Phạm Đoàn Đoàn từ từ tỉnh dậy, phát hiện hơi thở của bản thân cực kì yếu ớt, vẫn còn đang cận kề cái chết. Nàng cúi đầu nhìn Cẩu Thặng, kinh hãi la lên: “Ngươi chảy nhiều máu quá!”
Cẩu Thặng đã không còn sức để cắn răng nữa, hắn quay đầu đi, nhìn lưng chảy máu, màu đỏ thấm vào hòn đá. Cẩu Thặng nhấn mạnh từng chữ: “Phế vật!”
Cẩu Thặng nói: “Hiện tại bản giáo chủ không còn sức lực nữa, ngươi, mau lấy vật trong tay áo bên phải ---” Hắn quay đầu sang chỗ khác, giống như sắp sửa bị người ta làm nhục, giống như tiếp theo đây Phạm Đoàn Đoàn không lấy vật trong tay áo, mà là cởi y phục hắn.
Phạm Đoàn Đoàn cực kì vui mừng, trên mặt cười đến mức đê tiện: Thật sự là đồ đệ ngoan, hắn biết bản thân sắp chết, liền chủ động giao hết ngân phiếu trong tay áo ra.
Đồ đệ ngoan, về sau mùng một và mười lăm ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi.
Phạm Đoàn Đoàn nhanh chóng lấy ngân phiếu trong tay áo Cẩu Thặng ra, ôm vào trong ngực. Mấy tấm ngân phiếu dưới cùng dính máu, Phạm Đoàn Đoàn nhìn đến ngẩn người: Chảy thật nhiều máu, Cẩu Thặng đích thực sẽ chết…
Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút thương tiếc không nỡ… tốt xấu gì, hắn cũng là đồ đệ của nàng.
“Bản, giáo, chủ, bảo, ngươi, lấy, đồ, bên, tay áo, bên phải!” Cẩu Thặng cắn răng nói ra từng chữ khiến Phạm Đoàn Đoàn sững sờ, sau đó tỉnh mộng.
“A…” Phạm Đoàn Đoàn vốn không hiểu dịu dàng là gì, giờ phút này có lẽ nghĩ Cẩu Thặng sắp chết, cho nên nàng bắt đầu đứng đắn nghe lời của hắn, ngoan ngoãn làm theo.
Phạm Đoàn Đoàn ngoan ngoãn như con chó nhỏ.
Phạm Đoàn Đoàn lấy một cái lọ từ trong tay áo bên phải của Cẩu Thặng ra, nàng cầm trên tay lắc lắc, nghe thấy bên trong vang lên tiếng leng keng leng keng, chắc là thuốc, không phải bẫy hay khói độc này nọ.
Phạm Đoàn Đoàn xác nhận bản thân an toàn, mới mở bình thuốc ra, phát hiện trong đó có mấy viên thuốc đỏ tươi, tươi đẹp giống như máu của Cẩu Thặng.
“Đây là cái gì?” Phạm Đoàn Đoàn hỏi Cẩu Thặng.
“Thập, toàn, đại, bổ, của, bản, giáo, chủ ---”
Phạm Đoàn Đoàn nghe Cẩu Thặng trả lời xong, nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu chút nào: Tại sao hắn nói chuyện cứ cắn chữ làm gì? Hắn không thấy phiền phức sao?
Cẩu Thặng lại nói tiếp: “Mau, đưa, thập, toàn, đại, bổ, cho, bản, giáo, chủ.” Ánh mắt hắn xẹt lên tia sáng, có chút tiếc của: “Bản, giáo, chủ, thưởng, cho, ngươi, một viên.”
“Ăn như thế nào?” Phạm Đoàn Đoàn hỏi.
Cẩu Thặng liếc mắt đánh giá Phạm Đoàn Đoàn, bởi vì mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt hắn trắng bệch.
