Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 80



Phía sau núi rất im ắng, ngoại trừ dân ở thôn quanh đó thỉnh thoảng vào săn thú, thì hầu như không có người.

Cây cối ở đây đều đã hơn trăm năm, cành lá sum xuê, che lấp mặt trời, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót thánh thót.

Đúng lúc này, một âm thanh sắc nhọn đột nhiên vang lên giữa không trung, không to không nhỏ, nhưng đủ để người xung quanh nghe thấy. Văn Nhân Hằng ngẩng đầu nghe hướng, nói: “Đi xem sao.”

Kẻ áo đen lo lắng hỏi: “Giáo chủ không sao chứ?”

Văn Nhân Hằng nói: “Nếu đây là y làm ra, thì không đâu.”

Kẻ áo đen không hiểu lắm.

Bây giờ người của quân trắng đang ẩn núp trong rừng, tiếng vừa vang lên, chẳng phải những kẻ đó sẽ xông đến sao?

Văn Nhân Hằng không giải thích, đi được một lúc, như nhớ ra chuyện gì đó liếc nhìn hắn, hỏi: “Lúc trước trên vách núi các ngươi lừa bọn chúng thế nào?”

Trong đầu kẻ áo đen hiện lên ánh mắt đồng bạn nhìn mình lúc nãy, quyết định thà chết chứ không nói, đáp: “Cái đó… thì, thì lừa vậy thôi.”

Văn Nhân Hằng: “Hử?”

“…” Kẻ áo đen im lặng quay đầu, không nhìn phu nhân.

Văn Nhân Hằng nhìn nhìn hắn, cũng không lãng phí thời gian nữa, nói với những người đi theo nhớ cẩn thận, rồi thận trọng đi đến.

Văn Nhân Hằng đoán không sai.

Âm thanh kia đúng là Diệp Hữu làm ra.

Sau khi khống chế được Tà dược vương, y nhân lúc đám người của quân trắng bất ngờ nhanh nhẹn lấy ra mấy đồng xu đã chuẩn bị trước, bắn trúng lên huyệt đạo của chúng, sau đó tìm được trên người chúng công cụ để gửi tin, rồi trói hết lên cây, sau đó mang Tà dược vương đi.

Nét mặt của Tà dược vương đã trở lại như cũ, nhưng trong lòng vẫn còn kinh hãi.

Khinh công cao, háo sắc, cẩn thận… đây là ấn tượng về kẻ bắt cóc Diệp công tử đối với họ, lúc xảy ra chuyện, gã và Tòng Vân đã suy nghĩ rốt cuộc là ai ra tay, cũng rà hết người trên giang hồ một lần, trong đầu đã chọn ra một vài người, tất cả đều có khinh công cao nhưng võ công bình bình, sở dĩ đoán như vậy là bởi vì kẻ đó luôn không dám giao đấu trực diện với bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng bao vây tên háo sắc này rồi chắc chắn sẽ bắt được hắn, dù hắn lấy mạng của Diệp công tử ra uy hiếp cũng chẳng ích gì, dù sao nếu hắn giết Diệp công tử thì cũng sẽ chết ở đây, phải chọn như thế nào thì quá rõ rồi, vốn là một chuyện rất dễ, nhưng ai ngờ lại thành ra như này.

Mặc dù gã không đạt đến cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nói thế nào cũng có thể đi vào hàng ngũ cao thủ, nhưng trong chớp mắt kia, gã ngay cả động tác của người này cũng không thấy rõ được, võ công của hắn quá đáng sợ!

Trong chốn giang hồ ai có thực lực đến nhường này?

Gã nghĩ mãi cũng không ra.

Diệp Hữu mang Tà dược vương rời xa chỗ trước đó, tìm được một cây đại thụ nhìn hợp mắt, bay lên kéo người theo, nói: “Người bạn kia của ngươi có phải cũng ở trong rừng này không?”

Cái hiện giờ nhúc nhích được của Tà dược vương chỉ có miệng, gã im lặng nhìn y, không trả lời.

Diệp Hữu vẫn giữ khoảng cách như cũ, không hề lại gần, nói: “Dù miệng ngươi có ám khí hay không, tạm thời ta không định bẻ khớp hàm của ngươi, cho nên tốt nhất ngươi đừng có mà giở trò với ta, Tà dược vương.”

Tà dược vương vốn đã bình tĩnh lại, nghe vậy lại biến sắc: “Ngươi biết ta.”

Diệp Hữu đáp: “Không biết, nhưng giờ thì chắc rồi.”

Tà dược vương: “…”

Diệp Hữu hỏi: “Ta rất tò mò, với thực lực của ngươi có đi ngang trên giang hồ cũng chẳng hề gì, sao lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho người khác?”

