Giáo Chủ Đại Nhân Giết Trăm Lần Không Chết

Chương 1: Nhất tử (1)



Phạm Đoàn Đoàn là phó phó phó phó phó chưởng môn nữ hiệp phái Nga Mi.

Đợi đến khi sư phụ nàng đi Tay Thiên, đại sư huynh đi Tây Thiên, nhị sư huynh đi Tây Thiên, tam sư huynh đi Tây Thiên, tứ sư huynh đi Tây Thiên, ngũ sư huynh đi Tây Thiên, nàng có thể chính thức ngồi lên chức chưởng môn phái Nga Mi rồi.

Từ từ, ngươi muốn hỏi vì sao tất cả phái Nga Mi đều là sư huynh?

Trên thực tế trăm năm trước, phái Nga Mi và phái Hằng Sơn, cả hai phái này đều là nữ nhân.

Nhưng do cơ duyên xảo hợp. Nam chưởng môn phái Hằng Sơn, cưới một nữ đệ tử phái Hằng Sơn; một vị nam tử khác phái Nga Mi, lại lấy nữ chưởng môn của phái Nga Mi, vì thế Hằng Sơn và Nga Mi nhất thời đông khách.

Càng ngày càng nhiều nam sĩ giang hồ lên hai sơn, lấy đủ loại lý do, sống chết muốn gia nhập hai phái này nguyên nhân vì muốn lấy nữ đệ tử trong phái.

Trong đó bởi vì nữ đệ tử Hằng Sơn không có tóc, nữ đệ tử phái Nga Mi lại có tóc, cho nên Nga Mi còn nổi tiếng hơn nhiều so với Hằng Sơn.

Một trăm năm sau, dần dần dương thịnh âm suy, trở thành nam nhiều nữ ít.

Phạm Đoàn Đoàn đến phái Nga Mi cùng với một số người, bảy người đệ tử mà chỉ có một mình nàng là nữ nhân.

Tục ngữ nói sáng sớm tam quang, tối đến tam hoảng (*sáng 3 cái tốt, tối 3 cái xấu), một ngày này gà trống mới gáy tới lần thứ năm, bóng mặt trời chỉ ở giờ ngọ, Phạm Đoàn Đoàn đã bò từ trên giường xuống.

Trừ ác dương thiện (*tiêu diệt cái ác nêu cao cái thiện), lúc nào cũng nằm trong lòng nàng! Trừ ma vệ thiện, là nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp!

Phạm Đoàn Đoàn đi qua chỗ đống kiếm lớn trong góc phòng, chọn thanh kiếm nhẹ nhất, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Phạm Đoàn Đoàn ra ngoài phòng, thấy ngũ sư huynh đang dựa vào một cây hòe trong sân, một bên uống rượu một bên rung chân.

Ngũ sư huynh dang gọi Ngũ Thi Hùng, tuổi vừa tròn 20 cộng tám, vốn dĩ xuất thân từ tú tài, toàn thân đều tỏa ra mùi vị nho nhã, thi từ ca phú triết lý nhân sinh không có gì là không giỏi không tinh thông. Nhưng vì vấn đề chung thân đại sự, hắn bỏ văn theo võ, nghe theo tin đồn trong truyền thuyết mỹ nữ như mây không bằng hoa Nga Mi sơn.

Ngũ Thi Hùng bái sư xong, nhìn sang khuôn mặt các vị đồng môn, sau đó tỏ ra nghi ngờ: Chẳng lẽ cách chào của ta không đúng?

Một giây sau Ngũ Thi Hùng mới hiểu được, chợt hô to: Ta “Mẹ---” mắc mưu!

Nhưng đã gia nhập Nga Mi rồi, nếu phản bội phái, sẽ mất toàn bộ danh dự, về sau các nữ hiệp sẽ nhìn hắn như thế nào chứ? Nhóm thánh nữ sẽ đánh giá hắn thế nào chứ? Ngũ Thi Hùng hắn đi lại trên giang hồ như thế nào chứ?

Ngũ Thi Hùng đành phải chấp nhận số mệnh, ngày ngày đối mặt với tỉ lệ nam sáu nữ một, mà cái nữ nhân ế kia càng khiến cho người ta căm phẫn, hắn chỉ có thể mượn rượu giải sầu, dần dần ở trong phái Nga Mi dùng kiếm luyện thành bộ công phu túy quyền.

