Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta

Chương 1: Ta muốn tự tử



Hiên Viên Thiệu bị bắt cóc, nhưng mà tâm tình hắn rất vui sướng, còn vui hơn cả việc có được ngàn vàng trong tay. Người bắt cóc hắn là Thanh Long đường chủ của Bái Tử Giáo. Bái Tử Giáo là đệ nhất giáo phái tại trung thổ. Giáo đồ có hơn vạn người, dàn trải khắp nơi, không ai không biết đến. Đứng đầu là giáo chủ Cổ Tịch Vân, dưới trướng y có bốn đường chủ: Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Trong đó, ham mê lập công nhất là Thanh Long đường chủ.

Lai lịch của Cổ Tịch Vân kể ra rất dài. Y là con nuôi của giáo chủ tiền nhiệm. Khi giáo chủ tiền nhiệm còn tại thế, từng vì Bái Tử Giáo lập ra nhiều chiến tích lừng lẫy. Điển hình là y đã triệt hạ đối thủ lớn nhất của Bái Tử Giáo thời bấy giờ Độc Sa Môn, lấy đầu môn chủ mang về thị uy trước đại sảnh giáo phái, khiến cho trên dưới Bái Tử Giáo đều khiếp đảm. Do đó, sau khi giáo chủ tiền nhiệm qua đời, y nghiễm nhiên trở thành tân giáo chủ mà không hề gặp phải sự phản đối nào. Đúng hơn là, không ai dám phản đối.

Cổ Tịch Vân suýt chút nữa là từng thành hôn với con gái của Huyền Vũ đường chủ, nhưng trước lễ thành hôn một ngày, Huyền Khanh Phượng phát hiện y đang quan hệ với nam sủng, đã tức giận giết chết người nam sủng ấy. Sau đó, Huyền Khanh Phượng bắt Cổ Tịch Vân đích thân đến nhận lỗi, bằng không nàng không gả. Cổ Tịch Vân cư nhiên không ngó ngàng gì đến nàng, tiếp tục nuôi nam sủng khác. Huyền Khanh Phượng lại tức giận giết chết lần nữa. Cứ thế, hai người dây dưa suốt một năm, Huyền Khanh Phượng trầm uất tự sát. Từ đó, Huyền Vũ đường chủ tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng âm thầm ghi hận Cổ Tịch Vân. Huyền Vũ đường chủ thường ở bên ngoài tổng đà chăm lo giáo sự, nếu bắt buộc phải về tổng đà cũng sẽ cố ý tránh mặt Cổ Tịch Vân.

Thanh Long đường chủ nắm bắt tin tức nhanh nhạy. Khi biết rằng Cổ Tịch Vân chỉ thích nam nhân, cách một thời gian ngắn, ông lại dâng lên Cổ Tịch Vân một người. Thế nhưng, Cổ Tịch Vân đúng dạng phong lưu hắc ám không cần chỉnh. Y rất mau chán, mà khi chán rồi sẽ ném đi, tuyệt không niệm tình.

Cổ Tịch Vân không bao giờ cười, quanh năm chỉ có một loại sắc mặt lạnh lùng. Giang hồ đồn đại Cổ Tịch Vân chỉ là cố tỏ vẻ lạnh lùng. Ngay từ nhỏ, y đã nổi danh với dung mạo phong nhã tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành. Bởi vì là thân nam tử, y căm ghét việc phải nghe những lời khen hư ảo đó, thậm chí thấy nhục nhã vì được khen, bèn đeo mặt nạ che lại. Có điều, cái gì càng muốn giấu thì thiên hạ càng muốn biết. Lời đồn về dung mạo của y như gió thổi qua trăm hoa, càng bay càng khuếch tán. Thiên hạ bèn gán ghép bốn chữ “đệ nhất mỹ nam” cho y, rồi tự nhiên cũng hiểu được vì sao giai nhân diễm lệ như Huyền Khanh Phượng phải tự sát vì y. Có lẽ dung mạo kia khiến cho người ta gặp rồi liền thổn thức, cả đời không thể quên.

