Lăng Dương Phàm nghiêm nghị nét mặt tỏ ra rất hài lòng với điệu bộ của hàng trăm người dưới khán đài lần nữa nói giọng mua chuộc lòng người, lôi kéo nhiều người bán mạng cho hắn
"Như chư vị đã biết ma giáo không chỉ sát sinh ngông cuồng ngạo mạn mà cư nhiên còn ra tay diệt môn Vân gia sau một đêm chỉ để lại tàn dư, không ai hay biết tiếp theo sẽ kéo đến nhà ai trong các vị dưới đây, nên các chư vị hãy cùng tôi ra một cuộc tập kích bất ngờ làm cho ma giáo trở tay không kịp"
Đương nhiên lòng người bên dưới khi nghe đến ma giáo sẽ kéo đế nhà mình có người thì hoảng sợ, có người hiện lên nét mặt thù hận còn lại thì không rõ, nhưng ai cũng kiên quyết bắt cho được giáo chủ ma giáo bất luận sống chết
Có người lớn giọng chất vấn Lăng Dương Phàm "Không biết minh chủ đã có kế hoạch gì chưa?"
Lăng Dương Phàm nghe vậy chỉ cười khẽ trả lời "Có thì có nhưng không ai biết ở đây sẽ có gián điệp do ma giáo cử đến hay không, cho nên khi đến thời cơ ta sẽ cho người truyền đến các vị sau"
Giảo hoạt, lão già này thật giảo hoạt, trong đầu Lãnh Huyết Thu hiện ngay hai chữ này, Mộ ảnh Phong như đã đoán được không quên chọc ghẹo y "Để ngồi lên vị trí kia hắn ta cũng không phải người ngu ngốc"
Lãnh Huyết Thu không nói gì mắt hơi trừng hắn
Một thân ảnh lướt qua người Lãnh Huyết Thu nếu y nhìn thấy chắc chắn sẽ nói thật quen mắt nhưng rất tiếc y đã bị Mộ Ảnh Phong kéo đi
Trở lại khách điếm, Lãnh Huyết Thu như người không xương ngã nhoài lên giường than mệt, Mộ Ảnh Phong tại vị trên ghế nhấp trà như chưa có chuyện gì xảy ra Lãnh Huyết Thu mới lầu bầu nói
"Đừng nói giáo chủ tới đây chỉ để xem náo nhiệt thôi nha, người ta đã bày mưa bày kế chuẩn bị tới tận nhà chào hỏi ngươi rồi, sao ngươi vẫn còn thảnh thơi như vậy"
Mộ Ảnh Phong lại không để tâm thảnh thơi uống trà, nhìn chầm chầm y nói "Có gì phải lo, ta đến đây mục đích đầu tiên chỉ là muốn dẫn ngươi đi chơi"
Ặc! Người làm ơn bớt đùa được không nhưng đó chỉ là ý nghĩ của y, thấy Mộ Ảnh Phong không nói không rằng nữa y mới ngẩn mặt nhìn hắn, hình như hắn có hơi không vui đi
Mộ Ảnh Phong nhìn y bằng khuôn mặt nghiêm túc như muốn nói ngươi đã quên mất cái gì
"Huyết Thu ngươi lại quên?"
Lãnh Huyết Thu tỉnh hẳn, luống cuống ngồi dậy, không biết y vừa quên cái gì chỉ "Ta...ta..." nhìn hắn cười vì khuôn mặt ngốc nghếch của mình
"Gọi ta là Ảnh Phong!"
Lãnh Huyết Thu như muốn điên lên, gằn lại thật chậm tên hắn
"Ả N H P H O N G ! ! !"
Mộ Ảnh Phong như mới thật hài lòng không chọc y nữa, huýt một tiếng gọi Lâm Dược
"Có thuộc hạ!" Lâm Dược không biết từ đâu gọi một tiếng đã có mặt, liếc khuôn mặt ẩn đỏ của Lãnh Huyết Thu rồi không nhìn nữa
"Chuyện ta giao cho ngươi làm đã làm xong hết chưa?"
