Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 7-1



Editor: phuogot_93

Sau khi từ Miêu Lật trở về, được sự đồng ý của mẹ vợ, Tiêu Tát bắt đầu tích cực chuẩn bị cho hôn lễ.

Mặc dù Triệu Phù nói chỉ cần công chứng kết hôn là đủ nhưng anh vẫn cho rằng làm vậy quá đơn giản, mẹ của cô có lẽ sẽ nghĩ anh không đủ thành ý, ít nhất cũng phải làm một bữa tiệc mời hai bên gia đình và bạn bè thân thích.

Vì vậy hai người bắt đầu bàn bạc lên danh sách bạn bè tham dự.

Sau khi lên danh sách xong, bạn bè hai bên cần mời lên đến sáu, bảy trăm người, đa số là bạn bè của Tiêu Tát.

“Sao anh lại định mời nhiều người thế?” Triệu Phù nhìn chằm chằm danh sách thật dài trên tay anh.

“Những người này là đồng nghiệp công ty anh, những người này là những đối tác quan trọng, những người này là bạn bè của anh.” Anh chỉ vào danh sách giải thích.

“Không thể bỏ bớt à?”

“Để anh xem lại một chút.” Tiêu Tát cầm bút lên gạch bớt, vậy mà vẫn còn hơn bốn, năm trăm người.

Không có cách nào, anh quen biết rộng, những người này đều là do anh chọn lựa kỹ càng.

“Dù sao mời một bàn cũng là mời, mời 50 bàn cũng là mời, cũng không tốn nhiều thời gian nên không có gì khác nhau đâu.” Suy nghĩ một chút, anh thử dùng khuôn mặt tươi cười thuyết phục cô.

“Ai nói không khác! Tiếp một bàn rượu mất rất nhiều thời gian.” Triệu Phù nhìn anh, cô không am hiểu xã giao vì vậy không muốn đi chúc từng bàn.

“Vậy chúng ta không đi chúc rượu từng bàn, chỉ kính rượu ở bàn của người lớn, như vậy sẽ không tốn quá nhiều thời gian.”

Tiêu Tát đưa ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.

“Bạn bè của anh có đồng ý không?” Cô nghi ngờ.

“Không sao, anh sẽ gọi bảo vệ đến, ai dám làm loạn sẽ để bảo vệ đánh cho bất tỉnh rồi lôi ra ngoài.”

Suy nghĩ một chút, Triệu Phù đứng dậy “Vậy tùy anh.”

“Em giận à? Vậy anh sẽ xóa bớt cũng không sao đâu.”

“Không cần, em đã bảo tùy anh mà. Anh muốn mời ai thì cứ mời.” Cô chậm rãi đi vào phòng bếp.

“Em thật sự không tức giận?” Anh đi theo sau, cẩn thận quan sát nét mặt cô.

“Anh nhìn vào đâu mà bảo em tức giận?” Cô đã đồng ý theo quyết định của anh, tại sao anh lại nghĩ là cô tức giận chứ?

“Nhưng giọng em nghe giống như có hơi không vui.” Nét mặt cô quá lạnh nhạt, nhiều lúc anh không biết được cảm xúc của cô.

Triệu Phù suy nghĩ một chút, cho rằng có lẽ cảm xúc của cô không thay đổi gì nhiều làm anh sinh ra hiểu lầm, cô thấy mình nên giải thích với anh cho tốt.

“Nếu em thật sự tức giận sẽ không nói tùy anh, anh mời bạn bè đến đám cưới em có thể hiểu, cũng như anh nói, mời một bàn cũng là mời, mời 50 bàn cũng là mời, chỉ cần anh có thể làm thế nào để không cần đi chúc rượu từng bàn thì tùy anh muốn mời bao nhiêu người em cũng không ý kiến gì.”

“Anh đảm bảo hôm đó sẽ không đi chúc rượu từng bàn, ăn xong chúng ta sẽ trốn đi.” Nghe cô giải thích, Tiêu Tát lập tức mừng rỡ hứa hẹn.

“Ừ.” Cô gật đầu một cái, lấy dao bổ dưa Hami, sau khi bỏ hạt thì cắt thành từng miếng đặt vào khay, đưa cho anh mang ra cho Chân Chân ăn.

Anh nhận cái khay mang ra phòng khách ngồi ăn chung với con gái, mặt cười tươi, khóe mắt chân mày cũng lộ ra nét vui mừng.