Tà dược vương vẫn không trả lời, mồ hôi lạnh rịn ra, không phải gã không muốn nói, mà là vì đang khiếp sợ, sợ đến nỗi mất tiếng.

Gã cảm thấy người này có tám phần là giáo chủ Ma Giáo Diệp Hữu.

Nghe đồn võ công của Diệp giáo chủ sâu không lường được, xem ra không phải là thổi phồng.

Phù Bình, Quỷ tướng công với Tiêu tiên sinh đều không rõ sống chết, hơn nữa chuyện lần này khiến gã nhanh chóng nhận ra một điều: Song Cực môn, Vô Vọng cung và Ma Giáo hợp tác!

Hơn nữa còn làm y như chủ của bọn họ, mặt ngoài thì đã đi, nhưng thực ra âm thầm sắp xếp —— Văn Nhân Hằng, Hiểu công tử và Tạ Quân Minh thì đi cùng bạch đạo đến nhà minh chủ, còn Diệp Hữu thì ở lại!

Cho nên việc này không phải là cướp sắc bình thường, mà là một cái bẫy.

Nhưng gã không hiểu, sao Ma Giáo có thể chắc chắn là dùng mỹ nhân kế sẽ câu được Tòng Vân?

Diệp Hữu hỏi: “Không muốn nói, hả?”

Cái chữ “hả” này nhấn rất rõ, Tà dược vương lập tức hồi hồn.

Sau khi suy nghĩ rõ, gã lại bình tĩnh.

Gã nhờ chế độc mà nổi tiếng, trong cơ thể cũng có độc, bây giờ đổ mồ hôi lại chảy máu, chỉ cần dùng nội lực bắn ra cũng đủ để giết người, nhưng hiển nhiên người này đã nghi ngờ thân phận của gã, ra tay chặn nội lực của gã, dù gã có nói gì chắc hẳn cũng chẳng thể khiến người này cởi bỏ.

Vì vậy gã nhận mệnh, nói: “Ta có thể hỏi một chuyện không?”

Diệp Hữu: “Nói.”

Tà dược vương hỏi: “Phù Bình với Quỷ tướng công còn sống hay chết?”

Diệp Hữu cười cười: “Ngươi không sợ nói ra chuyện này xong ta sẽ giết ngươi sao?”

Tà dược vương hỏi lại: “Nếu không nói, ta có thể sống sao?”

“Vậy phải xem tâm trạng ta đã,” Diệp Hữu đáp, “Nói đi, vì sao ngươi lại bán mạng cho người ta? Lúc trước bạch đạo cũng không hề đuổi giết ngươi, năm đó ngươi đột nhiên mất tích, ta còn tưởng ngươi đã bị chủ tử của ngươi bắt đi chế thuốc.”

Tà dược vương nói: “Bởi vì dược nhân.”

Gã thích các loại thuốc kỳ lạ quái dị, thứ mà Tòng Vân chế ra khiến gã có hứng thú, chỉ đơn giản vậy thôi.

Diệp Hữu: “Câu trả lời này chẳng mới mẻ gì cả.”

Tà dược vương nhìn y: “Ngươi không có hứng về dược nhân?”

Diệp Hữu cười nói: “Sao vậy, ngươi có thể tự chế thuốc sao?”

Tà dược vương: “Tất nhiên, mấy năm qua ta đâu phải là đi dạo cho vui.”

Diệp Hữu hỏi: “Có giải được không?”

Tà dược vương: “Ta có thể thử.”

Diệp Hữu cụp mắt đánh giá gã, hai mắt lộ ra ngoài khăn che mặt không thể nhìn rõ cảm xúc thế nào.

Tà dược vương ngừng thở.

Đây là cơ hội sống duy nhất của gã, nếu người này không thèm, vậy gã cũng đừng giãy dụa nữa, chắc chắn không sống được đến ngày mai.

Diệp Hữu hỏi: “Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”

Tảng đá trong lòng Tà dược vương rơi xuống, gã nói: “Hay là đưa một dược nhân cho ta, để ta thử một lần?”

Diệp Hữu đáp: “Để ta nghĩ đã.”

Tà dược vương nghĩ, phải nói tiếp nữa mới được, ngay sau đó liền bị điểm vào á huyệt, lập tức mất tiếng.

Diệp Hữu lôi một bao tay màu trắng bạc ra đeo vào, nắm cằm của gã khép miệng lại, sau đó cởi đồ của gã. Tà dược vương lập tức biết mạng mình tạm thời được giữ, nên không hề oán hận nhìn y cởi đồ, đến khi thấy người này ngay cả áo lót cũng không định tha, mới trừng mắt nhìn.

Diệp Hữu ném áo lót, nhìn cái tiết khố cuối cùng của gã.

Tà dược vương: “…”

Diệp Hữu hỏi: “Ngươi có hay bỏ độc dược vào đây không?”

