Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 17



Cho dù Giáo chủ không biết Tiểu vương gia động tay động chân ở sau lưng, nhưng chuyện hắn ba lần bốn lượt trở mặt trêu ghẹo, cũng đủ để khiến Giáo chủ tức đến bùng nổ.

Nhưng Giáo chủ dù sao cũng là Giáo chủ.

Y có thể bò lên từ tầng chót nhất của Ma giáo, sẽ không có khả năng là một dũng phu* làm việc không để ý hậu quả.

(*勇夫: người dũng cảm.)

Ở đa số tình huống, y vẫn có thể khống chế tâm tư của mình, giả thành bộ dạng vui buồn không hiện.

Cho nên thu lại lửa giận, Giáo chủ xụ mặt ngồi ngay ngắn ở đầu giường.

Tiểu vương gia chậm rì rì tới đây, ôm lấy y từ đằng sau.

Giáo chủ cũng không nói một lời.

Vì vậy Tiểu vương gia hôn hôn gáy Giáo chủ.

Giáo chủ trầm tư, không nói một lời.

Tiểu vương gia lại hôn hôn má GIáo chủ.

Giáo chủ trầm tư, không nói một lời.

Tiểu vương gia liền vươn tay sờ chỗ nhô lên ở trước ngực Giáo chủ.

Bị Giáo chủ bắt được cổ tay.

Y đã nghĩ thông suốt.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Chỉ cần y khôi phục công lực trên người…

Cho nên lại quay đầu, sắc mặt Giáo chủ đã không còn khó coi như lúc trước, bình tĩnh nói: “Ngươi ba phen mấy bận chọc ghẹo ta như vậy, mục đích là gì?”

Tiểu vương gia trầm tư một lúc, nói lời âu yếm: “Ta sẽ là người đặc biệt nhất của ngươi, mới gặp nhưng đã khiến ngươi ấn tượng khắc sâu.”

Ha ha…

Y cũng thật sự suốt đời khó quên.

Nhưng Giáo chủ cũng không nói gì, nhìn vào mắt Tiểu vương gia nói: “Lần tới không thể đối với ta như vậy nữa.”

Tiểu vương gia tiến lên hôn hôn khóe môi Giáo chủ: “Lần trước ở thanh lâu khiến ngươi tức đến phun máu ta liền hối hận rồi, ta thích ngươi còn không kịp, là thật sự không muốn tổn thương ngươi a, cho nên hiện tại không phải nói cho ngươi biết sao?”

Vì thế hắn còn từ bỏ cảm giác thỏa mãn khi trò đùa bị vạch trần a.

Giáo chủ tức đến muốn nôn ra máu, mặt lại bình tĩnh hỏi: “Ta đây khôi phục một tầng công lực là nhờ ngươi?”

Tiểu vương gia gật đầu thừa nhận: “Yên tâm, tình huống của ngươi không thể tham lam liều lĩnh, ta sẽ lần lượt đả thông gân mạch cho ngươi. Qua mấy ngày nữa nối lại gân mạch ở tay cho ngươi, ta lại mang ngươi về Phong Ngọc Sơn, nơi đó có một suối thuốc thiên nhiên, giúp ích rất nhiều với việc khôi phục công lực của ngươi.”

Giáo chủ trầm mặc không nói.

Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, còn những thứ này lấy gì để đổi, y đương nhiên rất rõ.

Tiểu vương gia đáng thương, cứ như vậy bị lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử* rồi.

(*Suy bụng ta ra bụng người.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.