Lông mày của anh ta nhíu lại, vẻ mặt của anh ấy như là bị táo bón.
Hoa khôi đau lòng suýt chút nữa thì khóc, cô ấy đứng bên cạnh không biết phải làm sao: "Anh mà bị làm sao, em biết làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, lão tử sẽ không để tên này trốn trách nhiệm." Trùm trường liếc tôi.
Tôi sợ hãi nhanh chóng vứt bỏ hung khí.
Lúc này, có một tiếng thở dài trong không khí.
Hoa khôi của trường sụt sịt một cái, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Bây giờ sự việc đã như thế này rồi, chỉ có thể chúc hai người ôm nhau khóc chín lần một năm.”
Rồi lạnh lùng quay đi.
Cô ấy cũng vừa đi vừa gọi điện thoại: "Anh Thời Doãn, buổi tối anh có thời gian ra ngoài chơi không?"
Châu Thời Doãn, nam sinh đẹp trai ở trường bên cạnh đã trở thành mục tiêu tiếp theo của cô ấy.
“Còn đứng xem à, mau tới đỡ tôi?” Thẩm Châu trên trán lấm tấm mồ hôi, cứ như vừa trải qua bài vận động khổ cực nào đó.