Hiên Viên Thiệu hiện đang ở trong phòng của Cổ Tịch Vân. Để đến được đây, hắn đã phải điều tra rất lâu, mới biết được Thanh Long đường chủ mỗi ngày rằm thường đến kỹ viện gần sông Tử Hà mua vui. Hắn giả làm văn nhân mặc khách, ngồi trên mui thuyền trôi dọc theo sông Tử Hà liên tục nhiều ngày, thổi tiêu muốn nát cả môi thì lão già này mới chịu bỏ đám kỹ nữ sang một bên mà để ý tới. Dung mạo hắn cũng không phải dạng tầm thường gì. Hắn xuất thân hoàng tộc cao quý, là đệ đệ của đương kim hoàng đế. Từ lúc sinh ra đến giờ đã ăn toàn bào ngư vi cá, cao lương mỹ vị, da dẻ vừa trắng vừa hồng, ai nhìn cũng sẽ rung động. Huống hồ, hắn thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, yêu thích cái đẹp. Ngày thường không múa kiếm cầm đao, chỉ biết ăn chơi rồi thổi tiêu, mười ngón tay thon thả mềm mại, so với nữ nhân chẳng kém là bao. Vì thế, nằm trong dự đoán của hắn, Thanh Long đường chủ gặp hắn rồi liền cho người đánh thuốc mê mang hắn về tổng đà Bái Tử Giáo dâng cho Cổ Tịch Vân.

Hiên Viên Thiệu bị trói hai tay lẫn hai chân, đặt ngồi trên giường. Thanh Long đường chủ sợ hắn chạy nên trói rất chắc. Hắn có chút xuýt xoa vì da thịt bị tổn thương. Kể cả khi ông không trói, hắn cũng không có ý định bỏ chạy. Hắn đã phải hao tổn rất nhiều tâm sức, bị khiêng vác như cái bao thịt, ném lên ném xuống mấy lần mới đến được đây, tất cả đều chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt Cổ Tịch Vân. Một khi chưa nhìn thấy, dù có lấy kiếm kề ngang cổ hắn thì hắn vẫn sẽ sống chết ở lại nơi này.

Nhìn kỹ mới thấy căn phòng của Cổ Tịch Vân trang trí vô cùng đơn điệu. Màn gấm lẫn vật dụng đều chìm trong một màu đen tuyền, kể cả những cành hoa cắm trong lọ cũng là thược dược đen. Hiên Viên Thiệu tự hỏi phải chăng lát nữa Cổ Tịch Vân cũng sẽ xuất hiện trong y phục đen, mặt nạ đen, lẫn hài đen? Nếu vậy hắn sẽ được dịp cười đến chết mất. Mặc dù Hiên Viên Thiệu không hề thích mấy màu sắc sặc sỡ, nhưng đắm chìm trong một màu đen u tối thế này thì không thể gọi là đơn giản, mà là rùng rợn.

Có tiếng bước chân đi tới rồi tiếng xầm xì to nhỏ chợt vang lên bên ngoài cửa phòng Cổ Tịch Vân. Hiên Viên Thiệu tưởng rằng Cổ Tịch Vân tới nên nhổm dậy, nhảy tưng tưng về phía cửa nghe ngóng, mới biết chỉ là hai người hầu bới móc chuyện chủ nhân.

Một người hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Không phải Tô Lãng đang rất được giáo chủ sủng ái sao? Thanh Long đường chủ vì sao còn mang người mới tới?”

Người kia đáp: “Hôm nọ ngươi ra ngoài mua đồ nên không biết. Hắn chết rồi. Chính vì ỷ được giáo chủ sủng ái, dám thừa lúc giáo chủ ngủ gỡ mặt nạ của người ra, thế là bị người nổi giận chưởng một cái nát tim chết.”

