Vì lần thử này Cao Thịnh Phong tốn không ít tâm tư. Đầu tiên hắn tốn hết mấy ngày huấn luyện Trường Anh Thương để hắn giơ tay nhấc chân giống mình hơn, đồng thời mình cũng bắt chước hắn, hai bên làm mẫu cho nhau, đạt tới hiệu quả lấy giả tráo thật. Huấn luyện tạm ổn rồi, hắn và Trường Anh Thương diễn thử một lần, “Những thứ ta dạy ngươi đều phải nhớ kỹ, nếu có gì bất ngờ, thấy ta sờ vành tai lập tức nhanh chóng rút lui!”
Trường Anh Thương khó xử nói: “Nếu Nhuyễn Kiếm lại tới trên đùi thuộc hạ ngồi thì sao?”
Cao Thịnh Phong tức giận: “Thì sao cái gì? Ngươi muốn thì sao?”
Trường Anh Thương lẩm bẩm: “Giáo chủ mà giận lại trút hết lên đầu thuộc hạ.”
Cao Thịnh Phong trừng hắn một cái, phất tay, “Ta không so đo với ngươi, ta chỉ so đo với y! Ngươi yên tâm, chỉ cần y như lời ta mà làm, chỉ cần ngươi nghe lời ta, không làm chuyện dư thừa, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không trách tội ngươi.”
Trường Anh Thương lại nói: “Nhuyễn Kiếm cũng đáng thương lắm mà, giáo chủ làm khó y như vậy…”
Cao Thịnh Phong chống nạnh trợn mắt: “Giỏi lắm. ngươi còn nói không thích y? Ngươi dám nói lời này với bản giáo chủ, ngươi có phải nghĩ ngươi mới thật là giáo chủ không? Phản rồi!”
Trường Anh Thương rụt cổ, nhỏ giọng: “Không, không, thuộc hạ chưa nói gì hết, giáo chủ thứ tội.”
Cao Thịnh Phong chọt chọt trán hắn, thống hận cực điểm khiển trách: “Nhìn cái bộ dáng co đầu rụt cổ của ngươi này! Bản giáo chủ huấn luyện ngươi nhiều ngày như vậy nuốt hết xuống bụng chó rồi à? Nhìn ta! Nhìn ta! Học theo ta! Đừng có trưng bộ dáng rụt rè này nữa!”
Trường Anh Thương lập tức ngẩng đầu: “Vâng.”
Cao Thịnh Phong lại nói: “Đừng có vâng vâng dạ dạ, nhớ kỹ ngươi giờ là giáo chủ, nghĩ gì nói nấy không cần cố kỵ người khác!”
Trường Anh Thương dựng thẳng sống lưng: “Đã biết!”
Cao Thịnh Phong lầm bầm hai tiếng, khoanh tay nói: “Vậy ngươi nói xem, hiện tại ngươi đang nghĩ gì?”
Trường Anh Thương ưỡn ngực cây ngay không sợ chết đứng cao giọng: “Giáo chủ chỉ thích ức hiếp tả hộ pháp! Suốt ngày rãnh rỗi tìm việc làm!”
Cao Thịnh Phong trợn tròn mắt, nổi giận: “Ngươi ngươi ngươi nói gì! Phản rồi! Đây là lời ngươi có thể nói sao! Thật sự nghĩ bản giáo chủ không dám làm gì ngươi?”
Trường Anh Thương khóc lóc thảm thiết cúi gầm mặt, “Giáo chủ bảo thuộc hạ nói mà, bảo thuộc hạ nghĩ gì nói nấy mà.”
Cao Thịnh nổi giận: “Xấc xược! Sao ngươi dám nghĩ như vậy! Trường Anh Thương, ngươi đi quá giới hạn rồi!”
Đầu Trường Anh Thương đã sắp dán dính ngực, giọng như muỗi kêu: “Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ không dám nữa.”
Cao Thịnh Phong tức giận đi quanh sân hai vòng, vừa đi vừa mắng: “Nhìn bộ dáng sợ sệt của ngươi xem!” “Bùn nhão không gột nên hồ!” “Ngươi không tự thấy mình làm nhục sự dạy dỗ của Doãn thúc à?” “Ngươi quả thật lãng phí khẩu phần của Thiên Ninh Giáo ta!” Mắng chửi hết công suất xong, hả giận chút ít, lại bắt Trường Anh Thương tập với hắn thêm hai lần, cuối cùng dặn dò: “Nhớ kỹ, theo lệnh ta mà làm.” Dứt lời gọi người tới, lệnh hắn truyền lời gọi Lư Nhã Giang.
