Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 43: Câu đố một đời



Trong thành Khai Phong, nơi nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc ở khách *** chờ đợi thời cơ, bọn họ vừa vặn gặp dịp lễ tế thần bốn năm một lần.

Tần Hoài Phong chờ phát chán, đấu với Hạ Thiển Ly càng đấu càng buồn bực, từ lúc nghe được tin tức tốt về sự kiện này từ chỗ tiểu nhị, liền vô cùng cao hứng mà chạy đến chỗ Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, hôm nay là ngày mở hội chùa. Có muốn đi xem náo nhiệt một chút không?”

Hạ Thiển Ly đang tựa lên đêm, không chút bận tâm mà đọc sách, sau khi nghe nói như thế mí mắt cũng không nâng một chút.

“Bẩn.”

Tần Hoài Phong vốn nghĩ Hạ Thiển Ly nghĩ đến chuyện sẽ bị bại lộ hành tung mà từ chối, không thể tưởng được lại là một lý do không dính khói lửa nhân gian như vậy.

Hắn thở dài bất đắc dĩ, kéo kéo y phục.

“Giáo chủ, vậy Tần mỗ vừa mới giúp đỡ dưới nhà bếp, dính một thân dầu khói, chẳng phải là cũng bẩn?”

Hạ Thiển Ly nhíu mày.

“Đi ra ngoài.”

“…”

Tần Hoài Phong yên lặng lui ra.

Giây lát sau, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một thân y phục, lại một lần nữa đứng trước mặt Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, chúng ta chỉ cần ngồi ở trong xe ngựa, nhìn cảnh đêm hai bên đường là được. Tuyệt đối sẽ không làm bẩn đến một ngón tay ngọc của Giáo chủ.”

Tần Hoài Phong vẫn không hề từ bỏ ý định.

Hạ Thiển Ly hít nhẹ một hơi, buông quyến sách trong tay.

“Ngươi muốn đi như vậy?”

Tần Hoài Phong gật đầu liên tục.

“Thật sự là buồn đến hốt hoảng.”

“Vậy ngươi thích đi thì cứ đi, đến làm phiền bản Giáo chủ làm gì?”

Cố ý không hiểu phong tình đến mức này, Tần Hoài Phong cười đến phát khổ.

“Ta muốn đi cùng Giáo chủ.”

Hạ Thiển Ly hạ mắt liếc Tần Hoài Phong, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng xẹt qua trang sách.

“Vậy đáp ứng một điều kiện của bản Giáo chủ thì sao?”

Nhìn thấy Hạ Thiển Ly nhả ra, Tần Hoài Phong hai mắt sáng ngời, ôm quyền làm lễ nói:

“Chuyện Giáo chủ dặn dò, đừng nói một chuyện, một trăm cũng không thành vấn đề.”

Khóe miệng Hạ Thiển Ly hơi nhếch:

“Cho dù… Muốn ngươi ủy thân cho bản Giáo chủ?”

“… Giáo chủ, có thể coi như vừa rồi Tần mỗ không nói gì hay không?”

Ý cười trong mắt Hạ Thiển Ly biến mất, giọng nói lạnh lùng:

“Ngươi cho rằng là thế nào?”

Tần Hoài Phong liền vội vàng khom người hành lễ:

“Tạ ơn Giáo chủ thông cảm.”

“…”

Lúc này Cơ Trưởng lão vừa vặn đi vào.

“Giáo chủ, có tình báo.”

Hạ Thiển Ly phất tay giống như đuổi chó nhỏ mà kêu Tần Hoài Phong ở trước mặt tránh ra.

Tần Hoài Phong lập tức đi đến bên cạnh Hạ Thiển Ly.

Hạ Thiển Ly nhíu mày trừng mắt liếc Tần Hoài Phong một cái, cũng lười đấu võ mồm với hắn, quay đầu nhìn về phía Cơ Trưởng lão.

“Tình báo gì?”

Cơ Trưởng lão đi đến chỗ Tần Hoài Phong vừa mới đứng, cúi đầu ôm quyền nói:

“Phát hiện ra Chung Trưởng lão.”

