Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Chương 11



Chung quanh lập tức im lặng, ngay cả hai tên rùa con kia cũng đột nhiên câm miệng.

Đối với yêu cầu đột ngột của ta, Tiêu Trọng Nam quả nhiên là người đã từng trải việc đời không một chút sửng sốt.

“Ngươi đi theo ta.” Ta nghe hắn nói với ta như vậy.

Ta ngẩng đầu ngưỡng mộ hắn, trong mắt hắn không thấy hỉ nộ, hoàn toàn lạnh lùng.

Ta hơi mím môi: “Dây thừng này ……”

Ta còn chưa nói xong, chỉ thấy tay trái hắn khẽ nâng, vận khí truyền đến xoát xoát vài cái đem dây thừng trói chặt ta cắt đứt.

Trong lòng ta thầm than, bệnh điên đã hết võ công vận dụng cũng càng ngày càng tinh thuần.

Không có dây thừng trói buộc, ta hoạt động tay chân lập tức cảm giác toàn thân đau đớn đặc biệt là ngực bị tên sư thúc chó má đánh một chưởng hô hấp cũng không thông.

“Ngươi bị nội thương?” Tiêu Trọng Nam thấy ta che ngực thở, đưa tay lại thay ta bắt mạch, hắn cùng với ta da thịt tiếp xúc trong nháy mắt ta co quắp, nhưng nhịn không nhúc nhích. “Còn rất nghiêm trọng.” Hắn vừa nói ý vị thâm trường nhìn về phía bọn đệ tử Ẩn Kiếm môn.

Hai tên đệ tử kia còn chưa từ “phong hồi lộ chuyển” lấy lại tinh thần, thấy Tiêu Trọng Nam lạnh như băng nhìn bọn họ, lập tức còn lúng túng hơn ta.

“Này…… Nội thương hắn không liên quan đến chúng ta, lúc tìm gặp hắn hắn đã bị như vậy, không phải chúng ta đánh!”

Tiêu Mạc Bắc bắt được trọng điểm trong lời nói, nhướn mày:“Hắn không phải tiểu tặc các ngươi gặp trên đường sao? Cái gì lúc tìm được hắn đã bị như vậy, các ngươi ở nơi nào tìm thấy hắn?”

Hai tên rùa con hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Tiêu Mạc Bắc chuyển hướng nhìn ta, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi đến cùng là loại người nào?”

Ta biết vị này không phải là người tầm thường, không giống như đám người bao cỏ của Ẩn Kiếm môn kia, cũng dùng mười hai vạn phần tinh thần để ứng đối.

“Hồi nhị bảo chủ, lúc trước tiểu nhân là đệ tử của Hàn Nhất giáo.”

Đối phương híp mắt nói: “Hàn Nhất giáo?”

Ta làm ra một vẻ mặt đau khổ: “Bởi vì từ nhỏ gia bần, lúc niên thiếu vô tri ta gia nhập Ma Giáo. Sau này võ lâm chính đạo bao vây tấn công Giá Cô sơn, trong giáo chết rất nhiều huynh đệ, nói thực ra việc này đối với bọn đệ tử tầng lớp thấp trong Ma Giáo như chúng ta cũng không trọng yếu, chúng ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, giúp Ma Giáo làm việc vặt thế nhưng bắt chúng ta liều mạng của mình thì quá mức, vì thế ta có ý muốn phản giáo.” Ta quan sát biểu tình của mọi người xung quanh lại nói tiếp: “Nhưng Ma Giáo từ trước đến nay không cho đệ tử dễ dàng ly giáo, ý đồ của ta bị chưởng sự trong giáo phát hiện, hắn nói ta là phản đồ, muốn giết ta răn đe mọi người, cuối cùng ta liều chết trốn thoát. Trong quá trình chạy trốn ngoài ý muốn ta bị đệ tử của Ẩn Kiếm môn bắt được, ta có nói với bọn họ tình huống của ta, không nghĩ tới bọn họ muốn đem ta giao cho Võ Lâm minh chủ xử trí……”

Nghe đến đó, Tiêu Mạc Bắc cười nhạo: “ Minh chủ đâu có nhàn như vậy, tùy tiện một tiểu lâu la Ma Giáo phải làm phiền đến lão nhân gia?”