“Tục, mệnh.” Cẩu Thặng dường như nghĩ tới cái gì đó, bổ sung thêm một câu: “Ừm hừ, còn có khả năng tăng cường nội lực gấp mười lần.”
Phạm Đoàn Đoàn nghe xong bị dọa xém nữa tiểu ra quần, má ơi không cần đâu!
Loại tục mệnh có khả năng tăng mười phần công lực, trước kia nàng đọc những thứ này trong sách của Tiết Lâm sư thúc rồi. Loại thuốc này bổ thì bổ thật, nhưng sau đó cơ thể sẽ khô nóng, giống như bị lửa đốt, phải cùng với người khác phái [ự ---] [ự ---] [ự ---] [ự ---], âm dương hòa hợp mới có thể giải trừ, nếu không thì cơ thể sẽ cháy nổ, hoặc là chết vô cùng thê thảm.
Giờ khắc này, Phạm Đoàn Đoàn không hề muốn ăn thập toàn đại bổ, ở dưới vực sâu, chỉ có nàng với Cẩu Thặng, hai người nam nữ đều ăn, không thể [ấy ấy]. Tuy nói bộ dạng của Cẩu Thặng xinh xắn, nhưng nàng chưa biến thái đến mức cùng với người tàn phế sắp chết làm chuyện đó a!
Vạn nhất đến nửa chừng, Cẩu Thặng chảy cạn máu, hoặc là không làm được, vậy nàng há không thể…?!
Phạm Đoàn Đoàn suy nghĩ một hồi, cảm thấy chính mình quả thực là cầm thú.
Cẩu Thặng nhìn thấy sắc mặt Phạm Đoàn Đoàn hoảng sợ, hắn tưởng rằng bởi vì Phạm Đoàn Đoàn đột nhiên được hắn ban cho thập toàn đại bổ, nên tiểu gia nhà nghèo này sợ tới mức kinh hoảng rồi. Trong lòng Cẩu Thặng cũng rất vui, vì thế dù rằng hắn đổ máu, vẫn cười cười hỏi Phạm Đoàn Đoàn: “Cực, kì, vui, mừng, sao?”
Phạm Đoàn Đoàn hai tay che trước ngực: “Ăn thuốc này, có phải… có phải toàn thân khô nóng không?”
Cẩu Thặng há mồm hồi lâu, bởi vì chưa kịp điều khí, nên không phát ra tiếng. Phạm Đoàn Đoàn đợi hắn phát ra tiếng, tâm tư treo ngay cổ họng, càng nghĩ càng sợ, càng không kìm được run rẩy.
Phạm Đoàn Đoàn run rẩy xong, Cẩu Thặng mới có sức, lưu loát rõ ràng đáp: “Không có.”
Cẩu Thặng lại há mồm: “Nhưng mà sẽ ---” Sức lực hắn đứt đoạn, lại mắc kẹt nữa rồi.
Trong lòng Phạm Đoàn Đoàn kêu khổ: Xong rồi xong rồi.
Toàn thân không khô nóng, nhưng sẽ lạnh như băng, lạnh tới tận xương, ắt phải cùng người khác phái [ự ---] [ự ---] [ự ---] [ự ---], lấy thân thể sưởi ấm mới cứu được, nếu không cơ thể sẽ đông thành băng mà chết, hoặc là chết cực kì thê thảm phải đợi ngàn năm sau thời tiết ấm áp, băng tan mới có thể sống lại.
Nhất định là như thế, nhất định là như thế, trăm sông đổ về một biển.
Phạm Đoàn Đoàn bật khóc: “Nếu ăn thập toàn đại bổ, có phải toàn thân sẽ lạnh buốt?”
Phạm Đoàn Đoàn a một tiếng… vội vàng nhét một viên thuốc đỏ vào miệng Cẩu Thặng, sau đó nàng vội vàng lui về phía sau, cách xa hắn.