Phạm Đoàn Đoàn đeo kiếm đi đến chỗ cây hòe, hành lễ với Ngũ Thi Hùng, lên tiếng gọi: “Ngũ sư huynh, ta xuống núi trừ ác dương thiện đấy!”

“Đi đi, đi đi!” Ngũ Thi Hùng giơ cánh tay phải lên, quơ quơ với Phạm Đoàn Đoàn. Phạm Đoàn Đoàn không khỏi bịt mũi, Ngũ Thi Hùng không thèm để ý, hạ cánh tay xuống, cúi đầu tiếp tục công việc. Hắn uống một ngụm rượu, một chân đạp mặt đất mở miệng ngâm: “Chỉ hề chỉ hề, bất giác ác hề giác sảng hề…”

Phạm Đoàn Đoàn vừa nghe liền biết, ngũ sư huynh lại niệm của hắn.

Cả môn phái đều biết , khắp núi khen ngợi, lưu truyền thật xa, ghi nhớ thật rõ, trong phái Nga Mi chỉ có thất sư đệ Tất Thi là có thể so sánh.

Lúc này thất sư đệ vẫn nằm trên giường ngủ nướng, Phạm Đoàn Đoàn có ngực không có tài, càng không có phú quý chống lưng, đành thở dài một tiếng, cõng theo thanh kiếm vội vàng rời khỏi ngũ sư huynh.

Nàng muốn xuống núi làm chính sự.

Chính sự này, ngoài mặt nói là trừ ác dương thiện, kiên trì truyền bá tư tưởng vững vàng của phái Nga Mi, thực hiện tất cả nghĩa vụ chính nghĩa, toàn diện phục hưng. Ngầm nói là, đi thu đồ đệ.

Phạm Đoàn Đoàn đi nhận đồ đệ, dạy võ công cho hắn, để kiếm chút bạc.

Phạm Đoàn Đoàn là đệ tử chính quy của phái Nga Mi, mỗi tháng chỉ có mười lượng bạc, trừ đi hai lạng bạc phòng nguy còn lại tám lượng, cũng may trên núi bao ăn ở, nàng vẫn còn sống sót được.

Nhưng mà một năm trước đây nàng nhất thời xúc đồng, đi đến tiền trang mượn ba ngàn lượng bạc, mua một ngôi nhà trong kinh thành. Vì vẫn còn mang nợ trên mình, nàng không thể không mạo hiểm tránh cho sư phụ phát giác, ngày ngày bôn ba truyền nghề.

Nghĩ tới đây, trong lòng Phạm Đoàn Đoàn hết sức khổ sở, nhịn không được hít mũi một cái.

Hằng ngày Phạm Đoàn Đoàn theo đúng giờ đi đến chỗ đã hẹn với đồ đệ, lại phát hiện hai đồ đệ của nàng còn chưa tới.

Phạm Đoàn Đoàn không vội, dù sao cũng đã quy định sẵn phí truyền nghề hai canh giờ một lượng bạc, các đồ đệ không đến nhưng ngân lượng vẫn phải thu.

Phạm Đoàn Đoàn dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, mong sao hai đồ đệ tới muộn một chút.

Vùng hoang vắng, không có phong cảnh đẹp, nàng chỉ có thể nhìn gió thổi lá cây.

Qua giờ gặp mặt, Phạm Đoàn Đoàn cảm thấy thật kì lạ, tại sao một đống cỏ bên góc trái kia không có gió cũng rung động? Chẳng lẽ hai vị đồ đệ trốn trong bụi cỏ, muốn đùa giỡn với sư phụ nàng?

Phạm Đoàn Đoàn nín thở đi tới.

Phạm Đoàn Đoàn vén đám cỏ cao quá nửa người ra liền thấy, có một vị thiếu niên nằm trên mặt đất, làn da còn non, bộ dạng cùng lắm mới 18 hoặc 19 tuổi.

Thiếu niên nằm thẳng nhắm chặt hai mắt, tóc dài lộn xộn, hai tay đặt bên hông, giống như bị ngất đi. Hắn mặc trường bào màu trắng, vải tơ lụa thượng đẳng, khí chất bất phàm. Vạt áo cổ áo tay áo đều thêu hoa văn, nhìn cực kì đẹp --- thiếu niên chắc là có rất nhiều tiền.

