Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 1-1: Mở đầu



Đầu tháng giêng, không khí lạnh tràn về, nhiệt độ chưa đến 10 độ.

Miêu Lật, trong sân nhà cũ họ Triệu có vài cành mai đang nở rộ trong gió rét, đầu cành còn có điểm chút đỏ tươi, vì mùa đông lạnh thêm mà làm tăng vẻ tươi đẹp.

Ba chiếc xe hơi nối đuôi nhau tiến vào bãi đất trống trong sân, sau đó, một nam một nữ từ hai chiếc xe khác nhau đi ra.

Triệu Dao vừa xuống xe nhìn thấy xe của Triệu Phù, khuôn mặt tuấn dật lịch sự hơi lộ vẻ ngạc nhiên, khẽ đẩy gọng kính, khó hiểu hỏi “Cô nhỏ, cô cũng bị gọi về à?”

“Ừ.” Cô gái mặc một bộ áo lông màu đen, quần dài màu đen, đeo mắt kính đen, khẽ hừ một tiếng, ngũ quan trên mặt thanh lệ nhưng lạnh lùng, không có cảm xúc dư thừa.

Đi đến chiếc xe còn lại, người đàn ông ngồi ở ghế lái đang soi gương, chỉnh lại mái tóc dài chạm vai, sửa sang xong xuôi mới thong thả ung dung xuống xe.

Người này mặc một áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là một cái áo cao cổ lông dê màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần da màu đen, chân đi đôi giày cao đơn giản thời thượng.

Triệu Phản có khuôn mặt trung tính, ngũ quan tinh xảo thanh tú, nếu không chú ý đến cổ anh có hầu kết thì thật khó để phân biệt giới tính.

Anh lạnh lùng đi về phía Triệu Phù.

“Cô nhỏ, cô biết bà nội gọi chúng ta về có chuyện gì không?”

“Cô không biết.” Mặt cô không chút thay đổi trả lời.

Bà nội trong miệng Triệu Phản là mẹ của Triệu Phù. Mặc dù gọi là cô nhỏ nhưng tuổi của Triệu Phù cùng Triệu Phản, Triệu Xa là bằng nhau. Bởi vì mẹ cô 48 tuổi mới sinh cô, cô là đứa con nhỏ tuổi nhất trong năm anh chị em.

Năm nay 28 tuổi, Triệu Phù kém chị gái nhỏ nhất 16 tuổi, kém anh cả 28 tuổi. Cô và con trai của anh hai – Triệu Phản sinh cùng năm, và lớn hơn Triệu Dao – con trai của anh cả một tuổi.

Ba người cùng đi vào phòng khách nhà họ Triệu. Phòng khách bày biện đơn giản, bên trong bày một bộ bàn ghế gỗ tử đàn lâu đời, trên tường treo một bức tranh sơn thủy, một cái bàn thờ treo trên tường, trên đó có bài vị các thế hệ tổ tiên Triệu gia, trước bài vị có một lư hương Thanh Ngọc.

Thấy mấy vị trưởng bối đang ngồi ngay ngắn, ba người dò xét một chút, đều cảm thấy đại sự không ổn.

Triệu Dao bình tĩnh nhìn cha mình, thấy ông nở nụ cười giống như trẻ con nhưng mang theo mùi vị âm mưu, không khỏi âm thầm cảnh giác.

Cặp mắt tinh quái của Triệu Phản không chút dấu vết nhìn từ vị trí chủ vị của bà nội, di chuyển về phía bác cả, rồi lại nhìn tiếp về phía mẹ và cô ba, rất nhanh đã đoán ra hôm nay tuyệt đối không có chuyện tốt.

Triệu Phù nhàn nhạt ngước mắt nhìn mấy anh chị trong phòng khách, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người mẹ mình, từ từ mở miệng.

“Mẹ, mọi người gấp gáp gọi ba đứa bọn con về có chuyện gì không?”

Thấy mẹ gật đầu, Triệu Diệu, thân là con trai cả giải thích cho mọi người rõ.

