Giáo Chủ Hắn Là Mỹ Nhân

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị giáo chủ muốn yên tĩnh một chút lúc này đang ngồi trong xe ngựa.

Bởi vì ăn hơi bị nhiều cho nên khó chịu, giáo chủ chậm rãi xoa bụng.

Ơ, mọi người hỏi tại sao hắn lại ngồi trong xe ngựa á? Là như vầy, lúc hắn từ khách điếm đi ra, đang đi lung tung không có mục đích ở trên đường, thì bỗng nhiên hai tên ám vệ không biết từ chỗ nào đánh xe ngựa xuất hiện, nói: Bên ngoài gió lớn, giáo chủ nên vào trong xe ngựa ngồi đi ạ.

Giáo chủ nghĩ một lúc thấy cũng đúng, hoàn toàn quên mất chuyện truy cứu hai người bọn họ không làm tròn bổn phận, cũng không thèm hỏi bọn họ đang yên đang lành nghĩ như thế nào mà đánh xe ngựa tới.

Nói không chừng hai người bọn họ ở trong xe ngựa làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó thì sao? Khụ, lại lạc đề rồi.

Tóm lại là, giáo chủ cũng lười quan tâm, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là câu nói kia của giáo chủ Đàn Giáo.

Chúc mừng giáo chủ Đàn Giáo, hắn đã thành công chọt trúng chỗ đau của giáo chủ rồi.

Giáo chủ hung tợn mắng: Võ công cao thì giỏi lắm chắc? Đừng coi thường người khác thế chứ.

Thế nhưng, giáo chủ xoa xoa mặt mình, ủ rũ nghĩ: Nghĩ kỹ một chút thì thấy đúng là từ nhỏ tới bây giờ đều là tự mình đơn phương, A Ngạn cũng không thể hiện rõ điều gì.

Sao? Bạn nói ngay cả giường cũng lên rồi còn gì á?

Giáo chủ tỏ vẻ, không yêu cũng lên giường được vậy.

Xét thấy giáo chủ  lúc này đang để tâm mấy chuyện vụn vặt không đâu, cứng đầu. Chúng ta cứ mặc kệ hắn, tạm thời quay ngược thời gian lại chút đi!

~~~~~

Lúc trước có một chương nhắc đến chuyện tiểu giáo chủ xuống núi, vô tình gặp một bé gái, cũng chính là thiếu lâu chủ. Vì để thuận tiện giải bày, tác giả đổi vị trí bé gái này thành tiểu thiếu lâu chủ nhé!

Tiểu lâu chủ vì được cho cái bánh chuối cực kì cực kì ngon, cho nên rất có cảm tình với thiếu lâu chủ.

Từ đó trở về sau, mỗi lần tiểu giáo chủ có dịp lẻn xuống núi, đều sẽ chạy tới phía sau cái viện kia, giống như ôm cây đợi thỏ mà chờ tiểu thiếu lâu chủ xuất hiện.

Nhưng mà đợi hoài đợi mãi vẫn không có ai xuất hiện, lại không dám khóc thét lên như lần trước để dụ tiểu thiếu lâu chủ đi ra, hắn sợ tiểu thiếu lâu chủ không thích mình.

Ngày hôm đó, tiểu giáo chủ vẫn không đợi được tiểu thiếu lâu chủ, buồn chán ngồi ở ven đường bứt bông nhổ cỏ.

Đúng lúc có người đi qua, thấy bộ dạng này của hắn, nói: Muốn tìm bạn cùng chơi thì đi đến cửa trước nha, hậu viện này không có ai đâu.

Tiểu giáo chủ nghe vậy lập tức vui mừng, hỏi xong đường liền nhảy nhót chạy tới cửa chính Vọng Phong lâu đợi, kết quả đợi đến chạng vạng cũng chẳng thấy ai. Tiểu giáo chủ mặt như đưa đám, tức giận chạy đi mua hai cái bánh hải đường (1).

Ai ngờ trong tia chớp này, tiểu thiếu lâu chủ xuất hiện!

Tiểu giáo chủ mừng rỡ suýt chút nữa ném luôn bánh hải đường trong tay, cảm giác hệt như mất rồi lại được vậy. Thế nhưng tiểu giáo chủ rất là lúng túng không đi tới chào hỏi. Bởi vì tiểu thiếu lâu chủ lần này không chỉ có một mình, bên cạnh y còn có một vị phu nhân, tiểu thiếu lâu chủ còn đang nắm tay nàng một cách rất thân mật.

Tiểu giáo chủ cảm thấy xông tới quấy rầy nhà người ta thì có vẻ không hay lắm, bèn len lén đi theo họ một đoạn, bấy giờ mới cảm thấy thỏa mãn mà quay về Túc Thiên Giáo.

Sau đó, tiểu giáo chủ phát hiện, hầu như buổi chiều mỗi ngày tiểu thiếu lâu chủ đều sẽ cùng mẫu thân ra ngoài đi dạo. Mò ra quy luật này rồi, mỗi ngày tiểu giáo chủ đều đúng giờ chạy tới Vọng Phong lâu, luôn nghĩ nhất định phải tìm một cơ hội nói chuyện với tiểu thiếu lâu chủ. Kết quả vẫn mãi không chờ được cơ hội ấy.

Tiểu giáo chủ cảm thấy mình sắp đau lòng tới chết luôn rồi, đến bao giờ mới lại được ăn bánh chuối ngon như vậy nữa đây?

Đúng vậy, tiểu giáo chủ đã ăn hết toàn bộ bánh chuối được bán trong trấn rồi nhưng vẫn không tìm được cái bánh nào ngon như ngày đó!

Sự cố chấp của kẻ tham ăn khiến cho tiểu giáo chủ thành công trở thành cậu nhóc cuồng theo dõi đúng chuẩn.