Một trong những phản đồ của Ma giáo cầm đầu việc tạo phản.

Nhưng sắc mặt Hạ Thiển Ly lại không vui, vươn một bàn tay về phía Tần Hoài Phong đang rảnh rỗi.

Tần Hoài Phong lập tức cầm lấy, khẽ vuốt ve mu bàn tay:

“Tay Giáo chủ trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, thật sự là cực kỳ đẹp.”

Hạ Thiển Ly cắn răng nói:

“Trà.”

Vẻ mặt Tần Hoài Phong lúc này mới như bừng tỉnh mà lấy chén sứ ở bàn bên cạnh sang, cung kính đưa cho Hạ Thiển Ly.

Mấy ngày ở trong khách ***, Cơ Trưởng lão đã coi như nhìn quen với màn liếc mắt đưa tình của hai người, chỉ là vừa rồi nghe thấy Tần Hoài Phong nói như vậy, trong đầu lại sinh ra ý niệm muốn kiểm tra tay của Hạ Thiển Ly, vội vàng lắc đầu xua đi.

Hạ Thiển Ly cầm lấy chén sứ, nhẹ nhấp một ngụm nước trà xanh rồi mới thản nhiên nói:

“Ở nơi nào?”

“Trong một nông trại gần đình Bách Lý ở ngoại thành.”

Cơ Trưởng lão trả lời chi tiết, trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Hạ Thiển Ly không chút bận tâm như thế.

Mà vấn đề của nàng rất nhanh có được đáp án.

“Chung Trưởng lão thận trọng tỉ mỉ như vậy, sao lại dễ dàng bị các ngươi phát hiện như vậy chứ?”

Cơ Trưởng lão ngẩn ra:

“Vậy là tin tức giả?”

Hạ Thiển Ly cười lạnh, lại cúi đầu uống một ngụm trà.

“Không sai.”

Ngữ khí của Hạ Thiển Ly khiến Tần Hoài Phong không hiểu sao lại bất an.

“Giáo chủ, ngài không phải là muốn đến chỗ hẹn chứ?”

“Chung Trưởng lão dầu gì cũng là người nhìn bản Giáo chủ lớn lên.”

Hạ Thiển Ly cười khẽ chậm rãi vuốt ve miệng chén, trong mắt cũng là hàn ý khiếp người.

Tần Hoài Phong lại càng cảm thấy bất an.

“Giáo chủ, cẩn thận có trá.”

Hạ Thiển Ly khoan thai nâng mắt nhìn lướt qua Tần Hoài Phong.

“Có Chưởng môn Thí Kiếm Môn võ công cao cường ở đây, bản Giáo chủ có gì phải sợ chứ?”

Tần Hoài Phong cảm động đến mức hai mắt đã ươn ướt:

“Giáo chủ…”

“Như vậy một người hầu như ngươi coi như không tồi.”

“… Tần mỗ sẽ làm tốt chức hộ vệ.”

“Vậy làm phiền Tần Chưởng môn.”

Hạ Thiển Ly nâng chén sứ lên, che khuất khóe miệng hơi nhếch.

Kết quả là, tuy rằng mục đích có thay đổi, bọn họ vẫn cứ xuất môn, đương nhiên, là ngồi xe ngựa xuất môn.

Khung cảnh náo nhiệt, cảnh đêm phồn hoa. Tuy rằng chỉ có thể nhìn, cũng vẫn là một chuyện vui.

Tần Hoài Phong vui sướng hài lòng mà nhìn ngã tư đường rực rỡ ánh đèn ở hai bên cạnh.

“Giáo chủ ngươi xem, tiểu hài tử này đeo mặt nạ quỷ, thật đúng là thú vị.”

“Ngươi thích hài đồng?”

Tần Hoài Phong ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng Hạ Thiển Ly sẽ không đáp lại hắn, nhưng không ngờ lại lập tức nghe được một câu hỏi pha chút thâm ý như vậy của y.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Thiển Ly vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần lúc này đã mở hai mắt ra, yên lặng nhìn về phía hắn. Ánh mắt thâm trầm, tràn đầy thâm ý.