“Chuyện là như này, hôm trước cô ba thay mấy đứa xem một chút, tính ra cả ba người năm nay đều có hồng loan tinh động, bà nội hi vọng trong năm nay mấy đứa nắm chắc cơ hội kết hôn.” Triệu Diệu tuy đã 56 tuổi nhưng trời sinh có khuôn mặt trẻ con, khiến cho ai mới nhìn đều nghĩ ông chưa đến 40.

Các thành viên Triệu gia đều có thiên phú về năm thuật.* Vì vậy, gia tộc họ Triệu trong giới năm thuật vẫn rất có tiếng tăm.

Cái gọi là năm thuật gồm: sơn, y, mệnh, bói, tướng. Mỗi thành viên trong nhà họ Triệu đều am hiểm một, hai loại trong đó.

(* Giải thích rõ hơn về năm thuật:

1. Sơn là tu luyện tinh thần, là thuật lợi dụng các phương pháp thiền, tĩnh tọa, võ thuật, trị liệu để bồi dưỡng cơ thể và tâm hồn.

2. Y chính là phương pháp sử dụng các phương tế (thuốc), châm cứu, linh trị (tâm lý trị liệu) để giữ gìn sức khỏe và chữa trị bệnh tật.

3. Mệnh là suy đoán về vận mệnh của con người, là học thuật đạt đến việc tránh hung tìm cát, từ đó cải thiện nhu cầu phát triển của nhân loại.

4. Bốc là chỉ bốc quẻ hoặc là chiêm bốc, bắt nguồn từ Bát quái (tám quẻ) trong Kinh dịch, bao gồm 3 loại là chiêm bốc, trạch cát và trắc cục. Mục đích của nó là dự đoán và xử lý sự việc. Chiêm bốc bao gồm: Lục hào, Lục nhâm, Mai hoa dịch số, Kỳ môn độn giáp và Thái ất thần số.

5. Tướng là dựa trên phương pháp quan sát hình tưởng, công việc, địa hình sinh sống để nghiên cứu về vận mệnh của con người, để đạt được mục đích tránh hung tìm cát. Nói chung nó bao gồm cả 5 loại là: Ấn tướng (xem con dấu), danh tướng (xem tên họ), nhân tướng (xem tướng người), gia tướng (xem tướng nhà) và mộ tưởng (phong thủy).)

Chỉ là tổ tiên họ Triệu có một quy định lưu truyền đến giờ, tất cả thành viên gia tộc đều không được sử dụng năm thuật để kiếm lợi. Vì vậy, các thành viên trong gia tộc đều không làm nghề nào liên quan đến năm thuật này.

Nghe lời bác cả nói, Triệu Phản là người đầu tiên nói “Bà nội, cháu không có ý định kết hôn.”

“Cháu cũng không tính đến chuyện kết hôn.” Triệu Dao cũng lập tức tỏ thái độ.

Cô ba Triệu Minh, người tự mình xem cho ba người họ, mỉm cười nói “Cô tính rồi, nếu năm nay các cháu không kết hôn, về sau sẽ không tìm được đối tượng thích hợp nữa.”

Triệu Minh hơn 40 tuổi, tóc uốn xoăn chạm vai, khuôn mặt xinh đẹp được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn chỉ giống cô gái hơn 20 tuổi.

“Cho nên ý của bà nội là muốn các con năm nay đều phải tìm người kết hôn.” Mẹ của Triệu Phản nói tiếp.

Bà là con dâu thứ hai nhà họ Triệu, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, nhìn rất thân thiết hiền lành.

“Mẹ, chuyện kết hôn sao lại bắt ép được? Nếu hai người có duyên sẽ có kết quả, nếu duyên phận không đủ thì miễn cưỡng cũng vô dụng.” Triệu Phù nhìn người mẹ tóc bạc trắng, lông mày hơi chau lại, khuôn mặt thanh lệ lộ vẻ không đồng ý.

“Tiểu Phù, duyên phận là muốn chính mình phải chủ động nắm lấy, nếu em không có tâm, cho dù có duyên cũng sẽ bỏ qua. Em chính vì như vậy nên đã bỏ qua hai cơ hội rồi, lần này nếu không nắm chặt, về sau em sẽ cô độc cả đời.” Triệu Minh cố gắng thuyết phục em gái nhỏ nhất của mình.

