Hiên Viên Thiệu tiến gần Cổ Tịch Vân cầm lên trủy thủ. Chủ sao thì nó vậy, cũng là một màu đen khiến người ta ngứa mắt.
“Cái này phải cắt vào đâu đây?” Hiên Viên Thiệu mím chặt môi, e ấp hỏi.
“Cổ, tim, bụng.” Cổ Tịch Vân vừa nói vừa chỉ từng bộ phận trên cơ thể hắn. “Chỗ nào cũng chỉ cần một nhát là chết.”
“Vậy có đau đớn không? Ta rất sợ đau.”
Cổ Tịch Vân chìa tay ra, ý muốn lấy lại trủy thủ: “Vậy để ta làm. Một nhát nhanh gọn, không đau đớn.”
Hiên Viên Thiệu ngầm than trời. Tên giáo chủ này rất quyết tâm giết hắn đây mà.
Hiên Viên Thiệu giơ trủy thủ gần đến tay Cổ Tịch Vân thì bỗng rụt lại: “Chết vậy sẽ ra rất nhiều máu, còn để lại sẹo trên người, lúc xuống dưới âm phủ không có đại phu, ai sẽ chữa lành sẹo cho ta?”
Cổ Tịch Vân giựt lại trủy thủ, Hiên Viên Thiệu tưởng Cổ Tịch Vân muốn ra tay thật, đang định giở trò khác ứng biến thì y đã đem trủy thủ cất đi. Hiên Viên Thiệu thầm thở phào, vừa thở xong lại nghe Cổ Tịch Vân nói: “Thế thì treo cổ đi! Ta sai người mang vải tới cho ngươi!”
“Treo cổ chết thì lưỡi sẽ thè dài ra, không bao giờ thu lại được. Ta không muốn chết rồi còn hù dọa mấy con ma khác. Ngươi xem Bạch Vô Thường là biết.”
“Uống thuốc độc. Chỗ ta cũng có một vài loại, từ loại quằn quại chết từ từ cho đến loại vừa uống vào liền thất khiếu chảy máu mà chết.”
“Thế còn ghê rợn hơn cả treo cổ. Chết kiểu đó chỉ sợ âm phủ cũng không muốn nhận ta.”
“Vậy lẽ nào chết đuối thì đẹp đẽ hơn? Bụng uống đầy nước sẽ phình to lên, không phải sao?”
Hiên Viên Thiệu đồng tình: “Phải ha, ta lại quên nghĩ đến vấn đề này.”
“Ngươi rốt cuộc là có muốn chết hay không?”
“Đương nhiên, nhưng ta không muốn chết theo cách xấu xí, ngay cả quỷ cũng khinh thường.”
“Đúng là thú vị.” Cổ Tịch Vân đứng lên, bất ngờ kéo tay ôm ngang eo Hiên Viên Thiệu. “Nhưng dài dòng thế đủ rồi. Đêm đã khuya, ta cũng mệt rồi.”
Cổ Tịch Vân bế sốc Hiên Viên Thiệu đến cạnh giường rồi ném xuống. Hiên Viên Thiệu gấp gáp hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm tình.”
Hiên Viên Thiệu nuốt nước bọt ừng ực. Cổ giáo chủ quả nhiên thẳng thắn, phi thường thẳng thắn.
“Khoan khoan, loại chuyện này đâu thể làm bữa bãi…giữa ta và ngươi được.”
“Lẽ nào phải tuyên bố cho mọi người biết rồi mới làm?” Cổ Tịch Vân hỏi lại. Đôi mắt không hề có hàm ý cợt đùa.
“Cũng không cần khoa trương đến thế, nhưng mà chúng ta còn chưa biết tên nhau, huống hồ chúng ta đâu phải người yêu. Đúng, chỉ có người yêu mới làm loại chuyện này với nhau.” Hiên Viên Thiệu tìm cớ nói.
“Làm xong thì thành người yêu cũng chưa muộn.”