Hiên Viên Thiệu cả kinh. Chỉ nhìn mặt Cổ Tịch Vân một tí mà bị giết sao? Cái chết này có thể xếp vào hàng oan uổng bậc nhất rồi.

“Ta nói này, người ta đồn giáo chủ mỹ mạo như hoa, nhưng có ai trong số chúng ta nhìn thấy bao giờ đâu. Có khi nào tin đồn là sai sự thật không? Ngươi nghĩ xem, Tô Lãng cũng chỉ tò mò mới làm vậy. Nhìn một cái có mất mát gì đâu, trừ khi khuôn mặt giáo chủ ngược lại với lời đồn, mới sinh ra tự ti, bằng không sao lại giết Tô Lãng vì lý do đó được?”

Hiên Viên Thiệu đăm chiêu, lời này chưa hẳn vô lý à nha. Xưa nay người quý cái đẹp, chim quý tiếng hót. Dị ứng nặng với khuôn mặt của chính mình như Cổ Tịch Vân thì lần đầu tiên hắn mới thấy, lại còn giết người vì khuôn mặt nữa, đúng là rất đáng nghi. Lỡ như…lỡ như Cổ Tịch Vân rất xấu, vậy chẳng phải bao công sức mà hắn bỏ ra để đến được đây đều đổ sông đổ biển cả sao? Hiên Viên Thiệu nhắm mắt, thầm rống thảm thương trong lòng. Ngàn vạn lần không thể như vậy a…

Người kia nói: “Điều ngươi nghĩ có rất nhiều người khác cũng nghĩ vậy. Bất quá đừng tò mò thì hơn. Ta không muốn chết oan như Tô Lãng. A…đằng đó ai lại thắp đèn sáng thế kia? Mau đi tắt nhanh, giáo chủ không thích quá nhiều ánh sáng.”

Hai người hầu bỏ đi. Hiên Viên Thiệu nhảy tưng tưng quay lại giường ngồi xuống. Thì ra Cổ Tịch Vân ngoài dị ứng với khuôn mặt của chính mình còn dị ứng với ánh sáng. Nếu vậy, hắn có thể hiểu vì sao mọi thứ trong phòng đều là màu đen, nến cũng không được thắp nhiều. Hiên Viên Thiệu đang nghĩ nghĩ thì lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Không nhanh không chậm, mỗi bước chân đều có khí lực và nhịp độ đều đặn.

Cổ Tịch Vân đẩy cửa bước vào phòng. Hiên Viên Thiệu kinh hô. Hắn quả thật nên ôm bụng cười một trận nếu không phải gặp được ánh mắt lạnh lẽo như băng hà lướt chậm lên người làm trái tim đập loạn trong vài giây. Cổ Tịch Vân từ đầu đến chân đều là màu đen, mặt nạ đen che kín nửa khuôn mặt trên, trường bào rộng đen, hài thêu đen, ngay cả dây ngọc bội và ngọc bội đang đeo cũng thuần túy màu đen. Y giống như một bóng ma, lại di chuyển trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, trông càng sởn gai óc hơn. Hiên Viên Thiệu thoáng chốc hoang mang về quyết định tự dấn thân vào chốn nguy hiểm này của hắn, nhưng lại ra sức thuyết phục bản thân rằng “bất nhập hổ huyệt, bất đắc hổ tử,” biết đâu càng nguy hiểm thì càng có thành quả lớn lao.

“Ngươi là ai? Sao lại bắt ta đến đây?” Hiên Viên Thiệu gào lên hỏi, dáng vẻ rất kích động. Không phải khoe nhưng đóng kịch, trá hình các kiểu chính là sở trường của hắn.

“Bắt ngươi không phải ta, là thuộc hạ của ta. Ta không sai bảo nhưng ông ta vẫn làm.” Cổ Tịch Vân lên tiếng, giọng nói cực kỳ trầm và ấm. Hiên Viên Thiệu vừa nghe đã thấy trái tim đập hụt đi vài nhịp.

