Diêu Đình Quan không nghĩ Diêu Vận Lạc sẽ thẳng thắn như vậy nên nhất thời có chút cứng họng.
"C-con vừa nói gì?" Ông thật sự hi vọng những lời ban nãy chỉ là nói đùa.
Cái loại chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, chắc chắn con bé sẽ không làm đâu, đúng không? Mau nói là con đùa đi, Lạc Lạc.
"Thẩm Tư Duệ, em ấy là người yêu con." Ngược với những gì ông mong đợi, Diêu Vận Lạc lặp lại không sót một chữ. Thậm chí còn bổ sung tên cô nhóc vào đầu, để ba Diêu khỏi hỏi "em ấy" là ai.
Diêu Đình Quan lạnh mặt, nghiến răng xác nhận lần cuối: "Mày nói thật?"
Ngữ điệu thay đổi khiến cô ấy thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh trở lại trạng thái cũ, bình tĩnh nói:
"Con chưa bao giờ lừa dối ba."
"Nghịch tử, bất hiếu!" Ông hét lên, cảm xúc phẫn nộ bao trùm cả người, giọng nói vang vọng khắp phòng bệnh.
Diêu Vận Lạc sững sờ, trái tim như bị ai đó hung hăng siết chặt. Trong ấn tượng của cô, Diêu Đình Quan cho dù có nghiêm khắc, khó tính đến mức nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ nặng lời như vậy.
Cô biết ông ấy lo lắng cho cô. Ở vào vị trí cha mẹ, chuyện con mình khác với những người xung quanh, tất nhiên khó tránh khỏi dị nghị. Diêu Đình Quan vô cùng sĩ diện. Cũng bởi vì cái sĩ diện đó, ông ấy sẵn sàng chửi cô như một đứa con bất hiếu.
Diêu Vận Lạc không sợ lời ra tiếng vào, nhưng cô ấy sợ người nhà sẽ để tâm lời người khác nói.
Cuộc sống là của bản thân, tại sao phải theo ý những kẻ không thân thích không thiện chí chứ?
"Sở thích bệnh hoạn, nam không ra nam, nữ không ra nữ!" Diêu Đình Quan gần như rống lên, mọi cảm xúc đè nén bùng nổ cùng một lúc. "Sống như một người bình thường khó lắm sao? Hồi mày còn bé, ai cũng bảo mày thông minh, có khiếu nối nghiệp bố. Nhưng rồi mày chọn gì? Chống đối tao. Tao muốn mày đến công ty, mày đến vài lần cho có. Tao muốn mày dự hội nghị, mày dự một lần rồi thôi."
Hơi thở ông trở nên gấp gáp, "Quá lắm rồi, quá lắm rồi! Tao cố gắng thay đổi bản thân để hàn gắn tình cảm cha con, còn mày thì sao?"
Diêu Vận Lạc mím môi, đầu hơi cúi xuống, mái tóc theo động tác rơi hai bên sườn mặt, giúp cô ấy che đi dáng vẻ hiện tại.
Cô ấy không rõ nước mắt có úa ra không, nhưng ắt hẳn đôi con ngươi đã vương tơ máu. Cô ấy cũng chẳng biết liệu nét mặt hiện tại có tái đi hay xanh mét, nhưng chắc rằng trông chẳng dễ coi chút nào.
Mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, nghe chính miệng đấng sinh thành của mình nói ra, ít nhiều gì cũng cảm thấy đau lòng.
Diêu Vận Lạc không giống người khác. Cô ấy từng học qua bộ môn tâm lý học, từng chứng kiến biết bao câu chuyện, cảm xúc của mọi người. Nhưng đến khi chính bản thân trải qua, mới thật sự hiểu rõ từng câu từng chữ lý thuyết.
Cô ấy cảm thấy khó chịu lắm. Vô cùng khó chịu.
Chỉ là, nếu so với cảm giác bất lực vài ngày trước, thật ra chẳng đáng một xu. Nghĩ đến Thẩm Tư Duệ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia ấm áp.
Em ấy không phải mặt trời to lớn vĩ đại, cũng chẳng phải mặt trăng gì cả. Em ấy chỉ đơn giản là một nguồn sáng nhỏ bé, vừa đủ dẫn lối Diêu Vận Lạc trong đêm tối và đủ để cô ấy nhận ra, dù cho xung quanh có chói chang ra sao.
Diêu Đình Quan thấy Diêu Vận Lạc im lặng, nghĩ cô ấy đang xao động, giọng nói dịu lại: "Lạc Lạc, nghe lời ba, không phải con thích cô bé kia đâu, có lẽ là vì bị ảnh hưởng. Trở lại công ty đi. Ba sẽ tạo điều kiện cho con tiếp xúc với nhiều chàng trai tốt. Chắc chắn, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho con."
Ông ấy xem đây là một loại bệnh? Diêu Vận Lạc cười lạnh, rất không thích cách đánh giá này.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Diêu Đình Quan, cùng với đó là tiếng từng giọt dịch nhỏ xuống.
