Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 3



Editor: phuogot_93

Hôm nay hết giờ làm, Tiêu Tát mua một đống thức ăn nhét vào tủ lạnh nhà Triệu Phù, sau đó anh xắn tay áo chuẩn bị trổ tài nấu nướng, làm một bàn thức ăn thật phong phú cho cô, coi như thay lời cảm ơn thời gian này cô đã giúp anh chăm sóc Chân Chân.

Anh thích nấu nướng, cũng có nghiên cứu về đồ ăn nên hương vị những món ăn vặt anh làm mới có thể ngon như vậy, hấp dẫn không ít khách ghé thăm, cuối cùng có thể phát triển một quán ăn ven đường trở thành một tập đoàn có mấy trăm cửa hàng.

Tiêu Tát cực kỳ tự tin vào tài nấu nướng của mình, đảm bảo Triệu Phù ăn một lần rồi về sau sẽ yêu thích những món ăn anh nấu.

“Cháu nói với dì, papa nấu ăn là ngon nhất.” Nhìn thấy papa chuẩn bị xuống bếp, vẻ mặt Chân Chân kiêu ngạo nói với Triệu Phù.

“Thật à?” Cô chỉ thích ăn đồ ngọt, những món khác cũng không yêu cầu cao.

“Có ngon hay không đợi cậu ăn xong sẽ biết.” Tiêu Tát tràn đầy tự tin cười.

“Vậy cậu cứ nấu đi.”

Thấy cô xoay người định ra khỏi phòng bếp, anh gọi cô lại “Triệu Phù, nếu cậu không bận gì thì có thể rửa rau giúp tớ không?”

“Rửa rau?”

“Đúng, như vậy sẽ nhanh hơn, cậu sẽ giúp chứ?”

Triệu Phù không trả lời, dắt Chân Chân vào phòng khách, lấy một quyển sách dành cho trẻ con để cô bé xem, rồi trở lại phòng bếp, xắn tay áo đến khuỷu tay.

“Cần rửa những cái gì?”

“Những cái này, cải trắng, bắp cải, cả đậu bắp nữa.” Thấy cô đồng ý giúp đỡ, anh lấy nguyên liệu thả vào bồn rửa.

Cô mở vòi nước rửa rau, Tiêu Tát đứng ở bên cạnh gọt vỏ khoai tây và cà rốt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười đáng nghi.

Đứng trong phòng bếp cùng cô như này, thật giống như là một cặp vợ chồng.

Sau mấy ngày đấu tranh, rốt cuộc anh phải thừa nhận rằng mình trúng độc của cô rất nặng, từ mười năm trước đến giờ vẫn chưa thể hóa giải, gặp lại cô lần nữa độc tính lại phát tác.

Tình cảm bị anh chôn sâu trong lòng lại thức tỉnh, anh quyết định hoàn thành ước mơ mười năm trước, bây giờ - anh sẽ theo đuổi cô, khiến cô động lòng.

“Này, vì sao cậu và hai người bạn trai cũ chia tay? Tính cách không hợp hay họ làm gì khiến cậu tức giận?” Anh muốn thăm dò tình hình để tránh cho mình phạm phải sai lầm giống họ rồi bị cô cho knock-out.

“Không phải do họ mà là bản thân tớ có vấn đề.” Mắt cũng không buồn nâng, cô nhẹ nhàng trả lời.

“Cậu có vấn đề?” Tiêu Tát không ngờ cô sẽ nói vậy, suy nghĩ một chút thì gật đầu “Nói cũng đúng, cá tính của cậu thực sự có vấn đề, suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh lùng không để ý người khác, giọng điệu lạnh nhạt giống như băng vậy, ánh mắt cũng lạnh khiến người ta không thoải mái, đối xử với mọi người cũng không mấy nhiệt tình…”

Anh thẳng thắn nói ra cảm tưởng về cô.

“Thì ra tớ có nhiều khuyết điểm đến thế.” Triệu Phù nhàn nhạt mở miệng, giọng nói bình thản nghe không ra cảm xúc gì.

Thôi xong, anh thuận miệng nói, không cẩn thận ở trước mặt cô nói ra những lời trong lòng.

“Khụ, đây chỉ là ấn tượng ban đầu thôi, chứ tớ biết thật ra cậu là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ bằng việc cậu đồng ý giúp tớ chăm sóc Chân Chân là có thể nhận thấy.” Anh vội vàng bổ sung.

