Một tháng sau, họ bình an về đến bến tàu. Sau khi lên bờ, Đỗ Húy giữ lời chia thuốc, đưa Yến Liễu hai viên, Cao Thịnh Phong sáu viên, Yến Liễu lén đưa một viên cho Cao Thịnh Phong.
Doãn Ngôn đã sắp xếp người chờ ở bến tàu, bọn họ thường trực tại đây từ khi Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang rời bến ra biển, khi có tin tức lập tức truyền về Xuất Tụ Sơn, đợi mấy tháng cuối cùng đã đón được giáo chủ đại nhân và tả hộ pháp bình an trở về.
Lần này không chỉ Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang hai người về núi, Cao Thịnh Phong yêu cầu Đỗ Húy theo cùng. Hàn Giang dù sao đã trúng độc hai mươi năm, trước khi được Doãn Ngôn đưa vào hầm băng cũng đã bị trọng thương, dù thuốc tiên có thể loại bỏ dư độc trong người song chưa chắc y có thể bình an tỉnh lại. Vì thế Cao Thịnh Phong mời Đỗ Húy về trị bệnh cho Hàn Giang, nếu có thể cứu được Hàn Giang, hắn tất có báo đáp. Đỗ Húy suy tư cân nhắc một phen, yêu cầu dẫn theo tiểu đồ nhi, Cao Thịnh Phong lập tức gật đầu.
Yến Liễu cũng muốn theo Cao Thịnh Phong về Xuất Tụ Sơn. Hắn muốn biết một chút về ma giáo trong truyền thuyết, còn muốn theo Cao Thịnh Phong học chút công phu, đáng tiếc Cao Thịnh Phong không đồng ý, khó khăn lắm mới về được Trung Nguyên chỉ mong nhanh chóng phủi ngay tên bám đuôi này, sai hai thuộc hạ cưỡng ép “hộ tống” Yến Liễu về Yến Khê Sơn Trang.
Lại đi thêm tầm một tháng, cuối cùng bọn họ đã về tới Xuất Tụ Sơn. Lên núi Cao Thịnh Phong phải khôi phục thân phận giáo chủ tự nhiên không thể vác cái mặt non choẹt này về nên từ dưới chân núi đã hóa trang lại thành mặt Trường Anh Thương. Đạo Mai từng thấy hắn giả trang Dương Nhân Hòa và Kim Tiểu Tường, hôm nay thấy thêm một thân phận nữa, vẫn cảm thấy kinh ngạc như trước, “Ngươi mà không nói ta thật không nhận ra ngươi.”
Cao Thịnh Phong cười lạnh, “Để ngươi nhận ra ta làm giáo chủ ma giáo làm gì?”
Quay đầu hỏi Lư Nhã Giang: “Ngươi nhận ra ta không?”
Lư Nhã Giang đã lâu không thấy gương mặt này của Cao Thịnh Phong, vừa quen thuộc vừa có chút là lạ. Nhìn đã quen mặt thật của Cao Thịnh Phong, giờ thấy gương mặt này không hiểu sao hơi hơi ghét bỏ nó quá mức bình thường, không đẹp bằng mặt của chính hắn. Y ôm cổ Cao Thịnh Phong, nhỏ giọng: “Giáo chủ kỹ thuật dịch dung cao siêu, ta không thể nhận ra được giáo chủ giả trang ai, nhưng nếu có người giả trang giáo chủ, ta sẽ nhìn ra được.”
Lúc bọn họ tới chân núi Xuất Tụ Sơn sắc trời đã tối, Cao Thịnh Phong dẫn người lên núi, trước tiên sắp xếp chỗ ở Đỗ Húy Đạo Mai, hôm sau sẽ xem xét tình hình của Hàn Giang, cũng bảo Lư Nhã Giang về nghỉ, hắn thì đi gặp Doãn Ngôn.
Lư Nhã Giang nói: “Giáo chủ, ta đi với ngươi.”
Cao Thịnh Phong xoa đầu y, “Ngươi đi đường đã mệt rồi, nên về nghỉ đi, ta và hữu hộ pháp có chuyện cần bàn.”
Lư Nhã Giang nói: “Không liên quan đến ta?”
Cao Thịnh Phong đáp: “Không liên quan đến ngươi.”
Lư Nhã Giang thở dài, lòng chung quy vẫn bất an, sợ Cao Thịnh Phong ở sau lưng y nghĩ ra cái gì đó giày vò mình. Y nói: “Giáo chủ, ta đối với giáo chủ là một tấm lòng chân thành, giáo chủ ngàn vạn lần đừng giấu diếm ta chuyện gì.”
