi sau đó dừng lại trên mình Mai Giáng Tuyết.

Mai Giáng Tuyết nhìn kỹ lại, quả nhiên phát giác thấy bốn người đều bị cột vào nhau, thế rồi mới cười lạnh nói:

“Phương Triệu Nam”.

Phương Triệu Nam mỉm cười, chẳng đáp một lời.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Tam sư muội, đại sư tỷ đã bị thương rút lui, chỉ e sư phụ sắp đến đây”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:

“Sư tỷ hãy tháo dây cho bọn họ”.

Mỗi người một câu, chẳng ăn khớp tý nào. Chợt thấy người mặc áo đen thân hình thấp bé nói gì đấy với Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn im lặng. Té ra người áo đen ấy chính là Trần Huyền Sương, nàng đang dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật hỏi Phương Triệu Nam có phải thiếu nữ áo trắng chính là Mai Giáng Tuyết không.

Chợt nghe Thạch Tam Công kêu lớn:

“Thanh Vân đạo trưởng ...”.

Người bị cắt râu tóc hơi do dự nói:

“Tào đạo hữu và hai vị lão tiền bối không biết đã vào Huyết Trì từ lúc nào? Thiên Tinh, Đại Ngu thiền sư đều vẫn chưa đến ư?”.

Thạch Tam Công nói:

“Hỡi ơi! Đại Ngu hòa thượng và Thiên Tinh đạo trưởng cùng với Trương Nhạn đã lạc mất, cả ba người họ đang ở trong sơn động này nhưng không biết đã lạc đi đâu”.

Mai Giáng Tuyết chợt xoay người, lướt tới phía trước mặt Phương Triệu Nam, tháo dây trên mình chàng.

Trần Huyền Sương quát:

“Tránh ra”. Rồi vung kiếm chém thẳng tới. Ánh kiếm lấp lánh, vẽ ra hai đóa kiếm hoa buộc Mai Giáng Tuyết phải vội vàng thối lui. Té ra lòng ghen tuông của Trần Huyền Sương rất mạnh, tuy biết Mai Giáng Tuyết cứu Phương Triệu Nam nhưng cũng chém ra một kiếm. Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh:

“Sư muội có thực lòng muốn đối chọi với ta không?”.

Mai Giáng Tuyết điềm nhiên nói:

“Tỷ không chịu tháo dây trói trên mình chàng, đừng trách muội không nghĩ đến tình đồng môn”.

Những cuộc ác chiến trên đường đều do Trần Huyền Sương một mình ra tay đối địch. Kiếm chiêu của nàng tinh kỳ, trận nào cũng thắng, thiếu nữ áo đỏ thầm tính võ công, kiếm lộ của nàng không thua gì mình, cho nên đủ đối phó với Mai Giáng Tuyết.

Thế rồi hừ một tiếng nói:

“Ngươi không nhớ đến tình đồng môn sư muội, vậy đừng trách kẻ làm sư tỷ này độc ác ...” nàng quay đầu nhìn Trần Huyền Sương nói:

“Ngươi hãy ra tay dạy cho ả một bài học”.

Trần Huyền Sương vâng một tiếng, vung kiếm đâm thẳng tới trước ngực Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết vội vàng lách người, né tránh kiếm thế, liếc mắt nhìn Phương Triệu Nam, quay đầu nhìn Tào Yến Phi nói:

“Bà hãy ra tiếp của ả mấy kiếm”.

Tào Yến Phi liếc Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn, vẫn đứng yên không chịu bước ra.

Đây là một cục diện rất vi diệu, Thạch Tam Công và Cẩn Chấn đều biết bọn Thanh Vân đạo trưởng và Phương Triệu Nam đã bị thiếu nữ áo đỏ dùng thủ pháp gì đó để khắc chế cho nên không dám chống lại lệnh nàng ta. Còn Phương Triệu Nam và Thanh Vân đạo trưởng cũng nghĩ rằng bọn Thạch Tam Công và Tào Yến Phi đã bị khống chế, không thể phản kháng được.

Trần Huyền Sương vung kiếm đâm xoạc tới, chợt nghe Phương Triệu Nam quát lớn:

“Sương muội, hãy mau lui lại”.