“Em không sao cả, tự bản thân em cũng có thể sống tốt.” Cô nhún vai tỏ vẻ không để ý, cô rất hài lòng với cuộc sống độc thân trước mắt, kết hôn chưa bao giờ có trong kế hoạch của cô.

“Con cũng thế.” Triệu Phản lập tức tỏ rõ mình không quan tâm đến chuyện kết hôn, lời vừa ra khỏi miệng đã bị mẹ trừng mắt một cái.

Thấy đứa con nhà mình hình như cũng muốn phụ họa, Triệu Diệu đứng dậy, đi qua vỗ vai cậu ta, ý vị sâu xa mở miệng.

“Tiểu Dao, năm đó trước khi chết, tiếc nuối lớn nhất của mẹ con là không thể tận mắt nhìn thấy con kết hôn, bà ấy dặn dò cha trông nom con. Nếu con kiên trì không muốn kết hôn, cha sẽ không ép con, chỉ là sau này khi cha chết cũng không biết phải ăn nói như nào với mẹ con…” Nói xong, thở dài một cách sâu xa.

Triệu Dao âm thầm trợn mắt, cha lại mang chuyện mẹ qua đời mấy năm trước ra để dọa mình.

Lúc này, bà nội nhà họ Triệu vẫn im lặng từ đầu đến giờ, đột nhiên lấy tay đè ngực lại, trên mặt lộ vẻ đau đớn.

“Mẹ, ngực mẹ lại khó chịu ạ?” Con dâu thứ hai, mẹ của Triệu Phản vội vàng đỡ bà, nhẹ nhàng xoa ngực giúp bà dễ thở.

“Mẹ sao vậy?” Triệu Phù cũng ân cần tiến lên hỏi thăm.

“Gần đây ngực của mẹ thường bị đau, mấy hôm trước đã đi bệnh viện một lần.” Con dâu thứ hai nhà họ Triệu không nói rõ thật ra bà nội đến viện chỉ là làm kiểm tra định kỳ mỗi năm một lần.

“Sao em không biết chuyện này?” Cô không khỏi cau mày.

“Mẹ không để chị nói cho mọi người biết, sợ mọi người lo lắng.” Triệu Minh nhìn em gái một cái, đáp lại.

Triệu Phù muốn đi đến đỡ mẹ dậy “Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện.”

“Không cần.” Bà nội nhà họ Triệu gạt tay, ý bảo mình không sao, ngước mắt nhìn con gái và hai cháu nội, chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn nghe ra được sự uy nghiêm “Không cần dông dài, tóm lại ba người các con trong năm nay đều phải kết hôn hết cho mẹ.”

Nói xong, để con dâu thứ hai đỡ mình về phòng, không cho ba người kia cơ hội phản bác.

Triệu Minh cũng đứng dậy đi theo, đưa tay gẩy gẩy mái tóc xoăn màu nâu, lạnh nhạt nói “Các cháu nếu muốn làm bà nội tức chết thì không cần kết hôn.”

“Các con tự giải quyết cho tốt đi.” Triệu Diệu thở dài để lại một câu nói rồi cũng đi theo.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Triệu Phù, Triệu Phản và Triệu Dao, ba người đưa mắt nhìn nhau.

“Thân thể bà nội không phải vẫn rất khỏe mạnh sao, sao đột nhiên lại thấy không khỏe được?” Triệu Dao có chút buồn bực.

Triệu Phản nhíu mày nghi ngờ “Theo tướng mạo của bà nội, ít nhất cũng sống đến 90 tuổi, năm nay bà mới có 76, ít nhất vẫn sống khỏe vài chục năm nữa.”

Trầm mặc một lúc, Triệu Phù không nói một câu, xoay người đi ra ngoài.

“Cô nhỏ, bà nội muốn chúng ta năm nay kết hôn, cô thấy sao?” Triệu Phản thấy cô đi, lập tức tiến lên hỏi.

Cô dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhẹ nhàng trả lời một câu.

“Cứ theo lời của bà mà làm.”

Nếu đây là tâm nguyện cũng như mệnh lệnh của mẹ, cô sẽ không làm trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.