Nàng sợ Cẩu Thặng uống thuốc xong sẽ mất hết nhân tính, muốn cưỡng đoạt nàng.
Cẩu Thặng ăn xong thập toàn đại bổ, lập tức đầy máu sống lại.
Mới là lạ.
Thập toàn đại bổ chỉ là tục mệnh mà thôi, chân của hắn vẫn không thể đứng dậy như cũ, máu vẫn còn đang chảy.
Tuy nhiên sắc mặt Cẩu Thặng có vẻ tốt hơn, hắn chống người ngồi xuống, tự xé áo lam thành từng mảnh vải, bắt đầu băng bó miệng vết thương.
Cẩu Thặng chỉ có hai cái tay, thời điểm quấn vải không thể không dùng răng.
Phạm Đoàn Đoàn nảy sinh thiện tâm, một lần nữa bò tới “Ta tới giúp ngươi.”
Cẩu Thặng cúi đầu liếc mắt nhìn Phạm Đoàn Đoàn một cái, đưa mảnh vải cho nàng.
Phạm Đoàn Đoàn vội vàng quỵ gối, băng bó miệng vết thương cho Cẩu Thặng, nàng cầm mảnh vải từ sau lưng vòng qua hắn, lại quấn trở về, vòng qua cơ ngực hắn, quấn lên trước hạt anh đào của hắn, làn da trắng của hắn dính máu, giống như hàn mai nở trong tuyết.
Phạm Đoàn Đoàn hít mũi ngửi ngửi, trên người Cẩu Thặng không có mùi hương mai, chỉ có khí tức nóng bỏng của nam tử.
Tâm thần nàng hoảng hốt, mảnh vải quấn thêm một vòng, ngay trước mặt chỗ hình xăm đầu sói thì dừng lại. Cẩu Thặng không nhịn được, hừ một tiếng.
Cẩu Thặng không nhịn được ngửa người ra sau, thân thể nằm lên tảng đá một lần nữa. Trên tay Phạm Đoàn Đoàn nắm lấy mảnh vải, tất nhiên cũng ngã xuống theo Cẩu Thặng, ngã trên người hắn.
Phạm Đoàn Đoàn nhìn thấy vả mặt thống khổ của Cẩu Thặng, liền nhìn tới mảnh vải, trên mảnh vải chảy ra một dòng đỏ tươi.
Nàng vội vàng hỏi hắn, trong giọng nói mang theo áy náy và đau lòng: “Ta làm ngươi đau sao?”
Cẩu Thặng rõ ràng rất đau đớn, nhưng cứ mạnh mẽ chịu đựng, nhíu mày cắn răng, hoàn toàn phủ nhận: “Không có! Ngươi tiếp tục đi.”
Từ từ, tại sao cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kì quái?
Phạm Đoàn Đoàn: Không cần để ý chi tiết nhỏ nhặt, ta còn phải băng bó vết thương cho Cẩu Thặng a, ngươi có nghe thấy không? Hắn bảo ta tiếp tục.
Vì thế Phạm Đoàn Đoàn tiếp tục bắng bó cho Cẩu Thặng, cuối cùng thắt một cái nơ cánh bướm xinh đẹp.
Cẩu Thặng nhìn miệng vết thương trên người, rất hài lòng, thầm khen tay nghề của Phạm Đoàn Đoàn không tệ. Nhưng hắn không muốn để Phạm Đoàn Đoàn nhìn thấy bất cứ biểu hiện khen ngợi nào trên mặt mình, chỉ trợn mặt nhìn Phạm Đoàn Đoàn một cái, ý bảo nàng: Ngươi lui xuống đi.
Phạm Đoàn Đoàn không đồng ý lui ra, nàng nói với Cẩu Thặng: “Ăn xong thập toàn đại bổ, toàn bộ cơ thể sẽ cảm thấy lạnh như băng sao?”