Tần Hoài Phong bước đi, cười dịu dàng nắm lấy tay Hạ Thiển Ly.

“Có thể ở cùng với Giáo chủ là quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”

Hắn yêu thương chính là nam tử, tự nhiên sẽ không có con nối dõi, nhưng này thì tính là gì? Nếu như con cháu đầy cả sảnh đường, người ngươi yêu thương lại không ở bên cạnh, chẳng phải là sẽ cô độc đau khổ sao? Hắn đã yêu người này, sẽ yêu không hề hối hận, chẳng ngại bị thóa mạ xa lánh.

Chính là việc Hạ Thiển Ly nghĩ đến dường như không phải vấn đề này.

“Nếu ngươi thích hài đồng, chúng ta có thể thu dưỡng một đứa thì thế nào?”

Hạ Thiển Ly thản nhiên cười nắm lại tay Tần Hoài Phong.

“Ngươi sẽ là một từ mẫu.”

Vẻ mặt Tần Hoài Phong cứng đờ, khóe miệng nhếch lên:

“Ta sẽ khiến cho hài tử cảm nhận được tình thương ấm áp của phụ thân.”

“Tình thương của phụ thân sao?”

Hạ Thiển Ly thấp giọng nhắc lại mấy chữ này.

Đúng lúc Tần Hoài Phong nghĩ rằng Hạ Thiển Ly chuẩn bị trình diễn tiết mục uy hiếp thì, lại không ngờ bị rung mạnh một cái, sau đó cả người bị áp đảo.

Tần Hoài Phong cười gượng nhìn về phía Hạ Thiển Ly nằm ở phía trên mình.

“Giáo, Giáo chủ?”

“Thùng xe rất hẹp.”

Hạ Thiển Ly nói xong, khóe mắt mang theo mỉm cười mà khẽ vuốt ve gò má hắn.

Tần Hoài Phong thở dài, nắm lấy tay Hạ Thiển Ly nhẹ nhàng kéo xuống.

Thùng xe lại rung động.

Lúc này vị trí đã ngược lại.

“Quả thực là rất hẹp.”

Không né tránh mà nhìn thẳng vào hai mắt mang theo hờn giận của Hạ Thiển Ly, Tần Hoài Phong cười vô cùng chân thành dễ gần.

Hạ Thiển Ly tức giận mà liếc mắt nhìn hắn.

“Tần Chưởng môn không phải là muốn xem cảnh đêm sao?”

“Nơi này đã đủ đẹp rồi.”

Nói xong liền cúi đầu hôn lên.

Nụ hôn triền miên nồng nhiệt cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn dục vọng trong lòng. Tuy rằng biết hiện tại không phải là lúc, cũng không đúng địa điểm, nhưng dưới sự sai khiến của dục vọng, hắn vẫn nhịn không được thò tay vào trong bạch y của Hạ Thiển Ly. Bàn tay mê luyến mà cảm nhận xúc cảm nhẵn nhụi như tơ lụa kia, cho đến khi vuốt ve đến hai điểm nổi lên trước ngực, toàn thân người bên dưới đột nhiên run lên.

Tay bị nắm lấy.

Trong ánh mắt nhìn về phía mình đong đầy sự bất mãn.

“Bản Giáo chủ không phải là nữ tử.”

“Ta biết.”

Tần Hoài Phong thu tay về, lại khẽ hôn lên môi Hạ Thiển Ly.

Hạ Thiển Ly cũng không từ chối nụ hôn của hắn, nhưng ấu yếm tiếp theo không thể tiếp tục. Hai người sửa sang lại xiêm y, tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được tựa vào nhau nghiền ngẫm dư vị còn sót lại.

“Người chăm sóc bản Giáo chủ khi còn bé là Chung Trưởng lão.”

Hạ Thiển Ly đột nhiên mở miệng.

Tần Hoài Phong sửng sốt.