Trần Huyền Sương ngạc nhiên, thâu kiếm nói:

“Vì sao?”.

Chợt nghe thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:

“Ngươi lo lắng ả bị thương?”.

Đang nói thì xoay người lướt tới trước mặt Phương Triệu Nam, vung cây phất trần lên mình Phương Triệu Nam, lập tức áo rách tả tơi, máu tuôn tung tóe.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mai Giáng Tuyết lộ vẻ thương cảm, môi nàng mấp máy tựa như muốn nói gì đấy nhưng lại thôi.

Trần Huyền Sương rít lên:

“Không được đánh chàng!” rồi xoay người lao tới.

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng nói:

“Ta có thể giết chết y”.

Trần Huyền Sương chợt ngừng lại hai dòng nước mắt lăn xuống:

“Ta luôn nghe lời người, liều mạng vì ngươi, tại sao ngươi còn đánh chàng”.

Mai Giáng Tuyết chợt phất tay nói:

“Nhị sư tỷ”.

Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:

“Sao, đã gọi là sư tỷ rồi ư”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sư tỷ chẳng qua muốn lấy di vật của La Huyền, muội sẽ dắt tỷ đi lấy là xong”.

Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên rồi cười rằng:

“Tam sư muội bề ngoài tuy lạnh lùng như băng tuyết nhưng trong lòng thì nhiệt tình như lửa”.

Mai Giáng Tuyết để mặc cho nàng cười, chẳng nói lời nào. Thiếu nữ áo đỏ vuốt tóc rồi nói:

“Sư muội xưa nay luôn giữ lời, tỷ tỷ không hề hoài nghi, nhưng chỉ cần tỷ tỷ lấy được di vật của La Huyền sẽ lập tức trả tự do cho y”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Sau khi đại sư tỷ rút lui chắc chắn sẽ về nói với Nhạc chủ, sớm muộn gì bà ta cũng đến đây, tỷ tỷ dù cho có lấy được di vật của La Huyền cũng khó giữ một mình”.

Trần Huyền Sương lau nước mắt, chậm rãi bước tới bên cạnh Phương Triệu Nam, hạ giọng nói:

“Sư huynh có bị thương không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đau ngoài da thịt có xá gì, song muội không cần lo lắng cho huynh, huynh có thể chống chọi nổi”.

Chợt nghe Đồng Tẩu Cẩn Chấn hự một tiếng, toàn thân run rẩy tựa như bị người ta đấm một quyền rồi không đứng vững nữa, lảo đảo như muốn ngã xuống.

Mai Giáng Tuyết cười lạnh:

“Thương thế đã phát tác, các ngươi sẽ nếm mùi kinh mạch co rút, máu huyết không chạy được ...”.

Thạch Tam Công chợt chụp cánh tay trái của Cẩn Chấn, quát lớn:

“Cẩn huynh có sao không ...” nói chưa xong thì đột nhiên buông tay thối lùi hai bước. Chỉ nghe keng một tiếng, thanh trường kiếm trong tay Tào Yến Phi rơi xuống đất.

Trong khoảnh khắc, cả ba người đều rên lên đau đớn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, sắc mặt đỏ ửng, mặt lộ vẻ đau khổ.

Thiếu nữ áo đỏ nhíu mày, đảo mắt mấy vòng rồi nhìn Mai Giáng Tuyết cười rằng:

“Tam sư muội, những kẻ này có phải bị sư muội ép uống thuốc độc không?”.

Mai Giáng Tuyết cười lạnh chẳng nói lời nào.

Chợt nghe Cẩn Chấn quát lớn một tiếng, người ngả ngửa xuống rồi lăn lộn ở dưới đất, ánh mắt đầy vẻ van nài nhìn Mai Giáng Tuyết.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Tam sư muội lòng dạ như xưa, vẫn độc ác vô cùng”.

Mai Giáng Tuyết lạnh nhạt nói:

“Sư tỷ quá khen”.

Chợt thấy Tào Yến Phi, Thạch Tam Công đều ngã xuống đất, y phục trên toàn thân đều ướt mồ hôi, sáu ánh mắt đều nhìn về phía Mai Giáng Tuyết như đang cầu xin.