Hai tên con rùa nghe y nói như vậy mặt đỏ lên, Tiêu Trọng Nam thản nhiên liếc nhìn đệ đệ mình, thành công dùng ánh mắt làm cho nụ cười trào phúng không kiêng nể trên gương mặt y tắt hẳn. Tiếp theo hắn lại nhìn về phía đệ tử của Ẩn Kiếm môn, nói: “Nói cho chưởng môn các ngươi, đêm nay ta mang người này đi trước, ngày mai ta sẽ đi gặp hắn nói chuyện rõ ràng.”

Hắn một bảo chủ Hắc Ưng bảo, Võ Lâm minh chủ cũng phải nể hắn ba phần mặt mũi, nói với hai tiểu nhân vật như vậy trên cơ bản đã không cho thương lượng, người ngu ngốc cũng không dám ngăn trở hắn, huống chi đám rùa con này cũng không quá ngốc.

Một tên đệ tử lớn tuổi của Ẩn Kiếm môn lập tức chắp tay: “Vâng……! Chuyện đêm nay vào ngày mai ta sẽ bẩm báo toàn bộ cho sư phụ biết, bảo chủ đi thong thả.”

Vì thế ta đơn giản thoát được sự giam cầm của Ẩn Kiếm môn, sẽ có giường ngủ thoải mái, có thức ăn ngon để ăn, còn có nước ấm để tắm, thật sự giống như nằm mơ vậy.

Thực ra ta có nghĩ tới thừa dịp đêm tối đào tẩu, nhưng hiện tại nội thương chưa lành, nơi này nhân sĩ chính đạo lại nhiều như vậy, vạn nhất lại bị ánh mắt tinh tường nào phát hiện bắt lấy thì thảm. Cân nhắc nhiều lần ta quyết định trước hết nên ở Hắc Ưng bảo, đến khi nội thương chữa hết, võ lâm đại hội cũng kết thúc sẽ ở trên đường lấy cớ cùng bọn họ mỗi người đi một ngả.

Ta vừa rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ một giấc thì có tiếng gõ cửa. Ta đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa đứng một đệ tử của Hắc Ưng bảo niên kỉ đại khái mười ba mười bốn tuổi, trong tay cẩn thận bưng một chén thuốc đen như mực.

“Đại ca ca, ta đến đưa thuốc cho ngươi.” Hắn vừa thấy ta liền nhếch môi cười lộ ra một hàm răng trắng.

Ta không lập tức cho hắn đi vào mà cảnh giác hỏi:“Thuốc gì?”

Tiểu hài tử hỏi gì đáp nấy: “Bảo chủ bảo ta đưa thuốc trị nội thương cho ngươi.”

Ta vừa nghe là kẻ điên bảo hắn đến cũng không còn cảnh giác, từ trong tay hắn nhận chén thuốc ngửi ngửi, sau đó cau mày uống hết.

“Thuốc này sao lại đắng như vậy?”

“Chắc là để hoàng liên hơn nhiều.”

Ta nhìn hắn hồi lâu, trong lòng có ý muốn hỏi han nên dùng ngữ khí hống tiểu hài tử nói:“Tiểu huynh đệ mời vào, ta hỏi thăm ngươi chút việc có được không?”

Ta tự nhận bộ dạng mình không xấu xí, không nghĩ tới đối phương nghe ta nói như vậy sắc mặt lại đại biến.

“Không tốt, ta cái gì cũng không biết!” Nói xoay người muốn trốn.

Ta giữ chặt hắn, không khỏi phân trần kéo vào phòng: “Ngươi trốn cái gì? Ta lại không bảo ngươi làm chuyện thương thiên hại lý!”