"Đã xong" Lâm Dược trả lời
Mộ Ảnh Phong hài lòng nói một tiếng "Tốt!"
Y vì hơi giận hắn cũng không có hỏi rốt cuộc hắn đã sắp đặt cái gì, xoay người vào trong đưa lưng cho hắn, Mộ Ảnh Phong cho lui Lâm Dược, cười cười cơ mặt từ tốn hết sức có thể nói
"Ăn cơm!"
Lãnh Huyết Thu: "..." cơ mặt y cũng nứt ra còn giật giật hai cái
.
Đến tối Mộ Ảnh Phong kéo Lãnh Huyết Thu đến nha môn Lăng gia, không hổ danh là tân minh chủ nha môn to gấp hai lần Vân gia, người gác cổng giống như không nhìn thấy y và hắn, y và hắn còn ngang nhiên đi vào Lăng gia mà không một chút xay sát thì ra đây chính là sắp xếp của hắn thay người ma giáo vào gác cổng.
Người gác cổng với người đi tuần tra đêm cơ hồ đều bị Lâm Dược giải quyết hết mà người ở trong lại không hề hay biết, nhưng Lâm Dược không ngang nhiên giải quyết mấy người gần hoa viên để tránh kinh rắn động cỏ, phải nói là đột nhập nhà người ta mà giống như y với hắn mới là chủ nơi này vậy.
Mộ Ảnh Phong thong thả bế ngang y bay lên nóc nhà rồi dắt y tới một phòng khách hình như có người bên trong không những vậy còn có rất nhiều người đang nói chuyện gì đó, Mộ Ảnh Phong ngay lập tức thu lại khí tức tàn bạo của mình còn Lãnh Huyết Thu không có nội lực người bên trong sẽ không nhận ra vì họ chắc chỉ coi y như người hầu bên ngoài, Mộ Ảnh Phong lật một tấm gạch mẻ lên đủ để nhìn rõ bên trong đang làm gì
Trong phòng có một vị là tân minh chủ Lăng Dương Phàm, còn có hai người tầm ba mươi, bốn mươi tuổi y chưa gặp mặt, không biết đang nói chuyện vì mà khuôn mặt của hai vị kia rất gay gắt còn Lăng Dương Phàm đang cố gắng hết sức hòa nhã
"Ta đã hứa thì ta nhất định sẽ làm mà hai vị cứ nóng vội thì hỏng hết việc mất" Lăng Dương Phàm nói
"Hừ! Đừng tưởng ta không biết chúng ta góp sức giúp ngươi đạt được địa vị rồi thì lại làm ngơ chúng ta"
"Ngươi đã hứa thưa với hoàng thượng đưa con của ta lên làm quan chức, được một thời gian rồi mà quan đâu ta không thấy chỉ thấy ngươi nói được cái miệng, uổng công ta giúp ngươi đạt được mục đích"
Người còn lại gay gắt hơn nói "Ngươi đừng quên ta đưa ngươi lên được thì cũng đạp ngươi xuống được"
Lăng Dương Phàm điềm tĩnh giải thích "Được rồi, ta nhớ! Ta nhớ! Chẳng qua ta đang bận tiêu diệt ma giáo các ngươi cũng biết mà"
"Đừng có giả nhân giả nghĩa, ngươi đừng quên Vân gia là do chính ngươi chủ mưu diệt môn"
Lăng Dương Phàm như đã nổi điên nhưng nét mặt vẫn hòa nhã nhẫn nại lặp lại "Được, được rồi, ta làm, ta nhớ"
Hai người kia không có ý định dây dưa nữa, nhanh chóng ngắt chuyện này bằng một câu nói "Nhớ lời ngươi nói đấy!" rồi nhanh chóng bỏ đi, khi đi ra còn đụng phải Tiêu Dương Nam đang định gặp cha mình, hắn chỉ nghi hoặc nhưng không nói gì.