Mai Giáng Tuyết đột nhiên nhảy vọt lên, dẫm một chân lên ngực Cẩn Chấn rồi lạnh lùng nói:

“Mùi vị này thế nào?”.

Cẩn Chấn nói:

“Lão hủ ... lão hủ” chợt cảm thấy kinh mạch trong cơ thể như bị hàng ngàn con rắn độc cắn mổ, xuyên qua, một cơn đau thấu tim trỗi dậy, đầu lưỡi như cứng lại không nói được nữa.

Mai Giáng Tuyết cười nhạt, đưa tay điểm vào huyệt Tàn Huyết và Thiên Hộ trên mình Cẩn Chấn, sau đó vỗ một chưởng vào sau huyệt Mệnh Môn của y.

Cẩn Chấn cảm thấy khí huyết chợt thông suốt, cơn đau đã giảm, thế là lập tức bật người dậy.

Mai Giáng Tuyết bước đến giải huyệt cho Tào Yến Phi và Thạch Tam Công nói:

“Lần này chẳng qua là tạm thời dạy cho các người một bài học, nếm thử mùi vị ấy như thế này, trừ phi các ngươi đủ gan tự sát trước khi cơn đau phát tác lần nữa, các người sẽ chẳng thoát được ...”.

Nàng hơi ngập ngừng, chậm rãi đưa mắt nhìn Thạch Tam Công, Tào Yến Phi rồi nói tiếp:

“Cơn đau lần sau sẽ ghê gớm hơn lần trước”.

Thạch Tam Công, Tào Yến Phi, Cẩn Chấn nghe thế thì đều rùng mình, cúi đầu không nói.

Rõ ràng cả ba cao thủ võ lâm tự phụ võ công cao cường đã khuất phục trước Mai Giáng Tuyết.

Chợt nghe thiếu nữ áo đỏ kêu lên:

“Sư muội tốt, chúng ta hãy đi thôi!”.

Mai Giáng Tuyết nhíu mày:

“Gọi thân mật như thế thật ghê tởm ...”.

Phương Triệu Nam chợt chen vào:

“Mai cô nương, di vật của La Huyền có liên quan đến võ lâm, cô nương không nên tùy tiện ...”.

Chợt nghe thiếu nữ áo đỏ rít lên:

“Câm miệng ...” rồi vung cây phất trần đánh vào lưng Phương Triệu Nam, lập tức áo rách máu tươm.

Phương Triệu Nam ngửa mặt cười lớn:

“Cầu xin cho hàng ngàn võ lâm đồng đạo, Phương Triệu Nam chết cũng không tiếc, chỉ một chút đau đớn cũng chẳng hề chi”.

Mấy câu nói ấy nghe đầy đại nghĩa, Thạch Tam Công, Tào Yến Phi Cẩn Chấn đều tỏ vẻ hổ thẹn.

Trần Huyền Sương giận dữ xông tới vung cây trường kiếm đâm thẳng về phía thiếu nữ áo đỏ.

Thiếu nữ áo đỏ múa cây phất trần gạt cây trường kiếm ra, lạnh lùng nói:

“Có phải ngươi muốn y chết sớm hơn không?” chỉ một câu nói đơn giản nhưng hàm chứa uy lực vô cùng. Trần Huyền Sương vội vàng thâu kiếm thế thối lui.

Thiếu nữ áo đỏ vung cây phất trần đánh lên lưng Phương Triệu Nam, lạnh lùng quát:

“Ta không tin ngươi là kẻ mình đồng da sắt”.

Chỉ nghe tiếng bôm bốp vang lên, trong chốc lát hai vai Phương Triệu Nam tươm đầy máu.

Mai Giáng Tuyết đỏ ửng mặt, người run run, rõ ràng sự kích động trong lòng nàng đã lên đến mức không thể nén được nữa. Trần Huyền Sương càng khó kiềm chế được sự đau xót trong lòng, nàng quát lớn một tiếng rồi lao tới, ôm chặt Phương Triệu Nam, nước mắt tuôn ra, nàng nhìn thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ta sẽ chịu đòn thay chàng!”.

Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:

“Cơn đau này không thể lấy được mạng của y, ngươi lo cái gì? Hãy mau tránh ra cho ta”.