Cổ Tịch Vân đè hai tay Hiên Viên Thiệu xuống giường rồi khóa chặt môi hắn lại để ngăn hắn nói tiếp. Hiên Viên Thiệu lúc đầu còn chống cự nhưng dần dà buông lỏng hai tay ra. Cổ Tịch Vân hôn quá giỏi, chỉ vài cái đảo qua đảo lại trong vòm họng hắn liền khiến toàn thân hắn vô lực. Hiên Viên Thiệu có một chút không vui. Điều này chỉ chứng tỏ là Cổ Tịch Vân quả nhiên phóng túng vô độ như lời đồn.
Cổ Tịch Vân mở rộng y phục của Hiên Viên Thiệu cho trượt xuống vai. Bỗng dưng, y dừng lại. Từ dưới cổ đến gần lồng ngực hắn có những đường gân máu nổi cộm lên trông như rễ cây.
“Ngươi trúng độc?” Cổ Tịch Vân hỏi.
“Phải a. Nghe nói đường gân máu đến tim thì sẽ chết, trước khi chết quằn quại rất thống khổ, cũng may là nó chỉ mới đến gần tim đã dừng lại. Chất độc này có thể truyền qua đường tiếp xúc da thịt thân mật, cho nên ngươi tốt nhất đừng động đến ta.”
“Thế sao?” Cổ Tịch Vân giữ ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi, giống như chẳng có gì khiến cho y sợ hãi nổi. Y cúi xuống hôn lên đường gân máu rồi đẩy lưỡi vờn quanh lồng ngực hắn.
Hiên Viên Thiệu phát hoảng: “Ta nói thật đấy. Độc này có thể lây lan, ngươi ngừng lại đi.”
“Ta…bách độc bất xâm.” Cổ Tịch Vân không nhanh không chậm nói. “Huống hồ chỉ là Huyết Diễm Tán, ta chữa được.”
Hiên Viên Thiệu hít sâu một luồng khí lạnh. Ngay cả tên độc Cổ Tịch Vân cũng biết, xem ra lời này không phải nói đùa. Lúc hắn còn rất nhỏ, cũng chẳng nhớ được là bao nhiêu tuổi, có thích khách vào hành thích hoàng huynh. Hắn liều mình đỡ lấy một đao cho hoàng huynh, kết quả là bị trúng độc. Hoàng huynh liền huy động toàn thể người trong thái y đường đến chữa trị cho hắn, nhưng không ai giải trừ được, chỉ có thể ngăn chất độc không phát tán đến tim. Thấm thoát mà ngần ấy năm dài đã trôi qua. Huyết Diễm Tán trong người hắn luôn là tâm bệnh đối với hoàng huynh. Cho dù thích khách bị xử chết, loạn thần sai khiến phía sau cũng đã tự sát đền tội, nhưng mà vẫn chưa ai chữa lành nổi cho hắn.
Hiên Viên thiệu mới nghĩ đến đây liền cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn trở về thực tại, phát hiện vải vóc trên người quá nửa đã bị Cổ Tịch Vân tiễn đi. Giáo chủ đại nhân đúng là làm việc vô cùng nhanh gọn.
“Cái này…khoan khoan…”
Cả tiết khố cũng đang bị tiễn chân. Hiên Viên Thiệu không thể không bàng hoàng. Hắn vốn nghĩ vì chất độc này Cổ Tịch Vân sẽ không chạm đến hắn, ai ngờ lại gặp được một giáo chủ bách độc bất xâm. Lần này đúng là bị lão thiên gia hại chết rồi. Não bộ hắn lập tức phát huy, muốn tìm ra đối sách chữa lửa gấp. Thế nhưng, Cổ Tịch Vân vẫn là nhanh hơn hắn một bước, đem cái thứ nhạy cảm của hắn luồn vào các ngón tay. Hiên Viên Thiệu vô thức vịn vào vai Cổ Tịch Vân rên khẽ lên, kế sách gì cũng bỏ mặc bởi cảm giác hiện tại thực sự sung sướng quá đỗi.
