Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 55



"Xong rồi xong rồi, câu cuối cùng của bài thi buổi sáng kia tớ chưa kịp viết chữ nào đã hết giờ, lần này chết chắc rồi, nam thần của tớ a Nhất Nhất"

Trong thời gian thi, thư viện vẫn như trước ít có người tới, trong khoảng thời gian này Hứa Niên đã quen cơm nước xong sẽ cùng Liễu Nhất đến thư viện học bài, trong lúc nói chuyện hai người đã vào cửa.

Thư viện trống rỗng, trừ bỏ học muội trực ban ở quầy lễ tân cơ hồ không có người, Liễu Nhất theo thói quen tiêu sái đến vị trí gần cửa sổ, Hứa Niên ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng oán giận tình hình làm bài thi buổi sáng.

Liễu Nhất yên lặng nghe cậu oán giận xong sau đó hợp thời mở miệng an ủi: "Thi xong rồi thì đừng suy nghĩ nữa, buổi chiều còn có một bài, ôn tập cho tốt."

"Được rồi, không muốn, không muốn...... Di? Nơi này có phong thư, còn là màu hồng nhạt, hình như là thư tình."

Hứa Niên mắt sắc phát hiện phong thư tại chỗ ngồi, có chút hưng phấn đưa tay cầm lên xuyên qua ánh mặt trời nhìn bên trong, cái gì cũng chưa nhìn thấy, Liễu Nhất đã vội ngăn cản: "Không được tùy tiện chạm vào đồ của người khác."

"Không phải của người khác, mặt trên viết gửi học trưởng Liễu Nhất."

Hứa Niên chỉ vào chữ trên phong thư, nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Chữ viết còn rất đáng yêu, vừa nhìn chính là tiểu học muội đưa cho cậu, Nhất Nhất, hoa đào của cậu đến rồi."

Liễu Nhất nhận thư theo bản năng ngẩng đầu quét một vòng thư viện trống rỗng, cùng nữ sinh ở quầy lễ tân chạm mắt, sau đó đối phương bối rối cúi đầu.

Hứa Niên không chú ý tới hỗ động giữa hai người ở một bên tò mò giựt giây: "Mở ra nhìn xem viết cái gì, đã lâu chưa nhìn thấy người viết thư tình, khẳng định là tiểu học muội ngây thơ."

"Học bài của cậu đi."

Liễu Nhất trừng mắt nhìn cậu, Hứa Niên thành thật "Nga" một tiếng, Liễu Nhất do dự một chút rồi chậm rãi mở phong thư ra nhìn qua nội dung một lần, viết vài chữ ở mặt sau, sau đó hết sức chăm chú tập trung ôn tập.

Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, Trần Tiểu Hạ cúi đầu nghe được tiếng mở cửa mới ngẩng đầu lên, qua chừng hai phút mới đứng lên đi đến trước bàn gần cửa sổ, đưa tay cầm lấy phong thư màu hồng nhạt bị bỏ lại trên bàn.

Nhìn nơi dán bị mở ra tự an ủi cười cười, ít nhất học trưởng cũng đã xem thư mình viết, cô vừa muốn đem phong thư cất đi lại đột nhiên phát hiện mặt trái có mấy chữ nhỏ: Cám ơn, cố lên.

Trần Tiểu Hạ nhìn nét chữ đẹp đẽ hữu lực kia chỉ cảm thấy này mùa hè cũng trở nên có ý nghĩa, nhẹ giọng mở miệng nói: "Học trưởng, anh cũng cố lên a."

Một tuần sau khi kết thúc thi cuối kỳ nhà trường sẽ tổ chức lễ bế giảng, sau đó mới chính thức cho nghỉ hè.

Kết thúc thi buổi chiều không có bài tập mới phải làm, Liễu Nhất thu dọn cặp sách cùng Hứa Niên theo phần lớn học sinh rời khỏi trường học, mới vừa đi đến cách cổng trường không xa lại thấy được một người có vài phần quen mắt.

"Nam thần tới đón tớ." Hứa Niên kích động bắt lấy cánh tay Liễu Nhất, nhỏ giọng nói.