Cao Thịnh Phong lập tức đáp ứng: “Được, nghỉ ngơi đi, sáng mai ta tới tìm ngươi.”
Lư Nhã Giang về Giang Triều Cư, Cao Thịnh Phong thẳng tới Cửu Tiêu Cư của mình, vừa vào cửa đã thấy Doãn Ngôn cùng Trường Anh Thương ngồi trong sân. Doãn Ngôn thấy hắn, thong thả đứng lên, cười nói: “Ta nghe tin ngươi về, nghĩ ngươi cũng sắp đến nên tới đây chờ ngươi.”
Cao Thịnh Phong lần này đi hết nửa năm, Trường Anh Thương giả làm giáo chủ nửa năm đã muốn thành thói quen, giờ thấy chính chủ mang mặt mình đi ra, nhất thời ngây ngốc. Mãi đến khi giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Doãn Ngôn vang lên: “Ngươi thấy giáo chủ vì sao không quỳ?” Hắn mới giật mình, vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong lên tiếng: “Đứng lên đi.”
Trường Anh Thương ngẩng đầu, nhìn Cao Thịnh Phong một cái. Hắn giả giáo chủ nửa năm, cuối cùng cũng tìm ra được chút cảm giác, tự cho đã biết cái gì gọi là uy nghiêm lãnh khốc, ngạo kiệt bất tuân và tự cao tự đại, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Cao Thịnh Phong hắn mới phát giác khí tức vương giả trên người Cao Thịnh Phong như bẩm sinh mà có, mình thúc ngựa rượt theo cũng không đuổi kịp. Lúc trước bất kể hắn đanh mặt kiểu nào Doãn Ngôn vẫn nói khí chất ngu si trên người hắn giấu không nổi, khi ấy hắn còn thấy tủi thân, hôm nay gặp lại giáo chủ chân chính, quả thật phải tự ti mặc cảm.
Doãn Ngôn lạnh lùng nói: “Nơi này đã không còn chuyện của ngươi, về Quan Vân Phong đi, nếu có chuyện ta sẽ phái người gọi ngươi xuống.”
Cao Thịnh Phong nói: “Chậm đã, khoan trở về, bản giáo chủ còn lời muốn hỏi ngươi.”
Doãn Ngôn liếc nhìn Cao Thịnh Phong rồi nói Trường Anh Thương: “Vậy ngươi ở tạm bên Lăng Vân Cư của ta, che mặt cẩn thận, trong khoảng thời gian này đừng để người khác bắt gặp. Ngươi đi đi, ta và giáo chủ còn có việc cần thương lượng.”
Thế là Trường Anh Thương lấy một miếng vải đen che mặt, ẩn vào bóng đêm biến mất.
Cao Thịnh Phong dẫn Doãn Ngôn vào Cửu Tiêu Cư, cừa vừa đóng lập tức ném hết hình tượng, kéo áo cởi quần đá giày nhào lên giường, ôm gối đầu lẩm bẩm, “Mệt chết ta.”
Doãn Ngôn thong thả rót cho hắn chun trà nóng, đưa đến trước giường hắn, “Uống chút trà nóng, xua tan mệt nhọc.”
Cao Thịnh Phong nhận chun trà trên tay hắn uống một ngụm, “Doãn thúc, đoạn đường này bọn ta đi quả thật kinh tâm động phách…”
Vừa nói lời mở đầu Doãn Ngôn đã ngăn lại. Hắn nói: “Không cần gấp. Ngươi vừa về mệt mỏi, cần tắm rửa trước không?”
Cao Thịnh Phong đánh giá hắn. Doãn Ngôn mỉm cười nhìn như bình tĩnh, song tần suất hô hấp nhanh đến dị thường, ngón tay cầm chun trà hơi rung rung, hiển nhiên không phải bình tĩnh như mặt ngoài.
Cao Thịnh Phong cười nói: “Muốn! Doãn thúc tắm cho ta.”