Phạm Đoàn Đoàn nhìn kỹ dung mạo thiếu niên: Hắn có một đôi lông mi dài, cái mũi cao thẳng, còn có gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, bộ dáng thiếu niên này không những còn đẹp hơn Hầu Tử trên Nga Mi sơn, mà còn tốt hơn cả nhóm sư huynh sư đệ của Phạm Đoàn Đoàn.

Ánh mắt Phạm Đoàn Đoàn di chuyển xuống bên dưới một chút, phát hiện áo thiếu niên hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra hình xăm đầu sói trên ngực.

Nàng nhìn thấy liền không chớp mắt nữa, kìm lòng không giẫm đạp lên ngực hắn.

Phạm Đoàn Đoàn đá thiếu niên này mấy cái, lại tiếp tục đá, thiếu niên không chút phản ứng, ắt hẳn là ngất xỉu.

Phạm Đoàn Đoàn giơ chân, hướng về phía hạ thân của thiếu niên.

Thiếu niên nhắm mắt, nhưng cánh tay di chuyển, bảo vệ hạ thân của chính mình.

“Đứng dậy!” Phạm Đoàn Đoàn túm chặt cổ áo thiếu niên, một tay kéo hắn dậy: Tà ma ngoại đạo từ đâu tới?

“Đồ đệ của ta đâu?” Phạm Đoàn Đoàn hỏi thiếu niên.

Phạm Đoàn Đoàn kéo thiếu niên đứng dậy mới phát hiện, hắn cao hơn nàng một cái đầu.

Thua chiều cao không thể thua khí thế, Phạm Đoàn Đoàn ngẩng đầu, nghiêm mặt.

Thiếu niên chậm rãi mở mắt, ai nha con ngươi của hắn thật đẹp a, trong vắt như nước, rực rỡ sáng chói.

Thiếu niên tà mị nhìn Phạm Đoàn Đoàn một cái, ai nha ánh mắt của hắn đẹp quá, giống như hữu ý vô ý mang theo phong tình.

“&%*$#@!%***” Thiếu niên nói.

Phạm Đoàn Đoàn nghe không hiểu, trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

“###&%” Thiếu niên nói tiếp.

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn Phạm Đoàn Đoàn, không hề phản ứng, thiếu niên lại nói: “##++*”

Phạm Đoàn Đoàn kiễng chân, giơ mu bàn tay đặt lên trán thiếu niên: “Bệnh sao?”

Thiếu niên nhíu mày, nhàn nhạt ra lệnh cho nàng: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi bản giáo chủ.” Hắn lạnh lùng nhìn Phạm Đoàn Đoàn chăm chú, giọng nói khinh thường: “Nữ nhân ngu xuẩn, bản giáo chủ mới dùng Thổ Phiên ngữ, Tây Hạ ngữ cùng với Hồi Hột ngữ, ba loại ngôn ngữ để cảnh cáo ngươi, ngươi lại không biết hối cải… Vậy, đừng trách bản giáo chủ không cho ngươi cơ hội!”

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu, lông mi dài buông xuống, không nhìn Phạm Đoàn Đoàn thêm lần nào nữa.

Phạm Đoàn Đoàn chậm rãi gật đầu, trong lòng thở dài một phen: Hóa ra thiếu niên không có bệnh, có thể nói bình thường, có thể giao tiếp bình thường.

Chỉ cần có thể giao tiếp bình thường, là có thể kiếm bạc trên người hắn, Phạm Đoàn Đoàn càng nghĩ càng vui vẻ, cười hì hì lấy tay ra khỏi trán thiếu niên.

Một giây sau, Phạm Đoàn Đoàn chợt nhớ bản thân đã quên việc không được thua khí thế, vì vậy ngưng cười, nghiêm mặt.

Khuôn mặt của nàng vô cùng căng thẳng, dùng giọng nói âm trầm tra hỏi thiếu niên: “Ngươi là ai, từ đâu tới, vì sao muốn bái ta làm sư?”