Diệp giáo chủ, ngươi thấy ta giống hay làm thế lắm hả? Tà dược vương hết nói nổi nhìn y.

Diệp Hữu nhìn sắc mặt gã, để lại cho ít đồ, liếc gã một lần cuối cùng rồi bỏ mặc người trên cây, xoay người rời đi. Tà dược vương đợi một lúc lâu cũng không thấy y quay về, bắt đầu tự hỏi liệu có phải y thả cho mình tự sinh tự diệt ở đây không, liền thấy y mang theo một người quay lại, chính xác mà nói, là mang theo một thi thể đã dịch dung.

Gã liếc nhìn gương mặt người này, lại nhìn người trước mặt.

Diệp Hữu mặc xác gã, cầm quần áo của Tà dược vương mặc cho người chết này, ra hiệu bảo Tà dược vương phải ngoan ngoãn, lại nhẹ nhàng rời đi, tìm được một miếng đất trống phóng tín hiệu.

Tòng Vân tìm kiếm trong rừng một thời gian dài, nhưng không được gì.

Hắn thầm nghĩ có thể đã đi về hướng của Tà dược vương rồi, định dẫn người qua liền nghe thấy tiếng tín hiệu, càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, vội vàng đi nhanh hơn, nhưng khi đến nơi thì không thấy ai cả.

Hắn nhìn quanh một vòng, nói: “Tìm xung quanh xem.”

Thủ hạ đáp: “Vâng.”

“Hử? Đó là gì vậy?”

Tòng Vân ngay lúc mấy người kia lên tiếng đã nhận thấy có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức lùi sau ba bước, ngay sau đó chỉ nghe “Rầm” một tiếng cực lớn, một thi thể rơi ầm xuống đất.

— Tà dược vương!

Cao thủ từng oai phong khắp chốn giang hồ, giờ lại chỉ là một thi thể lạnh lẽo.

Chuyện này quá chấn động, xung quanh lặng thinh, ai ai cũng lộ vẻ kinh hãi.

Diệp Hữu đứng trên cây, giọng khó chịu nói: “Ông đây từng nói hai ba lần là không được đi theo, các ngươi tưởng ta nói đùa hả? Nhìn cho kỹ, đây là kết cục của việc không nghe lời!”

Sắc mặt Tòng Vân đổi mấy lần, nhìn Tà dược vương trước mặt, phát hiện bên tai gã có phần da hơi gồ lên, liền cẩn thận nhìn kỹ, thầm nghĩ trong lòng, hỏi người đứng trên đỉnh đầu: “Đám người kia đâu?”

Diệp Hữu đáp: “Tất nhiên là chết rồi, ngươi tưởng ta không có ai giúp sao?”

Tòng Vân hỏi: “Vậy Diệp công tử ở đâu?”

Diệp Hữu nói: “Ngươi không cần biết, không muốn rơi vào kết cục như gã thì mau cút đi, nói thật cho ngươi biết, người ta mời đến giúp lợi hại hơn ta nhiều.”

Đầu Tòng Vân xoay chuyển rất nhanh.

Đầu tiên thi thể này chắc chắn không phải là Tà dược vương, nhưng quần áo thì đúng, không biết là chuẩn bị trước hay lột từ trên người Tà dược vương xuống. Mặt khác, tín hiệu vang lên được một lúc rồi, sao Tà dược vương và những người gã dẫn theo còn chưa đến?

Diệp Hữu nói: “Còn chưa cút đi!”

Tòng Vân hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”

Diệp Hữu đáp: “Mặc xác ngươi là ai!”

Tòng Vân: “Không biết ta là ai mà dám kêu gào với ta?”

Diệp Hữu hừ lạnh: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau cút, nếu không ta không khách khí đâu.”

Tòng Vân: “Đến đi, ta muốn xem ngươi định không khách khí với ta thế nào!”

Diệp Hữu im lặng một lúc: “Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao?”

Tòng Vân đáp: “Ta sợ người chết chính là ngươi.”

Diệp Hữu cười ha ha: “Không tồi, rất ngông, ta thích, nể mặt ngươi hợp mắt ta như vậy, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, mang người của ngươi đi đi.”

Tòng Vân lại càng chắc chắn hơn người này đang giả vờ giả vịt, nếu không thì sao phải mang theo một người chết giả đến hù dọa bọn họ, chẳng lẽ Tà dược vương lâu vậy rồi vẫn chưa đến là vì bị ngáng chân?

Hắn ngửa đầu nhìn đối phương, rồi tung người nhảy lên cành mà người nọ đang đứng.

Diệp Hữu vội lui lại, giọng không còn cuồng ngạo như trước, nói: “Nhãi con, ngươi muốn đánh nhau với ta thật hả?”