"Vậy cậu mau qua đó, tớ về trước nhé."

Liễu Nhất vừa muốn rời đi, Tưởng Viêm đã bước tới trước mặt bọn họ, một đôi con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm vào Liễu Nhất, sau đó trịnh trọng mở miệng nói: "Chuyện trước kia, thực xin lỗi."

"...... Không có gì."

Liễu Nhất ý thức được hắn là cùng mình giải thích, vội vàng lắc đầu, người này nhìn tính tình không tốt thế nhưng lại chủ động cùng mình giải thích, chẳng lẽ là xem mặt mũi Hứa Niên?

Tưởng Viêm không chút nào che dấu tò mò của mình với Liễu Nhất, tầm mắt quét tới lui trên người cậu một lượt, cảm thấy người con trai này quá tinh tế, nhìn kỹ ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là đôi kính cùng tóc mái dày che bớt làm cho cả người nhìn bình thường hơn nhiều.

Bỏ kính xuống hẳn sẽ là một mỹ nhân. Tưởng Viêm đáy lòng âm thầm kết luận, cùng Hạ Nghị làm anh em hơn mười năm, hắn không tin cái tên Hạ Nghị nhan khống tột cùng kia sẽ quen một xấu xí.

Hứa Niên thấy Tưởng Viêm nhìn chằm chằm Liễu Nhất đến xuất thần, trong lòng một trận cảm giác nguy cơ, xong đời, nam thần sẽ không coi trọng Nhất Nhất chứ, Nhất Nhất thích chính là Hạ Nghị a, mình chẳng lẽ phải làm vật hi sinh trong chuyện tình tay bốn ư?

Nghĩ đến mình phải trở thành vật hi sinh Hứa Niên cả người liền không tốt, thật cẩn thận hỏi: "A Viêm, cậu không phải tới tìm tôi sao?"

Tưởng Viêm ý thức được mình nhìn tẩu tử đến thất thố, ra vẻ không kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Không phải cậu nói muốn tôi đón đi ăn cơm sao."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Hứa Niên vẻ mặt "Nguy hiểm thật... nguy hiểm thật, kém chút nữa biến thành vật hi sinh" biểu tình may mắn sống sót sau tai nạn.

Liễu Nhất thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt, không tiếp tục làm bóng đèn, lại cùng Hứa Niên nói lời từ biệt: "Vậy tớ đi trước nhé, nghỉ hè vui vẻ."

"Nghỉ hè vui vẻ, đi thành phố S chơi vui nhé, trên đường cẩn thận." Hứa Niên khoát tay, nhìn theo Liễu Nhất đi xa.

Tưởng Viêm chút đăm chiêu nhìn Liễu Nhất rời đi, sau đó thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn Hứa Niên đang vui mừng như quả bóng nhỏ thuận miệng hỏi: "Thi thế nào."

Hứa Niên nghe vậy nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp: "Không quá tốt, đề toán rất biếи ŧɦái, tôi đã rất cố gắng mà vẫn chưa xong...... Vạn nhất lần này thi trượt, A Viêm, cậu có thể hay không cho... tôi một cơ hội nữa?"

Tưởng Viêm cao 1m88, Hứa Niên 1m69 thật ra cũng không coi là quá thấp, nhưng ở trước mặt hắn vẫn rất giống học sinh tiểu học, thêm nữa cậu lại nhỏ nhắn mập mạp, hai người đứng chung một chỗ giống như là anh trai học trung học tới đón em trai là học sinh tiểu học tan học.

Tưởng Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của cậu lại nhịn không được mềm lòng, hàm hồ nói: "Xem biểu hiện của cậu."

"Cậu muốn tôi làm gì? Tôi đều có thể!"

Hứa Niên nhu thuận chờ mong nhìn hắn, trong lòng lại điên cuồng hô to, nam thần, tôi tư thế gì cũng có thể!

Tưởng Viêm nhìn thấy cậu nhu thuận tâm không nhịn được lại ngứa ngáy, dưới đáy lòng nhắc nhở mình: mình không phải biếи ŧɦái, không có luyến đồng.