Rốt cuộc tình cảm đơn phương mười năm trước cũng đơm hoa kết trái, mấy ngày nay anh hưng phấn đến mức không ngủ được.

Nghe tin anh và Triệu Phù sắp kết hôn khiến Vưu Tư Lệ tức điên người.

So với khuôn mặt hớn hở của anh thì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại tràn đầy vẻ hung ác.

Trong phòng khách nhà họ Tiêu, cô ta lòng đầy đố kỵ đi tới đi lui, nghĩ mọi cách phá hoại hôn sự của họ.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Tát cưới Triệu Phù, cô ta sẽ không cho bọn họ đạt thành ước nguyện kết hôn đâu.

Càng nghĩ sắc mặt cô ta càng khó coi, cuối cùng cả người cô ta khẽ run. Cô ta lật tìm ví, lục thật lâu vẫn không thấy vật cần tìm, tay run run cầm di động gọi điện thoại.

Lần thứ nhất không gọi được, cô tiếp tục gọi lần hai.

Lần này điện thoại vừa kết nối, vội vã nói xong điện thoại thì cô ta cầm túi xách đi ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt.

Triệu Phù xách theo đồ ăn vừa mua về, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, sau khi cắm vào ổ khóa xoay cô kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Cửa không khóa? Là lúc đi ra cô quên không khóa hay là có ăn trộm?

Đẩy cửa ra, cô vào nhà kiểm tra toàn bộ, phát hiện không mất thứ gì.

Cô nghĩ thầm chắc do khi đi ra cửa đúng lúc Tiêu Tát gọi điện muốn cô mua thêm mấy thứ nữa, buổi tối trở về anh sẽ nấu một bữa tiệc lớn, cô cố nhớ những nguyên liệu anh nói cho nên đã quên khóa cửa.

Sau khi vào nhà, cô cất nguyên liệu vào phòng bếp, đi vào phòng làm việc, bắt đầu suy nghĩ vẽ phác thảo một bộ “Sơn hải kinh” mới.

Trong sách cổ “Sơn hải kinh” có nói Cùng Kỳ giống như hổ có cánh, vì vậy cô vẽ một con hổ có đôi cánh trên lưng.

Lại vẽ tiếp thân mình màu trắng, bờm hồng, ánh mắt màu vàng. Trong “Sơn hải kinh” có nói, tuổi thọ của nó có thể cả nghìn năm.

Cô căn cứ theo miêu tả trong truyện, vẽ tiếp mấy nhân vật kỳ quái, có mặt người thân thú, cũng có mặt thú thân người.

Cô rất thích bộ sách cổ này, cho nên mới lấy nó làm bối cảnh của truyện, bộ sách này miêu tả các loại nhân vật cho dù là hiện tại, qua mấy nghìn năm sau vẫn được xem là có trí tưởng tượng phong phú.

Cô đang chuyên chú vẽ một loại chim gọi là Man Man, dạng như vịt trời, nhưng chỉ có một cánh một mắt, khi có hai con mới có thể bay lượn, lúc nó xuất hiện sẽ có lũ lụt, là một loại chim không may.

Bỗng chuông cửa vang lên, Triệu Phù cảm thấy kỳ quái. Giờ này thì có ai tìm cô chứ? Cô buông bút trên tay, đi ra khỏi phòng làm việc mở cửa.

Nhưng khi cô mở cửa chính ra thì không thấy người nào ở ngoài, lại phát hiện cửa chính nhà họ Tiêu đang mở, cô nghĩ thầm có phải Tiêu Tát đã về rồi không?

“Tiêu Tát, vừa rồi anh bấm chuông tìm em à?” Cô đi về phía nhà Tiêu Tát, đứng ở trước cửa lên tiếng hỏi.

Đợi một lát không nghe thấy tiếng trả lời, cô lại hỏi lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời, cô nghi ngờ đi vào trong nhà, đến phòng khách nhìn thấy hình ảnh trước mặt làm cô sửng sốt.

Trên sofa phòng khách là một người phụ nữ, cô ta nằm sấp trên ghế, trên lưng cắm một con dao, máu từ người cô ta chảy ra nhuộm đỏ cả cái áo cô ta mặc.

Triệu Phù thường đi chiêu hồn, tận mắt nhìn thấy không ít người chết, so với trước đây cũng không phải quá khủng bố, vì vậy sau khi bị kinh ngạc, cô bình tĩnh bước lại gần xem người phụ nữ có còn hơi thở hay không. Lúc này sau lưng lại truyền đến một tiếng thét chói tai ---

“A, giết người!”