Trần Huyền Sương buồn bã nói:

“Hai vai và sau lưng của chàng đều đã rướm máu, bị thương rất nặng, làm sao có thể chịu đựng nổi nữa, ta cầu xin ngươi cho ta chịu đòn thay ...”.

Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh:

“Nếu ngươi muốn y sống thêm vài ngày nữa, hãy mau tránh ra cho ta”.

Mấy câu nói nhẹ nhàng ấy đầy sức mạnh, Trần Huyền Sương đánh phải buông Phương Triệu Nam ra, lê bước lui ra sau. Thiếu nữ áo đỏ múa cây phất trần đánh xoạc một tiếng, quật vào đùi trái Phương Triệu Nam, quét đi một miếng thịt. Mai Giáng Tuyết lạnh lùng quát:

“Dừng tay”.

Thiếu nữ áo đỏ đang vung cây phất trần, chợt ngừng lại, cười:

“Tam sư muội, có phải muội van xin cho y không?”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nếu chàng thật sự chết, ngươi sẽ thực sự khổ, ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị bị phong kinh bế huyệt, sống không được chết không xong, ta phải nghe ngươi kêu gào thảm thiết trong vòng ba ngày ba đêm rồi sau đó sức cùng lực kiệt mà chết ...”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Tam sư muội hãy yên tâm, ta không để cho y chết ...” rồi buông giọng cười lớn nói:

“Di vật của La Huyền đem đổi lấy tình lang, cuộc giao dịch này đâu có thể nói là không công bằng?”.

Mai Giáng Tuyết im lặng không nói, đưa mắt nhìn lên mặt nàng ta, trong mắt lộ sát cơ. Thiếu nữ áo đỏ đảo mắt, cao giọng nói:

“Sư muội đừng hòng cứu y, hoặc muốn ám toán ta, chỉ cần muội tung đòn không trúng, ta sẽ làm cho y lập tức ...”.

Mai Giáng Tuyết chậm rãi nhắm mắt nói:

“Ta chỉ sợ ngươi không giữ lời hứa, sau khi lấy di vật của La Huyền thì vẫn không chịu buông tha cho chàng”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Chả lẽ ngươi muốn ta thề?”.

Phương Triệu Nam đang nhắm mắt đứng yên thì đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào người gia tăng nói:

“Người đàn bà này xảo quyệt vô cùng, làm sao có thể tin tưởng, huống chi di vật của La Huyền có quan hệ trọng đại, vì sự sống chết của một mình tại hạ mà đem dâng cho người, tạo thành một trận hào kiếp cho võ lâm, dù cho có thể cứu được tại hạ, tại hạ cũng sống không bằng chết ...” chợt một trận cuồng phong nổi lên cắt đứt lời của Phương Triệu Nam. Mai Giáng Tuyết nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:

“Lại một đêm trăng tròn nữa, hôm nay đà là ngày mười lăm tháng tám”.

Phương Triệu Nam như chợt nghĩ ra một chuyện hạ giọng nói:

“Sương muội”.

Trần Huyền Sương lau nước mắt nói:

“Có phải huynh đang gọi muội”.

Phương Triệu Nam thở dài nói:

“Muội có nhớ trước khi Trần lão tiền bối chết đã dặn dò chúng ta một chuyện không?”.

Trần Huyền Sương nói:

“Muội đã nhớ lại, có phải người muốn chúng ta đến đầm Hắc Long, đỉnh núi Thái Sơn để gặp một người ...”.

Phương Triệu Nam gật đầu, vội vàng nói:

“Đúng thế, đúng thế”.

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng hừ nói:

“Đang lén lút nói những gì?”.

Chợt tiếng cuồng phong càng lúc càng mạnh, nghe rất chói tai, bọn Thạch Tam Công, Cẩn Chấn, Tào Yến Phi tuy là những người già dặn giang hồ, nhưng chưa bao giờ nghe gió mạnh như thế, đều không khỏi biến sắc.

Thiếu nữ áo đỏ lắng nghe một hồi thì hạ giọng nói:

“Tỷ tỷ xưa nay kính phục tài năng của tam sư muội, chắc sư muội biết trận gió lớn này bắt nguồn từ đâu, khi nào mới kết thúc?”.