Tòng Vân nói: “Không phải đánh với ngươi, mà là làm thịt ngươi.”

Diệp Hữu thấy hắn tấn công, liền vọt đến cây bên cạnh, thấy một chưởng của hắn thất bại liền nói: “Ngay cả chạm đến ta cũng không được, còn đòi làm anh hùng gì chứ? Bây giờ ông đây đang thấy ngươi hợp mắt, tốt nhất ngươi nên biết điều đi.”

Tòng Vân không đáp, đuổi theo y sang cây bên cạnh. Diệp Hữu lại né tránh, nhảy vào trong rừng sâu. Tất nhiên Tòng Vân sẽ không tha cho y, tiếp tục đuổi theo phía sau, tinh mắt phát hiện bóng người loạng choạng, liền suy đoán tên lưu manh này có thể đã trúng độc, một lúc sau, lại thấy bóng người kia lại chấp chới, liền hỏi: “Có muốn giải dược không?”

Diệp Hữu dừng lại, hỏi: “Giải dược? Giải dược của mỹ nhân?”

Tòng Vân đáp: “Của trong người ngươi.”

Diệp Hữu bình tĩnh nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Tòng Vân đáp: “Cái đó gọi là phệ tâm, là độc dược mà Tà dược vương chế ra, không có giải dược thì trong vòng nửa tháng ngươi sẽ độc phát thân vong.”

Diệp Hữu im lặng.

Tòng Vân thầm cười lạnh, nói: “Giao người cho ta, giải dược ngươi lấy, ta để lại cái mạng cho ngươi.”

Diệp Hữu tức giận: “Nhãi con, thái độ gì đấy?”

Lúc này Văn Nhân Hằng vừa mới ẩn thân gần đó, liếc nhìn tình hình trước mắt, nhìn kẻ áo đen đằng sau: “Biết kêu không? Kêu mấy tiếng đi.”

Kẻ áo đen không hiểu: “Kêu gì cơ?”

Văn Nhân Hằng nói: “Bình thường không đến nơi trăng hoa sao?”

Kẻ áo đen chớp chớp mắt, đã hiểu, phản ứng đầu tiên là: “Phu nhân, nơi mà ta đi người ta đều kêu là ‘Gia, đừng mà’, mấy lời này có cần bỏ không?”

Văn Nhân Hằng ôn hòa hỏi lại: “Ngươi nói xem?”

Kẻ áo đen bị hắn nhìn vậy mà run hết cả người, nghĩ nghĩ, vò rối tóc, kéo xộc xệch quần áo, lăn lộn trên đất mấy cái, rên rỉ: “Đừng… Đừng như vậy… Ư a không… A…”

Đồng bạn đi cùng: “…”

Văn Nhân Hằng im lặng nhìn hắn, rất muốn kéo cái mặt xuống.

Diệp Hữu và Tòng Vân đều là cao thủ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng rên cách đó không xa, Tòng Vân nghĩ đến gì đó, mặt trầm xuống, bỏ lại Diệp Hữu bay nhanh về hướng đó. Diệp Hữu nghĩ nghĩ, biết đây là cơ hội mà sư huynh dành cho y, liền vờ như ngăn cản chạy về phía Tòng Vân.

Văn Nhân Hằng liếc thấy bọn họ đã đến, liền ấn người lên đất, “rẹt” một tiếng xé áo lót của hắn: “Đừng giãy dụa, ngoan ngoãn nghe theo bọn ta đi.”

Kẻ áo đen hai tay che ngực, nức nở: “Đừng… Trong người ta có độc, các ngươi không thể chạm vào ta…”

Tòng Vân nhìn thấy bóng người quen thuộc cùng mớ quần áo bị xé thành mảnh nhỏ, trong cơn giận dữ liếc thấy tên háo sắc kia đã chạy đến, muốn giết hắn, liền vung một chưởng.

Diệp Hữu đỡ được, lập tức tung một chưởng về phía hắn.

Tòng Vân bất ngờ không kịp đề phòng, miệng phun máu tươi, bay ngược về sau.

Diệp Hữu không ngừng lại, đuổi theo muốn tung thêm một chưởng, nhưng lúc này Tòng Vân ném ra thứ gì đó, chỉ nghe ‘Ầm’ một tiếng, khói đặc trào ra. Y ngừng thở muốn tiếp tục tiến lên, nhưng mắt đau nhói, liền vội nhảy lùi lại thoát khỏi đám khói.

Văn Nhân Hằng thấy sư đệ chạy vào liền đuổi theo, thấy y chạy ra, liền vội đến bên cạnh hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Hữu nói: “Không sao, ta không hít vào, chỉ là…”

Y còn chưa dứt lời thì thấy đầu choáng váng, ngã quỵ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.