Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 65



Lúc Tiêu tiên sinh chết, trên mặt là vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi, hai mắt mở trừng trừng, cứ vậy mà kết thúc sinh mệnh. Diệp Hữu nhìn cũng chẳng thèm, gọi thủ hạ tới bảo bọn họ cũng kéo người này đi chôn.

Mặt sẹo rất lo.

Khí thế của Diệp giáo chủ lúc này rất mạnh mẽ, hoàn toàn là một thượng vị giả, không giống Hiểu công tử tính tốt như lúc trước, hắn rất lo môn chủ nhà mình bị cái miệng độc của Diệp giáo chủ làm tổn thương.

Văn Nhân Hằng hiểu rõ tính sư đệ nhà mình, đi đến hỏi: “Ngươi nói gì với hắn?”

Diệp Hữu nói: “Cũng không có gì, thực ra là đặt bẫy cho hắn, đợi đến khi hắn tình nguyện nhảy vào trả lời hết câu hỏi của ta thì lại nói cho hắn thực ra là ta lừa hắn.”

Chẳng trách lại có nét mặt đó, lúc ấy chắc hẳn rất muốn cắn chết ngươi nhỉ?

Mặt sẹo im lặng.

Văn Nhân Hằng không bất ngờ chút nào, cũng đoán được tương tương như vậy.

Sư đệ hắn nghi ngờ Tiêu tiên sinh là người của Minh chủ, vậy đầu tiên sẽ xác nhận lại, rồi nghĩ cách để Tiêu tiên sinh nghĩ là quân trắng muốn hại Minh chủ, có thể còn đề nghị là liên thủ với Minh chủ để giết quân trắng, cứu Chung thiếu gia ra.

Đợi đến khi Tiêu tiên sinh tin tưởng, nói hết tất cả những gì mình biết, sư đệ liền nói cho người ta là Phù Bình đã được chôn rồi, không phải là cố tình trốn đi, con trai Minh chủ thì bị Tạ Quân Minh bắt cóc —— Tiêu tiên sinh nếu không bị giết ngay lúc đó, chỉ sợ là phun máu ra rồi.

Hắn nhìn sư đệ: “Muốn về đâu?”

“Tất nhiên là về phân đà Ma Giáo của chúng ta”, Diệp Hữu cười nói, “Nếu Văn Nhân môn chủ không bận thì nể mặt ta đi uống chén rượu?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Đi thôi.”

Diệp Hữu liếc nhìn hai trưởng lão bên cạnh, ý bảo bọn họ quay về Thiếu Lâm. Hai người nọ luôn quan sát y và Văn Nhân Hằng, thấy quan hệ có vẻ không tệ lắm, liền nháy nháy mắt với y. Diệp Hữu nhướng mày, dẫn bọn họ sang một bên hỏi: “Sao vậy?”

Miêu trưởng lão nói: “Giáo chủ, Văn Nhân Hằng nói hai người là sư huynh đệ.”

Hắc trưởng lão chêm thêm: “Còn đểu giả dùng từ ‘Đầu tiên’ nữa, cứ như là có gì khác nữa vậy.”

Diệp Hữu nói: “Hắn đúng là sư huynh của ta.”

“…” Miêu trưởng lão thầm nghĩ may là không đánh người, hỏi, “Vậy sao lúc nãy giáo chủ lại giả bộ không thân với hắn?”

Hắc trưởng lão nói: “Còn gọi là Văn Nhân môn chủ, còn nói đã lâu không gặp, các ngươi tách ra đã lâu, nên ngươi không muốn nhận lại hắn? Có cần chúng ta đuổi hắn giúp ngươi không?”

Tất nhiên là Diệp Hữu không thể nói với họ là thấy sư huynh vui vẻ khi gặp y như vậy nên y muốn trêu sư huynh thôi, chỉ có thể nói: “Ta có lý do của mình.”

Hai người không hiểu.

Diệp Hữu hiền lành nhìn bọn họ: “Lúc về nghĩ nhiều chút đi, có thể giúp sớm cưới được vợ.”

Hai người: “…”

Cái đó và cưới vợ thì liên quan gì đến nhau?

Không đúng, khoan đã!