Đầu vai thiếu niên run rẩy, giống như bị giật mình. Hắn khó khăn quay đầu lại, như thể hết sức đau đớn liếc mắt nhìn Phạm Đoàn Đoàn một cái, lạnh lùng nói: “Bản giáo chủ đã nói qua, ta là đương kim giáo chủ ma giáo.”

Phạm Đoàn Đoàn nghe xong thật sự không nhịn được cười, khà khà lên tiếng.

Trong chốn giang hồ bất kể chính hay tà, người nào cũng biết, đương kim giáo chủ ma giáo là một đôi phu thê nhậm chức, nam gọi là Âm Tuyết Hạc, nữ tên Dương Huyền Giang.

Phu thê hai người khoảng 27, 28 tuổi, lại có võ công cực kì cao, lúc nào cũng quấy phá chính phái, làm hại võ lâm.

Phạm Đoàn Đoàn cúi người ngửa người không ngừng cười lớn, cười đến mức đầu vai thiếu niên run rẩy, gần như bị co giựt luôn rồi.

“Trên giang hồ không ai không biết, giáo chủ ma giáo là Âm Tuyết Hạc và Dương Huyền Giang!” Phạm Đoàn Đoàn một tay túm cổ áo thiếu niên, một tay ôm bụng cười.

“Ta thật sự là giáo chủ ma giáo.” Thiếu niên buông mắt xuống không nhìn Phạm Đoàn Đoàn nữa, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói hai người kia, có điều họ là tả hữu hai vị sứ của bản giáo chủ mà thôi.”

Phạm Đoàn Đoàn tất nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ của thiếu niên, chỉ nói hắn quả thực có bệnh.

Phạm Đoàn Đoàn đường đường là nữ hiệp một thế hệ, làm gương sáng cho người khác, dĩ nhiên không tranh chấp với thiếu niên bệnh tật này. Nàng vui tươi hớn hở hỏi thiếu niên: “Ngươi tên gì?"

“###&” Thiếu niên nói.

“@@**” Thiếu niên nói thêm.

“★★vạn※” Thiếu niên nói câu thứ ba.

Phạm Đoàn Đoàn không hề đáp lại, thiếu niên không khỏi cao ngạo, nhìn nàng bằng nửa con mắt, kiêu căng nói: “Nữ nhân ngu xuẩn, bản giáo chủ mới dùng Thổ Phiên ngữ, Tây Hạ ngữ và Hồi Hột ngữ ba loại ngôn ngữ cảnh cáo ngươi. Đại danh của bản giáo chủ, không phải ai cũng tùy tiện hỏi…”

“Vi sư vừa mới thấy trước ngực ngươi có hình đại cẩu, nơi khác trắng bóng, những chỗ khác không thấy có hình gì.” Phạm Đoàn Đoàn cắt ngang thiếu niên, không chút do dự ban thưởng tên gọi cho hắn: “Vậy thì về sau, vi sư gọi ngươi là “Cẩu Thặng” đi.”

(*cẩu thặng: chó thừa thãi. Haha)

Phạm Đoàn Đoàn nghĩ thầm: Thiếu niên bệnh quá nặng, nàng mau chóng thu hắn làm đồ đệ, dạy hắn võ công rồi lấy một khoản tiền, đợi cho thần kinh hắn ổn định lại thu thêm một mớ tiền.

Thiếu niên nghe vậy, lần này không chỉ có đầu vai run rẩy, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.

Phản ứng của thiếu niên khiến Phạm Đoàn Đoàn hết rất hài lòng, nàng giơ tay ấn vào đầu vai thiếu niên, đồng thời đè lại ‘xúc động’ của hắn.

Phạm Đoàn Đoàn vỗ vai thiếu niên: “Vi sư biết rồi, tên gọi anh hùng lẫm liệt như vậy, đồ đệ ngươi chắc chắn rất thích! Không cần cảm ơn ta!”

Thiếu niên cúi đầu trợn mắt, hai tay nắm thành đấm, tiếng khớp xương vang lên. Hắn nhìn thẳng vào Phạm Đoàn Đoàn, từng sợi từng sợi tóc đen bay về phía sau: “Ta là giáo chủ ma giáo, há có thể làm đồ đệ ngươi!”