Nghe thấy tiếng hét, Triệu Phù quay đầu lại thấy một cô gái xa lạ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô gái nằm trên ghế sofa.

“Người không phải tôi giết.” Cô bình tĩnh giải thích.

“Nhưng ở đây chỉ có cô và cô ấy, không phải cô thì là ai?” Mặt cô gái kia hoảng sợ, không tin lời cô nói, sợ hãi lui về phía sau một bước, chớp mắt sau đó cô gái chạy về phía thang máy, hoảng hốt vào thang máy đi xuống.

Sau khi cô gái xa lạ kia rời đi, đôi mày thanh tú của Triệu Phù nhíu lại, có chút do dự nên đuổi theo cô gái vừa chạy đi trước hay là ở lại kiểm tra tình trạng của người đang nằm trên ghế sofa.

Bởi vì có khả năng cô gái vừa xuất hiện chính là hung thủ.

Chần chừ vài giây, mạng người quan trọng hơn, cô quyết định xem xét tình hình của nạn nhân.

Đến gần nhìn cô mới phát hiện người này chính là Vưu Tư Lệ, nhìn đôi mắt trợn trừng này có thể thấy cô ta đã chết, nhưng cô vẫn thử sờ vào động mạch ở cổ cô ta.

Đúng như suy đoán của cô, cô ta đã chết.

Cô bình tĩnh đứng lên gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nói xong điện thoại, Triệu Phù đang định dẫn hồn phách Vưu Tư Lệ hỏi xem cô ta bị ai giết, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người vội vã đi vào.

Cô quay đầu thì thấy đúng là cô gái vừa chạy đi, dẫn theo hai bảo vệ tòa nhà đi lên.

“Anh bảo vệ mau nhìn đi, người kia nằm trên ghế sofa nhất định hung thủ là cô ta.” Cô gái núp sau lưng bảo vệ chỉ tay về phía cô nói.

“Người không phải do tôi giết, lúc tôi đến cô ta đã bị chết rồi.” Vẻ mặt Triệu Phù vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.

“Ai biết cô nói thật hay nói dối? Vừa rồi khi tôi tới chỉ có cô ở trong nhà, cô là tình nghi lớn nhất.” Cô gái kia không tin lời cô.

“Tôi ở nhà đối diện, nghe thấy tiếng chuông cửa mới ra mở, thấy ngoài cửa không có ai mà cửa chính nhà họ Tiêu lại bị mở ra, cho nên tôi mới đến xem một chút.” Triệu Phù giải thích đơn giản, nghi ngờ hỏi lại cô gái “Cô thì sao? Cô là ai? Tại sao lại trùng hợp tới đây lúc này?”

“Cô đang nghi ngờ tôi sao? Tôi là nhân viên của “Hương vị ngon”, ông chủ chúng tôi là anh Tiêu quên tài liệu bảo tôi đến lấy cho anh ấy.” Phương Bội Bội giơ chìa khóa trong tay “Đây là chìa khóa nhà anh ấy tự tay đưa cho tôi, hơn nữa bây giờ tôi cũng có thể gọi điện cho anh ấy chứng minh lời tôi nói.”

Nói xong cô gái lập tức gọi điện cho Tiêu Tát, vừa mở miệng đã la ầm lên “Anh Tiêu, không xong rồi, nhà anh có chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì, không lẽ nhà anh có trộm?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiêu Tát.

“Không phải, là có người bị giết.”

“Có người bị giết? Bội Bội, em sẽ không nói đùa anh chứ?”

“Em nói thật, anh nên quay về xem một chút đi.”

“Để tôi nói chuyện với anh ấy.” Triệu Phù cầm lấy điện thoại từ Phương Bội Bội, giải thích đơn giản sự việc, “Tiêu Tát, người bị giết là Vưu Tư Lệ, lúc em tới cô ta đã chết, em đã báo cảnh sát rồi, chuyện này xảy ra trong nhà anh, tốt nhất anh vẫn nên trở về một chuyến.”

“Vưu Tư Lệ? Làm sao có thể…” Nghe thấy lời của cô, tuy Tiêu Tát có chút không tin được nhưng vẫn ổn định tinh thần nói “Được rồi, anh lập tức trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.