Mấy tháng trước Trần Huyền Sương đã bị gió thổi đi, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ, nghe trận gió kêu gào, nàng bất đồ bịt tai lại. Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nhìn thiếu nữ áo đỏ, nói:

“Cho tỷ biết cũng chẳng sao, tỷ đã có thể tìm đến Huyết Trì, chắc là đã gặp Huyết Trì đồ ...”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Bức bản đồ này rất phức tạp, rất khó hiểu ...”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Nhưng những lời ghi trên bức bản đồ, chắc là sư tỷ còn nhớ ...”.

Thiếu nữ áo đỏ hạ giọng đọc:

“Tam tuyệt hộ bảo, Ngũ độc thủ đơn, Âm phong liệt diện, Cùng cực biến hoán ...”.

Mai Giáng Tuyết tiếp lời:

“Đó chính là âm phong mà trong bức bản đồ đã nói ...”.

nàng đưa mắt nhìn quần hào rồi nói tiếp:

“Âm phong thổi từ giờ tý ngày mười lăm mỗi tháng, thổi liên tục bảy ngày, hễ những chỗ nào gió thổi đến được thì đều như lạnh thấu xương. Nhưng khi luồng gió lạnh này thổi đến nơi núi lửa thì trở thành luồng gió nóng, mỗi khi âm phong trỗi dậy, cả Huyết Trì đều trở nên đáng sợ”.

Thạch Tam Công thở dài:

“Chuyện này quả thật lạ kỳ”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng cười:

“Sau khi ra khỏi căn phòng này, khắp nơi đều đầy rẫy chết chóc, ngoài ta, các người không ai giữ được mạng của mình”. Chợt tiếng kim tiêu cao vút lẩn vào trong tiếng âm phong réo gọi vọng tới.

Thiếu nữ áo đỏ biến sắc, vội vàng nói:

“Sư phụ sắp đến”.

Mai Giáng Tuyết thản nhiên cười nói:

“Đúng thế, sư phụ đến, lại còn dắt theo rất nhiều cao thủ”.

Thiếu nữ áo đỏ vốn độc ác đột nhiên trở nên khiếp sợ, chép miệng:

“Nếu chúng ta bị sư phụ bắt về thì sẽ dùng đủ ba mươi sáu loại cực hình tàn khốc, sau đó sẽ trở thành một bà già xấu xí ...” nàng đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng nói:

“Sư muội, chắc muội đã qua khỏi kỳ hạn dùng thuốc, sao vẫn có thể xinh đẹp như xưa?”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng đáp:

“Giữa sự sống chết và già nua, hình như sư tỷ sợ già nua hơn”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Hỡi ơi! Nếu trong khoảnh khắc mà trở nên tóc bạc da mồi, vừa già vừa xấu thì quả thực sống không bằng chết”.

Chợt tiếng kim tiêu cao vút lại vang lên, lẩn vào trong tiếng gió. Điều kỳ lạ là tiếng tiếng tiêu ấy cứ dừng lại ở một khoảng cách nhất định chứ chưa thể tiến đến gần căn thạch thất.

Mai Giáng Tuyết nhìn thiếu nữ áo đỏ nói:

“Bọn họ đã bị cơn gió ngăn cản lại, trong vòng nửa khắc không thể vào nơi này ...” nàng hơi ngập ngừng rồi nói:

“Nhưng, sư tỷ đừng mừng, trận gió này tuy mạnh, thổi liên tục bảy ngày nhưng cứ mỗi canh giờ thì sẽ ngừng lại, lúc đó họ có thể vào trong căn phòng này”.

Thiếu nữ áo đỏ tuy sợ hãi nhưng bề ngoài vẫn giả vờ trấn tĩnh:

“Nếu sư phụ có thể tìm vào nơi này, không phải chỉ có một mình ta bị hại ...” nàng đưa mắt lén nhìn, chỉ thấy vẻ mặt của Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lẽo, tựa như chẳng hề nghe.

Thạch Tam Công đột nhiên bước tới, cung tay nói với Mai Giáng Tuyết:

“Cô nương ...”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng đáp:

“Chuyện gì?”.