Không bao lâu, Lư Nhã Giang theo lệnh tới đây. Cao Thịnh Phong ngồi trong sân của Cửu Tiêu Cư, trên đầu gối một con mèo lông vằn nằm ngửa, mèo ta thích ý híp mắt, cái đuôi cọ cọ ngực Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong xoa mớ lông mềm trên bụng nó, trông có vẻ đang rất vui.
Nháy mắt đó, Lư Nhã Giang đột nhiên có chút hâm mộ, cũng hận không thể biến thành con mèo kia, nằm trong lồng ngực Cao Thịnh Phong làm nũng. Y vào trong sân mới phát hiện trong sân có bảy tám con mèo, có con đang ngủ, có con đang chạy nhảy tung tăng.
Cao Thịnh Phong thấy Lư Nhã Giang đến, vỗ nhẹ mông mèo lông vằn trên đùi, mèo ta lập tức nhảy xuống, tặng vị trí vừa nằm ngửa ra đó cho Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang bước tới ngồi xuống đùi Cao Thịnh Phong, nhu thuận ôm cổ hắn, “Giáo chủ, nơi này sao đột nhiên lắm mèo vậy?”
Đám mèo này là Cao Thịnh Phong cố ý sai người đưa tới, ngay lúc này Trường Anh Thương đang tránh sau bụi cây, nội công Lư Nhã Giang tịnh tiến xa xa trước kia, nhĩ lực thị lực cũng tốt hơn xưa, một người lén núp gần đấy sợ rằng khó tránh khỏi tai mắt của y, vì vậy đưa đám mèo tới nhiễu loạn tai và mắt y. Quả nhiên, Lư Nhã Giang không phát hiện Trường Anh Thương.
Cao Thịnh Phong cười nhéo cằm y: “Đột nhiên muốn đùa mèo nên bảo người đưa tới.”
Lư Nhã Giang tựa đầu ở hõm vai hắn cọ nhẹ, nhỏ giọng: “Giáo chủ thích mèo, hay là thích ta?”
Cao Thịnh Phong mổ lên môi y, mập mở nghĩ một chốc, cười nói: “Xúc cảm ôm ngươi không bằng con mèo lông vằn vừa rồi, ta vẫn nên thích mèo thôi.”
Lư Nhã Giang tức giận trừng hắn, Cao Thịnh Phong dùng tay che mắt y, lại mổ xuống môi y một cái.
Hai người thân mật cợt nhã trêu đùa nhau, Trường Anh Thương ngồi xổm trong bụi cây bị muỗi cắn khổ không thể tả, cố tình lại không thể gãi, mắt còn phải không chớp nhìn chằm chằm Cao Thịnh Phong, chờ hắn ra ám hiệu, bất đắc dĩ thu hết điệu bộ thân mật của hắn cùng Lư Nhã Giang vào mắt.
Lát sau, Cao Thịnh nói: “Được rồi, ngươi lên lầu, phòng ngủ tầng cao nhất có hai chén canh hạt sen đậu xanh, vừa rồi quá nóng, ta thả vào mấy khối băng, chắc đã nguội rồi, ngươi lấy xuống đút ta ăn.”
Lư Nhã Giang vâng, đứng dậy lên lầu.
Cao Thịnh Phong lập tức nhảy tới bên bụi cây, thúc giục: “Mau ra, tới phiên ngươi.”
Trường Anh Thương đứng dậy, nhăn nhó nhỏ giọng muốn từ chối: “Giáo chủ, không được đâu, ngươi và tả hộ pháp vừa rồi như vậy… hai ngươi… như vậy… như vậy… lỡ ta…”
Cao Thịnh Phong nói: “Bớt nhảm!” Xách cổ áo hắn kéo ra đẩy về phái băng ghế đá, “Nhanh lên, y quay lại giờ!”
Trường Anh Thương khóc không ra nước mắt: “Đừng mà giáo chủ, đến lúc đó giáo chủ sẽ giết thuộc hạ mất.”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi không đi ta giết ngươi liền luôn đấy! Nếu ngươi dám cố ý ra hiệu cho y biết, ta sẽ thiến ngươi!” Dứt lời đá mông hắn, bản thân thì nhảy vào bụi cây.
Trường Anh Thương luống cuống dậm chân, không còn cách nào đành tráng gan ngồi xuống vị trí Cao Thịnh Phong vừa ngồi.