“Tớ không quan tâm người khác nghĩ sao về mình.” Chỉ là không biết vì sao, vừa rồi anh nói cô như vậy, cô lại có chút để ý.

Cảm thấy không khí có chút bế tắc, Tiêu Tát muốn nói thêm gì đó để hòa hoãn không khí, lúc này, Chân Chân cầm điện thoại của Triệu Phù đi vào phòng bếp.

“Dì ơi, điện thoại của dì kêu này.”

“Cám ơn.” Triệu Phù lau tay, nhận lấy điện thoại.

“Alo… Ừ, buổi sáng tớ có gọi điện cho cậu, muốn hỏi cậu có biết người bạn nào bị gay vì áp lực từ người nhà mà tìm một người phụ nữ để kết hôn, giấu giếm tính hướng của bản thân không?”

Cô dừng lại, người bạn kia hỏi cô tìm đối tượng như vậy làm gì, cô suy nghĩ một chút, quyết định thành thật trả lời.

“Mẹ tớ đang thúc giục tớ kết hôn… Ừ, nếu cậu có người bạn nào như thế, có thể giới thiệu cho tớ, tớ nghĩ tớ và người đó có thể hỗ trợ giúp đỡ nhau.”

Người ở đầu dây bên kia nói vài câu, cô chỉ nhẹ nhàng trả lời.

“Tớ hiểu ý của cậu… Thế nên tớ mới muốn tìm một người bị gay để kết hôn, anh ta không yêu tớ, tớ cũng không thương anh ta, như vậy là tốt nhất, không cần can thiệp vào chuyện của nhau, về sau nếu không còn áp lực từ gia đình, lúc thích hợp có thể ly hôn… Có, tớ sẽ gặp đối phương trước, xem nhân phẩm của anh ta như nào… Được, cậu giúp tớ tìm xem.”

Cô tắt điện thoại, quay ra thấy Tiêu Tát mở to mắt nhìn mình.

Cô hoàn toàn quên mất anh vẫn đang ở nhà cô, không có tránh anh ra chỗ khác nghe điện thoại.

Biết những chuyện vừa rồi anh đều đã nghe thấy, cô làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục rửa rau.

“Cậu muốn tìm một người gay để kết hôn?” Tiêu Tát không thể trấn định như cô được, giọng nói tỏ vẻ khiếp sợ.

“Đây là việc riêng của tớ.” Cô chỉ nói một câu.

“Sao cậu có thể như vậy, tùy tiện tìm một người gay kết hôn để ứng phó với mẹ, đây là hành vi lừa gạt.”

Anh không cho là đúng, trách mắng cô.

“Đây là việc của tớ, không cần cậu lo.” Cô không vui mở miệng.

“Nếu cậu thật sự muốn kết hôn, tớ có thể giúp cậu, không cần đi tìm người khác.” Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Tát không cần suy nghĩ đã bật thốt lên.

Lời vừa nói khỏi miệng khiến anh ngẩn người, Triệu Phù cũng có chút kinh ngạc.

Không ngờ mình lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra như vậy, anh lúng túng giải thích.

“Cái đó… Ý của tớ là, tớ cũng muốn tìm người chăm sóc Chân Chân, nếu cậu thật sự muốn tìm người kết hôn, tớ có thể giúp cậu.” Chưa xong, anh lại bổ sung thêm “Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, vẫn hơn kết hôn với người xa lạ.”

“Cậu muốn giúp tớ?” Triệu Phù cũng thấy bất ngờ với đề nghị của anh, im lặng một lúc mới hỏi.

“Đúng.” Vẻ mặt anh nghiêm nghị.

“Tớ sẽ suy nghĩ lại một chút.” Cô vẫn phải nghiêm túc ngẫm nghĩ lại.

Suy nghĩ lại? Anh đã chủ động nói muốn giúp cô, vậy mà cô vẫn nói muốn cân nhắc.

“Cậu còn muốn suy nghĩ cái gì? Cậu có biết phụ nữ muốn gả cho tớ làm mẹ Chân Chân rất nhiều, cậu suy nghĩ quá lâu, nhỡ tớ thay đổi ý định thì cậu có khóc lóc cầu xin tớ cũng vô dụng.” Tiêu Tát có chút bất mãn.

“Nếu nhiều người muốn gả cho cậu làm mẹ Chân Chân, sao cậu không cưới họ đi?” Triệu Phù nhếch đôi lông mày thanh tú.