Sau khi mặc niệm vài câu mới ho nhẹ một tiếng: "Đi trước ăn cơm."

_______________________________________________________

"Được, em đã biết, anh. Yên tâm đi, ngày mai gặp."

Ban đêm, Liễu Nhất mới vừa thu dọn hành lý xong điện thoại của Liễu Triết lại gọi tới, đầu kia điện thoại Liễu Triết giống một người mẹ già dặn dò em trai nhà mình những việc cần chú ý khi đi máy bay, mấy giờ bắt xe, lấy vé ở đâu, tới rồi không được chạy loạn, chờ mình đến sân bay đón.

Liễu Nhất ngoan ngoãn nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại một tiếng, một giờ sau rốt cuộc cũng ngắt điện thoại.

Liễu Nhất nhìn trang kết thúc cuộc gọi hiện 68:09 bất đắc dĩ lắc đầu, cậu thế nhưng cũng có thời điểm cảm thấy anh trai lải nhải, rõ ràng trước kia chờ mong nhất chính là anh trai có thể từng giừo từng phút lải nhải bên tai mình.

Trong ngăn kéo còn một chiếc điện thoại màu đen, Liễu Nhất đè ngón tay ở phím khởi động do dự một lúc, cuối cùng không có nhấn mở, cậu vừa muốn đóng ngăn kéo lại nhìn thấy bên trong lộ ra một góc giấy nhỏ màu trắng, lấy ra nhìn là một cuốn sổ nhật ký nhỏ, trên bìa in một cây bồ công anh màu xám.

Liễu Nhất nhìn quyển sổ có chút ố vàng, đột nhiên nhớ tới bức thư tình nhận được ở thư viện giữa trưa.

【Học trưởng, em thích anh, tuy rằng anh cho tới bây giờ cũng không chú ý tới sự tồn tại của em. Em biết học trưởng đã có người yêu, viết bức thư này chỉ là muốn nói cho học trưởng em thích anh, thích sự ôn nhu của anh, cố lên...... Hy vọng học trưởng có thể thi đỗ đại học mình thích, cố lên, anh phải hạnh phúc a.】

Tâm sự của thiếu niên vẫn áp chế trong đáy lòng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu tựa hồ cũng đã từng như vậy yên lặng thích qua một người, chỉ là thời điểm kia cậu cũng không biết loại này cảm xúc gọi là thích.

Liễu Nhất từ nhỏ chỉ biết, mình là người ngoài, mặc kệ là ở từ thôn nhỏ có phong tục dân dã giản dị kia, hay là Liễu Gia nơi sinh dưỡng mình mà nói, cậu đều là người dư thừa.

Liễu Nhất không biết vì sao tất cả mọi người không thích mình, từ khi cậu có trí nhớ tới nay luôn một mình, đứa nhỏ trong thôn đều nói cậu là tiểu thiếu gia trong thành phố, cha mẹ là người rất xấu rất dữ cho nên không dám tới gần cậu, những người giúp việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cậu kia cũng đối với cậu tất cung tất kính, rõ ràng cậu chỉ là một đứa nhỏ không ai cần.

Từ khi Liễu Nhất có trí nhớ tới nay luôn một mình ở trong ngôi nhà xa hoa nhất thôn, không ai dám khi dễ cậu, càng không ai dám tới gần cậu.

Thời điểm năm tuổi cậu lần đầu tiên nhìn thấy cha mẹ rất dữ trong truyền thuyết của mình, cha rất cao lớn mặc tây trang đắt đỏ, mẹ rất đẹp, giống người trong TV, bà cười lên rất ôn nhu, Liễu Nhất lại rất sợ, sợ hãi tránh trong phòng mình không dám đi ra, sau đó cha mẹ mất hứng rời khỏi, cách nửa năm sau xuất hiện trên mặt đã không còn ôn nhu.