“Giáo chủ cảm thấy đau lòng?”

Bị người thân thiết phản bội, khó tránh khỏi tâm lạnh đau đớn.

Tần Hoài Phong đột nhiên hiểu được vì sao Hạ Thiển Ly lại nói đến chuyện thu dưỡng hài tử, bởi vì Hạ Thiển Ly chính là đứa trẻ bị vứt bỏ rồi được đưa về nuôi dưỡng.

Khóe miệng Hạ Thiển Ly cong lên, lạnh lùng cười.

“Đúng là khó hiểu như vậy.”

“Từ xưa tài phú, quyền thế đều che mờ lòng người.”

Tần Hoài Phong nhẹ thở dài.

Hiện tại chuyện chính phái muốn thảo phạt Ma giáo đang phiền nhiễu bọn họ này, cũng không phải bởi vì lòng tham với ‘tài’ và ‘thế’ sao?

Ánh mắt Hạ Thiển Ly thâm trầm, chống má nhẹ giọng nói:

“Chỉ là cứ như vậy, bản Giáo chủ thật không biết còn có thể tin tưởng vào người nào nữa.”

Tần Hoài Phong biết vậy nên trong lòng căng thẳng, đau lòng mà nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Thiển Ly.

“Ta nói rồi, từ nay về sau, ta quyết không phụ ngươi.”

Hạ Thiển Ly mỉm cười nhìn về phía Tần Hoài Phong, lãnh lẽo trong mắt tan hết.

“Bản Giáo chủ lựa chọn tin tưởng ngươi.”

Cho dù biết rõ bị lừa, cũng lựa chọn tin tưởng.

Tần Hoài Phong xúc động mà ôm chặt Hạ Thiển Ly.

Đời này kiếp này, hắn rốt cuộc cũng tìm thấy một người hắn yêu sâu đậm như thế, cũng không tìm thấy một người yêu mình đến vậy.

Bánh xe chuyển động. Khoảng một canh giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đến trước một gian nhà tranh ở ngoại ô.

Ánh trăng trong vắt, cành lá xào xạc, yên lặng vô cùng, rất có phong thái ẩn cư lánh đời vui vẻ.

Phía trước gia nhà có một cái đình nhỏ. Trong đình có một lão ông râu tóc bạc phơ đang thản nhiên uống rượu, nghe thấy tiếng xe ngựa tiến đến cũng không hề động đậy.

Hạ Thiển Ly xuống xe, phất tay đuổi đệ tử Ma giáo đang muốn tiến lên theo y, chỉ cùng Tần Hoài Phong hai người chậm rãi đi về phía đình.

“Giáo chủ.”

Hai người chưa đi vào trong đĩnh, lão ông đã kêu to một tiếng.

Tiếng nói như chuông đồng, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ già yếu.

Hạ Thiển Ly cười lạnh.

“Chỉ tiếc người Chung Trưởng lão muốn gọi là Giáo chủ là một người khác.”

Chung Trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Dưới ánh trăng, bạch y trường thân, càng thêm vẻ tuấn mỹ phóng khoáng, giống như thiên nhân, có càng khiến người khác không dám nhìn thẳng là ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiển Ly.

Bén nhọn giống như một thanh trường kiếm.

Nhưng sắc mặt Chung Trưởng lão vẫn không hề thay đổi, chậm rãi vuốt ve chòm râu dài nhìn về phía Tần Hoài Phong bên cạnh Hạ Thiển Ly.

“Vị này chính là?”

“Người hầu.”

Hạ Thiển Ly trả lời vô cùng ngắn ngọn.

Tần Hoài Phong ho một tiếng, vội vàng sửa lại.

“Là hộ vệ.”

Tuy rằng sửa lại, nhưng cũng không nói ra thân phận thật sự của bản thân. Có điều mặc dù như thế, người sáng suốt nhìn vào, cũng có thể nhìn ra người tự xưng là hộ vệ, lại bị gọi là người hầu này tuyệt đối không đơn giản.

