Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền

Chương 2



Editor: Hồ ly tinh

Giáo chủ muốn đi đến võ lâm minh xa xôi ngoài vạn dặm, chuyến này leo núi vượt sông, đường sá gian nan.

Giang Tuyết đeo trên người một bao bố nhỏ, khom người chào Sở trưởng lão:

“Trưởng lão, ta đi.”

Sở trưởng lão gật đầu, dặn dò hai người bên cạnh Giang Tuyết: “An nguy của Giáo chủ đặt trên người hai ngươi, nên nhớ mọi việc cẩn thận vẫn hơn.”

Tả Hữu hộ pháp đều là người bồi dưỡng từ nhỏ bên cạnh Giáo chủ, tuyệt đối tin được, cũng rất trung thành với Giáo chủ: “Vâng.”

Giang Tuyết quay người lên xe ngựa, mấy người khởi hành.

Một đường đi không biết bao lâu. Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết đi xa nhà, vậy mà không hề có chút hiếu kì với thế giới bên ngoài, hiện tại y ngồi nghiêm chỉnh trong buồng xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Giáo chủ.”

Giang Tuyết mở mắt ra, thấy ngoài màn xe luồn vào một cánh tay, cầm một cành hoa dại thông thường. Màu hồng pha trắng.

Giang Tuyết nhìn chằm chằm cành hoa.

Đường trong Ma giáo từ trước đến giờ đều là cổ thụ dây leo khô, không hề có dù chỉ là một ngọn cỏ khô xám, thứ này cực kỳ hiếm thấy, thật sự rất mới mẻ.

“Cầm đi.” Là giọng nói mang ý cười của Tả hộ pháp. Hắn ưỡn người thò tay vào, không nhìn người trong xe ngựa.

Trong buồng xe an tĩnh một chút. Cành hoa biến mất khỏi tay Tả hộ pháp.

Mặt Giang Tuyết không thay đổi cầm cành hoa thật chặt, ngửi một cái.

Thật mềm mại mới mẻ, đúng là thú vị. Y dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, thỉnh thoảng lại đưa ra ngắm.

Giang Tuyết khôi phục dáng ngồi nghiêm chỉnh lúc nãy. Trong tay áo giấu một cành hoa dại.

Xe ngựa đi qua một rừng rậm. Giang Tuyết ngồi nửa ngày trong xe ngựa, bây giờ y chắp tay sau lưng đi tham quan xung quanh rừng. Bỗng nhiên ba người nghe được tiếng đấm đá cách không xa.

Giang Tuyết dừng một chút, cất bước đi về phía phát ra âm thanh. Không phải vì cứu người, y là Giáo chủ Ma giáo, ra vẻ chính nghĩa giúp đỡ thì còn thể thống gì. Cố sự trong thoại bản đều bắt đầu như thế này nên tiểu Giáo chủ muốn đi thử vận may.

Hai người phía sau vội vàng đuổi theo.

Tả hộ pháp ngăn Hữu hộ pháp lại: “Trông xe ngựa.”

Hữu hộ pháp: “Sao lại…” Tả hộ pháp đã chạy được một đoạn quay đầu lại lườm hắn.

Hữu hộ pháp: “Vâng, đại ca.”

Hết cách rồi, đánh không lại người ta.

Hai người bọn họ đi tới chỗ bụi cây che đậy, mơ hồ nhìn thấy mấy tên phỉ tặc kiểu mẫu đang làm chuyện bất chính, trong bụi cỏ thấp thoáng da thịt trắng toát.

Giang Tuyết chỉ nhìn thấy mấy bóng người, ngay lập tức bị một bàn tay to phía sau che mắt lại.

Giang Tuyết nghe thanh âm đã đoán ra cảnh tượng trước mặt.

Lẽ nào có lí đó, thân là một Giáo chủ Ma giáo xa hoa dâm dật ma, cũng không phải hòa thượng ăn chay, dựa vào cái gì không cho xem? Nếu cảnh Đông cung cũng không nhìn nổi thì vị Giáo chủ này chắc chắn không có tiền đồ.