“Là vì… Chân Chân không thích họ mà chỉ thích cậu thôi.” Anh tìm một lý do qua loa nhưng điều này cũng là sự thật.

“Chuyện này, tớ vẫn phải suy nghĩ lại, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời.” Cô cũng rất thích Chân Chân, nhưng dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, cho dù chỉ là muốn ứng phó với mẹ thì cũng không thể tìm đối tượng một cách qua loa được.

Thật giống như đang cầu hôn cô, Tiêu Tát bắt đầu khẩn trương, mong đợi câu trả lời của cô.

Trong phòng họp của “Hương vị ngon”, tất cả mọi người đều phát hiện lúc họp Tiêu Tát liên tục để ý thời gian, dáng vẻ thấp thỏm không yên.

“Anh Tiêu, anh Tiêu.” Không biết đây đã là lần mất hồn thứ bao nhiêu của anh, Dương Thù huơ huơ trước mặt, kéo anh về thực tại.

“Hả?” Anh hoàn hồn, nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ, quyết định kết thúc hội nghị “Mọi chuyện cứ theo những gì chúng ta vừa thảo luận mà làm, tan họp.”

“Chờ chút, anh Tiêu, không phải anh bảo hôm nay còn phải thảo luận chuyện sáu tháng cuối năm mở thêm chi nhánh ở Đại lục à?” Phương Bội Bội vội vàng nhắc nhở anh.

Các vị quản lý còn lại cũng nhìn anh kỳ quái. Hôm nay anh sao vậy? Lúc họp hoàn toàn ở trạng thái không tập trung, cả người như trên mây.

“Chuyện này để đến sáng mai bàn lại, hôm nay tôi có chuyện phải về trước.” Nói xong, anh đứng lên đi ra ngoài.

“Anh Tiêu, có phải anh khó chịu ở đâu không?” Phương Bội Bội đuổi theo, quan tâm hỏi.

“Anh vẫn khỏe, chỉ là có chút việc phải làm.” Anh không dừng bước, vội vàng đi ra khỏi phòng họp.

Triệu Phù nói hôm nay sẽ cho anh câu trả lời chính xác, vì vậy anh vội vàng muốn trở về nghe cô trả lời.

Anh biết giờ phút này mình vội vàng hấp tấp, tâm trạng như một thằng nhóc chưa trưởng thành, nhưng anh không cách nào bình tĩnh được.

Anh không nhịn được mà tự giễu, anh trúng độc của cô so với tưởng tượng của bản thân còn nặng hơn, dù biết chỉ là vì giúp cô ứng phó với áp lực kết hôn từ người nhà nhưng vẫn khiến cho anh tràn đầy mong đợi.

Đến trước cửa nhà Triệu Phù, anh hít sâu một hơi mới nhấn chuông cửa.

“Papa!”

Chạy tới mở cửa đương nhiên là Chân Chân, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cười xán lạn.

“Ngoan.” Anh sờ đầu con gái, đi vào trong nhà, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Triệu Phù “Dì đâu rồi?”

“Dì đang phơi quần áo.”

Tiêu Tát ngồi trên sofa đợi cô, cố gắng để vẻ mặt của mình tự nhiên một chút, trong thời gian đợi cô, anh nhìn thấy con gái ngồi vẽ ở một cái bàn nhỏ mà Triệu Phù chuẩn bị cho.

Anh nhìn một chút, thấy trên giấy vẽ ba người.

“Chân Chân, con đang vẽ ai vậy?” Anh tò mò hỏi.

Chân Chân ngửa mặt, cười tít mắt chỉ vào ba người trên giấy vẽ “Đây là papa, đây là con còn đây là dì.”

Nghe con gái nói vậy, anh lại nhìn bức tranh kia thêm mấy lần, trong bức tranh con gái nắm tay anh và Triệu Phù, có lẽ trong lòng con gái, Triệu Phù đã trở thành một thành viên trong gia đình họ rồi.

Anh không nhịn được mở miệng hỏi “Chân Chân, nếu dì làm mẹ của con, con có đồng ý không?”

“Dì muốn làm mama của Chân Chân sao, có thật vậy không?” Cô bé vui mừng hỏi.

“Nhưng mà chúng ta phải cùng nhau cố gắng mới có thể làm cho dì biến thành mẹ Chân Chân được.” Nhìn vẻ mặt vui sướng của con gái làm anh quyết định biến cách nghĩ thoáng qua trong đầu trở thành sự thật.