Doãn Ngôn sai người mang bồn tắm và nước ấm tới, Cao Thịnh Phong xé lớp mặt nạ, nhảy vào thùng tắm. Nước trong thùng hơi nóng, lỗ chân lông toàn thân mở ra, hơi nóng tràn vào cơ thể, xóa tan mệt mỏi uể oải, hắn thoải mái tới mức thở dài. Doãn Ngôn cầm xơ mướp thấm chút bồ kết giúp hắn chà lưng. Cao Thịnh Phong từ rất nhỏ đã thích ngâm nước nóng tắm, khi đó hắn cực kỳ nghịch ngợm, chưa tắm sạch đã trèo ra, Doãn Ngôn ôm trách nhiệm tắm cho hắn, mỗi ngày hầu hạ hắn thơm tho sạch sẽ. Về sau Cao Thịnh Phong lớn rồi, Doãn Ngôn chê hắn không đáng yêu như hồi nhỏ, tay chân dài lòng thòng, vóc dáng cao to hơn chính mình, vì vậy bắt đầu không trúng chiêu làm nũng của hắn, hầu hạ tắm rửa cũng nghỉ luôn.
Cao Thịnh Phong sung sướng hừ hừ, “Doãn thúc, ngươi yân tâm, thuốc ta đã lấy được, tổng cộng có bảy viên. Người ta mang về là độc sư Vạn Ngải Cốc, đoạn đường này hắn và ta cùng nhau lấy đến Nguyệt Kiến Thảo, ở phương diện y độc cũng có chút tài. Gọi hắn đến xem Hàn Giang, chắc chắn có thể cứu Hàn Giang dậy.”
Tay Doãn Ngôn dừng một chút, “…Ừ.”
Cao Thịnh Phong cười nói: “Doãn thúc, ta thay ngươi cứu người tình của mình, nhưng mà có điều kiện đấy.”
Cao Thịnh Phong lướt tới phía đối diện, xoay người nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hữu hộ pháp, ta biết, năm đó cha nuôi cứu ngươi và Lư Thiên Thải đưa về Xuất Tụ Sơn, dạy võ công cho các ngươi, bồi dưỡng các ngươi thành tả hữu hộ pháp của Thiên Ninh Giáo, ông đối với ngươi mà nói ân trọng như núi, ngươi thề cả đời trung thành với ông. Tuy ông đã ra đi bảy năm, trong lòng ngươi vẫn hướng về ông, những thứ ông căn dặn, ngươi vẫn làm theo.”
Doãn Ngôn không nghĩ hắn sẽ nhắc tới chuyện này, nhíu hai đầu lông mà, trầm mặc nhìn hắn.
Cao Thịnh Phong hiểu Doãn Ngôn ăn mềm không ăn cứng, bơi vòng về, nắm tay hắn úp lên mặt mình, mở cặp mắt to tròn đáng thương nhìn hắn chằm chằm, làm nũng lấy lòng: “Doãn thúc, chuyến này ta đi có thể nói là cửu tử nhất sinh, thiếu chút không về được nữa. Ngươi nuôi ta lớn thế này quả thật không dễ dàng, nếu ta không vui, luẩn quẩn trong lòng lại chạy một chuyến tới quần đảo Mỗ Sơn rồi không về được nữa luôn thì sao?” Lắc lắc tay Doãn Ngôn, “Doãn thúc, ngươi chiều theo tâm ý của ta đi.”
Doãn Ngôn nổi hết da gà, dở khóc dở cười rút tay về: “… Vì Lư Nhã Giang?”
Cao Thịnh Phong đáp: “Không chỉ vì y.”
Doãn Ngôn nói: “Tâm ý của lão giáo chủ với ngươi rất chân thành, ông muốn tốt cho ngươi.”
Cao Thịnh Phong nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Ta biết, cha nuôi thương ta, ông muốn ta làm một giáo chủ ma giáo chân chính, có tâm ma có máu ma. Nhưng lẽ nào làm một ma giáo giáo chủ chân chính là phải sống theo tâm ý của người khác sao? Đời này ta phải sống dưới bóng của ông thì còn tính gì là ma, chức vị ma giáo giáo chủ này không làm cũng được!”
Doãn Ngôn cụp mí mắt, hồi lâu không nói. Cao Thịnh Phong đứng ngồi không yên chờ câu trả lời từ hắn, mãi một lúc sau Doãn Ngôn mới mở miệng: “Thịnh Phong, ta chỉ khuyên ngươi một câu, thâm tình sẽ không thọ.”
Cao Thịnh Phong cười. Hắn biết Doãn Ngôn thế này nghĩa là đã đồng ý, thế là trần truồng nhào tới ôm eo Doãn Ngôn, cười vui vẻ: “Hữu hộ pháp, bản giáo chủ là người thâm tình thế sao? Ta là đại ma đầu, chỉ có ta đùa giỡn người khác, ai bị ta để ý mới là vận xui tám đời của hắn!”
Doãn Ngôn xoa cái đầu ước nhẹp của hắn, nhỏ giọng thở dài: “Đứa ngốc này.”