Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 63: Bắt gặp tỏ tình



Từ lúc giảng viên Lạc hẹn đi ăn trưa Thẩm Tư Duệ cứ lâng lâng vui sướng. Nghĩ đến cảm giác tan học được gặp người mình yêu, tảng đá cũng phải cười hì hì.


Khi mong chờ một thứ gì đó, thời gian trôi qua cũng chậm chạp hơn. Cách vài ba giây Thẩm Tư Duệ lại quan sát đồng hồ. Tâm trạng háo hức chẳng khác gì trẻ nhỏ trước ngày được bố mẹ dắt đi chơi xa.


Còn mười phút nữa là hết tiết rồi. Tính toán một chút, mười phút là sáu trăm giây... Lâu quá... Thôi thì mình đổi kiểu tính toán. Mười phút cũng là một phần sáu giờ!


Uyển Đình thấy Thẩm Tư Duệ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt lúc phấn khởi lúc rầu rĩ, không khỏi xoa trán.


"Tiểu Duệ, cậu làm điên làm khùng gì vậy?"


...


Trời không phụ người, cuối cùng mười phút cũng trôi qua. Thẩm Tư Duệ hớn hở thu dọn sách vở chạy vội ra ngoài, nghe theo lời giảng viên Lạc đến cửa cổng phía Tây.


Phía Tây trường học là một con hẻm nhỏ, bên cạnh là vườn cây nhà hàng xóm. Nơi đây thường khá vắng vẻ, đa phần học sinh trốn học thường chọn lối đi này.


Mà cô với giảng viên Lạc, một học sinh chăm chỉ, một giảng viên nhiệt tình, đến đây tất nhiên không phải để trốn học rồi.


Lại nói, hẹn gặp nhau ở nơi vắng vẻ như này mang lại bầu không khí như... yêu đương vụng trộm!


Đột nhiên Thẩm Tư Duệ cảm thấy đôi má nóng lên. Cô nhanh chóng lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ kia.


Thật ra giảng viên Lạc chọn nơi vắng vẻ này là do cô ấy biết cô ngại. Học sinh nữ yêu giảng viên nữ, có phải kì quặc lắm không? Thẩm Tư Duệ không khỏi thở dài.


Đợi khi em lớn lên chút nữa, em hứa sẽ bảo vệ cô.


Bước chân Thẩm Tư Duệ chậm dần. Ở đằng kia là giảng viên Lạc, cô phải kiềm chế vui sướng nếu không muốn bị chọc ghẹo.


Nhưng mà, bên cạnh cô ấy là ai kia?!


Diêu Vận Lạc bộ dáng phong lưu, khẽ cười như thường lệ. Mà nam sinh bên cạnh nét mặt ửng đỏ, tay trái gãi mũi, tay phải giấu sau lưng.


Từ góc nhìn Thẩm Tư Duệ, cô thấy rõ thứ bạn nam kia cầm là bó hoa hồng. Đầu cô nhóc xoay chuyển một phen, đột nhiên nhảy ra hai từ.


Tỏ tình!!!


Thẩm Tư Duệ nhanh chân đến gần, nhưng rồi cô khựng lại, nép vào thân cây bên cạnh, rồi từ từ di chuyển thu hẹp khoảng cách.


"C-cô Lạc, lần đầu tiên gặp cô, em đã thích cái cách cô cười, cái cách cô nhìn học sinh tụi em và cả cái cách cô nói chuyện... Đó cũng là lần đầu tiên em phải suy nghĩ về cô nhiều như thế."


Thẩm Tư Duệ núp ở thân cây không xa lắm, vừa vặn thu hết lời này vào tai. Cô cắn cắn môi, muốn xem giảng viên Lạc đáp lại như thế nào.


Thế nhưng đợi một lúc sau vẫn không thấy cô ấy nói gì. Cô nhóc ló cặp mắt thao láo nhìn bóng lưng nam sinh kia. Đồng thời bắt gặp nụ cười sâu hơn một chút của Diêu Vận Lạc.


Thẩm Tư Duệ giật giật khoé môi, giảng viên Lạc vậy mà lại cười sâu hơn. Tên kia vừa nói thích nụ cười liền cười cho hắn xem. Cô nghĩ em không biết ghen sao!


"C-cô Lạc?" Nam sinh kia chưa nhận được câu trả lời, bèn gọi Diêu Vận Lạc.


Tình huống này thật sự ngượng ngùng. Thử nghĩ đến việc đi tỏ tình mà bị bơ đẹp xem, thật mất mặt!


Thẩm Tư Duệ cảm giác đã nghe giọng nói này ở đâu rồi. Nhưng vì tình huống đột ngột quá, cô nhất thời chẳng nhớ ra chủ nhân âm thanh này là ai.


Diêu Vận Lạc chậm rãi "ừm" một tiếng, "Em nói xong chưa?"


Hắn gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Bó hoa hồng từ sau lưng đưa ra, ước chừng khoảng bảy, tám mươi bông, "Cô ơi, anh yêu em! Bao nhiêu bông hồng bấy nhiêu năm mãi yêu em!"


Xung quanh lại rơi vào yên lặng.


Thẩm Tư Duệ nghiến răng ken két, trong lòng chửi thề một tiếng. Tuổi học trò mà bày đặt tỏ tình sến súa. Mấy câu tên kia vừa nói cô đã đọc trên dưới cả trăm lần. Tiểu thuyết viết sao đọc y như vậy, có gì hay chứ?


Diêu Vận Lạc suy nghĩ một lúc, chậm rãi hỏi, "Em học mấy câu văn mẫu đó ở đâu vậy?" Cô ấy ngừng lại, đôi môi nhếch lên, "Có thể chỉ cho tôi vài câu tương tự được không? Tôi muốn nói cho người yêu của tôi nghe."


Nam sinh vừa tỏ tình: "..."


Thẩm Tư Duệ: "..."


Ai, sao đôi má ấm nóng vậy nè? Giảng viên Lạc dẻo miệng thật. Chết tiệt, càng thấy các khía cạnh khác của cô ấy càng mê mệt cô ấy.


Nam sinh kia thất vọng rời đi, bó hoa hồng kia cũng ném vào thùng rác. Tuy hắn hơi cúi đầu, Thẩm Tư Duệ vẫn nhìn rõ được ngũ quan của hắn.


Đây không phải người hôm ở căn tin sao? Chính xác là cái tên khen giảng viên Lạc, rồi nói với cậu bạn nhà gần cô ấy hôm sau sang nhà rủ đi học.


Đang suy nghĩ bâng quơ, ai đó chạm khẽ vai cô. Thẩm Tư Duệ xoay người, cùng lúc đó đôi môi lành lạnh chạm vào vầng trán, hơi thở nóng ấm phả ra.


Cô nhóc điêu đứng nhìn hành động người trước mặt. Giọng nói Diêu Vận Lạc văng vẳng bên tai.


"Tôi trả lời như vậy em có hài lòng không?" Cô ấy cong môi tiếp lời, "Lần sau cứ trực tiếp đi ra, yêu em, không có gì phải che giấu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.