Giang Tuyết quay đầu muốn thoát khỏi bàn tay kia, Tả hộ pháp không dám dùng sức bèn dùng cả hai tay chặn. Giáo chủ tư thái linh hoạt, rất nhanh thoát ra, lại lần nữa bị thân thể Tả hộ pháp chặn lại.

Dáng người Tả hộ pháp kiên cường chặn trước Giang Tuyết thấp hơn nửa cái đầu.

Giáo chủ mặt không thay đổi ngẩng đầu nhìn hắn.

Tả hộ pháp sững sờ, để giáo chủ ngẩng đầu nhìn là phạm thượng đại bất kính. Hắn hơi hơi ngồi xổm xuống để cho mình cao bằng Giang Tuyết, bình tĩnh nói: “Thuộc hạ đáng chết.”

Lần đầu tiên Giang Tuyết cảm thấy chiều cao của mình bị vũ nhục.

Bên này hai người đang tranh chấp, bên kia đã có người ra tay. Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Giải nguy cứu nạn chính là tác phong của thiếu hiệp chính phái.

Một vị công tử mặc áo trắng mang trường kiếm bên hông, thân thủ gọn gàng, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã giải quyết xong mấy tên phỉ tặc. Hắn lấy ngoại bào khoác lên người dưới đất, đỡ nàng đứng lên.

“Đa tạ thiếu hiệp ra tay giúp đỡ.” Cô nương kia chật vật khóc sụt sùi khẽ nói lời cảm tạ.

Hai người nói tiếp mấy câu. Vị thiếu hiệp phát hiện cách đó không xa có hai người đang nhìn hắn.

Hai người này khí độ bất phàm. Vị tiểu công tử hoa y cẩm bào, phong hoa tuyệt đại. Người còn lại mang dáng vẻ ông cụ non, khí thế lăng song, vừa nhìn tuyệt đối không phải người phàm. Chỉ là ánh mắt của hắn rất lạnh, vô thanh vô tức ép người ra ngàn dặm.

Bạch y thiếu hiệp hơi chần chờ, chắp tay với bọn họ rồi mới mang cô nương kia trở về.

Giang Tuyết: Hình như hắn không thích ta.

Tả hộ pháp: “Giáo chủ?”

Giang Tuyết lắc đầu, chắp tay sau lưng rời đi.

Lúc hoàng hôn, ba người tới một chỗ trấn nhỏ, tìm khách điếm trọ lại.

Sắc trời tối lại, trong phòng đốt đèn. Giang Tuyết mặc áo màu trắng thuần, nghiêm túc ngồi bên giường. Tả hộ pháp nửa ngồi nửa quỳ trước người hắn giúp y cởi giày, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt không tâm tình của Giáo chủ.

Giang Tuyết: “Ta đang tức giận.”

Tả hộ pháp nắm mắt cá chân trắng mịn của y, vừa giúp y cởi giày vừa xin lỗi: “Thuộc hạ đáng chết.”

Giang Tuyết gật gật đầu, đột nhiên nói: “Ta muốn thu luyến sủng.”

Tả hộ pháp: “Không thể.” Lúc về phải tịch thu mấy thứ thoại bản thượng vàng hạ cám mới được.

Giang Tuyết: “Tại sao?” Y bổ sung “Ta có tiền.”

Tả hộ pháp: “Tiền của Giáo chủ là để cưới vợ.” Hắn đặt hai chân Giang Tuyết lên giường, Giang Tuyết đoan chính nằm dài trên giường.

Tả hộ pháp nhẹ nhàng nắm chân của y, đẩy hai chân vào trong ít nữa. Hắn dặm chăn xong, nói: “Giáo chủ nghỉ ngơi thật tốt.”

Giang Tuyết nhắm hai mắt lại, đường nét ngũ quan không còn căng thẳng.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.