Hắc trưởng lão thăm dò: “Giáo chủ, sau cái ‘Đầu tiên’ mà Văn Nhân môn chủ nói lúc trước còn có cái tiếp nữa thật sao?”

Diệp Hữu nói: “Có a.”

Hai người ngừng thở, chờ y nói tiếp.

Diệp Hữu sung sướng nói: “Tiếp theo, hắn là giáo chủ phu nhân của các ngươi.”

Hai người: “…”

“Đi đi, các ngươi nên quay về Thiếu Lâm rồi.” Diệp Hữu dặn bọn họ lúc về nên nói thế nào, rồi đi tìm sư huynh.

Đôi mắt hai vị trưởng lão đờ đẫn, mặt dại ra, nhẹ nhàng bước đến cùng y, yên lặng nhìn Văn Nhân Hằng, lướt qua hắn, rồi đâm cây cái ‘bộp’.

Văn Nhân Hằng: “…”

Mặt sẹo: “…”

Hai người chậm rãi lách qua cây rời đi, đi mấy bước quay lại nhìn Văn Nhân Hằng, lại đi mấy bước lại quay lại nhìn hắn, rồi mới liêu xiêu rời đi.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Lúc nãy ngươi nói gì với bọn họ?”

Diệp Hữu cười hỏi: “Văn Nhân môn chủ nghĩ bổn tọa sẽ nói thế nào?”

“Sao ta biết được.” Văn Nhân Hằng cũng không truy hỏi đến cùng, sóng vai đi đến bìa rừng cùng y, trên đường đi ngang qua đám người Ma Giáo đang miệt mài đào hố, liền thuận miệng hỏi tại sao người của Ma Giáo nghe nói ‘Quỷ tướng công làm trưởng lão’ liền làm thịt gã, chẳng lẽ là ám hiệu gì sao.

Diệp Hữu nói: “Ừ, là ám hiệu.”

Văn Nhân Hằng: “Hử?”

Diệp Hữu cười tủm tỉm giải thích: “Đây là các trưởng lão của giáo ta nghĩ ra, chỉ cần nói ai làm trưởng lão thì ý chính là chết, ta nghĩ chắc ý của bọn họ là muốn ám chỉ cho ta biết bình thường bọn họ sống trong nước sôi lửa bóng, muốn ta bớt bớt lại, ta thấy cách này rất hay nên dùng.”

Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy nếu gặp trường hợp phong trưởng lão mới thì sao?”

Diệp Hữu đáp: “Đây là chuyện quan trọng, phải có đầy đủ trưởng lão mới có thể tuyên bố.”

Văn Nhân Hằng gật đầu, một lát sau lại nghĩ đến một chuyện: “Cái tên Hoàng Kim giáo kia là sao vậy?”

Diệp Hữu định đáp lời theo bản năng, nhưng lời đến miệng lại dừng lại, cười nhìn hắn: “Hình như Văn Nhân môn chủ rất hứng thú với Ma Giáo ta?”

Văn Nhân Hằng thành thật đáp: “Ừ.”

Diệp Hữu đoán: “Không phải là phái người theo dõi động tĩnh của Ma Giáo đấy chứ?”

Mặt sẹo chảy mồ hôi lạnh ào ào.

Giọng điệu Văn Nhân Hằng vẫn rất bình thản, lần thứ hai ‘Ừ’ một tiếng với y, thấy y cười tươi hơn, liền hỏi: “Trước đây Diệp giáo chủ không phái người theo dõi Song Cực môn?”

“Tất nhiên là ——” Diệp Hữu cười kéo dài giọng, đợi đến khi sư huynh không nhịn được liếc nhìn mình, mới vô liêm sỉ nói, “không rồi.”

Văn Nhân Hằng thấy tên tai họa này đúng là thèm phạt mà.

Vào lúc này, đèn đuốc ở Thiếu Lâm Tự vẫn sáng trưng.

Ngoại trừ dược nhân và tên Tạ Quân Minh kiêu ngạo khiến người ta muốn cởi giày mà đập đã về phòng ngủ ngon, thì những người còn lại không ai thấy buồn ngủ hết, chẳng qua Tạ Quân Minh không ở đây đúng là chuyện tốt, mắt sạch tâm tịnh.