“Nhưng ngươi xuất thân từ Ma Giáo khẳng định sẽ có yêu thuật. Ngươi buông ta ra, ta sẽ không làm chuyện bán đứng bảo chủ Hắc Ưng bảo!”

Tiểu hài tử khí lực còn rất lớn, ta đem hắn kéo đến giường đè lại, có chút dở khóc dở cười.

“Lỗ tai nào của ngươi nghe được ta muốn ngươi bán đứng bảo chủ? Ta chỉ muốn hỏi thăm vài chuyện của bảo chủ các ngươi. Ta mới đến nên không yên tâm muốn biết bảo chủ thích cái gì kiêng kị cái gì, bằng không một ngày nào nói sai lời làm sai chuyện đắc tội với bảo chủ thì sao?”

Tiểu hài tử nghe vậy lập tức không tránh thoát nữa, lúc này ta mới chậm rãi buông hắn ta.

Hắn ngồi dậy, quần áo hỗn độn nhìn ta: “Ngươi không có yêu pháp hả?”

Ai.. ta vô dụng, yêu pháp sửa trị ngươi làm gì có!

Ta giật nhẹ khóe miệng: “Tiểu huynh đệ, nói không dễ nghe ta làm gì biết yêu pháp, còn dùng yêu pháp với ngươi, cấp bậc của ngươi như vậy ta cũng không thèm dùng để khiến ngươi nói?”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, chắc là không nghĩ tới ta lại nói thẳng như thế nhất thời không biết mở miệng nói tiếp như thế nào.

Ta tiếp tục lừa dối hắn: “Ta ở trên đường nghe người ta nói bảo chủ các ngươi mất tích rồi bị điên cái gì đó, nhưng cũng nghe được đứt quãng, ngươi cũng biết lúc trước ta ở ma giáo tin tức không thông, mấy chuyện này ta không biết, ngươi giúp đỡ nói cho ta nghe một chút đi!” Vừa nói ta còn làm bộ kính cẩn dùng lễ với tiểu hài tử dụ dỗ: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”

Đại khái cũng hiểu được ta nói có đạo lý, hắn suy tư một lát, vỗ đùi.

“Như vậy a, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tiểu hài tử lúc này không còn phản kháng nữa, cởi giày khoanh chân ngồi trên giường, làm ra vẻ người già ngồi kể chuyện.

Ta cũng khoanh chân ngồi trên giường chăm chú nghe hắn kể chuyện.

Hắn nghĩ nghĩ, câu đầu tiên chính là: “Bảo chủ của chúng ta là một người rất si tình!”

Trong lòng ta xúc động, hỏi: “ Si tình như thế nào?”

Tiểu hài tử bắt đầu nói liên miên cằn nhằn. Chuyện này thực ra cũng không hiếm thấy, nhưng bởi vì nhân vật chính là Tiêu Trọng Nam, mọi người cũng tò mò xem như là một đề tài trò chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, nhưng câu chuyện cũng có vài phần thê mĩ ý nhị ở bên trong.

Tiêu bảo chủ và biểu muội là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trưởng thành hai người tình đầu ý hợp thuận lý thành chương mà kết làm phu thê. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Tiêu phu nhân vì thân thể gầy yếu nên không thể thụ thai, đại phu khẳng định nàng không thể mang thai, nếu mang thai nhất định sẽ khó sinh. Tin dữ này khiến Tiêu phu nhân rất thương tâm, nhưng Tiêu bảo chủ yêu thương thê tử không muốn phu nhân mạo hiểm đến tính mạng nên vẫn cho phu nhân uống thuốc tránh thai còn an ủi nàng nói sẽ lấy con của đệ đệ làm con thừa tự bảo phu nhân không cần quá khổ sở.

“Đây là chuyện tốt.” Nghe đến đó ta nói.

Tiểu hài tử đầy mặt kiêu ngạo: “Ai..nói rất đúng, bảo chủ chúng ta đối với phu nhân rất có tình ý nhật nguyệt có thể chứng giám!”