Thiếu niên nắm chặt hai nắm đấm, cao ngạo hất cằm nhìn Phạm Đoàn Đoàn, lại thấy ánh mắt thương hại của nàng, hắn gằn từng chữ nói: “Bản giáo chủ võ công cái thế, giang hồ không địch thủ. Đã sớm xa lánh người đời, cuộc đời này không một ai có bản lĩnh làm sư phụ ta.”

Lời nói của thiếu niên vô cùng kiêu ngạo, vẻ mặt kinh người. Phạm Đoàn Đoàn giật mình, nếu vừa nãy không phải nàng đạp tên này mấy cái để thăm dò, phát hiện thiếu niên không có nội lực, chứ không bị hắn hù chết khiếp rồi.

Phạm Đoàn Đoàn không chút sợ hãi buông bàn tay cầm áo thiếu niên ra, thiếu niên ngã người ra sau, giống như một vật nặng ngã nhào xuống đất.

Khuôn mặt thiếu niên nhăn nhó, trên mặt lại có một chút buồn bực đến mức kéo lên rạng mây hồng. Hắn nhếch môi, dường như hơi xấu hổ, ít khi nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Phạm Đoàn Đoàn: “Nữ nhân, còn không mau tới đỡ bản giáo chủ dậy…”

“Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, ta liền đỡ ngươi dậy.” Phạm Đoàn Đoàn không cần suy nghĩ trả lời.

Hai tay nàng đặt sau lưng, trong lòng thầm đắc ý: Thiếu niên này không phải não liệt thì chính là chân liệt, dù sao không ai giúp đỡ hắn, hắn cũng không đứng dậy nổi.

Thiếu niên cúi đầu nghiêng đầu sang một bên, tóc tán loạn dính hai bên má, che đi phân nửa mắt trái hắn.

Thiếu niên bắt đầu lầm bầm: “Võ Đang Thiếu Lâm, tự xưng là danh môn chính phái, lại cùng nhau ám toán bản giáo chủ. Bản giáo chủ nhất thời không để ý, bị trúng quỷ kế của bọn họ. Mặc dù bọn họ không giết được bản giáo chủ, nhưng khiến bản giáo chủ tạm thời mất đi võ công, mới có thể tạo cơ hội cho bọn tiểu nhân các ngươi giở trò…”

“Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!” Phạm Đoàn Đoàn không quan tâm lời nói của thiếu niên cho lắm, chỉ nghĩ mau chóng thu đồ đệ, sớm ngày gom tiền. Nàng đá một cái vào đầu gối duỗi thẳng của thiếu niên, áp chế hắn nói: “Mau gọi ta một tiếng sư phụ, bái ta làm sư, ta liền đỡ ngươi dậy. Còn không thì ngươi cứ tiếp tục nói, đứng còn không thể tự đứng được.”

Thiếu niên trợn hai mắt, tức giận nhìn Phạm Đoàn Đoàn. Một lúc lâu sau, hắn quay đầu đi, cắn răng, nhỏ giọng gọi nàng một tiếng: “Sư… phụ!”

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

Phía sau Phạm Đoàn Đoàn vang lên hai tiếng khác nhau, nhưng kêu rất lớn.

Phạm Đoàn Đoàn xoay người sang chỗ khác, thấy hai vị thiếu niên áo lam chạy tới chỗ nàng.

Hai tên đồ đệ của nàng rốt cuộc cũng đến rồi.

Phạm Đoàn Đoàn tiện thể giơ tay vẫy vẫy hai đồ đệ, gọi bọn họ: “Đại đồ đệ, nhị đồ đệ, mau mau tới đỡ tam sư đệ Cẩu Thặng của các ngươi dậy!”

“Vâng, sư phụ!”

“Vâng, sư phụ!

Hai vị đồ đệ chạy tới đáp ứng sư phụ, mặc dù lời nói không ra hơi, nhưng ngôn ngữ rõ ràng. Hai người bọn họ, một tên Trịnh Năng Lương, một tên Phó Nhậm Lượng, đều là thiếu niên trong thôn của núi Nga Mi.

Hai người mười bốn mười lăm tuổi, mua một quyển trong thôn, sau khi đọc xong liền bị động kinh, hằng ngày cầm nhánh cây vung kiếm loạn.

Phạm Đoàn Đoàn đang đi vào thôn, đột nhiên cảm thấy nên tận dụng thời cơ, phải thu hai người này làm đồ đệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.