“Được ạ.” Cô bé khéo léo đáp lại.

“Vậy con phải nghe lời papa nói nhé.”

“Vâng, chắc chắn Chân Chân sẽ nghe lời papa nói.” Cô bé dùng sức gật đầu.

Lập tức, Tiêu Tát nhỏ giọng dặn dò con gái.

Khi Triệu Phù phơi quần áo xong, đi vào phòng khách thì nhìn thấy hai cha con họ Tiêu này đang trò chuyện to nhỏ với nhau.

“Hai người đang làm gì thế?” Cô không hiểu chuyện gì lên tiếng hỏi.

“Tớ đang nói chuyện với Chân Chân thôi.” Tiêu Tát cười nói.

Cô cũng không hỏi lại, nhớ đến hôm nay phải cho anh một câu trả lời thì nói với anh “Cậu theo tớ vào phòng làm việc, tớ có chuyện muốn nói.”

“Được.” Tiêu Tát đứng dậy đi theo cô vào phòng làm việc.

“Tớ đã cân nhắc kỹ, tớ đồng ý đề nghị của cậu.” Trầm ngâm một lát, Triệu Phù nói ra quyết định của mình.

Thời gian này tiếp xúc, cô cảm thấy mình không ghét Tiêu Tát, nhìn anh cũng coi như thuận mắt, con gái cũng đáng yêu, mà đúng như anh từng khoe, tài nấu ăn của anh quả thật rất ngon, hơn nữa, hai người là người quen cũ. Từ những điểm này, cô quyết định đồng ý lời đề nghị của anh, kết hôn với anh.

Tiêu Tát lộ vẻ mặt vui mừng, lại nghe cô nói tiếp.

“Chỉ là, tớ có một điều kiện.”

“Tớ cũng có điều kiện.” Anh nói đồng thời với cô, nhưng vẫn có phong độ cười nhẹ một cái “Cậu nói điều kiện của cậu trước đi?”

“Trước khi kết hôn tớ và cậu sẽ hẹn hò trước để hiểu biết tính cách của nhau, nếu thích hợp thì kết hôn, còn không thì chấm dứt. Và sau khi kết hôn, chúng ta sẽ chia phòng ngủ, tớ sẽ không lên giường với cậu, nếu cậu không đồng ý, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, tớ sẽ tìm người khác kết hôn.” Triệu Phù dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng trước sau như một nói ra yêu cầu của mình.

Nghe được nửa đoạn trước cô nói, khóe miệng anh cười toét, nhưng nghe đến đoạn sau thì ý cười đã không còn.

“Điều kiện của tớ cũng giống với của cậu, hy vọng có thể qua lại trước, điểm này chúng ta nhất trí. Chỉ là điều kiện thứ hai của cậu, tớ có thể hỏi tại sao không?”

Yên lặng một lát, Triệu Phù mới chậm rãi mở miệng “Vì có chút nguyên nhân, tớ không cách nào chịu đựng được người khác phái đụng chạm vào, nếu cậu không thể đồng ý yêu cầu này, những lời chúng ta vừa nói coi như cho qua đi.”

Cô biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng cô không thể chấp nhận cùng người khác phái có hành động thân mật, cho nên phải nói rõ ràng trước, tránh sau này phát sinh rắc rối. Nếu anh có thể chấp nhận là chuyện tốt, không thể thì coi như thôi, cô sẽ làm theo ý định ban đầu, tìm một người gay để kết hôn.

“Có thể nói nguyên nhân cho tớ không?” Tiêu Tát hơi nhíu mày.

“Không thể.” Cô không có ý định nói cho người khác biết sự cố lúc nhỏ “Tớ chỉ muốn ứng phó với người nhà, cũng không có ý định tiến thêm một bước với đối tượng kết hôn. Cậu có thể suy nghĩ kỹ, nếu không thể đồng ý tớ cũng không trách cậu, trong khoảng thời gian này tớ vẫn sẽ giúp cậu chăm sóc Chân Chân, đến khi tìm được bảo mẫu thích hợp.”

Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt thanh lệ của cô, người trước mặt anh là người mười năm trước anh toàn tâm toàn ý yêu thích, mười năm sau anh vẫn không chống đỡ được sức quyến rũ của cô, dù cô không đồng ý cùng anh đi tiếp, anh vẫn không thể nhẫn tâm từ chối được.

Một lát sau, anh gật đầu đồng ý.

“Được, tớ đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.