Cổ Tịch Vân dùng tay còn lại hí lộng một bên đầu nhũ hắn. Móng tay y thỉnh thoảng sẽ cố tình bấu vào nó rồi kéo cao lên. Hiên Viên Thiệu cong người lại chịu đựng. Rõ ràng là nhồn nhột ngưa ngứa không dễ chịu gì cho cam nhưng lại rất kích thích, không dứt ra được. Sau khi Hiên Viên Thiệu xuất ra, Cổ Tịch Vân đưa chính bàn tay đẫm đầy dịch thể hắn chọt vào hậu huyệt đang khép kín.
“Chỗ đó…ư…a…khoan…nghe ta nói…”
“Thả lỏng chút!” Cổ Tịch Vân nhấn vai hắn xuống giường, tránh cho hắn ngồi bật dậy.
“Đau…a…rất đau…”
“Thả lỏng…ta vào cũng rất khó…” Cổ Tịch Vân vẫn bình tĩnh nói nhưng Hiên Viên Thiệu thì đang long lanh nước mắt. Cổ Tịch Vân cúi xuống dịu dàng hôn lên mí mắt hắn. Hắn vì sự dịu dàng này mà cảm động, nheo nheo mắt nhìn cho rõ người đang ở trước mặt. Bất giác, lòng hắn nảy sinh sự ghen tị tột cùng. Cổ Tịch Vân có thể dịu dàng như vậy với hắn, thì cũng đã từng dịu dàng như vậy với những người khác. Hắn không cam tâm bị đánh đồng cùng những người kia. Hắn nhất định phải tạo ra sự khác biệt.
Hiên Viên Thiệu bỏ mặc đau đớn phía dưới, vươn tay ra ôm lấy cổ của Cổ Tịch Vân, dùng hết nhiệt huyết nam nhi đặt lên môi Cổ Tịch Vân một nụ hôn. Cổ Tịch Vân quả nhiên sửng sốt, sự tò mò trong đáy mắt được thắp sáng lên. Hiên Viên Thiệu không biết cách hôn, vì vậy hôn rất loạn. May mà được Cổ Tịch Vân đáp trả và dẫn dắt lối đi, mới vơi bớt phần nào sự xấu hổ. Khi dứt ra khỏi nụ hôn, Hiên Viên Thiệu liếm lên vành tai Cổ Tịch Vân nói: “Ta tên A Thiệu!”
Cổ Tịch Vân không nói gì. Y cũng không cởi y phục, chỉ để cho thứ cần phải lộ ra được lộ ra, cứ thế mà đâm xuyên qua hậu huyệt Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu gục đầu lên vai Cổ Tịch Vân. Lúc này, cơ thể hai người đang ở gần nhau nhất. Nếu hắn tranh thủ thời cơ gỡ xuống lớp mặt nạ kia, tin chắc Cổ Tịch Vân sẽ không phản ứng kịp. Có điều, gỡ xong thì sao? Cổ Tịch Vân chắc chắn nổi giận và hắn phải nộp mạng cho âm tào địa phủ. Không nên a! Chiếc mặt nạ kia phải để chính tay Cổ Tịch Vân tự nguyện gỡ xuống trước hắn thì mới tốt.
Tuy nhiên, có một chuyện còn quan trọng hơn cả việc biết được khuôn mặt thật của Cổ Tịch Vân. Hắn vậy mà lại đi theo cảm xúc, hiến dâng cho Cổ Tịch Vân lần đầu tiên của hắn. Nếu như Cổ Tịch Vân là đại mỹ nam, hắn đương nhiên không còn gì hạnh phúc bằng. Lỡ mà ngược lại, diện mạo như Chung Vô Diệm thì hắn biết phải tính sao?
“A…tên ngươi…cho ta biết tên ngươi đi…a…” Hiên Viên Thiệu vừa thở dốc vừa gắng gượng nói. Máu trong cơ thể hắn đã dồn hết xuống dưới bụng, nơi mà Cổ Tịch Vân không ngừng loạn đảo.
“Cổ Tịch Vân”
“A…vì sao ngươi phải đeo mặt nạ a?”