Văn Nhân Hằng và trưởng lão Ma Giáo đi được chưa bao lâu, Ngụy trang chủ, Đinh các chủ và những người của Thiếu Lâm Võ Đang đi tiếp viện đã quay về. Bọn họ tìm rất nhiều nơi, nhưng khổ nỗi khinh công của Quỷ tướng công rất cao, hơn nữa còn là buổi tối, nên bọn họ không thấy bóng dáng gã đâu.

Ngụy trang chủ nhìn quanh: “Mấy người Tiểu Hằng đâu?”

Từ Nguyên phương trượng đáp: “Văn Nhân thí chủ đi tìm Hiểu thí chủ rồi.”

Ngụy trang chủ nói: “Vậy chúng ta đợi bọn họ.”

Mấy người Từ Nguyên phương trượng muốn biết rõ mọi việc cũng có ý như vậy, nhưng trước đó có việc cần bọn họ xử lý, bởi vì ba sát thủ đi ám sát Đào cô nương bị bắt lại có một kẻ trong số đó là người của Minh chủ, hai kẻ còn lại đều lạ lẫm.

Đinh các chủ nhíu mày: “Không nhận nhầm chứ?”

Cát bang chủ đáp: “Không nhầm.”

Tuy Minh chủ đã xuống núi, nhưng có một bộ phận thuộc hạ của ông ta ở lại Thiếu Lâm Tự, tuy sát thủ kia bọn họ không thấy quen, nhưng có người quen biết nên nhận ra ngay.

Mọi người vừa nói, vừa đi vào thư phòng dùng để bàn công chuyện.

Gương mặt luôn hòa ái của Ngụy trang chủ được thay bằng vẻ nghiêm túc, hỏi: “Các vị thấy việc này thế nào?”

Thấy thế nào? Mọi người nghĩ thầm, việc này rõ rành rành rồi.

Chung công tử bị bắt vào buổi tối hôm trước, hôm sau Minh chủ đã rời đi, ngay sau đó người của quân trắng bao vây Thiếu Lâm, sát thủ được phái đi ám sát Đào cô nương là thủ hạ của Minh chủ, tất cả đều rất rõ ràng.

Nhưng vì quá đơn giản, nên khiến người ta không thể tin nổi.

Cát bang chủ nói: “Cũng chưa chắc là Minh chủ mà? Hôm đó vẻ mặt ông ta nghe tin con trai bị bắt không giống như đang giả vờ.”

“Liệu có phải quân trắng tìm đến Minh chủ không?” Huyền Dương chưởng môn nói, “Quân trắng bắt cóc con trai của Minh chủ, uy hiếp ông ta rời nơi này, lại dùng người của ông ta ám sát Đào cô nương, vu tội cho ông ta.”

Vừa dứt lời, lập tức có mấy vị chưởng môn lên tiếng đồng tình, thấy khả năng này thì đúng hơn.

Nhưng một vài người khác lại nhớ đến lời Tạ Quân Minh từng nói, tuy tên Tạ Quân Minh này khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất khôn khéo, lỡ như Minh chủ đúng thật là quân trắng, bị quân đen ép quá nên đành chạy trốn, hơn nữa Minh chủ có mục đích làm việc này – tuy ông ta là Minh chủ, nhưng chẳng qua chỉ chuyên đi can ngăn, không có quyền lực gì mấy, lỡ như thấy không thỏa mãn với hiện tại, không phải là không thể âm thầm mưu đồ mấy việc này.

Huyền Dương chưởng môn nói: “Đợi Hiểu công tử về rồi hỏi ý của y đã.”

Từ Nguyên phương trượng nói câu a di đà phật, rủ mắt vê phật châu, hiển nhiên là đồng ý với lời của ông.

Hai người bọn họ là những người không muốn Minh chủ có vấn đề nhất, dù sao người nọ là bọn họ tuyển chọn, bọn họ đã có sai lầm ở Bồ Đề lao, nếu lần này lại có vấn đề thì ngay cả bọn họ cũng có thể bị hiềm nghi.

Mọi người đợi một lúc, không đợi được Hiểu công tử lại đợi được Đào cô nương quay về, liền ra ngoài đón.