Không bao lâu, Lư Nhã Giang bưng hai chén canh đậu xanh xuống, thấy Cao Thịnh Phong, cong mắt cười dịu dàng. Trường Anh Thương khi nào được thấy bộ dáng vô hại hiền lành thế này của Lư Nhã Giang chứ, nụ cười của y rất mê hoặc, vô thức mà ngẩn người. Đợi lúc lấy lại tinh thần, Lư Nhã Giang đã tới trước mặt, đặt hai chén canh đậu xanh lên bàn, cúi người nói: “Giáo chủ mất hồn như thế, đang nghĩ gì sao?”
Trường Anh Thương lắc đầu, vì bảo vệ tiểu huynh đệ của mình không bị Cao Thịnh Phong hoạn mất, căng da đầu dùng ngữ khí Cao Thịnh Phong dạy cười nói y: “Đút ta.” Nói xong chính bản thân đã nổi da gà trước tiên.
Lư Nhã Giang thấy hắn là lạ nhưng không để tâm lắm, đặt mông ngồi xuống đùi hắn, bưng chén canh đậu xanh định múc một muống đút hắn. Có điều vừa ngồi xuống thì sửng sốt —— cảm giác dường như không đúng lắm, xúc cảm nơi mông không giống.
Trường Anh Thương thấy y sửng sốt, tưởng y đã nhìn ra chân tướng. Lần trước cũng là khi Lư Nhã Giang ngồi xuống đùi hắn thì bắt đầu thấy không thích hợp. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, hắn cười lớn: “Sao thế, ngốc cái gì, đút ta ăn nào.”
Lư Nhã Giang mờ mịt nhìn hắn. Lẽ nào Cao Thịnh Phong này là giả? Nhưng vừa rồi hắn và Cao Thịnh Phong thân mật hồi lâu cũng không phát hiện có gì không đúng, y chỉ vừa lên lầu lấy chén canh đậu xanh xuống thì… Lẽ nào do y đa nghi?
Y đè xuống hoang mang trong lòng, múc một muỗng canh đậu xanh đưa tới bên miệng “Cao Thịnh Phong”, “Cao Thịnh Phong” thuận theo hợp một miếng, tặc lưỡi: “Thiếu ngọt. Ngươi thêm giúp ta ít mật, ngay trên lầu đấy.”s
Lư Nhã Giang vẫn ngồi không nhúc nhích.
“Cao Thịnh Phong” nói: “Sao còn chưa đi?”
Lư Nhã Giang đứng dậy, lắc đầu vứt bỏ nghi hoặc, lên lầu.
Y vừa đi Cao Thịnh Phong lập tức nhảy khỏi bụi cây, nhìn bóng lưng y nghiến răng nghiến lợi: “Hay lắm, còn nói chỉ cần một chút là nhận ra ngay, quả nhiên gạt ta!” Quay đầu trừng Trường Anh Thương, “Nói! Các ngươi lần trước lén ta làm gì rồi?”
Trường Anh Thương muốn chết cho rồi, “Giáo chủ… Hay ngươi giết thuộc hạ đi…”
Cao Thịnh Phong đạp hắn khỏi ghế, “Lăn đi trốn, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!” Dứt lời vén vạt áo ngồi về vị trí của mình.
Không bao lâu, Lư Nhã Giang lấy hủ mật xuống, thấy Cao Thịnh Phong đang khom lưng ghẹo mèo. Y múc hai thìa mật vào chén canh đậu xanh, khuấy đều, lúc đóng nắp thì phát hiện mép hủ dính chút mật nên dùng ngón tay quệt đi. Cao Thịnh Phong một tay kéo y xuống, nắm ngón tay dính mật của y bôi mật đều lên môi y, sau đó sáp tới liếm sạch sẽ.
Cảm giác khác lạ biến mất. Lư Nhã Giang không chớp mắt nhìn chằm chằm Cao Thịnh Phong, muốn từ trên người hắn tìm ra manh mối, song cuối cùng không phát hiện gì. Cao Thịnh Phong cười luồn tay vào vạt áo y nhéo nhéo, “Sao mà nhìn như thế?”
Lư Nhã Giang lắc đầu. Có khi là mình nhầm thôi —— y nghĩ.
Y từng muỗng từng muỗng đút hơn phân nửa chén canh đậu xanh cho Cao Thịnh Phong, cả quá trình tay Cao Thịnh Phong vẫn luôn sờ soạng trong áo y, thường thường hôn y một cái, hôn đến mức không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, Lư Nhã Giang lại xấu hổ —— trong sân còn có một đống mèo đang nhìn bọn họ kìa.
Cao Thịnh Phong đột nhiên đoạt chén canh đậu xanh trong tay y thả xuống bên bàn, nói: “Không ăn nữa. Ngươi lên lầu lấy ít điểm tâm xuống.”