~~~~~

Thời gian như nước chảy, đông qua xuân tới, mọi vật sinh sôi nảy nở.

Gần đây tâm trạng giáo chủ không tốt lắm, vì đã nhiều ngày rồi mà hắn không thấy tiểu thiếu lâu chủ. Hơn nữa gần đây hắn cũng không thể xuống núi, bởi vì hắn bị cha hắn đánh rất thê thảm, giờ mông vẫn còn đau đây này.

Khó khăn chịu đựng đợi cho mông hết đau, tiểu giáo chủ lập tức hí ha hí hửng chạy xuống núi.

Kết quả là chạm phải tiểu thiếu lâu chủ ở trên đường.

Tiểu thiếu lâu chủ toàn thân mặc bộ đồ màu trắng, một mình đi lại trên phố. Thấy thế tiểu giáo chủ cực kỳ vui sướng, hắn nhanh như bay vọt tới trước mặt tiểu thiếu lâu chủ làm y giật cả mình.

Tiểu thiếu lâu chủ khó hiểu nhìn hắn: Ngươi là ai? Làm gì thế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu giáo chủ đỏ bừng lên, ấp úng hồi lâu, mới bĩu môi nói: Ngươi còn nhớ ta không? Cái….bánh chuối kia….ăn ngon lắm!

Tiểu thiếu lâu chủ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra, khẽ cười bảo: Đó là mẫu thân ta làm, mẹ ta làm điểm tâm đều rất ngon.

Nhớ tới tài nghệ làm bếp tệ hại của mẫu thân nhà mình, tiểu giáo chủ hâm mộ: Ngươi thật hạnh phúc nha!

Tiểu thiếu lâu chủ rũ mắt, “Ừm” một tiếng thật nhỏ, một lúc lâu mới nói thật nhỏ: Chỉ có điều….mẹ ta đã đi rồi.

Tiểu giáo chủ nghi ngờ, hỏi: Đi đâu? Khi nào thì về?

Tiểu thiếu lâu chủ nhìn trên mặt đất, nói: Mẹ đi tìm tỷ tỷ của ta rồi, sẽ không quay về nữa.

Tiểu giáo chủ lẩm bẩm hỏi lại: Vậy tỷ tỷ của ngươi đâu? Nàng ở đâu?

Tiểu thiếu lâu chủ trả lời: Họ đều mất rồi… Tiểu thiếu lâu chủ khó khăn giải thích: Chính là đều chết cả rồi…. Chết, mất, ngươi biết nó có nghĩa là gì không?

Tiểu giáo chủ tuy rằng vẫn không hiểu lắm, nhưng thấy viền mắt tiểu thiếu lâu chủ đỏ lên, dường như có vẻ rất khó chịu, trong lòng nhất thời cũng trở nên khó chịu.

