Đêm qua Tiểu vương gia làm người đến mấy lần sắp hỏng mất, cuối cùng hoa mắt ù tai mà qua.
Chính là vì buổi sáng tiến cung trở về còn thấy người nằm trên giường.
Đẩy cửa phòng vào trong, Giáo chủ cũng vừa tỉnh dậy, giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, tóc dài rối tung, cúi đầu cong lưng, phí hết sức lực cả buổi cũng chỉ có thể khó khăn dùng tay chống người ngồi dậy, hiển nhiên là eo nhức mỏi vô cùng.
Tiểu vương gia vội vàng đi qua, ngồi bên giường, nghiêm mặt xoa eo cho người ta.
Bị Giáo chủ đẩy ra.
Tiểu vương gia lại đưa tay bóp.
Giáo chủ lại đẩy ra.
Tiểu vương gia giơ mu bàn tay hừ hừ: “Đều đỏ.”
Giáo chủ hừ lạnh.
Tiểu vương gia giữ lại: “Ta sai rồi, năm nhất tết đến, ngươi liền ở lại cho ta cơ hội chuộc tội được không?”
Vẻ mặt của GIáo chủ ‘ta tin ngươi ta là đồ ngốc’.
Ánh mắt của Tiểu vương gia đầy chân thành: “Tin ta! Tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ ngài đến thoải mái dễ chịu, lại nói bên ngoài trời đông giá rét, nào so được tiểu nhân ở đây làm ấm giường cho ngài!”
Lời này nghe cũng thoải mái, Giáo chủ gật đầu đồng ý.
Tiện nghi tên tiểu tử vô sỉ này.
Để cho hắn hầu hạ một lần.
Tiểu vương gia vui vẻ, cho dù dưới mắt bảo bối nhà hắn vẫn là một vòng đen thui oán khí dày đặc, cũng cảm thấy giờ khắc này đẹp đến chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, ôm hôn mấy cái, xoay người chạy ra ngoài phân phó quản gia trong phủ chuẩn bị đồ ăn.
Hắn muốn nắm chặt lấy trái tim bảo bối nhà hắn từ quần áo, ăn, ở, đi, ngủ.
Nước ấm nấu ếch xanh* a.
(*Nguyên văn 温水煮青蛙 ôn chủy chử thanh oa: hội chứng ếch luộc; là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi, khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy, hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết.)
Khiến y có đến mà không có đi, có chắp cánh cũng không thể bay.