Lư Nhã Giang thấy khóe miệng hắn còn dính chút đậu xanh, định giúp hắn lau đi, song lại thấy hắn thế này trông cực kỳ đáng kêu, thế là dừng tay, đứng lên, “Vâng.” Dứt lời lại hướng lên lầu.
Y vừa đi, Cao Thịnh Phong vội vàng kêu Trường Anh Thương ra, thấy nhân trung Trường Anh Thương dính vết đỏ đỏ khi lau máu mũi lưu lại. Hắn nhất thời giận tái mặt: “Ngươi chảy máu mũi cái gì?”
Trường Anh Thương đau khổ: “Tối qua thuộc hạ ăn ba con ba ba nướng.” (Toàn ăn đồ tráng dương:)))
Cao Thịnh Phong quệt sạch giúp hắn, vội vàng dặn dò, “Nhớ kỹ lời ta nói! Không ta thiến ngươi!” Dứt lời nhảy vào bụi cây.
Láy sau, Lư Nhã Giang xuống tới, thấy “Cao Thịnh Phong” đang xoa mũi, xoa xong liếc nhìn mình một cái. Y tiến tới đặt hai dĩa điểm tâm lên bàn, cầm lấy một khối đưa đến bên miệng “Cao Thịnh Phong”. “Cao Thịnh Phong” ngẩng đầu nhìn y, y e lệ cười cười, cặp mắt đen sẫm sáng trong, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
“Cao Thịnh Phong” do dự không lập tức hạ miệng, vừa định cắn điểm tâm, Lư Nhã Giang đột nhiên thu tay về, cắn nhẹ một bên khối điểm tâm, cúi người móm cho “Cao Thịnh Phong”.
“Cao Thịnh Phong” nháy mắt cừng đờ. Hắn nghe được tiếng bẻ cành ở bụi cây kế bên. Lư Nhã Giang hiển nhiên cũng nghe thấy song y chỉ nghĩ do mèo làm ra, không để ý lắm.
Trường Anh Thương nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lư Nhã Giang, trong lòng ngựa chạy đứt phanh. Nếu không ăn, như vậy xem như cố ý để lộ, giáo chủ đại nhân sẽ thiến hắn; nếu ăn, giáo chủ đại nhân bảo không trách tội hắn nhưng chắc chắn sẽ tính sổ hắn, đến lúc đó chắc mạng cũng không còn. Tiểu huynh đệ và tính mạng cái nào quan trọng, hắn nhất thời hơi do dự.
Lư Nhã Giang đợi một lúc, “Cao Thịnh Phong” vẫn không có động tác, y nghi ngờ mở mắt nhìn Cao Thịnh Phong. Vừa mở mắt ra lại sửng sốt —— cảm giác khác lạ lại tới nữa, biểu tình của hắn, khuôn mặt của hắn, khí tức của hắn —— cảm giác cứ là lạ chỗ nào. Miếng đậu xanh bên khóe miệng hắn cũng không thấy đâu.
Lư Nhã Giang cắn luôn khối điểm tâm nuốt xuống. Y lại tới ngồi xuống đùi “Cao Thịnh Phong”, mông dịch dịch, quả nhiên, cảm giác rất không đúng. Cảm giác “Cao Thịnh Phong” cứ luôn thay đổi, chốc thì khác lạ, chốc thì quen thuộc, hơn nữa mỗi lần thay đổi đều là sau khi y lên lầu xuống, đến tột cùng là làm sao?
“Cao Thịnh Phong” chột dạ cười nói: “Điểm ta ta làm, ngon không?”
Lư Nhã Giang gật đầu, không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ chuyện khác. Y ngưng thở, chăm chú quan sát toàn bộ Cửu Tiêu Cư. Y có thể cảm nhận được mười hai khí tức, trừ “Cao Thịnh Phong” trước mặt mình, trong viện có mười con mèo, còn một… ở sau bụi cây! Hơn nữa khí tức này không giống mèo, có người đang trốn ở đó!
Lư Nhã Giang híp mắt, như trước ngồi không nhúc nhích.
“Cao Thịnh Phong” nói: “Sáng nay ta tới chỗ hữu hộ pháp lấy được hai vò rượu hoa quế, rượu này hắn ủ đã hai năm, ngươi muốn uống không?”
Lư Nhã Giang hỏi ngược lại: “Lại muốn kêu ta lên lầu lấy xuống?”
“Cao Thịnh Phong” cừng đờ, cười khan: “Ha…”
Lư Nhã Giang sáp tới cực gần, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Nói xong, y cảm thấy người bên dưới cứng còng cả lên.