“Không muốn cho người khác thấy.” Nghe Cổ Tịch Vân trả lời xong, Hiên Viên Thiệu có cảm giác huề vốn. Lý lẽ này đương nhiên hắn biết rồi.
Cổ Tịch Vân đẩy Hiên Viên Thiệu nằm xuống giường, gập người lại để tiến vào sâu hơn. Hiên Viên Thiệu rất không khách sáo rên lớn lên. Lúc đầu là đau nhưng càng về sau càng sảng khoái khó tả, cứ như có một cỗ dục hỏa đang sưởi ấm toàn thân hắn, làm bừng tỉnh hết thảy mọi tế bào.
Cổ Tịch Vân sờ vào mặt hắn, nựng nịu khuôn mặt trắng trắng mềm mềm cực kỳ hấp dẫn lòng người. Hiên Viên Thiệu ngượng ngùng: “Đừng như vậy a…a…ta sẽ ra mất…”
“Thích?” Cổ Tịch Vân kiệm lời hỏi.
“Ưm…a…rất thích ngươi sờ ta…a…”
Cổ Tịch Vân giương ra ánh mắt khó hiểu.
“Lòng yêu thích quân…a…quân không hay…a….a…”
Hiên Viên Thiệu nhịn không nổi nữa mà bắn ra, sau đó Cổ Tịch Vân cũng vì cảnh tượng đẹp mắt này bắn theo. Hiên Viên Thiệu không thể tin được câu thơ cổ mỹ miều kia lại được hắn nói ra trong loại sự tình này. Hắn nghĩ đi nghĩ lại. Bị dục vọng lừa lọc mà buông xuôi cũng có, nhưng đúng hơn vẫn là từ lúc gặp được Cổ Tịch Vân, linh hồn hắn đã bị ánh mắt y hút vào. Thôi mặc kệ Cổ Tịch Vân xấu đẹp ra sao, một Cổ Tịch Vân đeo mặt nạ thế này cũng quyến rũ không kém gì.
“Lòng yêu thích quân, quân không hay” – Trong đầu của Cổ Tịch Vân tái hiện lại giai điệu mà Hiên Viên Thiệu từng thổi. Y kích động đưa phần đỉnh chạm vào hậu huyệt Hiên Viên Thiệu, đảo một vòng bên ngoài rồi lại tiến vào.
“Ô…a…” Hiên Viên Thiệu cứ tưởng đã kết thúc rồi, chưa kịp chuẩn bị gì liền đón nhận đợt tập kích lần hai. Cơ thể run run, ánh mắt mọng nước nhìn Cổ Tịch Vân oán trách.
“Tiếp tục!” Cổ Tịch Vân nói thản nhiên.
Ừ thì tiếp tục, cũng không phải là hắn ghét bỏ hay không còn sức, chẳng qua hắn cần được thông báo trước một tiếng. Nếu giờ hắn chỉ trích Cổ Tịch Vân thì không biết sẽ có hậu quả gì. Tốt nhất vẫn nên im lặng chiều ý y.
“Tịch Vân…a…chậm chút a…cho ta làm quen đã…”
Cổ Tịch Vân hơi khựng lại. Không nhớ đã bao lâu rồi mới lại nghe có người gọi thẳng tên y.
“Gọi ta là giáo chủ!” Y chỉnh sửa rồi tiếp tục động.
“Không…ngươi đã nói là làm xong…a…thì thành ngươi yêu…” Hiên Viên Thiệu cố gắng đôi co.
“Rồi sao?”
“Người yêu có thể gọi thẳng tên nhau…a…a…”
Cổ Tịch Vân nghĩ nghĩ. Đúng là y từng nói vậy thật.
“Tùy ngươi đi.”
“Tịch Vân…của ngươi nóng quá…ta rất thích…”
Cổ Tịch Vân nhăn mặt nhíu mày. Không biết quyết định để mặc cho người này gọi tên y là đúng hay sai. Bất quá, y cũng không thấy khó chịu gì, chỉ là hơi ngượng chút.