Thạch Tam Công nói:

“Đại trượng phu có thể chết chứ không bị nhục, bọn chúng tôi tuy bị cô nương kìm chế, nhưng chúng tôi cũng đều là người có thân phận trên võ lâm, ngày sau đồn ra giang hồ không những sẽ trở thành trò cười của người khác mà cũng không còn chỗ đứng trên giang hồ”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng đáp:

“Nếu ngươi cảm thấy sẽ trở thành trò cười cho người khác vậy ngươi cứ chết đi! Trước khi thương thế phát tác, các người vẫn có thể tự sát được, ta không ngăn cản”.

Thạch Tam Công thầm mắng:

“Ả nha đầu này quả thật lạnh lùng ...” thế rồi mới ho một tiếng nói:

“Ý chúng tôi là muốn xin cô nương ...”.

Mai Giáng Tuyết lạnh lùng hừ:

“Không cần nói nữa, các người muốn chia một phần di vật của La Huyền, đúng không?”.

Thạch Tam Công nói:

“Ngày sau ra giang hồ cũng có cớ mà nói”.

Mai Giáng Tuyết nói:

“Ta thấy các ngươi chi bằng cứ chết đi thì hơn, dù có bao nhiêu người mắng các ngươi, các ngươi cũng không nghe được”.

Thạch Tam Công ngẩn người ra, chậm rãi thối lui hai bước, mặt lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu chẳng nói gì cả. Sự lạnh lùng và khinh miệt của Mai Giáng Tuyết đã khiến cho Thạch Tam Công chẳng làm gì được. Chợt thấy ánh sáng trong phòng mờ hẳn, cho đến tối đen, giơ tay ra chẳng thấy được năm ngón. Tiếng kêu thê lương lại càng chói tai hơn. Tiếng gió thét gào cũng đã dần dần giảm xuống, tựa như sắp ngừng lại.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên chụp cổ tay trái của Phương Triệu Nam, khiến cho máu huyết kịch thành đánh vào trong nội phủ. Phương Triệu Nam tuy cố gắng chống lại nhưng vẫn hự lên một tiếng, thối lui hai bước. Thiếu nữ áo đỏ cao giọng kêu:

“Tam sư muội, nhân lúc sư phụ chưa tới, chúng ta hãy mau hành động”.

Mai Giáng Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Thôi được! Muội sẽ dẫn tỷ tỷ đi”.

Phương Triệu Nam muốn lên tiếng ngăn cản nhưng vì bị thiếu nữ áo đỏ bóp chặt cổ tay nên không thể nào lên tiếng được. Mai Giáng Tuyết quay đầu nhìn bọn Thạch Tam Công rồi nói:

“Ta sẽ cho các người chọn lựa lại một lần nữa, nếu các người tự tin có thể chịu được nỗi khổ, không sợ chết thì muốn làm gì thì làm, ở lại trong căn thạch thất này cũng được, ta không ra tay ngăn cản, nhưng nếu cảm thấy không chịu nổi thì hãy theo ta”.

Rồi cũng không đợi ba người họ trả lời, nàng đã bước về phía trước.

Cát Vĩ bước theo phía sau, Đồng Tẩu Cẩn Chấn và Thạch Tam Công thì thầm một hồi rồi cùng bước về phía trước, Tào Yến Phi thở dài, cầm kiếm đi ở sau cùng.

Bà ta chợt nghe một giọng nói rất nhỏ nhưng rõ ràng truyền vào trong tai:

“Tào đạo hữu, tại hạ là Thanh Vân, bị yêu nữ này kìm chế, may mà tại hạ đã sớm giả vờ, vẫn chưa uống thuốc của ả, song tại hạ đã hứa trước khi lấy được di vật của La Huyền thì sẽ không đối chọi với ả ...”.

Tào Yến Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy người đầu tóc rối bời, áo quần rách rưới đang mở to hai mắt nhìn bà ta, định lên tiếng hỏi thì chợt nghe giọng nói nhỏ ấy truyền vào trong tai:

“Tại hạ đã bị ả yêu nữ cắt đứt hết râu tóc, cho nên chuyện này tạm thời mong Tào đạo hữu giữ bí mật”.