Tiểu thiếu lâu chủ nói tiếp: Được rồi, ta phải về đây. Ta tên là Trịnh Ngạn, còn ngươi?

Tiểu giáo chủ nói: Ngươi gọi ta A Văn là được rồi. Nói xong còn làm động tác ngửi ngửi, nói: Là *văn (ngửi) như thế này nè.

*闻 văn này là văn trong nghe thấy, ngửi thấy.

Tiểu thiếu lâu chủ bị hắn chọc cười, nói: Ta biết rồi, lần sau gặp lại.

~~~~~~

Tiểu giáo chủ không thích nhìn bộ dáng khổ sở của tiểu thiếu lâu chủ, hắn muốn làm cho y vui trở lại nhưng lại không biết làm như thế nào.

Tiểu giáo chủ chạy xuống hỏi đại thúc ở nhà bếp. Đại thúc nói: Ái chà, ta biết cách làm cho con gái vui đấy. Làm cho con gái vui à? Ta còn….Để ta suy nghĩ một chút, tặng cho nàng món quà nhỏ nhỏ xinh xinh thì sao? Các bé gái hẳn là đều thích món đồ sặc sỡ.

Tiểu giáo chủ nhớ kĩ: Đồ vật nhỏ nhỏ xinh xinh sặc sỡ.

Đại thúc trêu ghẹo hắn, nói: Tiểu thiếu gia nhà chúng ta còn nhỏ như vậy mà đã để ý cô nương nhà ai rồi sao?

Tiểu giáo chủ đỏ mặt nói: Mới không có đâu! Chúng ta chỉ là bạn tốt thôi.

Sau khi nói xong liền chuồn mất.

Tiếp theo, tiểu giáo chủ lại chạy đi hỏi nhiều người khác, quyển sổ nhỏ trong tay không bao lâu liền đầy chữ.

Hắn lại nghiêm túc ngồi xuống chọn lọc lần nữa, trong lòng dần có chủ ý.

Kết quả là tiểu thiếu lâu chủ phát hiện gần đây mình gặp phải không ít chuyện kì quái.

Như là, trên móng vuốt của sư tử đá trước cửa nhà bọn họ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít hoa dại, xanh xanh vàng vàng, trông rất đẹp mắt.

Hay là, tiểu thiếu lâu chủ đang đi thì bỗng nhiên thấy được mấy hòn đá nhỏ, nhìn kỹ thì trên đó đều có hình vẽ, vô cùng tinh xảo.

Lại như một ngày khác, tiểu thiếu lâu chủ vừa bước ra cửa, suýt chút nữa đạp phải con mèo nhỏ trắng đen xen kẽ, trên cổ còn buộc lỏng một sợi dây thừng, meo meo gọi y.

Tiểu thiếu lâu chủ im lặng nhìn theo hướng sợi dây thì thấy tiểu giáo chủ lấp ló phía sau sư tử đá.

Tiểu thiếu lâu chủ: ……

Tiểu thiếu lâu chủ cuối cùng cũng biết là ai đang quấy rối rồi.

Tiểu giáo chủ lúng túng: Ta không có quấy rối, ta chỉ muốn làm cho ngươi bất ngờ thôi, ta muốn làm ngươi vui hơn một chút.

Tiểu thiếu lâu chủ bảo: Được rồi, A Văn, phòng bếp nhà ta mới làm bánh hoa quế, ngươi có muốn thử không?

Tiểu giáo chủ liên tục nói: Muốn muốn muốn!

Tiểu thiếu lâu chủ nói tiếp: Vậy ngươi đồng ý với ta, sau này đừng làm mấy chuyện kì cục này nữa.

Tiểu giáo chủ xoắn xuýt: Nhưng mà ta còn mười mấy món đồ chơi nhỏ nữa cơ….

Tiểu thiếu lâu chủ: ……

Tiểu thiếu lâu chủ nói: Vậy thì ta sẽ không cho ngươi ăn.

Tiểu giáo chủ nghe vậy, vội vàng luôn miệng nói: Được được được! Về nhà ta sẽ vứt hết chúng đi.

Tiểu thiếu lâu chủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hết chương 13

Chú thích

(1) Bánh hải đường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.