Lư Nhã Giang lấy dũng khí hỏi tiếp: “Ta, ta và Thanh Y Sinh Hàn Giang có quan hệ thế nào?”
Doãn Ngôn nghe được tên này, hoảng hốt một giây. Đã bao lâu rồi không nghe tới tên người kia? Hai mươi năm, tiền nhiệm giáo chủ hạ lệnh người trên Xuất Tụ Sơn không được phép nhắc đến cái tên này, từ lúc đó hắn tựa hồ chưa từng nghe ai nhắc tới. Hắn cười khẽ, nói: “Nghe nói ngươi giết Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông, phải không?”
Lư Nhã Giang nói: “Vâng.”
Doãn Ngôn nói: “Cũng tốt, ngươi đã báo thù cho cha mình.”
Lư Nhã Giang tuy đã đoán được trước, nhưng nghe chính miệng Doãn Ngôn thừa nhận, y vẫn vô cùng khiếp sợ. Doãn Ngôn nhấc chân định đi, Lư Nhã Giang vội nói: “Hữu hộ pháp, vậy mẹ ta là ai?”
Doãn Ngôn lại dừng bước: “Đến lúc nên biết, ngươi tự sẽ biết.”
Lư Nhã Giang nghi hoặc một bụng, lại hỏi tiếp: “Vậy ‘Khoát Đao’ sao lại nói hắn mới là con trai của Hàn Giang?”
Lư Nhã Giang lại nói: “Hắn nói hắn còn một em trai nữa, không lẽ cha ta còn có một đứa khác?”
Doãn Ngôn trong lòng mắng Cao Thịnh Phong té tát, không phủ nhận ngay cũng không khẳng định, nói: “Ngươi hỏi quá nhiều rồi, Tả hộ pháp, ngươi chỉ cần nhớ rõ ngươi là Tả hộ pháp của Thiên Ninh Giáo là đủ, những thứ khác không nên nghĩ quá nhiều. Những ngày gần đây giáo chủ giáo vụ quấn thân, ngươi có thời gian luyện thương, không bằng tới san sẻ cùng hắn.” Dứt lời lướt đi.
Lư Nhã Giang im lặng. Y đột nhiên thấy tội nghiệp Hàn Sính, Hàn Sính đến chết vẫn không biết thân phận thật của mình, mang thân phận người khác sống cả đời.
Lư Nhã Giang trở lại phòng, im lặng lau kiếm, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên giọng nữ trầm thấp tục tằng: “Tả hộ pháp đại nhân.”
Lư Nhã Giang nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, bước vào là một phụ nữ trung niên mập mạp, thường được gọi là bác Mạnh. Bác Mạnh có làn da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, tóc bối rối mù như ổ quạ, nhìn như nữ thổ phỉ.
Lữ Nhã Giang lần đầu gặp được bác Mạnh là lúc y mười ba tuổi, khi đó y bị Hữu hộ pháp phạt đến Tư Quái Nhai quỳ, không được ăn không được uống không được ngủ nhìn bức tường đá trụi lủi ba ngày. Khi đó bác Mạnh làm việc ở Tư Quá Nhai, thấy y tuổi nhỏ đáng thương, mỗi ngày lén mang nước cho y uống. Lữ Nhã Giang quỳ xong ba ngày thì ngất đi, bác Mạnh đưa y về phòng chiếu cố một ngày, còn xoa bóp hai chân vì quỳ quá lâu mà cứng ngắc của y. Sau đó bác Mạnh được điều đến làm việc ở tổng bộ trên đỉnh núi, phụ trách xử lý nước bẩn (nước bẩn là đây là cả rác lẫn thức ăn ôi thiu, đại loại là mấy thứ biến chất) ở Giang Triều Cư, nhưng không phải chỉ mình bà làm, Lư Nhã Giang cũng không rõ họ chia thứ tự thế nào, có khi liền hai ba ngày là bác Mạnh, có khi mười ngày nửa tháng không thấy bà đâu, toàn người khác đến.
Lư Nhã Giang không thích bác Mạnh, vì bà rất kỳ quái, mỗi lần vừa vào cửa sẽ dùng một loại ánh mắt cực kỳ lưu luyến nhìn Lư Nhã Giang, nếu là thiếu nữ mười sáu mười bảy bày ra vẻ mặt đó, người khác sẽ thấy thật đáng yêu, nhưng là một bác gái đen thui, vậy chỉ có thể khiến người ta nổi hết da gà.
Quả nhiên, lần này bác Mạnh vừa vào cửa lại dùng ánh mắt nhiều-lời-chưa-nói nhìn chằm chằm Lư Nhã Giang, đột nhiên, bà hoảng hốt hét một tiếng, xông tới nắm tay Lư Nhã Giang: “Đứa nhỏ, ngươi chịu khổ rồi, mới nửa năm không gặp, thế nào đã gầy đi như vậy?”
Tay Lư Nhã Giang bị bàn tay thô to của bà nắm chặt, chỉ thấy cực kỳ khó chịu, bàn tay kia vẫn còn ướt ướt, không biết trên đó là gì. Y run một cái, vội rút tay mình về, phất tay tức giận: “Dọn nhanh rồi đi đi!”
Nếu là một phụ nhân bình thường, Lư Nhã Giang rất có thể đã rút kiếm chặt tay bà, nhưng bác Mạnh từng chiếu cố y lúc mười ba tuổi, là người đầu tiên chăm sóc y, y có thể không thích bác Mạnh, nhưng y sẽ không ra tay với bà.
Bác Mạnh dọn nước bẩn, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn y, nhìn đến mức lưng y ớn lạnh, liên tục phất tay, tức giận nói: “Đi mau đi!”
Bác Mạnh mỗi bước ngoảnh đầu một lần rời đi.
Đợi bà đi rồi, Lư Nhã Giang lập tức lao ra sân, kéo một thùng nước giếng, dùng xà phòng rửa tay ba lần mới dám thở một hơi.
Không bao lâu sau, một gã đệ tử tiến tới báo: “Tả hộ pháp đại nhân, giáo chủ truyền.”