Tào Yến Phi ho nhẹ, tỏ vẻ đã nghe thấy. Chợt thiếu nữ áo đỏ cao giọng nói với Trần Huyền Sương:

“Ngươi đi ở phía trước”.

Vì sự an nguy của Phương Triệu Nam, Trần Huyền Sương đành phải khuất phục, không dám cãi lại thiếu nữ áo đỏ thế là vâng một tiếng rồi cầm kiếm tiến lên phía trước. lúc này, gió đã nhỏ lại, nhưng tiếng kim tiêu chói tai càng lúc càng gần, tựa như đang ở phía trước căn thạch thất. Thiếu nữ áo đỏ chợt buông tay Phương Triệu Nam, thở dài một tiếng rồi nói bên tai chàng:

“Ta xử tệ với ngươi cũng vì tình thế ép buộc”.

Phương Triệu Nam hít một hơi, im lặng không đáp. Chợt tiếng kim tiêu cao vút vọng tới rõ ràng.

Mai Giáng Tuyết chợt vung tay vỗ ra một chưởng. Chưởng ấy vừa vỗ ra thì lập tức có tiếng kêu thảm vang lên.

Thạch Tam Công thất kinh, hạ giọng nói với Đồng Tẩu Cẩn Chấn:

“Cẩn huynh, chưởng lực của ả nha đầu này thật hùng hậu”.

Chợt tiếng tà áo vang lên, mười mấy bóng người đã xông vào trong thạch động.

Trong thạch động tuy tối om nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy được cảnh vật.

Quần hào đang đi thì đột nhiên ngừng lại, ai nấy đều vận công lực chọn lựa nơi có lợi để chờ đợi tấn công. Những bóng người vừa xông vào cũng ngừng lại, đứng sánh vai với nhau.

Trận gió cũng dần dần yếu hẳn.

Trong thạch động u ám, bộ quần áo màu trắng của Mai Giáng Tuyết là rõ nhất, cho nên những kẻ vừa mới xông vào nhìn thấy nàng trước tiên, mấy mươi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Tiếng kim tiêu chói tai cũng đột nhiên im hẳn.

Cả hai bên đang im lặng chờ đợi, đột nhiên, một đốm lửa màu xanh bùng cháy lên, chiếu sáng cảnh vật trong vòng mấy trượng.

Cát Vĩ đứng bên cạnh Mai Giáng Tuyết đột nhiên rê người về phía trước, hạ giọng nói:

“Cô nương, chúng ta có cần ra tay không?”.

Mai Giáng Tuyết liếc nhìn Cát Vĩ, quả nhiên thấy trong mắt y đầy vẻ hận thù, nàng không khỏi nhíu mày. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới, một thiếu phụ xinh đẹp chậm rãi bước vào. Cát Vĩ kêu lên:

“Nhạc chủ Minh Nhạc”.

Cảnh tượng thê thảm trong Minh Nhạc mấy tháng trước vẫn còn trong đậm trong đầu y, vừa nhìn thấy thiếu phụ ấy, y đã nhận ra đó chính là Nhạc chủ Minh Nhạc. Mai Giáng Tuyết vung chưởng phất ra, một luồng tìm lực ám kình mạnh mẽ tuôn ra, ánh lửa màu xanh tắt ngấm.

Cát Vĩ tung ra một đòn Vô Ảnh thần quyền, lập tức một tiếng hự vang lên, rõ ràng đã có người đã trúng quyền. Tiếng bước chân náo loạn và tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ đã phá vỡ sự yên tĩnh, cả hai bên đều đã chuẩn bị ra tay. Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Không được làm càn”.

Một tràng tiếng cười khanh khách phá vỡ không khí căng thẳng, giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên:

“Tuyết nhi, con vẫn còn sống trên đời, vì họa mà được phúc, đã vào trong Huyết Trì”.

Mai Giáng Tuyết thở dài:

“Tình thầy trò của chúng ta đã hết, bà ta không cần lừa gạt ta nữa”.

Giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên:

“Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đừng nói con vẫn chưa chắc lấy được di vật của La Huyền, dù cho có được cũng chưa chắc đã luyện được đại thành, ta không tin con dám cãi lời ta ...” gi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.