Chung Trưởng lão thức thời cũng không hỏi nhiều, nhưng thầm đề cao cảnh giác.

“Có hai vị trẻ tuổi tài cao lại xuất chúng như thế. Võ lâm quả nhiên là nhân tài xuất hiện nơi nơi.”

Hạ Thiển Ly không nói gì, chỉ là ý lạnh trong mắt càng sâu.

Hai người đi đến trước bàn.

Chung Trưởng lão châm một chén rượu, đẩy chén về phía trước.

“Sao Giáo chủ không cạn một ly?”

Ngón tay thon dài nhẹ gõ lên miệng chén. Chén sứ vỡ tan.

“Bản Giáo chủ sợ bị hạ độc.”

Hạ Thiển Ly vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Chung Trưởng lão.

Sắc mặt Chung Trưởng lão không thay đổi, thản nhiên mà uống cạn một chén rượu rồi cười nói:

“Lão hủ luôn nghĩ Giáo chủ không sợ trời cũng không sợ đất.”

“Chỉ sợ tiểu nhân quay lại phản bội mình.”

‘Vèo’ một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh trăng, hàn quang càng thêm rét lạnh.

“Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”

Hạ Thiển Ly rút kiếm chỉ về phía Chung Trưởng lão.

Rõ ràng đối phương là người đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, Hạ Thiển Ly thật sự vẫn tuyệt không khách khí. Mà người như vậy lại nói rằng ‘Bản Giáo chủ lựa chọn tin tưởng ngươi’ với hắn. Tần Hoài Phong đứng một bên nhìn cũng bắt đầu đặt tay lên thanh kiếm bên hông.

Bắt đầu từ bây giờ, hắn quyết không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn đến Hạ Thiển Ly dù chỉ một chút.

Nhìn hai đại cao thủ trước mắt một người chỉ kiếm về phía mình, một người chuẩn bị sẵn sàng ra tay, Chung Trưởng lão vẫn lạnh nhạt thoải mái mà tiếp tục uống rượu, rất có phong thái không hề bận tâm đến việc sống chết.

“Lão hủ thầm mong xin được một cái nhân tình của Giáo chủ. Ngày sau bỏ qua cho Vu Trưởng lão.”

“Giữa ta và ngươi vẫn còn tình cảm?”

Ngữ khí của Hạ Thiển Ly mềm nhẹ, lại như nghiến ra từng chữ từng chữ một.

Một phản đồ muốn chủ tử của gã ban ơn cho hắn, lời này nghe quả thực là nực cười.

Chung Trưởng lão cười ha hả lắc đầu:

“Giáo chủ, đối với lão hủ mà nói, Ma giáo đặt vào tay người nào, thậm chí là còn hay mất, cũng không có chút quan trọng. Lão hủ sở dĩ trợ giúp Vu Trưởng lão, chẳng qua là vì muốn thực hiện lời hứa với người quen cũ.”

“Ngay cả như vậy, phản đồ chính là phản đồ.”

Chung Trưởng lão hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng tắp vào mắt Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, ngài thực cho rằng Ma giáo đáng giá để cho ngài phải đau khổ bảo vệ như thế sao?”

“… Sao lại nói vậy?”

Chung Trưởng lão vẫn đang cười, nhưng là nụ cười đã có vẻ tang thương.

“Giáo chủ, người vốn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, được người kính ngưỡng, hiện tại lại trở thành người đứng đầu tà đạo, bị chính đạo của cả thiên hạ căm hận. Người không cảm thấy ấm ức sao?”

Mũi kiếm chỉ về phía Chung Trưởng lão vẫn bất động như núi, nhưng Tần Hoài Phong nhìn ra trong mắt Hạ Thiển Ly hiện lên một chút dao động không thể bắt lấy.

“Ngươi muốn lừa gạt bản Giáo chủ?”

“Lừa gạt Giáo chủ chính là lão Giáo chủ.”

Dừng một chút, Chung Trưởng lão thản nhiên nói.

“Giáo chủ không phải là hài tử bị vứt bỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.