Phạm Đoàn Đoàn vẫn còn đang thắc mắc vấn đề này, chẳng trách nàng cứ rối rắm. Cẩu Thặng chỉ ăn một viên thập toàn đại bổ, cộng thêm việc vết thương của hắn được băng bó gọn gàng, lỡ như dược lực phát huy tác dụng, người biến thành cầm thú thật ra là nàng, Phạm Đoàn Đoàn.
“Ngươi cảm thấy cơ thể bản giáo chủ phát lạnh sao?” Cẩu Thặng hỏi lại nàng.
Nếu Cẩu Thặng đã hỏi, vậy thì Phạm Đoàn Đoàn cũng thành tâm thành y sờ thử… rốt cuộc cũng dám khẳng định: Không có.
Trái lại cơ thể Cẩu Thặng có chút nóng bỏng, nhưng hồi nãy hắn nói, ăn thập toàn đại bổ sẽ không bị nóng.
“Thuốc bổ này, sẽ không nóng, cũng không phát lạnh, nóng lên rồi phát lạnh, chính là dấu hiệu của bệnh phong hàn.” Cẩu Thặng từ từ nói, hắn đột nhiên chụp lấy bình sứ, đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng Phạm Đoàn Đoàn.
“Ngươi ---” Phạm Đoàn Đoàn vừa hét một tiếng, bổ hoàn chạy xuống, từ yết hầu chạy thẳng vào bụng.
“Tuy nhiên nếu ăn thuốc này rồi, từ nay về sau vĩnh viễn không được làm chuyện nam nữ, nếu không nhịn được tiến hành hoan ái, cơ thể sẽ lập tức cháy nổ, chết cực kì thê thảm.” Cẩu Thặng chậm rãi nói cho Phạm Đoàn Đoàn nghe, giọng nói thanh nhã giống như châu ngọc.
Phạm Đoàn Đoàn thầm kêu khổ trong lòng: Hóa ra thập toàn đại bổ không phải tình dược, mà là không được cởi quần!
Nàng mới mười sáu tuổi, trong độ tuổi thanh xuân, thậm chí chưa từng có người yêu, nụ hôn đầu đời cũng không… Về sau, xem ra càng không thể có nụ hôn đầu rồi, có khi hôn xong không kìm chế được khí nóng trong người…
Phạm Đoàn Đoàn nhìn Cẩu Thặng đầy oán hận, hắn rõ ràng không đút cho nàng ăn, mà ép buộc nàng phải nuốt vào.
Nhất định là bộ dạng của hắn ngoài việc xinh đẹp ra, tuyệt đối không có năng lực, cho nên ghen tị với tất cả người trong thiên hạ. Ta vào địa ngục thì tất cả mọi người phải vào địa ngục, bởi vì bản thân không thoải mái cho nên khiến Phạm Đoàn Đoàn không thoải mái chung.
Biết được chân tướng, nước mắt Phạm Đoàn Đoàn rơi xuống.
Phạm Đoàn Đoàn vừa khóc vừa hỏi Cẩu Thặng: “Phải làm sao bây giờ?”
Cẩu Thặng ngẩng đầu nhìn trời, từ vực sâu nhìn lên không thấy được đỉnh, hắn lại nhìn sang bốn phía, trái lại mặt đất dưới đáy vực có vẻ màu mỡ. Vì thế Cẩu Thặng nói: “Trong tình huống này, bản giáo chủ thấy chúng ta không thể đi lên được, chi bằng cứ ở lại nơi này trồng cây ăn cỏ, tự làm tự túc, duy trì tính mạng cái đã.”
Vì thế Cẩu Thặng và Phạm Đoàn Đoàn ở lại đây mấy chục năm, bắt đầu cuộc sống nhàm chán dưới đáy vực. Hắn cày ruộng nàng dệt vải, hắn gánh nước nàng tưới cây, vì thế nguyên văn võ hiệp thập phần không thú vị biến thành chủng điền văn cực kì không thú vị.