Q1: Người này sẽ không cướp đi sữa đậu nành của mình chứ?
—— không ăn sáng sẽ đói bụng, lúc học bài cũng không thể tập trung tinh thần, không thể đưa cho hắn!
Q2: Ngộ nhỡ hắn ở đây mở miệng nói muốn ăn thì phải làm sao?
—— nghe nói người này mấy năm liên tục ngay cả chủ nhiệm đều không quản được, nếu mình báo cáo với giáo viên khẳng định giáo viên cũng không quản được hắn, còn làm giáo viên lo lắng!
Q3: Không phải hắn lại muốn lấy kính mắt của mình chứ?
—— dù anh trai mua cho cậu kính mắt đắt tiền, nhưng là kính đã cũ cũng không đáng giá a, hay là cho hắn mười tệ để hắn từ bỏ việc đoạt kính của mình!
......!
Ngay tại thời điểm Liễu Nhất còn đang phát huy trí tưởng tượng, hơn nữa còn tích cực tìm kiếm phương án tốt nhất, Hạ Nghị nhanh chóng sải chân ba bước thành hai không đến nửa giây đã tới trước mặt cậu, Liễu Nhất sợ tới mức thiếu chút đem sữa đậu nành trong lồng ngực hất ra ngoài.
Hạ Nghị một phen nắm lấy sữa đậu nành trong tay, nghiêm túc mở miệng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Liễu Nhất bị dọa đến ngốc rồi: "......"
Bàn tay hắn che phủ lên mu bàn tay của Liễu Nhất, Hạ Nghị nhẹ nhàng ma sát ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của cậu, trong lòng thầm nghĩ "sờ thật tốt"
Liễu Nhất cảm thấy hắn đụng chạm khác thường, phòng bị lui từng bước về phía sau nhưng cũng không thoát được bàn tay lớn như gông xiềng của hắn.
Hạ Nghị thầm tổng kết: Tâm phòng bị của thỏ con cũng thật lớn!
"Khóc?"
Hạ Nghị tiến sát lại mới thấy thỏ con ánh mắt đỏ lên, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy mình cũng không có làm chuyện gì quá phận, chẳng qua sờ soạng tay nhỏ của cậu một chút, hôn cái miệng nhỏ nhắn kia một chút, thế nhưng lại đem người dọa khóc rồi.
Tuy rằng cách mắt kính, nhưng hai tròng mắt đỏ lên lại thấy rất rõ ràng, yếu đuối đáng thương, dáng vẻ nhìn rất ngon miệng.
Tiểu mỹ nhân thật sự là dễ khóc.
"Buông tay."
Liễu Nhất nghẹn ngào nói một tiếng từ cổ họng, mang theo một tia nức nở.
"Thiết ——"
Hạ Nghị khinh thường xuy một tiếng ghét bỏ buông tay ra, tùy ý nhét túi đồ ăn hắn cầm lúc sáng vào lòng cậu "Ngày hôm qua nhận sai người, bồi thường."
Nói xong liền tiêu sái xoay người bước nhanh, ba bước liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Liễu Nhất.
Liễu Nhất nhìn gói giấy trong lòng, tới gần có thể ngửi được mùi chân giò hun khói cùng thịt viên, cho nên cái tên xấu xa này buổi sáng là tới giải thích cùng mình sao?
Liễu Nhất hậu tri hậu giác phản ứng, nghĩ đến nụ hôn chiều qua, đối phương rõ ràng đều lấy kính mắt của cậu xuống, như thế nào lại nhận sai người!
Rõ ràng chính là người xấu!
Anh trai nói, loại người xấu này là giảo hoạt nhất, đánh một cái tát xong lại cho một viên đường, cuối cùng mục đích chính là ăn luôn ngươi, cậu mới không mắc mưu!
Thời điểm Liễu Nhất mang theo gói giấy cùng sữa đậu nành vào phòng học liền nhận thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình, cậu đón nhận áp lực đi về chỗ ngồi của mình, có chút tức giận đem gói giấy kia nhét vào ngăn bàn.
Hứa Niên là điển hình của người thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, hào hứng ca ngợi: "Liễu Nhất, cậu thật sự mang bữa sáng vào phòng học, thật dũng cảm, tớ quả nhiên không nhìn nhầm người"
Liễu Nhất tin chắc nếu hiện tại cậu ở trước mặt Hứa Niên cắn một miếng thịt viên thì tên lắm chuyện này sẽ chạy quanh bục giảng ba vòng sau đó hướng toàn bộ thế giới tuyên bố: Bạn cùng bàn của tôi, Liễu Nhất ăn bữa sáng trong lớp học!!!
"Tớ sẽ không ăn."
Liễu Nhất lạnh lùng dập tắt sự kích động của Hứa Niên, sau đó lấy sữa đậu nành không coi ai ra gì uống một ngụm.
Hứa Niên giựt giây nói: "Không sao, của sổ mở hơn nữa người khác cũng ăn trong lớp, cậu không cần sợ ảnh hưởng đến họ."
"Tớ không cần." Liễu Nhất kiên định đáp, trong giọng nói có chút tức giận.
Hứa Niên không hiểu hỏi: "Không ăn thì mang đến lớp làm gì?"
【 Cũng không phải của tớ, là của người xấu đưa cho tớ 】
Liễu Nhất dưới đáy lòng phản bác, nhưng cũng không có đem chuyện Hạ Nghị nói cho Hứa Niên, dù sao Hứa Niên so với cậu còn dễ nhìn hơn, ngộ nhỡ Hứa Niên không để ý tính mạng nguy hiểm đi tìm Hạ Nghị thì phải làm sao?
Liễu Nhất cảm thấy Hạ Nghị thực sự là người xấu.
Nhưng kỳ lạ là dù không có ý định ăn đồ hắn đưa nhưng cậu cũng không vứt đi..