Ta nghe lời này trong lòng có chút khó chịu, những ngày ở dưới đáy cốc kia kẻ điên đối với ta tình ý cũng có nhật nguyệt chứng giám chẳng lẽ hắn nhận sai xem ta thành Tiêu phu nhân sao?

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó a……” Tiểu hài tử thở dài: “Chắc là vẫn muốn sinh huyết mạch cho bảo chủ, phu nhân vụng trộm mang thai không nói cho ai biết, nàng ru rú trong nhà nhất thời không ai phát hiện. Bảo chủ lúc ấy ở phương Bắc buôn bán, lúc ấy nghe tin phu nhân sinh sản suốt đêm chạy về, nhưng vẫn không thể thấy mặt nàng lần cuối.”

Ta há miệng thở dốc: “Vậy…… Hài tử kia đâu?”

“Thai chết trong bụng.”

Bốn chữ nặng trịch này đánh thẳng vào trái tim của ta, khiến ta hoảng hốt.

“Bảo chủ vẫn rất tự trách, cảm giác là mình hại phu nhân và hài tử, từ sau đó thì có chút……”

“Có cái gì?”

“Ta nói không tốt, từ sau đó cả ngày bảo chủ trầm mê luyện võ trở nên càng ngày càng cổ quái. Sau đó có một ngày nơi ở của bảo chủ đột nhiên phát hỏa, khi mọi người dập tắt lửa thì tìm không thấy bảo chủ. Có người nhìn thấy……” Hắn đột nhiên ngừng lại, giống như do dự có nên nói tiếp hay không.

Ta chau mày, oán giận nói: “Tiểu hài tử nói chuyện không cần ấp a ấp úng có được không!”

“Đây không phải đang muốn nói sao? Ngươi còn muốn nghe hay không!” Tiểu hài tử trợn mắt nhìn ta.

Ta bóp vai hắn, trong lòng càng khó chịu: “Nghe ta nghe!”

Hắn thanh thanh yết hầu: “Có người nhìn thấy bảo chủ tự mình phóng hỏa, nói bảo chủ tóc tai bù xù, giày cũng không mang, nhìn căn phòng bị thiêu cháy mà cười ha ha giống như bị điên vậy. Sau bảo chủ mất tích trong suốt năm năm trời cũng không có người gặp bảo chủ, nhị bảo chủ phái không biết bao nhiêu người đi tìm cũng tìm không được, cho đến hơn một tháng trước bảo chủ đột nhiên trở về bình yên vô sự như không có gì xảy ra vậy!”

Hắn một mình ở dưới đáy cốc ngây ngốc năm năm…… Lúc biết chuyện này tâm của ta như bị ong mật chích vừa đau lại vừa trướng.

Ta truy vấn: “Bảo chủ không nói năm năm này đi đâu sao?”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không biết, ngươi cũng nói cấp bậc ta không lớn nha.”

Ta nghe xong thu cánh tay đang bóp vai của hắn trở về, nói: “Được rồi.” Nói xong không cho thời gian người ta phản ứng một cước đạp tiểu hài tử xuống giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói với hắn: “Vậy ngươi có thể đi ra.”

Đối với loại người hoàn toàn không để ý đạo nghĩa như ta lợi dụng xong rồi vứt bỏ, ta diễn vai Ma Giáo yêu nhân rất hay làm cho tiểu hài tử sợ ngây người.

Hắn nằm trên mặt đất còn chưa có tỉnh mộng, đầy mặt ủy khuất nhìn ta: “Ngươi sao lại trở mặt không nhận người chứ!”

“Ngươi đi hay là không đi” Ta liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi không đi coi chừng ta thi triển yêu pháp ăn ngươi luôn!” Nói xong ta làm động tác nhe răng nhếch miệng, tiểu hài tử sợ tới mức cầm hài lập tức lảo đảo bò lết xông ra cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.