Đám hiệp khách nghe tin, trong lòng giật thột nhìn sang, chuẩn bị nhìn Diệp giáo chủ khiến người ta đau não vào cửa, nhưng nhìn nhìn, lại thấy người đứng cùng Đào cô nương lại là Tần Nguyệt Miên, nên rất kinh ngạc.

Nhóm Từ Nguyên phương trượng cũng đúng lúc đi ra, thấy thế hỏi: “Hiểu công tử không ở cùng với các ngươi?”

“Lúc trước thì có”, Tần Nguyệt Miên đáp, “Nhưng y lo lắng cho mấy vị thiếu bang chủ nên đã quay lại huyện, y nói y mang người ra ngoài thì phải đưa bọn họ trở về an toàn.”

Người xung quanh nghe vậy liền cảm khái, thầm nghĩ Hiểu công tử đúng là hiệp nghĩa, hơn nữa còn thông minh như vậy, chắc chắn có thể làm ra nghiệp lớn, nếu đêm nay không nhờ y thì chết bao nhiêu người a!

Tần Nguyệt Miên nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng thầm nghĩ người nào đó đúng là vô sỉ, rõ ràng là muốn đợi Văn Nhân Hằng, vậy mà còn tìm cái cớ đường hoàng như vậy.

Cát bang chủ hỏi: “Không phải nói Diệp giáo chủ cũng đến sao?”

Đào cô nương đáp: “Đúng vậy, lúc chúng ta đuổi theo kẻ thổi sáo đã gặp y, lúc đó chúng ta mất dấu kẻ kia, nên y đuổi theo.”

Tần Nguyệt Miên nói thêm: “Ta đi theo một đoạn thì nghe y nói bên cạnh có Quỷ tướng công nên bảo ta quay về, ta thấy y có vẻ có hứng thú với Quỷ tướng công, không biết có đến Thiếu Lâm không nữa.”

Đầu của đám hiệp khách rung rung.

Lần đầu tiên bọn họ thấy Quỷ tướng công thuận mắt như vậy, nghĩ thầm dẫn Diệp giáo chủ đến chân trời thì hay lắm!

Mấy người Từ Nguyên phương trượng thấy không đợi được Hiểu công tử, liền mời hai người vào thư phòng, hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào.

Tần Nguyệt Miên vội xua tay: “Ta cũng không rõ chuyện này, A Hằng chỉ bảo ta xuống núi với Đào cô nương, rồi bảo vệ nàng, sau đó ta mới nghe Đào cô nương nói có thể đêm nay quân trắng sẽ bao vây núi.”

Mọi người đồng loạt nhìn Đào cô nương.

Đào cô nương nói: “Ta cũng chỉ biết quân trắng sẽ bao vây, còn lại bọn họ không nói gì nữa cả.”

Mọi người im lặng.

Người đang đợi lại chưa về, hỏi sát thủ cũng chẳng hỏi được gì, bọn họ bàn bạc một lúc rồi đành quay về phòng mình.

Ngụy trang chủ trở về tiểu viện, vừa đẩy cửa ra liền sửng sốt, chỉ thấy Ngụy Giang Việt đang ngồi trong phòng, lưng thẳng đơ, dường như đã đợi ông lâu lắm rồi, ông còn tưởng nó đi theo Văn Nhân Hằng xuống núi chứ.

Ông đóng cửa lại đi đến: “Đến nhận lỗi?”

Ngụy Giang Việt im lặng một lúc, rồi lên tiếng: “Con có việc muốn hỏi, người bảo người của ‘Thương Khung’ cách nơi này xa một chút, đi canh giữ xung quanh, đừng để ai đến gần.”

Ngụy trang chủ hỏi: “Con muốn hỏi gì?”

Ngụy Giang Việt không đáp.

Ngụy trang chủ liếc nhìn hắn, ra ngoài nói với thủ hạ, rồi quay về: “Nói đi.”

Ngụy Giang Việt im lặng rất lâu, đến khi Ngụy trang chủ định mở miệng giục mới ngẩng đầu nhìn ông, nhấn từng chữ từng chữ: “Phụ thân, người là quân trắng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.