Diêu Vận Lạc vẫn ngồi đó, không nhúc nhích cử động, đầu như cũ cúi xuống. Diêu Đình Quan nghĩ rằng lời mình có tác dụng, cho rằng con gái mình đang nghiền ngẫm kỹ lời mình. Ông ấy không hề biết, từng câu chữ của mình đều đâm vào gan vào ruột cô ấy, thậm chí là bóp nát con tim.
Điều chỉnh tâm tình một lúc, cô ấy ngẩng đầu, nở nụ cười nhưng ánh mắt không mang ý cười, nhẹ giọng đáp.
"Con không có bệnh, tại sao phải chữa? Còn nữa, con không cần ba hiểu, cũng không cần ba thông cảm cho tình yêu của con với em ấy. Chỉ cần ba đừng xen vào tình yêu của hai đứa con. Nếu ba vẫn muốn xen vào, nhắm vào con là được rồi."
Chỉ cần không đụng vào em ấy, chỉ cần nguồn sáng kia vẫn le lói, soi đường cho cô. Diêu Vận Lạc chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay. Dù cho có bị quật ngã, cũng sẽ đứng dậy, giữ chặt cô học trò bé bỏng của mình.
Bầu không khí bởi vì câu nói của Diêu Vận Lạc mà trở nên yên ắng. Được một lúc Diêu Đình Quan chậm rãi hỏi:
"Mày muốn yêu con gái đúng không? Muốn phá hoại hết danh dự gia đình đúng không? Được, không sao hết, chơi chán rồi thì sống nghiêm túc vào. Cũng đừng có hối hận." Ánh mắt sắc bén của ông đảo qua.
Diêu Vận Lạc cụp mắt, nói: "Xin lỗi ba. Là con bất hiếu."
"Gọi điện thoại cho Tiểu Cố. Bảo nó tao muốn chuyển viện."
Diêu Vận Lạc nghe xong đứng dậy, tìm điện thoại gọi cho Tiểu Cố, đem những lời ba Diêu nói lặp lại cho cậu nghe.
Ba Diêu chuyển viện về thành phố, điều đó đồng nghĩa cô cũng hết lý do để ở lại đây. Ánh mắt Diêu Vận Lạc trở nên xa xăm.
Thẩm Tư Duệ trở về lúc Diêu Vận Lạc đang nói chuyện điện thoại. Cô nhóc nghe ra ý muốn chuyển viện của ba Diêu, trong lòng hiểu rõ giảng viên Lạc cũng phải đi cùng. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng cái cảm giác buồn man mác vẫn cứ len lỏi khắp người.
Đợi khi Diêu Vận Lạc cúp máy, cô nhóc kéo kéo tay áo cô ấy, thỏ thẻ: "Ngày mai cô đi rồi sao? Đêm nay... em có thể ở cùng với cô không?"
Cô ấy ngẩn người, cong môi vuốt ve má trái cô nhóc, "Đêm nay Diêu Cố bận việc, tôi ở lại bệnh viện chiếu cố ông ấy. Em cũng muốn ở lại bệnh viện?"
Thẩm Tư Duệ gật đầu lia lịa, "Vâng ạ, vâng ạ, em cũng muốn ở lại bệnh viện."
Bởi vì sau đêm nay đôi ta phải tạm biệt nhau rồi.
Giống hệt như đêm đầu tiên ở bệnh viện, Diêu Vận Lạc xin y tá được một giường trống. Chiếc giường vẫn như cũ nhỏ bé, chỉ có vị trí là thay đổi, lần này ở nơi kín đáo hơn nhiều.
Hai cô trò mỗi người mang một tâm tình, người hỏi người đáp, người kể chuyện người lắng nghe, như thể sợ sau đêm nay sẽ không được như vậy nữa.
Trăng sáng dằng dặc giữa bầu trời đen kịt. Đêm nay thật dài.
Mà cũng thật ngắn.
Trò chuyện được một lúc, hơi thở Diêu Vận Lạc trở nên đều đều. Thẩm Tư Duệ chăm chú nhìn cô ấy, tay phải vuốt ve sườn mặt, nhích tới gần hôn lên má trái. Cái hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, chạm nhẹ rồi thối lui.
Có lẽ giảng viên Lạc đã mệt lắm rồi, cô không nên đánh thức cô ấy. Ngắm nhìn được một lúc, Thẩm Tư Duệ ngủ quên lúc nào không hay.
Lúc này đây Diêu Vận Lạc mở mắt, choàng tay qua người cô nhóc, kéo bé con sát vào người cô. Cô ấy cúi người, vụng trộm hôn lên khoé môi Thẩm Tư Duệ. Hệt như cô nhóc, khẽ chạm rồi rời đi, nhưng cũng đủ khiến lòng Diêu Vận Lạc xao xuyến.
Thật ra ban nãy cô ấy không hề ngủ. Cô ấy biết Thẩm Tư Duệ luyến tiếc mình, sẽ không chịu ngủ trước. Mà thức khuya, đối với bé con rất hại cho sức khoẻ. Diêu Vận Lạc cũng luyến tiếc cô nhóc lắm chứ, rất luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc.
Đặt thêm một nụ hôn lên trán Thẩm Tư Duệ, Diêu Vận Lạc nỉ non: "Duệ Duệ, tôi yêu em. Tôi yêu em rất nhiều."