Cổ Tịch Vân ngồi xuống bàn, lướt sơ đôi mắt dài và hẹp khắp người hắn, phát hiện ngay thắt lưng hắn có giắt cây bạch ngọc tiêu: “Ngươi biết thổi tiêu sao?”

“Đương nhiên, vì ta là tiêu sư.”

“Thổi ta nghe một khúc.”

Hiên Viên Thiệu đang định mở miệng. Cổ Tịch Vân chỉ tay vào màn treo giường, từ ngón tay phát ra kình lực cắt đôi dải màn rơi xuống đất.

“Nếu làm trái lời ta, ngươi sẽ giống như nó.”

Hiên Viên Thiệu hớp ngụm khí lạnh. Giáo chủ đại nhân quả là thần công bất phàm. Hắn ngậm miệng, ú ớ đứng dậy. Cổ Tịch Vân hiểu là hai tay hắn đang bị trói nên chỉ tay lần nữa, dây trói tự động bị cắt ra.

Hiên Viên Thiệu tháo cả dây trói chân rồi vận dụng đầu óc xem thử hắn nên thổi khúc gì. Đây là lần gặp đầu tiên của hai người. Hắn cần phải tạo ra một ấn tượng tuyệt đối hoàn hảo trong lòng Cổ Tịch Vân. Hắn nâng tiêu lên, bắt đầu ngâm nga. Cổ Tịch Vân nhắm mắt lắng nghe, không phát ra tiếng động nào. Khi Hiên Viên Thiệu thổi dứt bài, thấy Cổ Tịch Vân vẫn ngồi yên, hắn thật muốn đến gần y thêm chút nữa. Có điều, lý trí bảo hắn không nên khinh suất. Hắn đứng tại chỗ, nói: “Ta thổi xong rồi!”

Cổ Tịch Vân cư nhiên không ngủ mà vẫn im lìm, giây lát sau mới mở mắt lên tiếng: “Đây là khúc gì?”

Hiên Viên Thiệu tự phục bản thân thông minh. Nếu lúc nãy hắn tiến tới, chắc sẽ đứt làm đôi giống như dải màn giường.

“Việt Nhân Ca.”

“Nói về cái gì?”

“Rất lâu về trước, có một vị vương tử nước Sở ngồi thuyền dạo chơi. Người đưa thuyền là cô gái nước Việt. Nàng vừa gặp vương tử đã cảm mến, bèn hát khúc này tỏ bày. Cuối khúc này có câu: Núi kia có cây, cây có cành. Lòng yêu thích quân, quân không hay.”

Cổ Tịch Vân nhìn hắn, ánh mắt phức tạp như có thiên ngôn vạn ngữ.

“Ta đã thổi tiêu theo ý ngươi. Nếu ngươi không bắt ta, vậy thì hãy thả ta ra. Ta còn phải đi tự tử.” Hiên Viên Thiệu giả mặt ngây nói.

“Tại sao phải tự tử?”

“Nghĩa phụ nghĩa huynh của ta đều chết, ta còn sống trên đời cũng không có ai yêu thương hay cần đến, vậy sống làm gì? Vốn dĩ ta định ra sông Tử Hà thổi một khúc tiêu cuối tế bái họ rồi nhảy xuống, ai ngờ bị thuộc hạ ngươi bắt về đây.” Hắn rũ đầu xuống, hai mắt bi thương. Hắn nghĩ thầm Cổ Tịch Vân chắc chắn sẽ tò mò hỏi tiếp, rồi thì hắn có thể kể ra quá khứ cô nhi đau buồn mà hắn đã ngốn hơn cả tháng để biên soạn, khiến cho Cổ Tịch Vân động lòng trắc ẩn giữ hắn ở lại bên mình.

Ai ngờ, đời không như mơ. Cổ Tịch Vân rút trủy thủ giắt bên hông ném lên bàn: “Đến đây cầm lấy. Ta toại nguyện cho ngươi.”

Hiên Viên Thiệu chấn động một phen. Giáo chủ đại nhân, ngài chơi thế này có phần ác quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.