Liễu Nhất cũng không để ý, đối với cậu đôi vợ chồng được gọi là cha mẹ kia chính là người lạ thôi, bọn họ không thích mình, mình cũng không muốn lấy lòng bọn họ. Thẳng đến năm tám tuổi có một người con trai bộ dạng rất tuấn tú cùng đối vợ chồng kia đến thăm cậu, hắn rất cao, bộ dạng rất đẹp, cười rộ lên cực kỳ ôn nhu.

Quan trọng nhất là hắn một chút cũng không để ý tiểu Liễu Nhất sợ người lạ, lấy ra một thùng quà tặng lấy lòng cậu, đem cậu nâng lên cao, mang cậu đi bắt cá, buổi tối trước khi ngủ sẽ kể chuyện xưa cho cậu...... Trước khi ngủ luôn ôn nhu hứa hẹn: "Về sau đều có anh trai cùng em, thương em, bảo vệ em."

Liễu Nhất lần đầu tiên biết mình cũng muốn có người ở bên, từ nay về sau trong sinh mệnh của cậu nhiều hơn một người gọi là anh trai, cậu có chút chờ mong, mỗi ngày đều hy vọng anh trai có bộ dạng vừa cao vừa đẹp kia đến thăm mình.

Nhưng là anh trai phải ở trong thành phố đi học, chỉ ngày nghỉ mới có thể đến thăm cậu, chờ đợi như vậy qua bốn năm, trong thời gian đó Liễu Nhất nghe anh trai dặn đọc rất nhiều rất nhiều sách, cố học tập thi điểm thật cao, còn học được nấu cơm.

Bởi vì anh trai từ thành phố tới sẽ không nấu cơm, Liễu Nhất khi đó muốn chăm sóc anh trai đối tốt với mình này thật tốt.

Thời điểm vào sơ trung, cha mẹ đón cậu về nhà trong thành phố, đến sơ trung tốt nhất thành phố A, bạn học mới rất cởi mở, vừa thoải mái vừa nhiệt tình, không ai xa cách cậu, rất nhiều người chủ động cùng cậu kết giao bạn bè.

Liễu Nhất lại cảm thấy kháng cự, cậu không cần bạn bè, có anh trai là đủ rồi, anh trai vừa là người thân vừa là bạn bè của mình.

Nhưng hai anh em sống cùng dưới mái hiên một năm lại xa nhau, Liễu Nhất sơ trung năm hai Liễu Triết đi thành phố S học đại học, sau đó Liễu Nhất có mục tiêu đầu tiên của đầu người, thi đỗ Đại học S.

Cậu không chút do dự đuổi theo bước chân Liễu Triết, Liễu Nhất luôn độc lai độc vãng cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì người cậu để ý chỉ có anh trai, cái nhìn của người khác đối với cậu mà nói không quan trọng.

Thẳng đến khi học trung học gặp được "Người kia", Liễu Nhất mới hiểu được mình nguyên lai cũng muốn có bạn bè khác ngoài anh trai.

【Người kia rất cao, lần đầu tiên nhìn thấy người cao như anh trai】

【Người kia bộ dạng rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như anh trai】

【Người kia thích màu đen, hắn mặc màu đen rất đẹp, đều phù hợp như anh trai】

【Muốn cùng người kia làm bạn bè, nếu hắn cũng là anh trai mình thì tốt rồi 】

【Người kia họ Hạ, tên đồng âm với tên mình, thật khéo】

Liễu Nhất nhìn từng dòng tâm sự trên giấy, trong đầu nhanh chóng lướt qua những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, đầu cầu thang lúc tan học, náo nhiệt ở sân thể dục, chen chúc ở nhà ăn, tan học tìm kiếm thân ảnh cao nhất kia giữa dòng người...... Cuối cùng dừng tại hình ảnh, khuôn mặt người kia mà mình luôn trộm nhìn từ trước tới nay đột nhiên đầy đủ hiện ra, xấu xa hôn môi mình.

Cuối nhật kí viết: không cẩn thận làm bẩn giường cùng áo ngủ của anh trai, anh trai nói mình trưởng thành rồi...... Lần đầu tiên nói dối anh trai, mơ thấy người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.